Tướng Quân Sủng Phu

Chương 11: Đêm trước khi ly biệt




Tại phủ thành chủ. haehyuk8693

Bạch Nhất đang tựa vào trên giường, sắc mặt còn hơi tái nhợt, nhưng chỉnh thể nhìn qua vẫn có chút *** thần. Kỳ thật, nguyên nhân chủ yếu khiến Bạch Nhất té xỉu là vì sức khỏe suy yếu lại nghỉ ngơi không tốt suốt mấy ngày qua, công thêm bị cảm giác đau đớn nhất thời kích thích mà ngất tại chổ, không qua được bao lâu liền tỉnh lại.

Giờ phút này nhìn khuôn mặt không chút thay đổi biểu cảm của nữ tử ngồi ở đối diện, Bạch Nhất có chút xấu hổ cười cười. Tuy rằng Tiêu Diệc Nhiên vẫn thường xuyên trưng gương mặt vô biểu tình của mình, nhưng đối với khuôn mặt kia y còn có thể vui cười nói giỡn tự nhiên, nhưng đối với Vân Thanh Nhiễm có chút tương tự của cùng Tiêu Diệc Nhiên này, y ngược lại càng không biết làm thế nào mở miệng. Mà đối phương tựa hồ cũng không có ý định nói gì, từ lúc y tỉnh lại cho đến giờ, cũng chỉ là nhìn thoáng qua, liền ngồi vào trên bàn ẩm trà.

Đang chuẩn bị nói chút gì đó để đánh vỡ bầu không khí lúng túng, đột nhiên một bóng người nhanh chóng xẹt vào, thẳng hướng đến bên giường, mà Vân Thanh Nhiễm bên cạnh bàn vẫn như trước không chút nhúc nhích, ngay cả biểu tình đều không có xíu xíu thay đổi.

Giương mắt nhìn thần sắc khẩn trương của Tiêu Diệc Nhiên, một đường chạy vội mà đến, Bạch Nhất lộ ra tươi cười trấn an, “Ta không sao.”

Tiêu Diệc Nhiên sắc mặt u ám, vẫn là vẻ lo lắng như cũ. Trên suốt đoạn đường vừa qua, thân thể của Bạch Nhất càng ngày càng không tốt, hắn lại càng cảm thấy lo lắng cùng áy náy. Bởi vậy vừa nghe tin Bạch Nhất té xỉu, hắn trong lúc nhất thời đã hoảng loạn *** thần, thầm nghĩ phải lập tức nhìn thấy người này, xác định y an toàn mới được. Cũng vì vậy mà hắn đã không chút suy nghĩ phi nhanh một đường tới thẳng đây. Mà sau khi *** tế nhìn qua một lượt, tuy sắc mặt của Bạch Nhất hiện tại còn có chút tái nhợt, nhưng *** thần nhìn qua coi như không sai, lúc này hắn mới thoáng buông tâm.

Bên này Tiêu Diệc Nhiên cùng Bạch Nhất đang thâm tình nhìn nhau, bên kia Vân Thanh Nhiễm vẫn như cũ mặt không chút thay đổi uống trà của mình. Đến khi Vân Mặc Chi bị ôm vào phòng, chính là đã nhìn thấy hình ảnh vô cùng hài hòa nhưng lại pha chút ít quái dị như vậy.

Ho thật mạnh hai tiếng, khi ánh mắt của mọi người trong phòng đều bay về phía mình, Vân Mặc Chi mới trạc trạc Nhạc Thiện để hắn bỏ mình xuống dưới, sau đó liền như vậy dựa vào lòng Nhạc Thiện mà đứng, “Không phải tìm bản thần y đến xem bệnh sao, phát ngốc cái gì nữa?”

Nói xong ý bảo Nhạc Thiện đỡ mình hướng đến bên giường, vừa đi vừa vươn ngón tay chỉ Tiêu Diệc Nhiên nói: “Ngươi cũng không phải đại phu, ngồi như cọc gỗ ở đó làm gì, tránh xa ra một chút, đừng làm trở ngại bản thần y!” Đợi sau khi đi đến bên giường, y liền hươu hươu tay đẩy Tiêu Diệc Nhiên ra.

Bạch Nhất bấy giờ mới nhìn rõ được Vân Mặc Chi. Cùng Tiêu Diệc Nhiên và Vân Thanh Nhiễm hoàn toàn bất đồng khí chất. Tuy nói không có người quy định thần y phải tiên phong đạo cốt áo trắng phiêu phiêu, nhưng nhìn Vân Mặc Chi ăn bận một thân hồng y, phong tình vạn chúng như thế, vẫn làm cho Bạch Nhất âm thầm lắp bắp kinh hãi. Thấy Tiêu Diệc Nhiên hướng về phía mình gật gật đầu, Bạch Nhất cũng không do dự nhiều, rất phối hợp vươn tay để cho Vân Mặc Chi bắt mạch.

