Tướng Quân Lấy Chồng

Chương 7




Bình vương cưới tướng quân, thật đúng là kinh thành đại sự.

Trên đường chật ních bách tính đi xem náo nhiệt, nếu nói nhón chân lên chỉ thấy toàn đầu người, phải chen chúc nhau chật như nêm cối cũng không ngoa chút nào nha, thậm chí còn cần đến cấm vệ quân đi mở đường mới có thể thuận lợi mà rước dâu về Bình vương phủ.

Tình cảnh nhộn nhịp đông vui bên ngoài Ôn Nhược Thủy dĩ nhiên không thể biết, nàng hiện tại chỉ duy nhất biết được là cái món mang tên phượng quan (*mũ phượng) nàng đội trên đầu vừa chói mắt lại đặc biệt nặng nề này khiến nàng vô cùng căm tức.

“Ngừng tay.”

“Tiểu thư, ” Hạnh nhi nhìn về phía vẻ mặt bối rối không biết làm sao của hỉ nương, nhịn không được mở miệng, “nếu không nhanh chóng để hỉ nương thay người chỉnh trang lại, kiệu hoa đến sẽ không kịp đâu a.”

“Ta rốt cuộc là thành thân hay là đi chịu tội đây?” Nàng giận dữ gỡ xuống phượng quan vừa được đội một cách công phu.

“Tiểu thư, dù là khổ thân cũng chỉ trong thời gian rất ngắn, người chịu khó nhẫn nại một chút sẽ xong thôi mà.”

“Phượng quan này thực sự không thể không đội sao?”

“Đây là đại biểu cho thân phận vương giả a.” Hạnh nhi gắng thuyết phục nàng.

“Cái thân phận này thật sự là rất phiền phức.”

“Tiểu thư. . .” Hạnh nhi vừa bất đắc dĩ liếc ra ngoài, bỗng nhiên mặt biến sắc, “Tiểu thư, không còn kịp rồi, kiệu hoa tới cửa, mau đội mau đội.” Nàng còn chưa kịp phân trần, liền bị Hạnh nhi cầm lấy phượng quan chụp lên đầu, hỉ nương không để lỡ cơ hội lập tức tấn công, nắm khăn voan phủ kín mặt nàng.

Tiếng cổ nhạc cùng chiêng, trống, kèn..rền rĩ vọng tới, nàng bị người đưa vào trong kiệu, nghe bên ngoài mọi người vang vang câu chúc mừng đại hỉ mà trong lòng trăm vị lẫn lộn, lại cô đơn không có mảy may vui mừng của một tân nương….

Cứ thế, nàng vô tri vô giác hạ kiệu, hành lễ, cuối cùng được đỡ vào động phòng, an ổn mà ngồi vào hỉ sàng (*giường cưới).

Ngăn cách với tiền sảnh ồn ào náo nhiệt, động phòng có vẻ thập phần an tĩnh.

Ngồi mốc meo nửa ngày, nàng có chút không kiên nhẫn đứng lên. Từ buổi sáng rời giường đến bây giờ, một giọt nước nàng cũng chưa thấm môi, trong bụng đang xướng khúc ‘không thành kế’ rất hoành tráng nha (*tức là bụng trống rỗng ạh)!

“Hạnh nhi!”

“Tiểu thư, người không thể nói chuyện, nhẫn nại một chút nào.”

Ôn Nhược Thủy nhịn không được thầm mắng một tiếng. Thành thân quả thực so với chiến trường còn muôn phần gian nan khổ ải.

Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng thỉnh an, Hạnh nhi “phốc” một tiếng cười ám muội, “Tiểu thư, cô gia thực sự hảo gấp gáp a.”

Ôn Nhược Thủy hừ một tiếng. Nha đầu kia thực sự là càng ngày càng không biết lớn nhỏ mà.

