Tướng Quân

Chương 2: Phong Lãnh Nguyệt




Thành Nam Cương.

Tiêu phủ.

Tiếng đàn tiếng ca vang vọng trong phủ, sảnh lớn xây dựng giữa hoa viên người qua người lại, mùi phấn hoa phụ nữ, mùi rượu nồng nặc trong không gian.

Dạ Tuyết đứng tựa vào cây bạch đằng lớn trong hoa viên, trên tay nàng cầm một vò rượu. Nàng đứng nhìn đình sảnh người người náo nhiệt không có ý tứ đi vào trong.

"Dạ Tuyết."

Nghe người gọi tên, Dạ Tuyết không quay đầu lại nhìn, nàng nâng vò rượu uống một ngụm.

"Vì sao không vào trong?"

Dạ Tuyết nghiêng đầu nhìn Tiêu Cẩn Minh, khóe môi hơi nhếch lên "Tiêu phủ ngươi mỗi lần tiếp đãi khách nhân đều là trò đó?"

Tiêu Cẩn Minh một thân hắc y đơn giản, hắn khoát một tấm áo choàng thêu kì lân. Tóc dài được búi lên gọn gàn. Khuôn mặt tuấn mĩ có chút nghiêm trang, làn da màu bánh mật cường tráng.

Hắn mang một phong thái hiên ngang của một tướng quân.

Dạ Tuyết cười nhạt "Ta đến ngắm mĩ nhân, không phải đến cùng các ngươi nhảy múa quay cuồng." Nàng khịt khịt mũi "Mùi khó ngửi chết đi được."

Tiêu Cẩn Minh trầm ngâm đôi lát "Vậy ta bảo họ lui xuống."

Tiêu phủ của hắn đôi khi cũng tổ chức tiệc tùng cho quân tướng trong doanh trại, nhưng hầu như hắn rất ít khi đến, cho nên bọn họ đùa vui cái gì hắn đều không biết.

Dạ Tuyết cười cười vỗ vai Tiêu Cẩn Minh "Ngươi nghiêm túc quá rồi đấy, nào vào trong đi."

Tiêu Cẩn Minh không cự tuyệt, vốn dĩ hắn trở về phủ là vì Dạ Tuyết cùng tên phá gia chi tử Kinh Thủy Hiên đến mà.

Dạ Tuyết đi phía trước không biết vô tình hay cố ý hỏi "Nữ tử đó đâu rồi? Không ở Tiêu phủ sao?"

Tiêu Cẩn Minh thoáng ngẩn ra, sau đó hắn lắc đầu bất đắc dĩ "Chạy rồi, sau khi Hắc Phong trại cháy nàng rời đi rồi."

Dạ Tuyết cười cười "Ah, lại có thể chạy từ tay Tiêu tướng quân. Cô nương đấy cũng thật thú vị ha."

Tiêu Cẩn Minh nhúng nhúng vai.

Đình sảnh vẫn còn đang náo nhiệt, tiếng đàn ca, cười nói vang vọng ra ngoài.

Dạ Tuyết xốc màn lụa lên đi vào, nàng nhăn mũi lại gạt bỏ mùi rượu cùng mùi phấn son nữ tử.

Tiêu Cẩn Minh vào sau, hắn nhăn mày hạ lệnh "Kéo màn lên đi."

Mọi người giật mình nhìn qua, nhận ra người vào là hai vị tướng quân thì vội chỉnh đốn lại bản thân, người hầu nhanh chóng theo lệnh kéo màn lụa lên. Bốn phía được thông, mùi khó ngửi trong đình sảnh vơi đi chút ít.

Dạ Tuyết không kiêng nể ôm vò rượu ngồi vào một góc trống "Ta còn tưởng Tiêu phủ biến thành lầu sanh rồi."

Đám ca kỹ ôm đàn lùi sang một bên, im lặng không dám lên tiếng.

Kinh Thủy Hiên không biết từ trong góc nào chui ra, nhìn thấy Dạ Tuyết vội vàng chạy tới "Dạ Tuyết ngươi đi đâu giờ mới trở lại ah!"

Dạ Tuyết thẳng thừng đạp bay Kinh Thủy Hiên đang nhào tới.