Hướng Bạch Nhất lộ ra một nụ cười tự nhận là vô cùng vô cùng hiền lành, Vân Mặc Chi cũng không khách khí nữa, nắm lấy cổ tay đối phương bắt đầu xem xét.

“Ân…...”haehyuk8693

Một lát sau, Vân Mặc Chi nhíu nhíu mày, rồi lại đổi sang một tay khác tiếp tục bắt mạch.

Bạch Nhất đã tự mình xem qua cho bản thân vài lần, đều không có vấn đề gì, nhưng xem Vân Mặc Chi vừa nhíu mày lại vừa đổi tay, y không khỏi cũng có chút nghi hoặc, chẳng lẽ mình thật sự không *** y thuật đến vậy?

“Ân…Gần đây có bệnh trạng gì?” Buông lỏng tay Vân Mặc Chi tùy ý hỏi.

“Cũng không có gì, chính là khẩu vị không tốt lắm, ngẫu nhiên có chút mệt mỏi.”

“Nga…” Gật gật đầu, Vân Mặc Chi tỏ vẻ hiểu được.haehyuk8693

“Có vấn đề gì sao?” Một bên Tiêu Diệc Nhiên thấy bọn họ đã chẩn mạch xong, có chút lo lắng hỏi.

“Tạm thời còn không có gì, bất quá có một vấn đề cần hỏi các ngươi, nhớ phải trả lời chi tiết.” Vân Mặc Chi chuyển chuyển con ngươi vài vòng, nhìn Tiêu Diệc Nhiên lại nhìn nhìn Bạch Nhất nằm ở trên giường, hắc hắc nở nụ cười hai tiếng.

“Chuyện gì?” Tiêu Diệc Nhiên lạnh nhạt hỏi, Bạch Nhất cũng nghi hoặc ngẩng đầu nhìn qua.

“Ờ~~, sau khi ngươi ăn xong hai viên *** hàn đan, đã làm thế nào để hóa giải cơn cuồng tính?”

Vân Mặc Chi vẻ mặt cười xấu xa, lên giọng hỏi thẳng thừng một câu. Bạch Nhất ho nhẹ một tiếng đỏ bừng mặt, cúi đầu không trả lời, Tiêu Diệc Nhiên hiển nhiên vẫn là diện vô biểu tình, tuy vậy sắc mặt đã hơi hơi mất tự nhiên, cũng không có lập tức trả lời.

Vân Mặc Chi cũng không hỏi truy vấn đến cùng, mà lộ ra một ánh mắt như đã hiểu rõ nhìn hai người liếc mắt một cái, “Chậc chậc, đầu gỗ quả nhiên vẫn là đầu gỗ. Yên tâm đi, tạm thời không vấn đề gì, để cho y nghĩ ngơi một thời gian đã, sau đó ta sẽ khám lại lần nữa.”

Tiêu Diệc Nhiên gật gật đầu, tuy rằng Vân Mặc Chi không nói gì, nhưng xem *** thần của Bạch Nhất gần đây luôn có vẻ không tốt, hắn vẫn không yên tâm cho lắm, tốt nhất là nên nghỉ ngơi nhiều một chút cộng thêm tịnh dưỡng bồi bổ thật cẩn thận.

Lúc này Vân Thanh Nhiễm vẫn không hề lên tiếng lại ngoài ý muốn mở miệng, hơn nữa vừa mở miệng đã đi thẳng vào chủ đề chính, “Mạc Ngôn trước đó đã liên hệ cùng ta, đến lúc đại quân Trấn Bắc đi qua thành Vân Hà, ngươi có hồi quân hay không?”

Tiêu Diệc Nhiên quay đầu lại nhìn về phía Vân Thanh Nhiễm, “Tất nhiên là hồi quân, tình hình trong quân như thế nào, Mạc Ngôn có nói qua không?”haehyuk8693

Vân Thanh Nhiễm lắc lắc đầu, “Mạc Ngôn chỉ nói ngươi tạm thời rời khỏi quân doanh, bảo ta chú ý hành tung của người, bởi vậy ngươi hôm nay vừa vào thành ta đã liền biết được. Nếu như ngươi muốn hồi quân doanh, thì ngày mai liền xuất phát đi. Mạc Ngôn đã báo cho ta biết, đại quân sẽ hạ trại ngoài phía đông thành Vân Hà ba mươi dặm.”

