Tương Quân Phối

Chương 7




Tần tướng quân ngàn chén không say lúc này rượu như khổ tâm, cuối cùng phun đến choáng váng.

Mềm liệt ở trong lòng Tề Vân Phi, Tần Khiếu thở hổn hển. Rất khổ sở, tất cả mọi thứ đề xoay như chong chóng. Sàn nhà di chuyển, đỉnh di chuyển, ngay cả khuôn mặt nhìn hắn cũng di chuyển không ngừng. Giãy dụa đứng lên, không nghĩ bị đập vào ghế, lại ngã về cánh tay ấm áp.

Thở dài, Tề Vân Phi gọi chưởng quầy.

“Tần công tử say, hôm nay chúng ta ngủ lại đây, chuẩn bị một gian phòng lớn chút, ta sẽ chiếu cố hắn.”

“Công tử yên tâm, tiểu điếm nhất định chuẩn bị thỏa đáng.”

Đỡ Tần Khiếu nằm xuống trên giường, Tề Vân Phi đau lòng mớn trớn cái trán của hắn, hạ xuống một nụ hôn. Chợt đứng dậy cởi áo khoác dơ của hai người bỏ đi, dùng khăn mặt ấm áp sát người cho Tần Khiếu.

“Nước… Nước…” Cảm thấy thân mình sảng khoái không ít, Tần Khiếu tỉnh dậy từ trong mê man. Yết hầu sưng đau dị thường, mỗi một âm phát ra đều đau giống như đao cắt, không biết thanh âm thô dát của mình có làm cho người này nghe hiểu không, vì thế túm chặt lấy người y rất sợ y rời đi. “Nước… Nước…”

Tay bị Tần Khiếu nắm phát đau, tâm Tề Vân Phi lại nhảy nhót vui mừng. Hai người mười ngón đan chặt, một cái mềm trắng như ngọc, tinh tế thon dài, một cái khớp xương rõ ràng, ngăm đen thô ráp, lại giống như nước sữa hòa nhau, phù hợp không có một kẽ hở. Tề Vân Phi mỉm cười, Cúi đầu đem toàn bộ nước rót vào trong miệng Tần Khiếu.

Giống như đất đai nứt nẻ đã lâu gặp được cam lộ, Tần Khiếu tham lam mút vào cánh môi hơi lạnh, thậm chí thô lỗ xông vào khoang miệng của Tề Vân Phi, cùng lưỡi y truy đuổi giao triền. Không đủ, không đủ! Chất lỏng thanh lương chẳng những không bình ổn được lửa nóng trong họng, ngược lại như lửa cháy lan ra đồng cỏ làm sôi trào mỗi một tế bào dục vọng. Tần Khiếu xoay người một cái, đem người đặt ở dưới thân. Hắn đã điên cuồng, bắt đầu một đường gặm cắn, công thành chiếm đất, còn quản gì giãy dụa của người khác.

“Sương nhi, Sương nhi, nhất định là ngươi… Đúng không, ngươi đã trở lại…”

Bốp –––

Trên mặt bỗng nhiên đau đớn, Tần Khiếu hoàn hồn, hoảng sợ.

Tề Vân Phi xấu hổ và giận dữ đẩy Tần Khiếu ra, khép hai chân lại, ngồi dậy, ôm cánh tay lạnh run.

Không phải y sợ, là hận! Tan nát cõi lòng. Chỉ có sống chết cấu chặt cánh tay, mới có thể ngừng nước mắt sắp vỡ đê. Trẫm là đế vương văn thao võ lược, vạn người kính ngưỡng. Ngay cả nhóm lão thần cổ hủ như Phùng Thừa tướng, Vương thương thư cũng nhìn ra tâm tư của trẫm, ngươi đương sự này còn giả trang ngốc cái gì? Chẳng lẽ đợi trẫm mở miệng cầu ngươi mới được sao? Ngươi có biết không, trẫm hàng đêm phê chữa tấu chương đến đêm khuya, mới đổi được một lần cơ hội ở riêng với ngươi ở võ trường? Trẫm cho ngươi thân kiêm hai chức vô cùng bận rộn, nhớ không nổi Lăng Sương, dụng tâm đến tận đây, ngươi có biết không? Tam cung lục viện, đem hàng trăm, ai mà không vắt óc tìm mưu kế nghĩ muốn lấy lòng trẫm? Trẫm lại dày mặt dâm đãng hấp dẫn nam nhân, dùng tình đến tận đây, ngươi rốt cuộc, biết! Hay! Không!

Nghĩ đến đây, Tề Vân Phi giơ nắm tay, nện như mưa lên người Tần Khiếu. Y muốn phát tiết, y muốn biết rằng, nam nhân giống như tảng đá này, rốt cuộc còn có huyết nhục hay không! Vì sao không phản kháng? Đáp lại một chút cho ta a! Một ngụm cắn rách ngực Tần Khiếu,Tề Vân Phi như nguyện nghe được một tiếng kêu rên, ngẩng đầu lên, đối diện với một đôi mắt thương tiếc.

