Tướng Phủ Ngốc Thê

Chương 119: Động phòng hoa chúc (Hoàn)




Cảnh Ngoạt ra cửa, vẫn đứng ở sân cách đó không xa, chỗ này có thể nhìn rõ cửa vào. Không bao lâu, liền nghe thấy tiếng nhốn nháo, sau đó liền thấy một đống người.

“Cái gì chứ!”

Lần đầu tiên Cảnh Ngoạt muốn nói tục, Vạn Nhai Cốc là nơi du ngoạn chắc! Mang nhiều người tới đây như vậy!

“Mau nhìn, có người!”

Đường Mẫn nhìn qua, chỉ thấy Cảnh Cảnh mặc một bộ áo trắng đang đứng.

“Các ngươi đến đây, vừa lúc, là đến bữa tối.” Bách Lý Ưu vo gạo xong đi tới, khuôn mặt tươi cười.

Lời này vừa nói ra, làm Cảnh Ngoạt đen mặt.

“Một đám heo!”

Đám người Vô Âm lập tức đổ mồ hôi lạnh, trực tiếp giáng xuống cấp lợn rồi sao? Bọn hắn không phải đói như thế…

“Tiểu, tiểu thư!”

Liễu nương đi ra từ trong đám người, nhìn Bách Lý Ưu không chớp mắt, trong lòng vô cùng kích động.

“Liễu nhi ~ ”

Bách Lý Ưu chưa từng nghĩ, Đường Mẫn sẽ mang Liễu nương vào cùng, người nha hoàn ở cùng mình mười mấy năm, sau khi bà rời đi rất không yên lòng về người này, hiện tại tâm giống như được nhét đầy.

“Liễu nhi, về sau sẽ sống ở đây.”

“Vâng, tiểu thư.” Liễu nương vui mừng mà khóc.

“Đói bụng.”

Cảnh Ngoạt kéo áo Bách Lý Ưu, nói đạo lý. Bách Lý Ưu bất đắc dĩ cười cười, xoay người đi vào, bắt đầu nấu cơm.

Đường Mẫn và Hành Ngọc nhìn mắt nhau, không hẹn mà cùng nhau đi vào.

“Nương, ta và ca ca giúp người!.”

Bách Lý Ưu dừng lại một lát, khóe mắt lấp lánh ánh ánh nước: “Được.”

Bữa tối rất đơn giản, nhưng cũng rất náo nhiệt. Có đám người Vô Âm, tiếng nói cười càng thêm vui vẻ.

Bóng đêm tối đen, một đám người được an bài phòng ngủ khác nhau. May mà viện này có mấy sân nhỏ, cho nên nhiều nhà trống, không thì một đám người sẽ không có chỗ dung thân.

“A Ly, nơi này thật yên tĩnh, thật tốt.”

Quân Mạc Ly ôm Đường Mẫn vào trong lòng, nhìn bóng đêm, im lặng nghe tiếng côn trùng trong đêm, trong lòng bình tĩnh. Cảm giác này rất lâu rồi chưa có.

Quân Mạc Ly giật mình, mang người ôm càng chặt.

“Nàng thích như vậy, thì vậy đi.”

Qua một lúc lâu sau, trong lòng không có động tĩnh.

“Mẫn nhi?”

“Dạ.”

“Mẫn nhi?”

“Dạ.”

Quân Mạc Ly cong khóe miệng, giống như nghĩ đến gì đó. Nụ cười kia, làm cho người ta nhìn không thấu.

“Mẫn nhi, chúng ta, thật lâu rồi chưa có làm chuyện phu thê hay làm rồi đúng không?”

Trong lòng lảo đảo, giật mình tỉnh lại, sau đó đỏ bừng cả khuôn mặt. Có người nói trực tiếp như vậy sao…

“Dạ, đúng vậy, rất lâu rồi.”

“Vậy đêm nay thì sao?”

Đường Mẫn quẫn, nàng nên lắc đầu hay gật đầu, trong đầu đấu tranh kịch liệt, sau cùng cảm tính chiến thắng lý trí.

“Dạ.” Giọng nói nhỏ như muỗi kêu.

Quân Mạc Ly mừng như điên, ôm lấy nàng trực tiếp đi đến giường.

Y phục từng kiện cởi ra, mành trướng buông xuống, hơi thở nam nhân gần sát, động tác không có quy luật, lần lượt tiến hành…

Ban đêm, rất xinh đẹp quyến rũ…



Mà gian phòng khác, lại là một trận đau đầu.

Vô Âm ở trong phòng đi qua đi lại, thỉnh thoảng nhìn người ngồi trên giường, lại không nhịn được một trận đau đầu.

“Liễu Liễu, ngươi đi tìm Hoa Ảnh đi, ngươi không thể ở chỗ này.”

Liễu Liễu vô tội chớp chớp mắt, không hiểu.

“Trước kia, chúng ta vẫn cùng nhau ngủ mà.”

Vì sao bây giờ không được nữa chứ?