Nói xong nhìn thoáng qua Bạch Nhất trên giường, Vân Thanh Nhiễm liền lạnh nhạt đứng dậy đi ra phía ngoài, “Y ở lại phủ thành chủ, ta sẽ phái người chiếu cố.”

Tiêu Diệc Nhiên gật đầu tỏ vẻ đồng ý với bóng dáng của Vân Thanh Nhiễm, sau đó cũng không nói thêm gì. Trái lại Vân Mặc Chi tả hữu nhìn xem một vòng, nhìn hai người nhìn hết nửa ngày, mới mở miệng có chút lơ đãng hỏi: “Ngươi thật sự đem y bỏ lại đây?”

Tiêu Diệc Nhiên nhíu nhíu mày, “Ta  hồi Thịnh Kinh trước.”

“Xí… Thực nhẫn tâm, quả nhiên vẫn là khối đầu gỗ.” Vân Mặc Chi bĩu môi, liền tiến vào trong lòng Nhạc Thiện chuẩn bị rời đi.

“Ngươi giúp ta chiếu cố y thật tốt.” Tiêu Diệc Nhiên kéo Vân Mặc Chi muốn rời đi, dặn dò thêm một phen.

Phất phất tay ý bảo tự mình đã biết, cũng không để ý Tiêu Diệc Nhiên nữa, Vân Mặc Chi lập tức sai bảo Nhạc Thiện hồi phủ, nhưng trước khi rời đi y còn tỏ ra thực tri kỷ vì hai người đóng cửa lại.

“Ai, Nhạc Thiện ngươi nói, nếu thật sự là…hỉ mạch, đầu gỗ sẽ làm sao? Ân… Vẫn là không nói cho bọn họ biết, ta cũng chưa xác định được mạch tượng, vạn nhất không phải mắc công lại đập vỡ bản hiệu thần y của ta nữa, vẫn là nhìn kỹ thêm một lần rồi hẵn nói.” Sau khi đi được một khoảng xa, Vân Mặc Chi oa ở trong ngực Nhạc Thiện nhỏ giọng nói thầm, mà đối phương cũng lập tức đáp lại với một thanh âm trầm thấp trước sau như một, mang theo sự cung kính cùng một tia ôn nhu không dễ phát hiện, “Vâng, thiếu gia.”

…haehyuk8693

Vân Mặc Chi đi rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người Tiêu Diệc Nhiên cùng Bạch Nhất. Không khí trong phòng nhất thời trở nên có chút im lặng, Tiêu Diệc Nhiên đi đến bên giường nguồi xuống, nhẹ nhàng cầm hai tay Bạch Nhất, cảm nhận được cảm xúc lạnh lẽo truyền đến từ làn da đối phương, Tiêu Diệc Nhiên nhíu mày, tay không khỏi siết chặt hơn một chút.

Bạch Nhất vẫn cúi đầu, từ lúc Vân Thanh Nhiễm cùng Tiêu Diệc Nhiên nói đến đại quân Trấn Bắc, y đã như vậy, cũng chưa mở lời nói thêm câu nào.

Hiện tại khi bị Tiêu Diệc Nhiên cầm chặt hai tay, Bạch Nhất mới ngẩng đầu, sắc mặt trước sau như một, mang theo mỉm cười vừa thản nhiên lại rất bình thản.

Tuy rằng Bạch Nhất không có bất luận biểu hiện cảm xúc khác thường nào, nhưng Tiêu Diệc Nhiên vẫn có chút áy náy, dù sao hắn bây giờ chỉ có thể để một mình Bạch Nhất ở lại nơi không chút quen thuộc này, nói là muốn kết hôn với y, nhưng lại không thể chịu trách nhiêm… Hơn nữa chuyến này vừa đi cũng mất ít nhất hai ba tháng, đã thành thói quen có người trước mặt bên cạnh, hiện tại dù lập tức rời đi, bản thân hắn cũng có chút không muốn.

“Sau khi hồi Thịnh Kinh xử lý tốt hết thảy mọi việc, ta sẽ lập tức tới đón ngươi…Thanh Nhiễm cùng Mặc Chi đều là thân nhân của ta, ngươi có thể yên tâm ở lại nơi này…” Tiêu Diệc Nhiên muốn biểu đạt nội tâm không muốn chi lìa cùng lo lắng của mình, nhưng khi mới miệng lại thành lời nhắn nhủ lạnh lùng như băng.

