Tướng Phủ Ngốc Thê

Chương 6: Ngày lại mặt




Editor: White Silk-Hazye

“Nàng giỏi.” Bên trong xe ngựa, giọng nói của Quân Mạc Ly bực mình vang lên.

Đường Mẫn sờ sờ mũi có chút chột dạ. Quả thật, không có được hắn đồng ý liền trực tiếp túm hắn lên xe ngựa, chuyện lại mặt, nàng thật sự đã quên báo cho hắn biết.

Nhưng mà, một chút ấm ức dâng lên, trừng mắt nhìn Quân Mạc Ly: “Ngày thứ ba sau khi thành thân, phu quân và phu nhân đi lại mặt là chuyện bình thường mà, Ta đã sớm làm tốt cho chàng, chàng nên cảm ơn ta mới đúng.”

“Phải không, vi phu có phải là nên tạ ơn phu nhân đã quan tâm hả?” Sắc mặt của Quân Mạc Ly khó coi, tối hôm qua rõ ràng có rất nhiều thời gian có thể nói cho hắn là hôm nay phỉa lại mặt, nhưng rõ ràng một chữ nàng ấy cũng không nói.

Trở lại Hầu gia, theo lý là hôm nay hắn phải dẫn Đường Mẫn đi lại mặt, nhưng mà nàng đã tự chủ trương vậy mà còn ngụy biện quả thật làm cho hắn tức giận. Bên ngoài, chưa từng có ai thấy bộ dáng “Bụng phệ” của hắn, mặc dù hắn không để ý người ngoài nói gì, nhưng mà như vậy cũng không có nghĩa là hắn có thể tùy ý để người khác an bài.

Đường Mẫn! Quân Mạc Ly híp mắt, ánh mắt u ám.

“Công tử, thiếu phu nhân, đã đến Hầu phủ.” Âm thanh của Thiểu Ảnh đột nhiên vang lên, ngay sau đó xe ngựa ngừng lại.

Vốn là hai người đang giằng co với nhau lập tức ngưng lại, đã đến? Sao nhanh như vậy.

“Đã vậy, nàng liền phối hợp với ta, muốn phạt muốn mắng thì khi nào đi về rồi nói, cũng không thể để cho một “đồ ngốc” ra tay chứ.” Đường Mẫn nhẹ nhàng nói, lấy lòng Quân Mạc Ly.

Bên trong xe vẫn im lặng như cũ, một lúc lâu, Quân Mạc Ly mới ra tiếng: “Thiểu Ảnh, vén rèm lên.”

Thiểu Ảnh nghe lời, đỡ Đường Mẫn xuống, tiếp theo là Quân Mạc Ly. Tất cả động tác vô cùng lưu loát, nhìn thấy Đường Mẫn không ngừng hâm mộ. Người ở bên cạnh của Quân Mạc Ly làm sao đều được huấn luyện nghiêm chỉnh như vậy, một đám đều không có nói nhiều câu vô ích, lại nguyện trung thành với chủ tử như vậy. Xuân Phong, Mộc Hòa là như thế này, Thiểu Ảnh này cũng vậy, hắn còn có bao nhiêu người lòng trung thành như vậy chứ!

“Tiểu thư, Hầu gia đi ra.” Nhóm người của Lục Trúc từ một chiếc xe ngựa phía sau đi xuống liền vội vàng chạy tới hầu hạ, cửa chính mở rộng, Trấn Nam Hầu gia Đường Ứng Nghiêu mang theo thê nữ xuất hện.

Người dẫn đầu đi có hơi nhanh chính là Đường Ứng Nghiêu, từ xa, hắn đã nhìn thấy Đường Mẫn, và bụng phệ Quân Mạc Ly. Mấy vị phu nhân và tiểu thư không tình nguyện đi theo, nhìn thấy Đường Mẫn đi theo phía sau một nam nhân bụng phệ, ngây ngốc chậm chạp, uất ức chất chứa trong lòng không chút nào bị quét sạch.

Có Hầu gia thương yêu thì sao, cối cùng kết cục không phải đã định rồi sao.

“Mẫn Nhi!” Đường Ứng Nghiêu lộ vẻ xúc động giữ chặt Đường Mẫn, không ngừng quan sát, mãi đến khi Đường Mẫn bực mình tránh ra thì mới buông tay.

