Tướng Phủ Ngốc Thê

Chương 40: Thái tử mang mặt nạ




Edit: Ciao

Bên cạnh Hoàng thành, một phủ đệ đang vô cùng áo nhiệt. Hai con sư tử đá lớn ở cửa, miệng ngậm linh châu, ngang nhiên đứng thẳng, phủ thêm nhiều vải màu đỏ tươi, đi qua nhìn rất sống động, làm phủ thái tử tăng thêm nhiều vui mừng.

Có những quan to, nhà phú quý không ngừng ra vào phủ đệ, ở cửa quản gia cười đón tiếp, trên mặt mỗi người đều tràn đầy vui mừng. Phủ thái tử mới xây, biểu thị điều gì, Đương kim Thánh Thượng rất coi trọng hắn, có hi vọng tương lai kế vị.

“Thượng thư đại nhân, mời vào trong.” Quản gia tiến lên hét to: “Thượng thư đại nhân đến!”

Những lễ vật trùng trùng đưa vào phủ thái tử, mọi người đi vào phủ đệ, hai mắt tỏa sáng. Đá cẩm thạch tự nhiên, hòn non bộ còn nguyên khối không bị hỏng hoa văn, dong suối nhỏ vây quanh hòn non bộ chảy về hậu viện, nhìn như hồ nhân tạo mô hình nhỏ. Công trình như vậy, mấy ai có thể hưởng thụ. Đừng nói đến kiến trúc, hoàng linh cao ngói, giống như hoàng cung, rồi lại có phong cách riêng.

Thái tử có hi vọng lớn kế vị!

Đường Mẫn không đi cửa chính, đi theo Bách Lý Dạ Hành từ từ tiến vào cửa sau. Nàng là khuôn mặt lạ hoắc, khác với chuyện người quen liếc thấy ở Phong Chiêu, huống chi, lúc này có những trọng thần trong phủ thái tử. Mục đích của nàng là xem Tuyết Mai, không cần gây sự chú ý.

Xuyên qua hậu viện, Đường Mẫn càng nhìn càng kinh ngạc, kiến trúc phủ thái tử không xa hoa nhưng nhìn bất cứ chỗ nào cũng đều tinh xảo vô cùng. Trên hành lang có những tượng nhỏ điêu khắc đều tốn rất nhiều sức người, những thứ lớn kia không thể hình dung được.

“Thái tử này rất biết hưởng thụ, ở phủ đệ thế này không sợ giảm thọ.” Bách Lý Dạ Hành vừa đi vừa châm chọc, rất khinh bỉ sự xa oa này.

Đường Mẫn buột miệng cười, giảm thọ, định rủa thái tử chết sớm à.

Bách Lý Dạ Hành đi phía trước dẫn đường đột nhiên đứng lại, ra hang động: “Tới.”

Đến rồi, còn chưa đi được mấy bước mà? Đường Mẫn tò mò đi lên trước, lại bị cảnh sắc trước mắt chấn trụ. Cả một biển hoa mai, cành cành liên tiếp túm tụm, khắp nơi đều là màu trắng hồng mai, nở rộ như đuốc. Trong không khí dường như tràn ngập hương hoa mai…

Đẹp quá, mặc dù sức người có thể làm thành, nhưng lại không ảnh hưởng vẻ vốn có. Đường Mẫn lẳng lặng đứng sừng sững, nhìn cảnh sắc mê muội trước mắt.

“Sao?” Bách Lý Dạ Hành hỏi, hắn chỉ quan tâm tuyết mai này có phải nàng muốn tìm không, lại không thấy cảnh đẹp, hoàn toàn không thưởng thức.

“Vâng, dù chúng nó hiếm thấy, nhưng lại không khác biệt như Hầu phủ. Cơ mà đã đến đây thì cứ thưởng thức thôi, thái tử chuyển nhà, chúng ta nên tặng gì mới tốt?”

Nhìn cả mảng lớn hoa mai, Đường Mẫn bắt đầu tự hỏi, xác thực không cần phải cô phụ thái tử không thấy mặt này, không thể không tặng lễ được. Nhưng mà, thế nào mới có thể coi là kinh hỉ?

“Mẫn nhi, làm thế này thì sao?” Quân Mạc Ly ghé sát vào bên tai Đường Mẫn, thì thầm vài câu. Lông mày, khóe miệng cong lên, như vậy sao, rất tốt. Bách Lý Dạ Hành ở bên lắc đầu, hai tên tiểu quỷ ——

Sau đó, thư phòng thái tử, một người nam nhân đứng trước cửa sổ, lặng im. Người này chính là diễn viên hôm nay, thái tử Thương Lan, Thiên Hành.

Cẩm bào đỏ sậm từ trên xuống dưới, không mang một chút tạp sắc. Viền thêu long phượng tình trường, chói mắt dưới ánh sáng chói lọi, hấp dẫn nhãn cầu. Nam nhân xoay người, lộ ra một khuôn mặt.

Đôi mắt hẹp dài xếch lên, mi tâm tựa kiếm, ngũ quan rõ ràng nhưng lại không mất vẻ nhu hòa. Đôi mắt sâu nhiếp hồn đoạt phách, nhưng lại lạnh lùng tịch liêu.