Vô Âm nâng trán nhìn trời, đúng vậy, hắn đau đầu muốn chết, vì sao trước đây mỗi đêm đi ngủ đều ôm hồ ly hỏa diễm, bây giờ, cứ thế đào hố chính mình, vẫn không thể chính mình nhảy vào.

“Bây giờ khác rồi, khi đó ngươi là hồ ly, hiên tại ngươi là người, nam nữ khác biệt, hiểu không?”

Liễu Liễu lắc đầu, vẫn là nàng và hắn, khác nhau chỗ nào chứ!

Vô Âm hết nói nổi, giải thích vô dụng, như thế, hắn đành phải đi.

“Ngươi ngủ chỗ này, ta ra ngoài.”

“Ta ngủ không được, ngươi, ôm ngủ.”

Hố phụ thân, lúc trước vì sao lại muốn ôm hồ ly hỏa diễm ngủ!

“Không được.”

Nước mắt lưng tròng nhìn Vô Âm, trong lòng Vô Âm nhũn ra. Được rồi. hắn là cẩu, là hắn bất đắc dĩ, hắn liền là tiểu nhân, hắn không có biện pháp, phạm tội đi.

Trực tiếp đi qua, sau đó mang người ôm đến trên giường, nhét vào ổ chăn. Tiếp theo, chính mình chui vào.

Một hồi qua đi.

“Vẫn còn không ngủ sao?”

“Không, không cởi được.” Liễu Liễu kéo y phục chính mình, không biết phải làm sao. Vô Âm cảm thấy chính mình muốn thổ huyết, đây là muốn hắn phạm tội sao.

Người bên canh bắt đầu cởi y phục, sau đó thuận tay cởi y hục của hắn, hắn cố gắng phản kháng, nhưng nàng vẫn cởi được y phục trên người hắn.

“Ta, tự ta cởi.”

Giọng nói khàn khàn, có một chút chịu đựng, hai người cởi y phục, lần đầu tiên dán chặt vào nhau.

Mùi thơm trên người nữ tử truyền đến, nơi mềm mại dán chặt vào hắn. Nàng không an phận lộn xộn không ngừng, giống như châm lửa.

“Liễu Liễu, không nên cử động.”

Thân thể Vô Âm bắt đầu mất tự nhiên, cố gắng kiềm chế chính mình.

Một đêm này, mỹ nhân ở trong ngực, nhưng mà kìm nén sắp hỏng.

Sáng sớm Vạn Nhai Cốc có sự riêng biệt, trước bàn cơm, một đám người hơn phân nửa vành mắt đều đen, ngáp liên tục.

“Vô Âm, tiểu tử ngươi diễm phúc không ít, tối hôm qua quá sức rồi, bộ dạng này, cần phải vừa phải thôi.”

Thanh Phong trêu ghẹo nói, nhìn mắt gấu mèo của Vô Âm rất nghiêm trọng, bộ dáng này, thật sự làm cho người ta nghĩ ngợi linh tinh.

Vô Âm bực tức, hắn là một đêm không ngủ có được hay không, nhìn lại thiếu nữ bên người, tinh thần sảng khoái, rất tự tại. Trong lòng hắn thấy rất bất công, vì sao chỉ có mình hắn chịu đựng khó chịu…

“Phu nhân, tối hôm qua ngươi cũng ngủ không được ngon sao?”

Phiêu Tuyết hỏi một câu, mọi người đang ăn cơm động tác đều dừng lại. Trên trán Đường Mẫn thần kinh căng lên, nén cười nói: “Không tồi.”

“Vì sao mặt lại hồng vậy, còn nữa, cổ bị muỗi cắn sao? Hơi hồng hồng, quái lạ, tối hôm qua không có muỗi mà?”

Phiêu Tuyết ra sức hỏi.

Đường Mẫn cúi đầu xuống, gần sát bát cơm, mất mặt, Phiêu Tuyết mà nói tiếp, nàng thật sự không có mặt mũi nhìn người nữa rồi.

Một trận cười, nhưng mà cố gắng kìm nén, nhưng đủ để mặt Đường Mẫn đỏ như tôm luộc.

“Phiêu Tuyết, khụ khụ, việc này không đơn giản như vậy, ngươi vẫn đừng nên hỏi nữa thì hơn!” Lộng Nguyệt nén cười khuyên bảo, nếu hỏi tiếp, bữa cơm này ăn không ngon rồi.

Cảnh Ngoạt nhìn Đường Mẫn và Quân Mạc Ly, nghĩ một lát, mới mở miệng: “Hôn lễ này làm lại một lần nữa, chúng ta còn chưa tham dự.”

“Đúng đúng, làm lại đi, cung chủ, chúng ta ủng hộ ngài!”

Bách Lý Ưu để bát xuống, giương mắt nhìn một đám người, “Nếu muốn làm lại, vậy phải thật náo nhiệt, đêm nay tổ chức đi. Mẫn nhi, nương chưa chứng kiến, bây giờ, để chúng ta nhìn lại một lần.”

