Tướng Phủ Ngốc Thê

Chương 55: Ngọc hoán huyết




Edit: Ciao

“Tiểu Ảnh, ta không phạm sai lầm chứ?” Vô Âm không giải thích được, nhìn ba người khác lập tức nhụt chí, chẳng ai để ý đến hắn, hắn đành phải đưa mắt nhìn sang Hoa Ảnh.

“Không phám sai lầm.” Hoa Ảnh gật đầu, tiếp tục cười, trong tứ đại hộ pháp, chỉ có Vô Âm có khuôn mặt như đứa trẻ, thật sự rất đáng yêu. Nếu không phải biết rõ công phu và thủ đoạn của hắn, lần đầu gặp hắn, Vô Âm, đáng yêu tới mức làm cho người ta không nhịn được mà chà đạp.

“Tiểu Âm Âm, ngươi thật sự rất là đáng yêu!” Hoa Ảnh xoa xoa nắn nắn hai má Vô Âm, giống như đang vê bánh màn thầu vậy. Nhưng mà, cảm xúc ở tay đúng là tốt, nam nhân này biết bảo dưỡng quá.

“Biến, đừng có vê mặt lão tử, mặt mũi đặt chỗ nào.”

Lộng Nguyệt ở bên cười ra tiếng, lắc đầu rời đi, Vô Âm nhỏ nhất trong bốn người bọn họ, nhưng cũng sinh động nhất. Tuổi nhỏ mà thích xưng lão tử, rất thích đối nghịch với Hoa Ảnh, đúng là oan gia vui vẻ.

“Đi thôi, chúng ta còn việc phải làm, tiểu tử này ở lại đây biện bích.” Hai người khác gật đầu, rời đi cùng Lộng Nguyệt, đại đường Huyết Lan cung chỉ còn lại một đôi nam nữ.

Hoa Ảnh mệt mỏi khoát tay, ngăn không cho Vô Âm tới gần: “Thôi, ta còn có việc. Chuyện cung chủ giao cho ta còn chưa xong, bản thân ngươi đợi đi.”

Nói xong nghênh ngang rời đi, Vô Âm ở lại than thở: “Haiz, chỉ còn mình ta ở Huyết Lan cung, chẳng thú vị gì cả.”

Hoa Ảnh mỉm cười, không nói gì mà đi thẳng ra khỏi đại đường. Đây là cung chủ ban thường trá hình cho Vô Âm, cung chủ không ở đây, ba đại hộ pháp và nàng đều ra ngoài, Huyết Lan cung còn gì cho hắn làm. Diện bích mười ngày, nghỉ ngơi thật tốt ——

****

Phủ nhị vương gia, Thiên Mị đứng sững ở cửa sổ, cau mày. Tối hôm qua, cung chủ Vô Trần của Huyết Lan cung thất ước, khiến hắn không ngờ được, mà cũng không đoán ra.

Tình cảnh đêm đó, rõ ràng hắn cảm giác được hắn rất muốn có huyết ngọc, tại sao lại thất ước vô cớ. Bệnh của Hành Ngọc dù không vội nhưng kéo dài thêm một ngày thì sẽ càng nguy hiểm. Hành Ngọc, sau khi trở về từ chợ đêm thì không thấy hắn. Viện của Hành ngọc đóng chặt cửa, hắn tự giam mình bên trong.

Thiên Mị biết, nếu như hắn muốn gặp y, có thể trực tiếp xông vào, cũng có thể leo tường tiến vào. Nhưng đây không phải là ý của y, Hành Ngọc không muốn khiến hắn phải cố kỵ.

Nữ nhân kia, hắn nhớ rõ ở chợ đêm y giúp nàng, thậm chí còn không tiếc để tiếp cận hắn. Y cũng không nguyện lại gần hắn, là nữ nhân kia làm y phá lệ.

Nhớ tới hồi báo của Liệt Tuyệt, từ sau khi nữ nhân kia rời khỏi chợ đêm thì biến mất không thấy đâu, dùng thế lực của hắn mà không tra được bất kỳ manh mối nào. Tương tự, ba người đi cùng nữ nhân kia cũng không tìm ra manh mối, là người không đơn giản...

“Vương gia.” Liệt Tuyệt xuất hiện tại cửa ra vào, trong khi chờ đợi người lên tiếng. Vương gia không thích có người tự tiện ra vào phòng của hắn, ngoại trừ Hành Ngọc công tử... Chỉ là Hành Ngọc công tử chưa bao giờ bước vào.

“Chuyện gì?” Thiên Mị lấy lại tinh thần, không ngờ Liệt Tuyệt  lại xuất hiện nhanh như vậy, xem ra đã có tin tức.

Liệt Tuyệt bước lên một bước bẩm báo: “Tin tức từ Huyết Lan cung, Huyết Lan cung chủ hẹn đêm nay.”

Rất tốt, cuối cùng hắn cũng tới. Thiên mị vân vê huyết ngọc trong lòng bàn tay, trong lòng vui vẻ. Qua đêm nay, Hành Ngọc sẽ tốt đẹp. Hắn hi vọng y được tốt, nhưng mà...

Đôi mắt Thiên Mị tối sầm lại, sau đó thế nào đây? Hắn vẫn kháng cự.

Ban đêm, Hành Ngọc viện, một bóng dáng xuất hiện, trên mặt vẫn đeo mặt nạ màu bạc.

“Huyết Lan cung chủ đúng là kiêu ngọa, đêm nay mới bằng lòng xuất hiện.” Thiên Mị ngồi trên ghế dựa, nhìn qua người mới tới, trong lòng vẫn vô cùng khó chịu.

