Tướng Phủ Ngốc Thê

Chương 42: Nhặt được bảo vật!




Trong nội thất u tối, chỉ có những ngôi sao như ẩn như hiện, ánh trăng hắt vào cửa sổ, mơ hồ có thể thấy được một bóng người đung đưa cùng với tiếng rên khe khẽ. . . . . .

Nam tử trên giường nửa thân để trần, trong bóng tối mắt vẫn nhìn chòng chọc vào người nam nhân ở mép giường, chăm chú vào từng động tác.

“Ừm . . . Không biết.”

Hai tay Thiên Mị nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi đầy trên trán, chợt tiến tới gần Hành Ngọc. “Ah ——” , vạt áo nơi hạ thân liền hóa thành mảnh vụn tán lạc.

“Không biết?”, nương theo ánh trăng, trong con ngươi của nam nhân kia lộ rõ vẻ khát máu, : “Ta sẽ dạy cho ngươi biết là như thế nào !“.

Thủ đoạn thô bạo, không mang theo bất kỳ dịu dàng nào. Thiên Mị vươn tay chèn ép nam tử trên giường, một cái tay khác không ngừng du đãng, mang theo xúc cảm gai góc, xen lẫn đau đớn kịch liệt. Dùng nội lực đốt tới gân mạch, sẽ không tổn thương đến thân thể nhưng lại khiến người ta đau đến cực hạn.

“Ừm. . . . . .”

Thiên Mị cười nói: “Sao vậy, mới thế đã không nhịn được?“. Dứt lời, liền gia tăng sức lực trong tay, áp người xuống đè lên nam tử ở phía dưới. Dưới màn đêm tĩnh lặng, hai thân thể trên giường quấn quít thật chặt, hơi thở trầm muộn cùng với tiếng thở dốc kịch liệt không ngừng truyền ra.

Hắn không xác định rằng mình có biết hay không nữa.

Hành Ngọc cố chịu đau đớn, bắt mình ngậm chặt miệng. Những âm thanh không chịu nổi kia là của hắn sao? Tại sao lại bị tên nam nhân này hành hạ đến không nhịn được!

Thiên Mị, một ngày nào đó, hắn sẽ để cho người này đau đến không muốn sống!

Mà lúc này bên trong Nguyệt Lâu, lại là một kiểu phong tình khác.

“Nhóc con, mau bưng lên!”, Bách Lý Dạ Hành ngồi trên ghế sốt ruột đến mức nhảy dựng, nhìn chằm chằm vào cái mâm trong tay Đường Mẫn nhao nhao muốn thử.

Đường Mẫn lắc mình một cái tránh thoát, vững vàng đặt cái mâm lên bàn. Tối nay mượn phòng bếp của Vọng Nguyệt Lâu, cuối cùng cũng chế biến được món gà ăn mày. Nghe người nào đó càu nhàu hết một buổi chiều, nàng cũng sắp sửa muốn thổ huyết rồi. Đồng tiền không thể bức tử anh hùng, nhưng một con gà lại bức tử Đường Mẫn nàng ——

Vừa mở lồng bàn ra, một mùi thơm nồng đậm nhất thời phiêu tán khắp phòng. Không đợi mở miệng, Bách Lý Dạ Hành đã xé hơn nửa thân gà bắt đầu hưởng thụ. Bởi vì những bùn đất bao bọc phía ngoài đã xử lý sạch sẽ trước đó nên hiện tại trước mắt mọi người chỉ có thân gà vàng ươm óng ánh, vô cùng hấp dẫn, chọc người thèm thuồng.

“Bạch Vũ, nếm thử xem!”, Đường Mẫn xé một miếng gà đưa tới, hành động này khiến Bạch Vũ vô cùng sửng sốt, không biết nên làm thế nào: “Tiểu thư?”

“Ăn đi!”, Đường Mẫn cười cười đặt miếng thịt vào tay nàng ta, sau đó liền quay sang xé thêm một miếng vô cùng non mềm đưa cho nam nhân bên cạnh.

Quân Mạc Ly cười thầm, nhận lấy. Hôm nay tâm tình của Mẫn nhi thật tốt, từ phủ Thái tử trở lại vẫn cười vui vẻ cả ngày, nàng như vậy thật đúng là hiếm thấy.

