Tướng Phủ Ngốc Thê

Chương 63-3: Giúp ta tìm hắn (3)




“Hồ ly? Hồ ly?” Đường Mẫn đi vào phòng tìm một vòng, không phát hiện bóng dáng con xú hồ ly kia . Đi ra ngoài ba vòng, dọc theo đường nhỏ nhìn kỹ, vẫn không có.”Đi đâu vậy? Sẽ không bị nấu đi?” Đường Mẫn có chút lo lắng, con hồ ly kia chạy loạn khắp nơi, Bách Lý Sơn trang bẫy rập nặng nề, đụng phải Bách Lí Triệt, nó còn có mệnh trở về sao?

“A Ly, hồ ly không tìm được.” Đường Mẫn uất ức bĩu môi, hết sức không nỡ. Hỏa hồ đi theo nàng không tính là lâu, nhưng là tiểu súc sinh kia hết sức hiểu tính người, đầu tiên nàng nhìn nhìn nó liền không khỏi có cảm giác thân thiết, một đoạn thời gian chung đụng đã để nàng không nỡ.

“không sao, nó sẽ trở lại.” Quân Mạc Ly nói về chuyện Hỏa hồ dẫn hắn tiến vào Bách Lý Sơn trang cùng Đường Mẫn, Đường Mẫn nghe sửng sốt một chút. Cừ thật, ở chỗ này đi lại tự nhiên, choáng nha, cũng biết đi nghênh đón Quân Mạc Ly, cũng không biết mang nàng rời đi. Cái hồ ly thối gì, nhất định là cái, trọng sắc khinh bạn!

Đường Mẫn tức điên mắng tất nhiên, Quân Mạc Ly ở một bên lẳng lặng hầu bạn. Thế giới ngọt ngào của hai người không dài, cảm giác hạnh phúc luôn dễ dàng sẽ bị cắt đứt. Chẳng biết lúc nào Thiên Mị xuất hiện tại cửa phòng trúc, ánh mắt dọa người nhìn Đường Mẫn.

“Nữ nhân, ngươi còn chưa có chết.”

“Ngươi chết ta cũng sẽ không chết!” Nàng nơi nào chọc người đàn ông này rồi, âm hồn bất tán. Nhìn vẻ mặt Thiên Mị chán chường, giống như nàng thiếu hắn mấy vạn.

“ Làm sao ngươi tiến vào Vong Ưu Lâm?” Đây không phải là chỗ bình thường, Thiên Mị không phải là bị dẫn đi sao? Đi ra?

“Ba ngày, ta ở đây bực tức ba ngày.” lúc Hành Ngọc đi quyết tuyệt như vậy, giống như không có một chút quan hệ cùng hắn. U Cảnh, hắn đi gặp người có phải không hề ra ngoài nữa hay không. Hắn muốn thấy hắn, cho dù là một cái.

“U cảnh ở đâu?”

“Thì sao, không biết.” Cho dù nàng biết cũng không nói cho, mặt đáng ghét, bộ dạng này giống như là cầu người sao. Nàng và hắn một chút giao thiệp cũng không có, có gì lý do phải giúp hắn.

Trầm mặc, một phòng trầm mặc.

“Hành Ngọc, ta muốn thấy hắn. Ngươi, giúp ta.” Cơ hồ mang theo thỉnh cầu, Bách Lý Sơn trang không lớn, nhưng hắn tìm gần nửa tháng vẫn không thu hoạch được gì. U cảnh giống như là tên gọi của nó, căn bản không tồn tại.

Đêm đó lời nói Thủy Tư Tĩnh vẫn cứ bên tai.”Muốn gặp Hành Ngọc, không thể nào.”

Không thể nào sao? Hắn Thiên Mị không tin!

“Ta giúp ngươi cái gì?” Nàng thật sự không hiểu, nam nhân ở trước mắt mang theo nồng nặc ưu thương, mà tất cả căn nguyên này chỉ vì liên quan đến một nam nhân.

Nhớ tới Hành Ngọc, Đường Mẫn cũng cảm thấy tò mò. Hắn đi U Cảnh, đây là địa phương nào?

“Điều kiện tùy ngươi, chỉ cần ngươi chịu giúp một tay.” Hỏa hồ, có một bản lĩnh không người biết, tìm kiếm đường ra, tìm người. Trước hắn đã biết Hỏa hồ, lúc này hắn không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể tìm nàng thử một lần. Nữ nhân trước mắt này, hắn hận muốn chết, cũng không muốn đi cầu nàng làm gì .

Hai người cũng không nói tiếp, Quân Mạc Ly mắt lạnh nhìn Thiên Mị, hết sức không vui. Thân thể Mẫn nhi không chịu nổi, hắn không cho phép. Huống chi, Hành Ngọc, đối với Mẫn nhi. . . . . .

“Không cho phép.” Quân Mạc Ly trực tiếp cự tuyệt.

Đường Mẫn kinh ngạc nhìn sang, lần đầu tiên thấy lửa giận của Quân Mạc Ly. Hắn là lo lắng nàng sao? Trái tim nóng lên, nổi lên tươi cười hướng về phía Quân Mạc Ly, “A Ly, không có việc gì. Ta rất khỏe.”

“Giúp ngươi thế nào?” Nàng cũng không biết, nàng lại không biết U Cảnh ở đâu?