“Mẫn Nhi, Nhị nương con đã nói với ta. Hôn sự này quá nhanh, ta cũng vậy chưa hề ép con, bây giờ con lại gả ——” Giống như ghét bỏ đưa mắt nhìn Quân Mạc Ly, lại nghiêm mặt nói: “Tóm lại, mọi thứ đã có phụ thân ở đây.”

Quả nhiên, trong lòng của Đường Mẫn sáng tỏ, hôn sự của nàng là do Nhị phu nhân ra tay, cuối cùng là vì nguyên nhân gì lại có thể làm cho nữ nhi mà Đường Ứng Nghiêu yêu thương cũng không phát giác, ngược lại còn nói giúp nàng ta?

“Phụ thân, phu quân, phu quân.” Đường Mẫn lắc lắc cánh tay của Quân Mạc Ly, khoe với Đường Ứng Nghiêu, cực kỳ giống một đứa con nít tìm được món đồ chơi mới vậy.

Đường Ứng Nghiêu thở dài, nữ nhi của hắn, ai.....

Tâm tư của Lục Trúc vừa chuyển, từ phía sau đi ra, cúi người chào Đường Ứng Nghiêu: “Ra mắt Hầu gia, tiểu thư gả vào Tướng phủ ba ngày, rất là vui vẻ, cô gia cực kỳ sủng ái tiểu thư.”

Lời nói đó đã an ủi lòng của Đường Ứng Nghiêu, mấy vị phu nhân cười giễu cợt một cái, một quái thai, sủng ái đồ ngốc có gì tốt chứ!

Đường Mẫn nhìn thẳng vào Lục Trúc, thấy nàng không kiêu ngạo đứng nghiêm, đầu hơi cúi xuống, không thấy rõ khuôn mặt. Nha hoàn của nàng nói dối rất tài tình, tâm tư quả nhiên không tầm thường.

“Tốt lắm, nếu như Mẫn Nhi lại mặt, chúng ta liền đi vào đi.” Đường Ứng Nghiêu mở miệng.

Đường Mẫn hưng phấn lôi kéo Quân Mạc Ly vào bên trong, hoàn toàn không thèm để ý những ánh mắt ánh mắt khác thường của những người chung quanh. Xem đi, ra mà xem, phu quân của nàng là một người “bông hoa hiếm thấy”, từ từ thưởng thức. Vừa rồi hắn trầm mặt với nàng, nàng sẽ ghi nhớ trong lòng.

“Phu quân, chàng xem, cửa chính cũng đã đến, thiếp dẫn chàng vào.” Đường Mẫn lấy lòng liếc mắt nhìn về khuôn mặt tuấn tú đang tái mét, nhìn có chút hả hê.

“Phu nhân, đừng có vội. Hầu gia còn đang ở phía sau, nên để Hầu gia đi vào trước. Còn nữa, thân thể này của ta nàng đã nhìn quen, nhưng nhạc phụ đại nhân cũng không có thói quen đó nha.”

“Không có việc gì, ai dám nói, thiếp sẽ nói cho hắn biết, trong bụng của chàng là giống của thiếp.” Đường Mẫn vỗ ngực cam đoan, quay đầu lại nhìn Đường Ứng Nghiêu: “Phụ thân, phu quân nói trong bụng của chàng có giống, đó là giống của con không phải sao?”

Đường Ứng Nghiêu mất bình tĩnh, nữ nhi của ta, con thật đúng là ngốc nha, Giống của con, con làm sao có thể có giống.

“Vào đi.” Vẫy nhẹ ống tay áo, Đường Ứng Nghiêu đi vào cửa chính của Hầu phủ, giống như không muốn liế mắt nhìn nhiều nữa,

Đường Mẫn nhân cơ hội nháy mắt với Quân Mạc Ly, xem đi, phụ thân vô cùng phóng khoáng. Còn không nhanh đi vào trong.

Lục Trúc dẫn Đường Mẫn và Quân Mạc Ly đến An Hà Viện, Đường Mẫn vốn ở Tuệ Viên, nơi đó dĩ nhiên bọn họ không thể quay về, an bài ở An Hà Viện không còn gì tốt hơn.