Thiên Hành nghe tiếng pháo và tạp âm ở tiền viện, trên mặt cũng chẳng có bao nhiêu vui vẻ. Hôm nay phủ đệ kiến thành, hắn nên cao hứng. Chỉ là ——

Ống tay áo siết chặt, giấy bị vò nhăn lại. Tin tức báo, nhị vương gia Thiên mị sẽ đến. Sự xuất hiện của hắn là đương nhiên, nhưng mà hắn lại mang theo nam sủng. Cái này, chính là khiêu chiến uy tín của hắn!

Thiên Mị, cho dù phong làm Vĩnh Gia vương, vẫn khiến hắn phải lo lắng.

“Điện hạ.” Quản gia đột nhiên xuất hiện tại cửa ra vào, cung kính hành lễ với Thiên Hành: “Giờ lành sắp bắt đầu rồi.”

“Ừ.” Ngàn Thiên dùng sức, tờ giấy trong tay hóa thành bột phấn, lúc này trên mặt hắn mang theo nụ cười nhàn nhạt, trở thành thái tử ôn hòa trong mắt mọi người.

“Đi tiền viện.”

Hôm nay, hắn muốn nhìn, Thiên Mị sẽ làm ra chuyện khác người gì trong phủ của hắn.

Thân ảnh hai người càng lúc càng xa, tới khi không thấy nữa, một bên mới lộ ra ba cái đầu. Đường Mẫn nhìn hướng Thiên Hành rời đi, tâm tư bắt đầu nghiêng ngả, có một mỹ nam, tác phong hai mặt. Dường như không tồi.

“Hắn chính là thái tử Thiên Hành sao?”

“Ừ.” Quân Mạc Ly đáp, thái tử Thiên Hành, một màn vừa rồi chứng thật tin tức mà hắn có được. Trên mặt ôn hòa, nội tâm tàn nhẫn. Dùng dã tâm của hắn, sợ là đường đế vị Thương Lan sẽ có nhiều chết chóc.

“Đưa lễ tới ở đâu, nhìn một chút đi.” Đường Mẫn đột nhiên nghĩ lại, những người đó ở đằng trước chúc mừng sẽ mang theo lễ rất nặng, nàng không đi nhìn một chút, không phải là thua lỗ sao?

Bách Lý Dạ Hành không nói gì nhìn trời, ngươi xác định không ra tay cướp sạch à?”

Ba người xuyên qua phủ thái tử, nhanh chóng tìm tới khố phòng. Đường Mẫn vừa vào cửa, thấy được nhiều món quà rực rỡ muôn màu, mỗi dạng cũng có thể nói là giá trị liên thành, vô cùng quý giá. Ngồi xổm người xuống, nàng tùy ý nhặt những hạt châu trên mặt đất, vuốt vuốt, nghĩ xem nên xử lý những thứ này.

“A? Có cái này?” Giọng Bách Lý Dạ Hành không lớn cũng hấp dẫn được Đường Mẫn ngồi trên mặt đất. Nàng đứng dậy đi tới phía trước, tò mò hỏi: “Vật gì tốt?”

Bách Lý Dạ Hành đưa tới, giọng mang theo chút kinh hỉ: “Đồ chơi này, không ngờ cũng có người cam lòng tặng.”

Đường Mẫn cầm lắc tay lưu ly, nhìn trái nhìn phải, dường như rất bình thường! Lập tức nghi ngờ ngẩng đầu: “Cái này á?”

“Búp bê, đừng xem thường những thứ này, đồ chơi này rất tốt.” Bách Lý Dạ Hành đeo lên tay Đường Mẫn, sau đó dặn dò: “Đừng làm mất, về sẽ nói cho ngươi.”

Đường Mẫn méo mặt, thần kỳ cái gì, một cái vòng trang sức, nàng thấy ở hiện đại nhiều. Trong lòng nghĩ vậy nhưng vẫn đeo nó. Cái chuỗi vòng tay này gia công rất tốt, làm trang sức không tồi.

Ba người lục khố phòng, nhìn thấy cái gì muốn lấy đều vơ vét, tới khi ngừng động tác thì trước mắt đã chồng thành núi nhỏ.

“Cái này, tiền bối mang về.” Đường Mẫn nói với Bách Lý Dạ Hành.

“Ngươi thì sao?”

“Tiếp tục đi dạo phủ thái tử.” Nàng còn chưa xem tiền viện, chỗ náo nhiệt đó sao có thể bỏ qua.

“Mặc kệ, ta đâu muốn đống đồ này, mệt chết.” Bách Lý Dạ Hành ghét bỏ đá vật phẩm trên đất, hắn cũng muốn nhìn náo nhiệt.

“Vậy thì không được ăn gà ăn mày.” Đường Mẫn tiếc hận: “Vốn định chuẩn bị gà ăn mày cho ông ăn, nhưng mà đã thế thì quên đi.”

Gà ăn mày ——

Hắn lại thua một con gà! Sau đó ông mang theo đống đồ biến mất, Đường Mẫn cười hì hì nhìn tốc độ của Bách Lý Dạ Hành, chắc là lão già cảm thấy mất thể diện, ha ha.

“Đi thôi, đi Tiền Viện.”