“Toàn bộ nghe cha nương an bài.”

“A Ly!”

Đường Mẫn quẫn, tiếng cha nương hắn gọi rất dễ dàng, bình thường cũng không thấy hắn lanh lợi như vậy - -



Toàn thân Đường Mẫn mặc giá y, cả căn phòng toàn màu hồng, Bách Lý Ưu ngồi bên cạnh.

“Mẫn nhi, nương thật sự không nghĩ tới, còn có thể nhìn thấy con xuất giá.”

“Nương.”

Đường Mẫn nắm tay Bách Ưu, nữ tử trước mặt là mẫu thân của nàng, nữ tử này rất yêu nàng, mà nàng vô luận xuất phát từ bản thân Đường Mẫn hay tâm chính mình, đều hoàn toàn chấp nhận.

“Từ giờ khắc này, Mẫn nhi sẽ luôn ở bên cạnh người, còn có, ca ca cũng sẽ ở lại bên cạnh người.”

“Ừ, có huynh muội các con, đời này ta không uổng phí rồi.”

Cửa đột nhiên mở ra, hai người quay đầu nhìn, chỉ thấy Cảnh Ngoạt đứng ở cửa, không biết cầm trong tay thứ gì đó, không được tự nhiên nhìn ra ngoài một lát, rốt cuộc đi tới.

“Mẫn nhi, cầm lấy, đồ cưới.”

Cảnh Ngoạt đưa ra một cây trâm chạm trổ rất tinh tế, mà còn nhìn rất đẹp.

“Này?”

“Tự ta làm, gả nữ nhi, ừm, đồ cưới.”

Đường Mẫn cười ra tiếng, đồ cưới này thật sự rất khác biệt, người khác gả nữ nhi đồ cưới rất nhiều, nàng cưới thì “Keo kiệt”, nhưng mà, đồ cưới này làm nàng cảm thấy ấm áp.

“Cảm ơn phụ thân, con rất thích.”

Mang trâm gỗ cài lên tóc, nhìn trong gương đồng, thật sự rất đẹp.

“Đã đến giờ rồi, chúng ta nên đi ra ngoài.”

Đại sảnh, mọi người đều an bài xong nhìn đôi tân nhân, bắt đầu hành lễ.

Đường Mẫn kìm nén trái tim đập nhanh, giờ khắc này, nàng cảm thấy khẩn trương và sợ hãi, trong đó còn có chút chờ mong.

Vô Âm đảm nhận chủ trì, bắt đầu buổi lễ.

“Nhất Bái Thiên Địa.”



“Nhị Bái Cao Đường.”



Phu Thê Giao Bái.”



“Đưa vào động phòng!”



Trong tiếng hoan hô, Đường Mẫn cảm thấy mình được bế lên, hơi thở nam tử quen thuộc, nàng cảm thấy yên bình.

“Mẫn nhi, nàng là thê tử của ta, giờ khắc này, vĩnh viễn.”

Quân Mạc Ly thì thầm thân mật bên tai nàng, hương vị hạnh phúc tràn đầy,giờ khắc này bọn họ đã đợi thật lâu.

Khăn voan bị vén lên, Đường Mẫn ngẩng đầu, chạm mắt Quân Mạc Ly, trong mắt hắn nóng rực, như lửa thiêu đốt.

Chén rượu đưa cho nàng, đám người vui đùa ầm ĩ giục, hai người chậm rãi uống cạn.

“Tốt, rượu hợp cẩn uống xong rồi, chúng ta có phải nên đi ra ngoài, xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng.”

“Ôi, không được, còn chưa nháo động phòng!”

“Phu nhân, nhanh sinh con, chúng ta chờ!”

“Vô Âm, ngươi ngậm miệng ~ ”



Gian phòng rốt cuộc yên tĩnh lại, chỉ còn lại hai người.

“A Ly, khụ, chúng ta.”

Đường Mẫn không biết nên mở miệng như thế nào, tối nay hình như hơi…

“Mẫn nhi ~ ”

Đột nhiên cúi xuống, đè nàng ngã vào giường, ôm chặt, gọi từng tiếng một.

“Mẫn nhi - - Mẫn nhi - - Mẫn nhi - - ”

Từng tiếng một, gọi làm da đầu cô run lên.

“Đi nghỉ thôi.”

“Ừm.”

Y phục cởi ra.

Trong bóng đêm, nam nhân nhìn chằm chằm nàng, bức bách nàng đối diện chính mình, tay từ từ châm lửa, đêm, rất dài, hắn muốn như vậy cả đêm.

“Mẫn nhi,” hơi thở nóng bỏng phun vào tai nàng, trong lòng nàng run rẩy bất an, tiếng cười trầm thấp vang lên. “Mẫn nhi, Quân Mạc Ly ta, tối nay sẽ bổ sung thêm đêm động phòng hoa chúc cho nàng!”

Một đêm xuân, nồng đậm tình ái.

Hạnh phúc của bọn họ, vừa mới bắt đầu…

----HOÀN CHÍNH VĂN----