Tương Quân Phối

Chương 28




“Đối với ngươi mà nói, Tam vương gia rất quan trọng, về tình về lý, ngươi sẽ không làm huynh đệ sinh ra hiềm khích. Tính tình Lăng Sương thế nào, chỉ cần y đã mở miệng gật đầu, thì quyết sẽ không phản bội ta, trừ phi… Có người uy hiếp y, mà lợi thế… Chính là ta đúng không? Cảnh hương diễm ta nhìn thấy ở Tam vương phủ ngày đó, chỉ sợ… Cũng là Tam vương gia đã sớm an bài tốt. Ngươi cùng Tam vương một đáp một xướng, không uổng một binh một túc liền được đền bù mong muốn, cũng nên thấy đủ. Ngươi làm được rồi, Vân Phi.” Đi một bước đến gần Tề Vân Phi, Tần Khiếu đưa tay một lần nữa kéo y vào trong lòng ngực mình. Cảm xúc lạnh lẽo truyền đến, Tần Khiếu nhíu mi.

“Nghe nói nước nóng này xua hàn, sao còn không thấy hiệu quả?” Nói xong, đưa tay trượt đến sau lưng của Tề Vân Phi truyền nội lực vào.

“… Trẫm không sai!” Muốn thứ gì sẽ lấy đi, lấy không được, sẽ cướp, đây là tín niệm sống sót của y, y không có sai!

“Cảm tình vốn là không có đúng sai. Chính là lúc này đây ngươi làm thật sự hơi quá đáng! Lăng Sương hết sức vô tội, tới đầu tới cuối, cũng chỉ là một quân cờ trong tay ngươi, nếu đổi lại, để cho ngươi tới thử, suy nghĩ ta không phải sao! Vì sao ngươi còn muốn đuổi tận giết tuyệt? Cho dù ngươi cùng Tam vương gia trước đây có ước, quyết không đến mức đưa y vào chỗ chết, chỉ sợ sau này y cũng chỉ có thể làm độc chiếm của Tam vương sống cho qua ngày. Y là một người có tính tình tự cho mình rất cao, cương liệt như vậy, không ra ba năm nhất định sẽ tự mình hại mình ly thế! Ngươi thật sự nghĩ đây là con đường tốt nhất ngươi chọn cho Tam vương sao!”

“Vậy thì như thế nào!” Một quyền đi xuống, bọt nước vẩy ra, Tề Vân Phi gắt gao ôm lấy thân thể của mình. Lạnh… Vẫn lạnh! “Không đủ, không đủ! Trẫm muốn ngươi chỉ nhìn một mình trẫm!”

“Ngươi đã thành công rồi!” Xoay thân mình Tề Vân Phi lại, Tần Khiếu hôn lên đôi môi tái nhợt, kịch liệt mà ôn nhu.

“Ta, Tần Khiếu, nguyện đem hết thảy của mình hiến cho ngươi, chính là thân thể, linh hồn.” Để cho Tề Vân Phi khóa ngồi ở bên hông của mình, Tần Khiếu ngẩng đầu nhìn y, thâm tình mà kiên định, mang theo một loại thành kính cùng chắn chắn khi tìm được sinh mệnh thuộc về mình sau đó đem toàn bộ của mình kính dâng lên, cả một đời, không hề hối hận.

Trong phòng tắm bốc khói mù mịt, ngưng tụ thành bọt nước trong suốt dưới đôi lông mi thật dài của Tề Vân Phi, làm cho y không nhìn được biểu tình của Tần Khiếu. Phần không rõ là trong mắt rốt cuộc là nước hay là lệ, giữa ngón tay run run hiện lên hình dáng mặt mày rõ ràng, Tề Vân Phi muốn giờ phút này khắc sâu Tần Khiếu vào trong lòng.

“Thật sự sao… Thật sự chứ… Ngươi sau này chỉ nhìn một mình trẫm, chỉ yêu một mình trẫm, nếu lừa trẫm, trẫm liền sai người lăng trì ngươi…”

“A… Hảo một tên bạo quân!” Đem ngón tay không an phận ngậm vào miệng đầu lưỡi tinh tế đảo qua thấm ướt một một đốt ngón tay. Khớp ngón tay có vết chai, đó là nhiều năm xử lý công văn, phê chữa tấu chương lưu lại. Khớp xương rõ ràng thon dài, càng thích hợp cầm kiếm. Tần kiếm nhớ tới chủ nhân hai tay này từng vì mình mà tẩu hỏa nhập ma, điên cuồng giơ kiếm, trong lòng ngực chợt kích động, có lẽ một khắc kia, băn khoăn của hắn, mê mang của hắn đều đã bị chặt đứt. Cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nghĩ đến, tình yêu say đắm của Tề Vân Phi sẽ mãnh liệt đến tận bây giờ, không chiếm được hồi đáp, thà rằng ngọc nát đá tan! Trong tinh phong huyết vũ, hắn cuối cùng thấy rõ tâm tư của Tề Vân Phi thiên hồi bách chuyển, ở trong biểu diễn thật thật giả giả của y, nhưng lại càng phát ra vẻ rực rỡ. Tựa như hiện tại da thịt hai người muốn chạm vào nhau, mỗi một nhịp đập của trái tim đối phương, đều có thể trực tiếp va chạm với linh hồn.

Đối lập với im lặng.

Có thứ gì đó phá băng mà ra, bổ ra kinh mạch đông lại, mãnh liệt chảy đến tứ chi trăm hài, có một loại tê đau thỏa mãn.

Nhắm mắt, cúi đầu, thử khẽ kiếm lên cánh môi mềm mại, lại bị đối phương gắt gao ngậm lấy, vây quanh. Rất thỏa mãn… Lần đầu tiên linh nhục “linh hồn và xác thịt” cùng hợp, nụ hôn đau khổ triền miên này, không ngừng không nghỉ.

“Tối nay, trẫm không để ngươi đi…” Phủ thêm áo tắm, Tề Vân Phi kéo Tần Khiếu đi vào tẩm cung.

Sa trướng màu vàng phất phơ theo gió.

“Không được nhúc nhích!” Khóa ngồi ở trên người Tần Khiếu, quần áo Tề Vân Phi mở rộng, không hề bận tâm hai điểm hồng nộn lộ ra trước ngực, hấp dẫn giữa hai chân bị che lấp lúc ẩn lúc hiện, làm người nhìn thấy huyết mạch phun trương. Một tay kéo trâm gài tóc của Tần Khiếu, để cho ngón tay đan vào trong thác nước màu đen kéo ngược lại, ở trong ánh nến mờ ảo quanh quẩn bồi hồi. Tề Vân Phi cúi đầu, nhưng lại cắn lên một cái.

“A ––––” Khoái cảm xa lạ theo cảm giác đau nhức chạy thẳng lên ót, Tần Khiếu giãy dụa, nhưng lại không thể động đậy, hắn có chút kinh ngạc. Đường cong rõ ràng trên làn da của Tề Vân Phi giống như dây cung căng thẳng, tuyệt đẹp mà trí mạng.

.