“Ưmh, nhóc con, vật kia xử lý như thế nào?”, Bách Lý Dạ Hành vừa ăn vừa hỏi, vật kia lấy được từ phủ Thái tử vẫn còn đặt ở trong phòng lão, nhìn chúng cả một ngày, cả người lão càng không được tự nhiên.

“Hả?”, Đường Mẫn dừng lại, ngay sau đó liền đáp: “Những thứ đó, lão xem giá tiền thế nào rồi bán đi!“.

“Những vật trong phủ Thái tử nếu bán đi ra ngoài thì có khác gì đi tìm chết!”, mặt Bạc Lý Dạ Hành đầy khinh bỉ, cái này mà cũng không biết, trước cửa chủ nhà lại đi bán đồ của hắn chẳng phải là kẻ ngốc sao. . . . . .

Cũng đúng! Đường Mẫn suy nghĩ một lát thấy cũng không sai, nhưng mà hôm nay đã xác định hoàng cung Tuyết Mai không phải là nơi nàng muốn tìm, nếu đi đến hai nơi khác nữa mà mang theo những vật nặng kia ——

Tuy giá trị của chúng xa xỉ, nhưng cũng là gánh nặng.

Bạch Vũ ngẩng đầu lên, nhẹ giọng đề nghị: “Hai ngày sau, chợ đen ở Phong Chiêu sẽ mở, chúng ta có thể đi đến đó bán!”

“Chợ đen?”

“Vâng!”, Bạch Vũ quay sang Đường Mẫn giải thích: “Trước kia ta cũng đã nghe phụ thân nhắc qua, ở Phong Chiêu hàng tháng đều mở chợ đen một lần, ở đó mua đi bán lại không cần xem nguồn gốc xuất xứ, chỉ nhìn giá trị. Nghe nói, chợ đen ở Phong Chiêu tuy mới mở được mấy năm, nhưng tổ chức cực kỳ nghiêm mật, đến nay không ai biết được chủ nhân phía sau màn là ai. . . . . .”

“Tiểu cô nương cũng không tệ lắm!”, Bách Lý Dạ Hành dừng ăn, tán thưởng nhìn Bạch Vũ. Hắn cũng không ngờ, kiến thức của tiểu cô nương này lại rộng như thế ngay cả chợ đen cũng biết. Sự tồn tại của chợ đen nếu không phải đi bản thân đã tự mình thể nghiệm qua sao có thể biết được rõ ràng như thế. Nghe từ chỗ cha của nàng ta làm sao có thể nắm rõ như vậy.

“Khiến tiền bối chê cười rồi!”, Bạch Vũ đỏ mặt, hơi cúi thấp xuống đầu.

Chợ đen? Đường Mẫn bị hai chữ này hấp dẫn thành công. Nơi mua bán ở chợ đen, nàng cũng sẽ không bỏ qua. Chắc hẳn sẽ rất đặc sắc, nói không chừng còn có thể tìm được bảo bối tốt. Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo, nàng yêu bảo vật, cũng không quản nó đến từ đâu.

Hai ngày sau sao? Nàng sẽ đợi ở Phong Chiêu thêm hai ngày nữa vậy.

Tầm mắt đột nhiên chuyển đến trên tay, Đường Mẫn lại buồn bực không thôi. Vật này?

“Vật này có tác dụng gì?”, Đường Mẫn tức giận hỏi, từ lúc đeo cái vòng lưu ly này trên tay liền cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, cũng may hiện giờ thời tiết không lạnh nếu không thì cổ tay nàng cũng sớm đông cứng rồi.

Mặt Bách Lý Dạ Hành đầy thỏa mãn, gà trên tay cũng đã ăn xong, thuận tiện lau sạch sẽ khóe miệng. Liếc nhìn ba người đang ngồi cạnh, ho nhẹ một tiếng, đáp: “Vòng lưu ly này có tên là Song Tâm Châu. Nó kỳ lạ là ở chỗ bên trong có viên ngọc, chẳng qua người đời đều không biết khám phá nó như thế nào, theo lời đồn, người có thể mở được tâm của viên ngọc thứ hai, sẽ đạt được bảo tàng vô giá!“.

“Tâm thứ hai?”, Đường Mẫn nghi ngờ, nàng nhìn nửa ngày cũng không còn nhìn ra nó có tâm lấy đâu ra cái tâm thứ hai!