Lần đầu tiên cảm thấy bất đắc dĩ với khả năng ăn nói hạn hẹp của mình, Tiêu Diệc Nhiên có chút chán nản khép chặt mắt, lại đột nhiên cảm thấy một làn hơi thở ấm áp kế sát vào mình. Chợt mở mắt ra, chỉ thấy khuôn mặt ôn hòa tươi cười của Bạch Nhất đã gần trong gang tấc.

Nụ cười vừa ôn nhu vừa mang theo vô hạn bao dung như vậy, đã làm cho Tiêu Diệc Nhiên bỗng chốc không thể kềm chề nữa mà sa chân vào.

Không cho Tiêu Diệc Nhiên chút thời gian để tự hỏi, Bạch Nhất nhẹ nhàng nhắm lại hai mắt, ngửa đầu đụng vào miệng Tiêu Diệc Nhiên. Mới đầu chỉ là một nụ hôn thực lạnh nhạt mang tính chất trấn an, cuối cùng lại bị Tiêu Diệc Nhiên từ bị động biến thành chủ động, nhanh chóng bị kéo vào trong lòng, đôi môi cũng bị đối phương dùng đầu lưỡi khai mở.

Đầu lưỡi của Tiêu Diệc Nhiên như du long mà len lỏi vào khoang miệng của Bạch Nhất, kịch liệt hấp duyện, thẳng cho đến khi y không thể nào suy nghĩ được gì nữa, đối phương mới chậm rãi tách miệng ra kéo theo một sợi chỉ bạc.

Rốt cục cũng hít thở được không khí trong lành, Bạch Nhất hơi hơi có chút thở dốc, lúc ngẩng đầu vẫn là ánh mắt ôn nhu kiên định đó.

Y không thể ngăn cản Tiêu Diệc Nhiên rời đi, y biết đối phương còn chuyện cần phải làm, cho dù nội tâm vẫn tràn ngập sự bất an cùng không đành lòng, y vẫn không thể biểu hiện bất cứ điều gì ra ngoài. Y đối chính mình cũng không đủ tự tin, nhưng y vẫn nguyện ý tin tưởng Tiêu Diệc Nhiên.

Vươn tay vòng quanh cổ Tiêu Diệc Nhiên, Bạch Nhất tươi cười nhìn thẳng về phía đối phương. Ngày mai người này sẽ phải rời khỏi, hôm nay, y không muốn lãng phí từng khắc từng giờ ở bên cạnh hắn.

Cho dù hồi ức về đêm hôm đó không mấy tốt đẹp lắm, nhưng y vẫn muốn trước khi đối phương rời đi sẽ để lại cho nhau một chút kỷ niệm tốt đẹp.

Lại chủ động hôn lên môi Tiêu Diệc Nhiên, y không nói thêm gì, chỉ tặng cho đối phương nụ hôn cùng cái mỉm cười ôn nhu như nước.

Nét cười của Bạch Nhất kỳ thật rất bình phàm, không như tên Vân Mặc Chi vừa cười lên liền biến thành yêu nghiệt phong tình vạn chủng, mỗi khi Tiêu Diệc Nhiên nhìn thấy vẻ mặt của Bạch Nhất, hắn đều luôn trầm mê vào đó.

Có lẽ đã minh bạch ý định trong lòng Bạch Nhất, Tiêu Diệc Nhiên không có cự tuyệt, theo động tác của Bạch Nhất mà cởi bỏ từng kiện y phục của nhau, chỉ là vào thời khắc này đây, Tiêu Diệc Nhiên từ đầu tới đuôi đều thực ôn nhu.

Bởi vì trước đó không có chuẩn bị, Tiêu Diệc Nhiên khởi đầu chỉ biết an ủi phía trước của Bạch Nhất, thẳng đến khi Bạch Nhất khinh hô một tiếng, bắn ra hết trên tay, hắn mới nương theo dòng *** hoa này mà tiến hành khai thông mật động của Bạch Nhất.

Mặc dù động tác của Tiêu Diệc Nhiên vẫn rất nhẹ nhanh ôn nhu, nhưng có lẽ là vì phần ký ức về lần đầu tiên đã quá mức mãnh liệt, bởi vậy khi Tiêu Diệc Nhiên chèn một ngón tay thân hợp vào, Bạch Nhất vẫn không thể tránh khỏi cứng ngắc một chút. Tiêu Diệc Nhiên lập tức dừng lại động tác không dám động đậy nữa, ngẩng đầu hôn lên môi Bạch Nhất, hai chiếc lưỡi không ngừng giây dưa, thẳng đến lúc Bạch Nhất toàn thân tê dại xụi lơ nằm trong lòng Tiêu Diệc Nhiên, hắn lúc này mới bắt đầu nhẹ nhàng dùng ngón tay không ngừng trừu động.