Dạ Tuyết tướng quân cũng không xa lạ đối với Nam Cương thành. Trước đây khi nàng mới nhậm chức đến An Thạch từng qua Nam Cương thành một lần. Khi đó có tướng sĩ mắt mù chọc vào nàng kết quả cả quân doanh bị nàng lôi ra đánh.

Lần đó tuyệt đối đã ám ảnh sâu vào trong lòng binh sĩ, trong quân doanh ai cũng sợ vị nữ tướng này.

Mấy quân sĩ cấp tương đối thấp nhìn thấy Dạ Tuyết người thật trước mặt đã sợ hãi, bọn họ vội kiếm cớ rời đi.

Dạ Tuyết nghiêng đầu nhìn mấy vị tướng sĩ cuốn cuồng trối chạy "Tố chất thật kém! Ta nhìn rất đáng sợ sao?"

"Dạ Tuyết tướng quân, người quên rằng lần đầu tiên đến đây đã đánh cho binh sĩ trong quân doanh gà bay chó sủa rồi sao? Bọn họ sợ người cũng là bình thường thôi."

Dạ Tuyết ghé mắt nhìn người vừa lên tiếng, là một tướng sĩ cấp bậc khá cao, tuổi tác cũng không quá lớn. Nàng không mấy để ý nhàn nhạt buông một câu "Ồ, vậy sao?!"

Tiêu Cẩn Minh dặn dò người hầu dọn dẹp đống hỗn độn xung quanh rồi mới đến ngồi xuống. Hắn cũng cho đám ca kỹ trở về.

Xung quanh đã thông thoáng ít nhiều, trong không khí chỉ còn mùi rượu nhàn nhạt.

Đình sảnh lúc này chỉ còn không quá mười người, tính cả Dạ Tuyết, huynh đệ họ Tiêu, Kinh Thủy Hiên và... Hồ Khâm?!

"Ah, ta thắc mắc từ khi vào thành liền không thấy ngươi đâu, thì ra đến mật báo ah!"

Hồ Khâm gãi gãi đầu "Dạ Tuyết tướng quân, ta chỉ lo cho ngài. Với lại đến Nam Cương làm khách thì cũng nên báo với gia chủ người ta một tiếng nha!"

Dạ Tuyết nhúng vai lười cãi "Này Cẩn Minh, phủ ngươi còn có mỹ nhân động lòng người không? Loại thanh tú ấy."

Nàng nhăn mũi "Đừng có lại là đám bôi son trách phấn kia là được, mùi như đang ở kĩ viện. Nồng chết đi được!"

Mấy vị tướng lĩnh đều che miệng cười.

Kinh Thủy Hiên nhìn Dạ Tuyết đầy ẩn ý "Dạ Tuyết ngươi thật nghĩ bản thân là nam tử rồi sao?"

Dạ Tuyết lấy ly rượu trên bàn ném thẳng về phía Kinh Thủy Hiên "Lòng yêu cái đẹp thì nữ tử không thể có sao?!"

Kinh Thủy Hiên vội né tránh, hắn bưng mặt ai oán "Này, đừng có ném vào mặt ta được không?!"

"Quên mất tiểu bạch kiểm ngươi dùng mặt để kiếm tiền."

"Ngươi..."

Tiêu Cẩn Minh lắc đầu, hắn gọi người hầu đến thầm phân phó.

Người hầu rời đi không lâu liền có một đoàn mỹ nhân ăn mặt thanh tao hướng đình sảnh trong hoa viên đi đến. Người hầu cũng lần lượt bưng thức ăn, rượu lên.

Mười hai mỹ nhân vận bạch y thêu hoa văn thanh nhã đi vào đình sảnh. Tóc dài đen nhánh của các nàng chỉ tùy tiện buộc lại, mười hai người mỗi người mỗi vẻ, xinh đẹp động lòng người.

"Này Dạ Tuyết tướng quân hài lòng rồi chứ?"

Dạ Tuyết nhìn các nàng, thầm giơ ngón tay cái "Các nàng chính là đội mỹ nhân vừa vào Tiêu phủ sao?"

Tiêu Cẩn Minh gật đầu "Các nàng được bộ tộc Đát Nhĩ Ba-một bộ tộc nhỏ gần biên ở Mông Cổ cống nạp. Ta nghĩ vài hôm nữa sẽ để các nàng trở về bộ lạc."

"Ah, tộc người Mông Cổ? Vì sao không cống nạp tới Long Bình Thành của ta mà cống tới Nam Cương chứ?!"