“Ngươi thương hại trẫm? Đúng không? Ai muốn ngươi thương hại! Ngươi luôn mồm Lăng Sương Lăng Sương, hiện tại ngươi nhìn rõ trẫm, còn không phải ngạnh?) Một phen cầm lấy côn th*t của Tần Khiếu, Tề Vân Phi cười đến điên cuồng “Ngươi đừng khẩu thị tâm phi nữa. Đêm nay, chúng ta đều say… ”

Khiếp sợ nhìn Tề Vân Phi gian nan phun ra nuốt vào dục vọng của mình, một tia lý trí cuối cùng của Tần Khiếu đứt tung. Không có một người nam nhân nào có thể cự tuyệt hấp dẫn của khẩu giao, huống chi là được một người so với mình càng vĩ đại càng kiêu ngạo hầu hạ, tư thái dâm đãng kia sẽ làm kẻ khác huyết mạch phun trương như thế nào. Chính là Tần Khiếu lại càng thấy đau lòng hơn. Vùi đầu giữa háng hắn chính là một quân vương mà hắn phải một lòng phù trợ a. Hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên diện mặt thánh trên kim điện, Tề Vân Phi cười vô cùng hưng phấn. Hắn thành kính quỳ gối, vì được khen ngợi mà cảm thấy hạnh phúc tự đáy lòng. Hắn không phải tảng đá, hắn biết tầm mắt bắn về phía mình thâm tình cùng nồng cháy, chính là hắn không cho được, lại càng không dám cho. Quân thần mến nhau, đó là tội!

“Không… Cầu người, buông ra… ” Tần Khiếu đưa tay chống đẩy, lại vẫn không kháng cự được xúc động nguyên thủy của thân thể, ngược lại càng làm Tề Vân Phi áp về phía mình. Mái tóc như mực giống như có sinh mệnh, dây dưa ngón tay của tần dương, hút hết một chút khí lực cuối cùng của hắn.

“Vân Phi, cầu ngươi… Tránh ra… Vân Phi… ” Cảm thấy tốc độ phun ra nuốt vào nhanh hơn, Tần Khiếu liều mạng lắc đầu nhẫn nại, lại dưới cái mút vào nhẹ nhàng của Tề Vân Phi, bắn nhanh ra.

“Khụ, khụ khụ… ” Bị mùi tinh dịch làm sặc, Tề Vân Phi ho nước mắt chảy ròng. Môi y vừa mới bị ma xát đến sưng đỏ, giờ phút này khóe miệng lại chảy xuống chất lỏng bạch trọc, Tần Khiếu nhìn thấy hạ phúc co thắt từng đợt.

“Khanh khách… Thật nhanh a, tướng quân… ” Móng tay lạnh như băng như gần như xa lướt qua phân thân hơi hơi ngẩng đầu, vừa lòng nhin thấy nó lại nhanh chóng sung huyết bành trướng. Tề Vân Phi cười yêu mị, khóa ngồi lên trên.

“Hì hì, thế nào, còn không thỏa mãn sao?” Đặt dục vọng của Tần Khiếu lên cúc huyệt của mình, Tề Vân Phi đong đưa vòng eo nhẹ nhàng ma xát, làm cho Tần Khiếu rốt cuộc áp lực không được gầm nhẹ. Ngậm lấy vành tai Tần Khiếu, Tề Vân Phi cười nhẹ.

“Chẳng qua là say… Muốn, trẫm liền cho ngươi.” Nói xong, không chút thương tiếc nâng thắt lưng ngồi thật mạnh xuống, làm cho côn th*t thô to hoàn toàn xỏ xuyên qua mình.

“A –––”

“A –––”

Tề Vân Phi đau đến tê tâm liệt phế, lại cho Tần Khiếu khoái cảm cực độ. Hắn bất chấp người phía trên chảy ra máu tươi ồ ồ, khuôn mặt trắng bệch, hắn thầm nghĩ làm cho khoái cảm giờ phút này kéo dài. Cánh tay như thiết nâng thân thể mềm liệt lên rồi lại thả thật mạnh xuống, hắn như phát điên động thân, càng không ngừng trừu sáp. Nhìn thấy Vân Phi mỉm cười vặn vẹo, vô lực giãy dụa, cầu xin rơi lệ, cuối cùng như một búp bê rách nát mặc mình ta cần ta cứ lấy, chính là hắn dừng không được. Đẩy ngã Vân Phi, kéo đùi y ra, nhìn côn th*t trướng đến tím hồng của mình mỗi lần tiến vào rồi tiến ra lại mang theo càng nhiều tơ máu, tâm, đau đến không thở nổi. Chính là thân thể đã không thuộc về hắn. Hắn không biết thỏa mãn luật động, nước mắt dừng trên khuôn mặt chết ngất của Vân Phi, bắn tung lên bọt nước nho nhỏ.

Rốt cuộc rít gào phun ra dục vọng cuối cùng, Tần Khiếu chôn mặt vào bả vai của Vân Phi khóc òa lên.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, vì cái gì… Vân Phi, Vân Phi, thực xin lỗi… Thực xin lỗi…”

Trong mộng, hắn nghe được có người nhẹ nhàng thở dài: nhớ rõ không… Nhớ rõ không… Sẽ biến thành một nam tử hán giống như Tần ca ca… Đánh giặc làm Đại tướng quân… Sẽ trở lại…

Là ai? Trong loáng thoáng tựa hồ có người ước định gì đó, hắn nghĩ không ra…