Chỉ là đang nghe đến tiếng bước chân người nọ càng ngày càng gần thì, nàng không hiểu sao tim đập gia tốc, tay cũng không tự chủ được nắm chặt.

Khăn voan được vén ra, trước mắt sáng tỏ thông suốt, nàng nhìn thấy Lý Dật Phong một thân hồng mãng bào (*lễ phục của quan lại thời nhà Thanh, Trung Quốc), đây là lần đầu tiên gặp lại hắn từ sau ngày say rượu đó, nàng trong lòng bỗng nhiên có chút xấu hổ.

“Nương tử, bản vương sợ nàng đợi lâu nên trong lòng không kiên nhẫn, cố về phòng thay nàng vén khăn voan, cũng tiện cho nàng ăn chút gì.”

“Đa tạ.”

“Nàng với ta là phu thê, hà tất phải khách sáo.” Lý Dật Phong thân thủ thay nàng gỡ xuống phượng quan, khiến nàng kinh ngạc liếc nhìn hắn, “Ta biết nàng xưa nay không thích mấy thứ này, vả lại phượng quan cũng thật là nặng, mang lâu cổ và vai sẽ thật đau nhức.”

“Cô gia suy nghĩ thật chu đáo.”

“Ngươi nếu biết phượng quan này là dành cho ta mang, lại cố tình làm nặng như vậy là để phục thù sao?” Nàng khẩu khí nhàn nhạt, nghe không ra nửa điểm dị dạng, thế nhưng vọng vào trong tai Lý Dật Phong lại thoang thoảng mùi thuốc súng, hắn hai tay chống cằm, hắng giọng nói, “Phượng quan này chính là phụ hoàng ban tặng, lão nhân gia nói nương tử lấy thân phận tướng quân gả cho bản vương, chỉ có phượng quan quý giá như vậy mới xứng với nương tử.”

Ôn Nhược Thủy nhếch miệng, trừng mắt phượng quan trên tay hắn, thật chậm rãi nói: “Hoàng thượng thực sự là suy nghĩ chu đáo, phượng quan này xác thực rất quý ‘trọng’.” Nàng dùng sức nhấn mạnh chữ ‘trọng’. Không phải là Hoàng thượng muốn làm trò giáo huấn nhi tử hắn sao? Lại còn ở phía sau lưng đâm nàng một nhát.

Lý Dật Phong cười nói: “Bản vương còn phải đến tiền sảnh chiêu đãi tân khách, nương tử cứ tự tiện.”

“Vương gia đi thong thả.”

Hắn nhìn nàng một cái, lắc đầu cười rồi ly khai.

Cô gia vừa đi, Hạnh nhi lập tức lên tiếng: “Tiểu thư, người đối xử với Vương gia như vậy có quá lãnh đạm hay không?”

“Phượng quan này thực sự rất quý trọng mà.” Ôn Nhược Thủy đáp bâng quơ. (*nguyên bản là ‘đáp phi sở vấn’: hỏi một đằng, trả lời một nẻo)

Hạnh nhi ra vẻ đồng tình, “Đúng vậy a.”

“Vậy hiện tại ngươi còn nghĩ ta lãnh đạm sao?”

Hạnh nhi lắc đầu, kiên định không gì sánh được: “Nô tỳ cho rằng tiểu thư thật là ôn nhu.”

“Vậy mang thức ăn tới đây.”

“Ai nha, coi nô tỳ trí nhớ mới kém sao, nô tỳ lập tức mang tới cho tiểu thư a.”

Đợi Ôn Nhược Thủy ăn cơm xong, rửa sạch trang dung (*lớp trang điểm), thay ra giá y, Lý Dật Phong vẫn không chưa trở về, mà nàng thì nhanh gọn dứt khoát trực tiếp tắt đèn đi ngủ.

Vì vậy, đêm tân hôn, Bình vương thiên tuế cứ như thế bị chính Vương phi mới cưới của mình nhốt ở ngoài cửa!