“Ai ai, ngươi lại không hiểu rồi. Ừm, nhìn kỹ đi!”, Bách Lý Dạ Hành chỉ vào trung tâm của chiếc vòng lưu ly, Đường Mẫn nương theo ánh trăng nhìn sang, quả nhiên một cái tâm cực nhỏ đang di động ở bên trong, nếu không nhìn đúng góc độ, thật đúng là không cách nào phân biệt nổi.

“Mỗi chiếc vòng lưu ly đều có à?”, vòng tay như thế này không phải có rất nhiều sao, có gì mà thần kỳ như vậy?

Bách Lý Dạ Hành nhìn Đường Mẫn thật lâu, cuối cùng than thở, con mắt của nhóc con này không phải thấp bình thường đâu. Vòng lưu ly này, dõi mắt ra cả ba nước, tìm được một chiếc như thế này có khác gì với khó như lên trời, huống chi bên trong còn có tâm ngọc nữa. Nghĩ đến đây, lão liền bắt đầu cất giọng giảng giải cho Đường Mẫn.

Đường Mẫn càng nghe mặt càng đen lại, choáng nha, phải chăng nàng đã nhặt được bảo vật rồi.

“Thật sẽ có cái tâm thứ hai sao?”, thật ra thì nàng cũng không quan tâm đến kho tàng chứa trong nó, nhưng lại vô cùng hứng thú với những đồn đại về cái tâm thứ hai kia. Dưới điều kiện đặc biệt, sẽ khiến cho vòng lưu ly phát ra chiếc tâm thứ hai. Thế nào mà cảm giác cứ như là tinh hoàn bị tách thành hai nửa vậy . . .

“Cơ hội đến lúc nào thì còn phải nhờ vào chính ngươi, người mang tâm lưu ly cũng sẽ dần dần nhận rõ. Ngươi đeo nó một thời gian dài sẽ biết được thôi!“. Bách Lý Dạ Hành cũng không nghĩ nhiều về vấn đề này, ăn no rồi, lão nên đi ra ngoài tản bộ một chút.

Tiếng “Phù!” vừa vang lên, bên cạnh bàn đã không còn bóng dáng lão đâu nữa. Đường Mẫn quay đầu nhìn ra cửa sổ, hình như còn chưa mở ra mà, toàn thân không khỏi rét lạnh một hồi. Công phu của lão già chẳng khác nào Quỷ Kiến Sầu cả, đúng là quá dọa người!

“Tiểu thư, Bạch Vũ về phòng trước!”, Bạch Vũ đứng dậy chào Đường Mẫn sau khi thấy nàng gật đầu với mình liền rời khỏi phòng. Mặc dù nàng ta muốn ở bên cạnh tiểu thư, nhưng bản thân cũng hiểu rõ, người ở bên cạnh tiểu thư vĩnh viễn không tới phiên mình.

“A Ly, tình hình chợ đen này như thế nào?”, hai mắt Đường Mẫn tỏa sáng, nàng biết vị bên cạnh này nhất định biết rõ, mặc dù không biết hắn rốt cuộc có mối quan hệ thế nào với ba nước, nhưng thế lực của hắn tuyệt sẽ không yếu. Điểm này, từ sau chuyện yêu nghiệt nam lần đó, nàng cũng hiểu được vài phần.

Nhưng nếu hắn không nói, nàng cũng liền giả bộ không biết.

“Chợ đen à!”, Quân Mạc Ly ngẫm nghĩ một hồi, liền nói những tin tức cơ bản cho Đường Mẫn, những thứ kia hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay, hai ngày sau chợ đen mở cửa, nếu Mẫn nhi muốn đi, thì sẽ phải biết được vài quy củ của nơi này .

Mà điều duy nhất khiến hắn chú ý, đó chính là tin tức này lại xuất phát từ trong miệng của Bạch Vũ. Nếu là Bách Lý Dạ Hành thì hắn tuyệt không kinh ngạc. Nhưng còn Bạch Vũ, một cô nương có gia cảnh không bình thường, tay trói gà không chặt, lại hiểu rõ chợ đen như thế thực không bình thường. Có thể nói, nàng ta phải đi qua chợ đen rồi mới có thể nói ra một cách rõ ràng như thế.

Bạch Vũ. . . . . .

Lần đầu tiên trừ Đường Mẫn, Quân Mạc Ly bắt đầu chú ý đến một nữ tử khác, mà nữ nhân kia ——