Dạ Tuyết nheo mắt "Tiểu bạch kiểm ngươi giúp gì được cho bộ lạc họ sao?"

Kinh Thủy Hiên mín môi, ủy ủy khuất khuất ngồi vẽ vòng tròn trên bàn "Dạ Tuyết toàn bắt nạt ta, còn gọi ta là tiểu bạch kiểm... Không nói chuyện với ngươi nữa."

Tiêu Cẩn Minh lắc đầu cười.

Đương lúc Dạ Tuyết và Tiêu Cẩn Minh nói chuyện, phía sau màn trước đầu đại sảnh từ khi nào đã xuất hiện một bóng dáng. Y ôm đàn tranh, nghiêm chỉnh đứng sau tấm màn che.

Tiểu Cẩn Minh nhìn thấy người phía sau màn che liền hòa hoãn hơn chút "Tới rồi sao? Hôm nay có khách đến thăm, phiền ngươi tấu một khúc rồi."

Người phía sau tấm màn không nói chuyện, y khẽ gật đầu rồi ôm đàn ngồi xuống thảm đã bày bố sẵn.

"Kia là ai vậy?"-Kinh Thủy Hiên tò mò hỏi.

"Y là người trong phủ, cầm nghệ rất tốt."

Dạ Tuyết chống cằm nhìn về phía màn che, bóng dáng người phía sau như ẩn như hiện, không phân được nam nữ.

Người phía sau tấm màn bắt đầu đánh đàn, thanh âm nhẹ nhàng êm ái. Mười hai mỹ nữ Mông Cổ cũng theo tiếng nhạc mà bắt đầu điệu múa.

Cầm âm từ nhẹ nhàng thanh túy đến bi thương sầu khổ, trong phúc chốc lại cao vút ngút ngàn. Cầm âm như dẫn dắt mọi người hòa mình vào bản nhạc, hoa rơi nước chảy, núi đá cheo leo, từ thái bình thiên quốc đến chiến trận khôn lường. Cuối cùng, thanh âm trở nên dịu dàng ôm nhu, pha lẫn trong đó là chút sầu muộn không nói nên lời.

Tựa như một thiên kim chi nữ được nuôi nấng trong nhung lụa hạnh phúc, đoan trang hiền hậu nhưng sâu trong lòng nàng là bi thương sầu khổ. Sự hạnh phúc ôn nhu lại chính là xiềng xích giam cầm nàng. Cái lồng son mạ vàng rực rỡ gói trọn thanh xuân người nữ tử.

Đến kết thúc là một đoạn thanh âm vui tai, nhẹ nhàng. Dường như là một kết thúc đẹp cho cuộc đời của một con người.

Thanh âm chấm dứt, mười hai mỹ nữ dừng động tác. Tay áo các nàng đun đưa trong gió dường như điệu múa hoa mỹ còn chưa muốn dừng lại.

Đình sảnh yên lặng, yên lặng đến mức nghe thấy tiếng gió, tiếng chim hót ngoài hoa viên. Cầm âm kết thúc nhưng mọi người vẫn chưa hoàn hồn.

Cơn gió nghịch ngợm từ hoa viên đột nhiên thổi vào làm màn lụa bay lên. Trong một khoảng khắc mọi người nhìn thấy dung nhan xinh đẹp của người đánh đàn phía sau tấm màn.

Là một nam tử, nhưng có thể là một nữ tử. Y đẹp đến mức không thể nhận ra rốt cuộc y là nam hay nữ!

"Cô nương này đánh đàn rất hay nha. Không biết Tiêu phủ mời cầm sư này từ đâu?"

Đình sảnh lại lần nữa chìm trong im lặng, mọi người đều nhìn Dạ Tuyết bằng ánh mắt khó hiểu.

Dạ Tuyết chớp mắt, ngây thẳng hỏi "Ta vừa nói sai gì sao?"

Tiêu Cẩn Minh ho khan hai cái, miễn cưỡng khống chế tinh thần giải thích cho Dạ Tuyết "Dạ Tuyết, cái kia... Y là nam tử."

Dạ Tuyết chớp chớp mắt, nàng ngoảnh đầu nhìn màn che đã rũ xuống, nhưng vẫn rõ ràng người vừa đánh đàn vẫn còn bên trong.

"Cầm sư kia là nam tử sao?"