“… A…” Cả người Bạch Nhất đều đã ghé vào trong ngực Tiêu Diệc Nhiên, cảm nhận được ngón tay không ngừng trừu sáp trong cơ thể, y nhịn không được rên rỉ thành tiếng.

Một hồi lâu sau, Tiêu Diệc Nhiên mới tiến nhập thêm ngón tay thứ hai vào, vẫn như trước ôn nhu chậm rãi làm khuếch trương, thẳng đến khi ngón tay thứ ba cũng tiến vào, Bạch Nhất hiển nhiên đã vô lực mềm nhũn, Tiêu Diệc Nhiên cúi người hôn lên thái dương ướt đẫm mồ hôi của y, rồi đem thân thể Bạch Nhất chậm rãi đặt nằm ngửa trên giường, sau đó mới rút ngón tay ra, đỡ phân thân cứng rắn đã ngóc cao đầu của mình đặt tại lối vào giữa hai chân Bạch Nhất.

Không dám lập tức tiến nhập, Tiêu Diệc Nhiên chỉ dám nhẹ nhàng đĩnh về trước một chút, Bạch Nhất không khỏi hít sâu một hơi lấy can đảm, dù sao nơi đó đem so sánh với ngón tay rõ ràng là khác nhau một trời một vực.haehyuk8693

Thoáng lui một ít, nhẹ nhàng ma sát ở cửa ra vào, Tiêu Diệc Nhiên cúi đầu lấp kín miệng Bạch Nhất, một đường theo xương quai xanh hôn đến ngực, đầu lưỡi khiêu khích hai khỏa thù du đỏ hồng trước ngực Bạch Nhất, nhẹ nhàng cắn mút.

“… Tiến...vào.” Vì những nụ hôn liên tiếp của Tiêu Diệc Nhiên mà toàn thân y hiện tại đã sảng khoái đến run rẩy, đau đớn tạm hoãn, Bạch Nhất đứt quãng rên rỉ. Tuy rằng vẫn có chút đau đớn, nhưng y vẫn muốn hai người họ gắn bó mật thiết hơn, y muốn cảm thụ càng nhiều hơn về Tiêu Diệc Nhiên.

Lại thử tiến vào thêm lần nữa, lúc này coi như cũng thuận lợi, mặc dù vẫn đau đến sắc mặt rắng bệch, nhưng Bạch Nhất không muốn Tiêu Diệc Nhiên tái lui ra.

Gắt gao vòng hai chân quanh eo Tiêu Diệc Nhiên, cố gắng làm cho chính mình thả lỏng để dung nạp vật to lớn cực đại của đối phương, cũng may trước đó đã làm đủ các loại khuếch trương, hơn nữa Tiêu Diệc Nhiên vẫn thực ôn nhu, cho dù lúc bắt đầu còn có chút đau đớn, y dần dần cũng đã bị luật động ôn nhu của Tiêu Diệc Nhiên khơi gợi nên cảm xúc tê dại khó mở lời.

Từng chút từng chút sảng khoái khác thường đánh úp tới, Bạch Nhất vô ý thức phát ra một ít thở dốc cùng rên rỉ. Tiêu Diệc Nhiên động thân một cái, tựa hồ đã đụng trúng ngay chỗ sâu nhất trong cơ thể, làm cho y nhịn không được thét lên một tiếng kinh hãi, “A... Ân…”

“A Nhất…” Tìm được điểm cực khoái của Bạch Nhất, Tiêu Diệc Nhiên cũng bắt đầu ra sức gia tốc trừu sáp, mỗi một lần đỉnh vào đều đi đến nơi sâu nhất trong hạ thể của đối phương, chọc cho Bạch Nhất thở gấp không thôi.

“Ân... A... Ách ân… Chậm... Một chút… Ân, cáp…”haehyuk8693

… … … … … (tác giả đã tỉnh lược vài trăm từ, thỉnh nhị vị tự tưởng tượng típ =3=)

Cảm thấy một cỗ nhiệt lưu dũng mãnh bắn vào trong cơ thể, Bạch Nhất hơi hơi mở mắt ra nhìn người đang đè trên mình, vẫn khuôn mặt không chút thay đổi như trước, nhưng trong ánh mắt ấy đã có thêm vài phần nhu tình cuốn hút trái tim của y.

Vuốt ve khuôn mặt người nọ, khóe mắt chợt lướt qua một giọt nước mắt, vào giờ khắc này, y chỉ cảm thấy thực hạnh phúc, cuối cùng mang theo mỉm cười, nặng nề chìm vào giấc ngủ.