Hạ nhân và nha hoàn đều đã lui ra, trong phòng chỉ còn có hai người Đường Mẫn và Quân Mạc Ly. Đường Mẫn nằm ở trên giường, thoải mái mà cảm thán: “Thật tốt, mệt mỏi thì có giường ngủ, đói bụng thì có cơm ăn, thật sự là cuộc sống của con sâu gạo.”

“Phu nhân.”

Đường Mẫn cắt ngang: “Kêu tên đi, đừng có cả ngày phu nhân dài phu nhân ngắn, ngươi nói không mệt nhưng ta nghe mệt nha.”

“Mẫn Nhi.”

“Dừng, không cần thân thiết như vậy đâu.” Đường Mẫn ngồi thẳng dậy, có chút bất mãn.

Quân Mạc Ly hất cằm lên, hai mắt cong cong nheo lại, nói với Đường Mẫn: “Nàng muốn gọi là gì, Đường Mẫn thì quá xa lạ, hay là kêu Tiểu Mẫn nha?”

Đường Mẫn nổi cả da gà ngay lập tức, Quân Mạc Ly cười nham hiểm như hồ ly vậy, kiên quyết không mắc mưu: “Thôi gọi là Mẫn Nhi đi, dù sao phụ thân cũng kêu ta như vậy.”

“Mẫn Nhi, chúng ta đã trỡ thành phu thê rồi, có phải là nên thẳng thắn trò chuyện không?”

Đường Mẫn gật đầu.

“Tình hình hôm nay mà ta thấy, có thể hiểu được, nàng chọn gả cho ta cũng không phải là tự nguyện, nhưng mà nàng vẫn gả đến đây chắc cũng có nguyên nhân phải không. Quay về Hầu phủ, là quyết định của nàng sao?”

“Ba Ba Ba.” Đường Mẫn vỗ tay tán thưởng. Chỉ bằng một màn ở bên ngoài Phủ thì có thể nhìn thấu bảy tám phần, lòng dạ của Quân Mạc Ly không thể nói là không sâu, hợp tác với người như vậy, nàng tuyệt đối mệt.

“Ta muốn lấy lại tất cả thuộc về ta, những người trước kia khi dễ ta, một người cũng không thoát được.” Đường Mẫn thâm độc nói.

“Được, ta sẽ giúp nàng.”

“Cốc cốc cốc.” Hai người đồng thời nhìn về phía cửa.

“Ai?” Quân Mạc Ly trầm ổn nói.

“Là nô tỳ, Hồng Mai. Hầu gia mời tiểu thư và cô gia đến đại sảnh dùng bữa tối.”

Cửa mở ra, Quân Mạc Ly nắm tay Đường Mẫn đi ra. Mắt nhìn Hồng Mai đang cúi đầu, lại nhìn vể phía Đường Mẫn, thấy nàng lắc đầu Quân Mạc Ly cũng không còn rối rắm nữa. Nha hoàn của nàng như thế nào thì chắc hẳn trong lòng của nàng hiểu rõ, nếu như nàng nói không có việc gì, vậy coi như không có gì.

May mà người đến là Hồng Mai, nếu như là Lục Trúc, hắn không dám bảo đảm nàng ta có nghe thấy bọn họ nói chuyện hay không. Mà hắn, cũng không thể không chọn cách như vậy.

Hồng Mai ở phía trước dẫn đường, vừa rồi nhìn thấy cô gia nắm tay tiểu thư, xem ra hai người rất ân ái, trong lòng cũng vui sướng theo. Thứ mà Đại phu nhân không để xuống được nhất chính là tiểu thư, bây giờ có cô gia yêu thương, mặc dù cô gia có chút ——, nhưng mà chỉ cần đối xử tốt với tiểu thư. thì có làm sao chứ.

“Tới đại sảnh rồi, tiểu thư cô gia mời vào bên trong.” Hồng Mai tự giác lùi về phía sau bọn họ, nhường cho bọn họ đi vào trước.

Quân Mạc Ly và Đường Mẫn đi vào đại sảnh, chỉ thấy bên trong đã người đạ ngồi đầy, vẻ mặt của Đường Ứng Nghiêu hiền từ nhìn Đường Mẫn.