Tướng Quân Sủng Thê

Chương 14: Thông báo việc cầu hôn




”Không phải chứ, Bùi lão đầu, không ngờ ông vẫn còn cổ hủ như vậy!” Lão hầu gia vừa nhìn đã hiểu, tức giận lên, chúng ta tiểu thị dân thì thế nào, các người con cháu quý tộc mỗi ngày đều là mấy cái quan niệm dòng dõi thật không có ý nghĩa, “Ông không đi cầu hôn cho cháu trai của ta, thì để ta đến! Dù sao chỉ cần cháu trai ta thích là được!”

Bùi Hạo lúc này mới phản ứng lại, “Ông nội, ông sẽ không phải...”

”Bái nhi, chúng ta không phải là không đồng ý, nhưng dù sao cũng phải để cho chúng ta gặp mặt một lần xem thử cô nương người ta như thế nào, con nói có đúng hay không?” Bùi Hạo, tên chữ là Bái với ý nghĩa mong muốn cuộc sống tương lai đầy đủ. Bùi lão phu nhân do dự nhìn cháu trai nói.

Nghe xong Bùi Hạo nổi nóng, ngang ngược trả lời, “Con mặc kệ, con chính là nhìn trúng nàng, đời này con nhất định phải cưới nàng, người không đồng ý, thì con tự mình đến cầu hôn!” Nói xong quay đầu bỏ đi, không cho bọn họ thời gian phản ứng lại.

Ai, thật đau đầu cho đứa cháu trai đích tôn này...

Chờ Bùi Hạo đi rồi, lão hầu gia cũng nán lại nữa.

”Bùi lão đầu, ông lần này đúng là quá cổ hủ! Ông nói ông đây là làm ra chuyện gì? Phải, nhà ông dòng dõi cao, sĩ nông công thương, mấy người toàn là một đám văn nhân mục nát luôn xem thường thương nhân, thương hộ thì như thế nào? Bọn họ là tự dựa vào bản lãnh của mình kiếm cơm! Ta không muốn nói nhiều với mấy người, tiểu tử thúi kia của chúng ta, khó lắm mới hiểu chuyện một lần, muốn cưới vợ, đây là chuyện tốt, vậy mà mấy người cứ thế muốn phá hỏng, mấy người cũng biết tiểu tử này tính tính luôn cứng cỏi bướng bỉnh, Bùi gia nhà ông nếu muốn tuyệt tự, thì mấy người cứ tiếp tục quấy rối đi!”

Một hơi nói nhiều lời như vậy, lão hầu gia vội vàng uống một hớp rồi rời đi.

Bùi lão gia tử cả đời vinh hiển, nay thua trong tay đứa cháu trai đích tôn của ông. Một câu cuối cùng thật sự chạm đến lòng ông, lực sát thương của gấu con nhà ông có bao nhiêu ông là người rõ ràng nhất, nếu nóng nảy bức ép, thì chuyện gì nó cũng làm ra được, Bùi gia ông không thể bị hủy trong tay nó, cháu dâu này phải cưới thôi!

Bùi lão phu nhân cùng Bùi lão gia tử nhìn nhau, cũng biết suy nghĩ trong lòng đối phương, không có biện pháp, gặp phải đứa cháu trai không ra hồn như vậy, liên tục làm ra mấy việc xấu mặt, nhưng chỉ có thể chịu đựng chỉnh sửa cho hắn! Hiện tại hy vọng cháu dâu hiền lành, không cần có năng lực quản trụ đứa cháu trai này, chỉ cần có thể nhắc nhở nó đôi ba câu, sinh cho Bùi gia bọn họ đứa cháu mập mạp, bọn họ liền thỏa mãn.

Vì vậy, nhị lão Bùi gia vội vàng phái người đến ngõ phố dài thành Nam hỏi thăm về đại tiểu thư Tô gia, tiếp theo, lại nhanh chóng gửi một phong thư cho con trai con dâu ở Tri Châu, cháu trai lần này muốn xin cưới, cha mẹ cũng đâu thể chuyện gì cũng không biết, nếu như được, tốt nhất vẫn là tự mình đến cầu hôn, đến lúc đó cũng tỏ rõ nhà ông có thành ý, nếu đã phải làm thân gia, thì đây chính là thân thích cả đời, phải lui tới thật tốt.