Mọi người đều gật đầu biểu thị chắc chắn.

Dạ Tuyết sờ sờ mũi cười gượng hai tiếng, nàng đứng dậy hướng về phía màn che ôm quyền cuối đầu "Vị công tử này, thật xin lỗi! Dạ Tuyết ăn nói lỗ mãn mạo phạm đến người rồi."

Dạ Tuyết biết nói một nam tử giống nữ nhân rất không lễ phép nha!

Người trong màn bất động một lát. Màn che bị vén lên, một nam tử tuấn mĩ vận sam y trắng như tuyết bước ra.

Nam tử làn da trắng nõn, tóc dài buộc gọn sau lưng. Y ôm đàn đi ra hành lễ "Tướng quân quá lời! Mời tướng quân đứng dậy, đại lễ này e rằng Lãnh Nguyệt nhận không nổi."

Dạ Tuyết hơi kinh ngạc nhìn nam tử, y là người đẹp nhất nàng từng gặp. Không chỉ nam nhân, nữ tử khắp thiên hạ này e rằng sẽ không ai so bì được với y.

Nam tử qua qua hành lễ với những người bên cạnh "Lãnh Nguyệt tham kiến các vị tướng quân."

Kinh Thủy Hiên trố mắt nhìn nam tử "Này... Tuy đây không phải lần đầu ta gặp ngươi nhưng mà... Ngươi quá xinh đẹp rồi đi?"

Tiêu Cẩn Phàm đứng một bên thúc vào tay hắn "Xinh đẹp là từ hình dung phụ nữ!"

Kinh Thủy Hiên gãi gãi đầu "Ta lại không biết nên dùng từ gì hình dung y."

Nam tử ôm đàn đứng bên đó, từ khi nãy đến giờ chỉ một bộ dạng trầm tĩnh. Y ăn nói, cử chỉ đều mang dáng vẻ của một khuê nữ, nếu không nói ra giới tính của y thì khó mà cho rằng y là nam nhân.

Dạ Tuyết dịch chuyển về phía Tiêu Cẩn Minh, nhẹ giọng hỏi "Y là ai vậy? Tại sao từ trước đến nay ta chưa từng gặp y?"

"Y gọi là Phong Lãnh Nguyệt, từ trước đến nay luôn ở trong hậu viện. Ngươi chưa từng gặp y là phải thôi."

Dạ Tuyết hơi ngẩn ra "Phong Lãnh Nguyệt? Chính là con tin Phong Quốc kia sao?"

Tiêu Cẩn Minh gật đầu "Chính là y."

Dạ Tuyết nhìn tới Phong Lãnh Nguyệt, trong lòng có chút trầm tư.

"Tướng quân, Lãnh Nguyệt đã có thể rời đi chưa?"

Tiêu Cẩn Minh gật đầu gọi Tiêu Cẩn Phàm lại "Tiểu Phàm, đệ đưa Lãnh Nguyệt trở về đi."

Nói đoạn hắn lại vỗ nhẹ vai Phong Lãnh Nguyệt "Hôm nay ngươi vất vả rồi."

Phong Lãnh Nguyệt nhẹ tránh khỏi tay Tiêu Cẩn Minh, y lắc đầu "Chỉ là đàn một khúc trợ hứng cho các vị tướng quân, không là chuyện đáng kể gì."

"Vậy Lãnh Nguyệt xin cáo từ!"

Tiêu Cẩn Phàm đưa Phong Lãnh Nguyệt rời đi, trong đình sảnh vẫn còn thầm thì về vẻ đẹp của y.

Kinh Thủy Hiên vỗ nhẹ Dạ Tuyết còn đang thất thần, cười đầy ý tứ "Sao rồi, bị vẻ đẹp của y mê hoặc tân trí rồi sao?"

Dạ Tuyết lườm hắn một cái "Ta không phải là tên không có tiền đồ như ngươi!"

Kinh Thủy Hiên bĩu môi.

Trước đây hắn từng gặp qua Phong Lãnh Nguyệt một lần. Khi ấy hắn còn lầm tưởng y là nữ nhân nên chọc ghẹo y một lát. Ai biết được Tiêu Cẩn Phàm đang ở gần đó, bắt gặp hắn đang ghẹo y, cuối cùng hắn bị huynh đệ nhà họ Tiêu đánh cho bầm dập rồi bị ném về Long Bình Thành.