“Hỏa hồ.” Thiên Mị đơn giản nói ra ba chữ, Quân Mạc Ly lập tức hiểu. Quả nhiên, hắn biết bản lĩnh của Hỏa hồ, chỉ là, hình như để hắn thất vọng.

“Không khéo, Hỏa hồ không có ở đây.” Đường Mẫn buông tay, “Trở lại đã không thấy, chạy đi rồi.” Nàng không tìm được, tự nhiên không giúp gì được.

Thiên Mị hơi cười, từ phía sau xách ra mộtcái túi, ném xuống đất. Miệng túi rơi xuống đất ngay sau đó mở ra, một đốm lông nhung đỏ lửa xông tới, trực tiếp nhảy đến trên người Đường Mẫn.

“Hồ ly!” Đường Mẫn vui mừng vuốt lông nó, lông mềm mại để cho nàng một hồi thoải mái.

“Súc sinh này chạy tới viện ta, ăn không uống không. Hôm nay coi như là vật quy nguyên chủ.” Thiên Mị không khỏi không cảm khái, Hỏa hồ nhận chủ, vô luận hắn làm cách gì không thể để cho nó dẫn đường. Không cách nào, không thể làm gì khác hơn là giả bộ mang bao bố tới.

“Hồ ly, đi ăn không uống không rồi hả ?” Đường Mẫn vặn lỗ tai Hỏa hồ, Hỏa hồ đau lại kêu loạn, bốn móng vuốt cũng sử dụng, vung loạn xạ. Một hồi làm ầm ĩ, Đường Mẫn mới hả giận. Ném Hỏa hồ lên trên người Quân Mạc Ly một cái, vỗ vỗ đôi tay, rất sảng khoái.

“Đồng ý, ngươi nợ ta một điều kiện. Ta giúp ngươi.”

“Ngày mai ra khỏi Vong Ưu Lâm, ta chờ ngươi.” Thiên Mị liếc nhìn Quân Mạc Ly, quay người đi.

Vẫn là con ngươi quen thuộc, Thiên Mị đi ra Vong Ưu Lâm, trong đầu thoáng qua. Quân Mạc Ly, mang đến cho hắn một cảm giác quen thuộc như vậy, tại sao không nhớ ra được.

Quân Mạc Ly hít sâu một hơi, bước dài đóng cửa lại. Thiên Mị, Thiên Mị. . . . . .

Chờ hắn quay đầu lại thì Đường Mẫn đã ôm Hỏa hồ lăn lộn ở trên giường, Hỏa hồ mấy ngày không thấy Đường Mẫn, trong lòng nhớ nhung, mặc cho nàng chà xát nặn tròn, không một tiếng gặm, nhìn Đường Mẫn càng phát ra thương tâm.

Trở tay chuyển một cái, một phát bắt được cái đuôi Hỏa hồ lật ngược lại, “Hồ ly, thật ra thì cái đuôi ngươi to rất thoải mái, rất muốn cắt xuống mang lên cổ, mùa đông trời lạnh a!” Đường Mẫn cảm thán một tiếng, nhìn chằm chằm Hỏa hồ hai mắt sáng lên , nhất là đám lông này, ở trong mắt nàng chính là bảo bối.

“Xèo xèo ——”

Rốt cuộc Hỏa hồ biết được người trước mắt hả hê, lo lắng, sợ hãi, bắt đầu giãy giụa cuồng loạn. Hình như biết Đường Mẫn tính toán, nỗ lực co khép mình lại, tựa đầu núp ở bên trong.

“Phốc ——” Đường Mẫn buồn cười buông Hỏa hồ ra, ngã xuống giường, không nhịn được vươn tay vuốt đám lông hồng này.”Rúc đầu là tốt? Thật là khờ, không hớt lông ngươi, sợ cái gì!”

Hiểu tính người như thế, sao nàng bỏ được.

“Ngoan, ngày mai nhờ vào ngươi.”

Chăn đệm mềm mại gối đầu thật thoải mái, Đường Mẫn không tự chủ nhớ tới cảnh tượng lúc trước. Hành Ngọc, nam tử này nàng chưa từng thấy qua mấy lần. Nhưng là kỳ quái, lại nhớ rõ tướng mạo hắn.

Nửa tháng trước, đại sảnh Sơn Trang, Thủy Tư Tĩnh nói không hiểu rõ. Đứa bé Bách Lý Sơn trang, đây rốt cuộc là ý gì? Bách Lí Triệt ngay lúc đó kinh ngạc, rất rõ ràng, hắn không biết Hành Ngọc.

Nhưng là Thủy Tư Tĩnh, lại rất rõ ràng với hắn. Nhìn dáng vẻ, hình như vẫn rất coi trọng.

Không có đạo lý, tại sao Bách Lí Triệt không biết Hành Ngọc, ngược lại Hành Ngọc nhìn ánh mắt của Bách Lí Triệt, kỳ quái như vậy?

“A Ly, Hành Ngọc hắn” Đường Mẫn chợt ra tiếng, nhìn về phía Quân Mạc Ly, “Bách Lý Sơn trang cùng hắn?”

“Trừ Thủy Tư Tĩnh, không ai biết.” Hắn nói cho Thủy Tư Tĩnh bệnh của Hành Ngọc, trong mắt nàng lóe lên thương yêu, để cho hắn kinh ngạc. Thân phận Hành Ngọc, khó bề phân biệt.