Quân Mạc Ly cười, lập tức mở miệng: “Bệnh của hắn, ta sẽ trị, bắt đầu đi.”

Thiên Mị cũng không nhiều lời, mang theo Quân Mạc Ly đi vào trong phòng. Đầu giường, Hành Ngọc đang nằm yên, hô hấp ôn hòa. Quân Mạc Ly sững sờ, nhìn Thiên Mị: “Ngươi điểm huyệt ngủ của hắn?”

“Bắt đầu đi.” Thiên Mị nhìn Hành Ngọc, đứng qua một bên.

Quân Mạc Ly sâu sắc nhìn Thiên Mị, ngồi ở đầu giường, đặt tay lên mạch Hành Ngọc. Trong lòng vô cùng kinh ngạc, Thiên Mị cứu hắn, nguyện lấy huyết ngọc trao đổi, nhưng lại cô đơn không để cho hắn biết. Rốt cuộc hắn để bụng tới nam tử này cỡ nào?

Sợ rằng chỉ mình hắn hiểu rõ.

Thiên Mị cứ đứng như vậy nhìn Quân Mạc Ly bắt đầu, cởi áo nới dây lưng cho y, một cây ngân châm cắm vào lưng, vị thuốc vô sắc vô vị thẩm thấu qua da vào trong cơ thể.

Người trên giường vì tác dụng của thuốc mà sắc mặt ửng hồng, nhiệt độ cơ thể tăng lên, thỉnh thoảng phát ra một tiếng lẩm bẩm, mà tiếng lẩm bẩm này lại khiến hai người ở đây khiếp sợ.

“Mẫn nhi ~” Hành Ngọc lẩm bẩm, sắc mặt Quân Mạc Ly và Thiên Mị cững đờ, vẻ mặt phức tạp.

Thiên Mị siết chặt tay, lại thả lỏng rồi lại siết chặt, gân xanh trên trán như bật ra. Quả nhiên y luôn nhớ đến nữ nhân kia, cho dù vô thức cũng gọi nàng. Bình thường thì sao, có phải lúc nào y cũng nhớ đến không? Hắn, là gì trong lòng y!!!

Ngân châm trong tay Quân Mạc Ly hơi run lên, sau đó lập tức gọn lại, tiếp tục khám bệnh, nhưng trong lòng không còn bình tĩnh nữa. Rõ ràng hắn đã gọi Mẫn nhi, người trong lòng nam tử này là Mẫn nhi! Trong lòng Quân Mạc Ly không biết nên nói thế nào, người mà hắn phải cứu, lại luôn nhớ thương vợ của hắn!

Hắn khẳng định, tiếng Mẫn nhi chính là gọi Đường Mẫn. Ánh mắt ngày ấy, không tầm thường, mà mang theo sự nhớ nhung. Chỉ có Mẫn nhi không biết, lúc nam tử này nhìn nàng mang theo bao nhiêu cảm tình. Hành Ngọc, Quân Mạc Ly tự nhủ trong lòng, rốt cuộc hắn có quan hệ thế nào với Mẫn nhi...

Thời gian trôi qua rất nhanh, ngoài phòng gần như có thể thấy được ánh sáng, trời sáng nhanh quá.

Quân Mạc Ly thu lại ngân châm trên lưng Hành Ngọc, rồi mặc y phục lại. Trở người trên giường, lấy thêm một lọ đồ đặt bên giường.

“Huyết ngọc.” Quân Mạc Ly nhàn nhạt mở miệng, thời gian của hắn không nhiều lắm, lấy được Huyết Ngọc hắn sẽ đi tìm Mẫn nhi. Hoàng cung ở gần đó, hắn phải đi lập tức!

Thiên Mị cũng không lấy huyết ngọc ra ngay, mà đi tới chỗ Hành Ngọc, cẩn thận nhìn sự thay đổi của y. Sắc mặt ửng hồng đã gần hết, nhẹ nhàng cầm cổ tay, mạch tượng đã ổn, quả thật tốt lắm!

Thiên Mị vui vẻ, quay đầu nhìn Quân Mạc Ly: “Huyết Ngọc, bổn vương sẽ tự đưa.” Nói xong thì lấy huyết ngọc ra, ném qua.

Quân Mạc Ly hơi động tay, thoải mái nhận được, sau đó hắn xoay người đi ra ngoài. Thân thể vừa phóng ra cửa, đột nhiên quay trở lại: “Thuốc ở đầu giường, mỗi ngày một viên, một tháng sau sẽ khỏi hẳn.”

Thiên Mị nhìn Quân Mạc Ly biến mất khỏi Hành Ngọc viện, trong tay cầm lọ thuốc. Mở nắp bình ra ngửi, khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ, lại là thuốc Tuyết Lan hoa...

****

Quân Mạc Ly đi xuyên qua các góc hoàng cung, trong lòng lo lắng, tìm kiếm bóng dáng mà hắn nhớ mong. Suốt cả một ngày, không được gì cả. Mà ngay cả phủ thái tử, hắn cũng đã cẩn thận tìm qua nhưng Mẫn nhi không ở đó.

Hoàng cung, Phong Chiêu, Mẫn nhi không ở đây. Quân Mạc Ly không tự giác nhìn về phía Bắc, dãy núi kéo dài, gia tộc lánh đời Bách Lý sơn trang.

Bách Lý Dạ Hành, hắn cũng mất tích. Khả năng lớn nhất chỉ có một, Mẫn nhi đang ở Bách Lý sơn trang!