Bữa tối Bùi Hạo chỉ ăn một ít, dù sao cũng đã vừa mới ăn trước đó không bao lâu, hắn chủ yếu là đến bồi Bùi lão gia tử cùng Bùi lão phu nhân dùng bữa, lúc xế chiều, Bùi lão gia tử đã phái người thông báo cho hắn, rằng bọn họ đồng ý chuyện này, cũng đã viết thư nói cho cha mẹ Bùi Hạo biết, để bọn họ trở về nhà đến cầu hôn.

”Cảm ơn ông nội, bà nội thành toàn!” Bùi Hạo vui mừng hướng về phía nhị lão thi lễ một cái.

”Lúc này ngược lại biết hành lễ, rất vui?”

Bùi lão phu nhân sau khi nghĩ thông suốt, không rối rắm nữa, nhìn Bùi Hạo tắm rửa thay quần áo xong, biến thành đại công tử tuấn tú như trước, cảm thấy hài lòng.

Bùi Hạo miệng mở rộng, “Dạ, con rất vui mừng!”

Nhìn cháu trai bày ra dáng vẻ vô lại sau khi đạt được mục đích, Bùi lão gia tử ngay mắt cũng lười ngó đến, đều nói tướng mạo đứa cháu trai đích tôn này thật ra là tập hợp ưu điểm của các thế hệ Bùi gia nhà ông, nhưng như thế nào lời vừa nói ra liền lộ rõ bản chất, hơn nữa mấy năm này càng tăng thêm sự lỗ mãng, quả thực phá hỏng mầm móng tốt đẹp của Bùi gia.

”Khụ, mau ngồi xuống ăn cơm đi.”

Bùi gia dòng dõi thư hương, từ trước đến nay chú trọng ăn không nói, ngủ không nói, ngay cả người lỗ mãng như Bùi Hạo, cũng phải yên lặng ăn cơm, tuy rằng vẫn lộ ra một cỗ thô lỗ.

Buổi tối trước khi ngủ, Bùi Hạo tới chuồng ngựa thăm Xích Diễm, hiện tại cái chuồng ngựa này là chỗ ở riêng biệt của Xích Diễm, hướng Đông Nam gần Quân Trúc Uyển nơi Bùi Hạo nghỉ ngơi, thức ăn cho ngựa tất nhiên phải thượng đẳng là hỗn hợp rượu đậu mạch.

”Tiểu tử Xích Diễm, nói cho ngươi một tin tức tốt, ông nội bà nội ta đã đồng ý rồi, ta sẽ cưới tiểu cô nương mà ta thích!”

Bùi Hạo vuốt ve Xích Diễm, vui vẻ chia sẻ, “Ngươi cũng mừng thay cho ta có đúng hay không? Có đúng hay không?”

Xích Diễm hí một tiếng, giống như đáp lại.

”Không biết nàng hiện tại đang làm cái gì, có còn sợ hãi hay không? Nữ nhân kia, luôn thích giả vờ, rõ ràng sợ hãi đến chết, còn mạnh miệng không nói ra, cũng không biết nàng hiện tại như thế nào, có thể hay không nghĩ tới ta.”

Như là nhớ tới cái gì, lông mày Bùi Hạo nhướng lên, “Ngươi nói nữ nhân kia sẽ không quên ta?”

”Hừ! Nếu như nàng dám, thử xem đến lúc đó tiểu gia không thu thập nàng mới là lạ!”

”Phụ thân bọn họ còn phải bao lâu mới trở về, thật muốn bất chấp tất cả trực tiếp đến đem nàng khiêng đi là xong!”

”Chẳng qua, làm như vậy nữ nhân kia sẽ lại tức giận, nàng cái người này, luôn đoan trang giữ lễ, thật không ngại mệt.”

Giống như nghĩ đến cái gì, trên khuôn mặt Bùi Hạo bày ra vẻ ngọt ngào chưa thỏa mãn.

”Nhưng mà, khi ta hôn nàng cảm giác thật thơm ngọt!”

Cứ thế, Bùi Hạo si mê nhớ lại đem dư vị lần đầu tiên hắn cùng Tô Nhược U gặp mặt nói cho Xích Diễm nghe, cuối cùng còn tổng kết.

”Nàng trong nháy mắt đó dứt khoát cho ta cảm nhận, so với lúc ta lần đầu gặp ngươi tiểu tử này còn mãnh liệt hơn, trực giác nói cho ta biết, chính là nàng! Ngay cả ngươi tiểu gia còn đoạt đến tay, thì sao ta có thể không nắm giữ được một cái tiểu cô nương!”

Cũng không biết sau này khi Tô Nhược U biết hắn lấy mình so sánh cùng với Xích Diễm sẽ cảm giác như thế nào, bất quá, chuyện này phải nói sau.

******

Lúc Bùi Hạo ngày ngày sốt ruột muốn đi cầu hôn, ngày ngày sống trong lo lắng, thì huynh đệ tốt bị hắn quên đến sau gót chân lười nói đến Vĩnh Định Hầu phủ Nhị thiếu gia Lý Dụ lại gửi thư đến, nói là ba huynh đệ bọn họ kể từ ngày Bùi Hạo đi theo đoàn ngựa thồ Thường Phúc đến chợ ngựa Định Châu tới nay, còn chưa gặp mặt lại, nếu không tụ họp, đừng nói dân chúng kinh thành không nhớ nổi “Kinh thành tam hại” bọn họ là cái thá gì, ngay cả huynh đệ nhà mình đi ở trên đường lớn đều không nhất định có thể nhận ra ai là ai đến.

Tóm lại nói năng hết sức mỉa mai thương tâm! Chỉ kém chưa viết rõ, ngươi cái huynh đệ này nếu như là nam nhân có lương tâm thì không mau tới nhìn ta, còn không đến ta dứt khoát trực tiếp cắt đứt tuyệt giao!

Nhưng Bùi Hạo ai? Hoàn toàn là một người thô kệch, tuy nói dưới sự nỗ lực nhiều năm của Bùi lão gia tử đã không trở thành mù chữ, nhưng tuyệt đối cách tú tài rất xa, ngươi nói ngươi viết rất rõ ràng, rành mạch, hắn còn không nhất định có thể đem chữ nhận thức toàn bộ đâu, đừng nói ngươi gửi đến hắn là một đống “chi, hồ, giả, dã”, hắn vừa nhìn liền đau đầu, ngay lập tức ném cho tên sai vặt bên cạnh Bùi Hưng.

Nhiều năm như vậy, chỉ có những lúc thế này Bùi Hưng mới hiện rõ cảm giác tồn tại của mình, hồi nhỏ, lúc Bùi lão gia tử dạy Bùi Hạo học, đã suy tính đến cháu trai ông đời này ở phương diện đọc sách, chỉ có thể tới đây, cho nên, vì lo nghĩ cho sau này của cháu đích tôn ông, Bùi lão gia tử đặc biệt chọn Bùi Hưng làm thư đồng cho Bùi Hạo, bồi dưỡng Bùi Hưng, hy vọng hắn về sau có thể trợ giúp Bùi Hạo.

Nhưng trải qua nhiều năm, Bùi Hạo đừng thấy hắn lớn lên có một dáng dấp tuấn tú khuôn mặt ngọc diện công tử, kỳ thật bản chất chính là hán tử thô ráp, sinh hoạt thường ngày căn bản không cần dùng đến Bùi Hưng, trước kia học võ Bùi Hưng còn có thể ở bên cạnh Bùi Hạo quan sát rồi học một chút, đến khi Bùi Hạo ra kinh thành căn bản sẽ không suy nghĩ đến chuyện mang theo hắn, trực tiếp lưu lại lời nhắn, đi đi về về như gió.

Cho nên, hiện giờ tổng kết, cống hiến lớn nhất của Bùi Hưng đối với Bùi Hạo, chính là vào thời điểm hắn lười xem thư, thì đơn giản phiên dịch thành tiếng thông tục.

Trong thư trào phúng này, Bùi Hưng vừa xem đã hiểu, có điều hắn dám nói sao? Hắn không dám, cho nên, “Bẩm thiếu gia, Lý nhị thiếu gia nói là, hắn hẹn ngài cùng Tam thiếu gia ngày mai giờ Tỵ tại Tam Nguyên lâu tụ họp.”

”Được rồi, ta đã biết, ngày mai ta sẽ đến đúng giờ, ngươi tới chỗ người gác cổng nói một tiếng.”

”Dạ, thiếu gia, tiểu nhân đi ngay.”

Ngày kế, Tam Nguyên lâu.

Thời điểm Bùi Hạo đến, Lý Dụ cùng Đới Xuân Vinh đã chờ sẵn ở Hải Đường các trên lầu hai.

”Ô, Xuân Vinh, ngươi nhìn thử ai đến vậy? Ta như thế nào cảm thấy nhìn có chút lạ mặt.” Lý Dụ mắt trợn lên, nhìn cũng từng chưa nhìn đến Bùi Hạo.

Bùi Hạo trực tiếp ngồi xuống, không để ý Lý Dụ, “Lão Tam, hắn đây là sao?”

Đới Xuân Vinh chỉ cười mà không nói, hai bên đều là ca, hắn đắc tội không nổi.

Bùi Hạo không am hiểu nhất là nhìn sắc mặt người khác, trực tiếp nói rõ, “Lão nhị, khỏi phải giở giọng điệu âm dương, xảy ra chuyện gì?”

Lý Dụ phát cáu, ngươi nói xem hắn đã bực bội thành dạng này, đầu sỏ gây nên chuyện còn cây ngay không sợ chết đứng hỏi hắn chuyện gì, mụ nội nó thực ngột ngạt!

Đới Xuân Vinh nhìn nhị ca nhà mình tức giận, thầm than, Nhị ca cái người này, bình thường đối với người ngoài, nhanh mồm nhanh miệng, mắng chửi người đều không có mang theo một chữ thô tục! Chỉ đến phiên đại ca, rõ ràng đã biết tính tình đại ca, còn làm ra nhiều việc vô dụng, kêu gào quanh co, chỉ đem mình nghẹn chết!

”Đại ca đã trở về lâu như vậy, sao không có tìm huynh đệ chúng ta đến tụ tập.”

Bùi Hạo vừa nghe, nghĩ cũng phải, trở về bao lâu nay, còn chưa gặp qua bọn họ.

”Chuyện này xác thực do ta quên, lỗi của ta, ta tự phạt ba chén.” Nói rồi, liền một hơi uống ba chén rượu Trúc Diệp Thanh.

Người này đã chủ động thừa nhận sai lầm, còn tự phạt, cơn tức này Lý Dụ cũng không nghẹn lại nữa.

”Đại ca nói một chút, trong khoảng thời gian này đã làm gì, ngay cả bóng người cũng không thấy.”

Đối với huynh đệ của hắn, Bùi Hạo tất nhiên sẽ cho biết chi tiết.

Mới đầu, nghe nói Bùi Hạo bị bức ép xem mắt khắp nơi, Lý Dụ cùng Đới Xuân Vinh thật vui mừng, đáng đời! Nên có người trị hắn! Bà nội Bùi gia thật lợi hại! Đi thôn trang tiêu dao tự tại cũng không có gì, nhiều lắm là cực kỳ hâm mộ bảo mã Xích Diễm.

Càng về sau, nghe Bùi Hạo động tâm với một tiểu cô nương, còn là vào thời khắc tiểu cô nương dũng cảm đâm một cái lên hắc y nhân kia, trong nội tâm không khỏi cảm khái, thằng nhãi này quả nhiên khác người, ngay khi thích tiểu cô nương người ta cũng độc đáo như vậy, khẩu vị thật nặng! Chẳng trách bà nội Bùi gia đã nhiều lần bắt hắn đi xem mắt, nhưng hắn cứ thế không vừa ý ai, người nào không có việc gì đi giết người để cho hắn nhìn một chút, không bị hù chết thì đã không tệ rồi.

Cũng may, lần này Bùi Hạo ngược lại không có đem chuyện con dấu nói ra, nếu không Lý Dụ cùng Đới Xuân Vinh hai người đều không thể không vì Tô Nhược U cảm thán, gặp phải cái mệnh gì! Chân trước mới vừa giải quyết xong bọn cướp, chân sau liền đến một tên còn lưu manh hơn!

Lần tụ họp này lượng tin tức có chút lớn, chủ yếu nội dung quang trọng nhất chính là đầu tiên, Bùi Hạo hắn sau mười sáu năm đã động xuân tâm, thứ hai, đại tiểu thư Tô gia ở ngõ phố dài thành Nam sẽ là đại tẩu của bọn họ, thứ ba, Bùi Hạo trong nay mai sẽ đến cầu hôn.

Khiến cho hai người Lý Dụ, Đới Xuân Vinh đối với đại tẩu tương lai này hiếu kỳ không thôi, là vị kỳ nữ cỡ nào mới có thể bị dạng nam tử hiếm thấy như đại ca bọn hắn nhìn trúng? Nếu truyền ra, toàn bộ kinh thành cũng phải chấn động!

Mãi đến khi ba người tan cuộc, Lý Dụ cùng Đới Xuân Vinh chợt tỉnh ngộ, đại ca nói là nhìn trúng đại tiểu thư Tô gia, chỉ kém không có nói thẳng ra là người của hắn, nhưng mà đại tiểu thư Tô gia người ta có phản ứng gì, thì đại ca chưa từng nói đến.

Lý Dụ cùng Đới Xuân Vinh nhìn nhau, bỗng nhiên bắt đầu đồng tình cho vị đại tiểu thư Tô gia này...