Tương Quý Phi Truyện

Chương 59: Nữ nhi mồ côi của Chu gia




Tương Như Nhân đau khổ, nàng nào có muốn nói nữ nhi yếu ớt. Vậy mà đến miệng hắn nói ra thì ý tứ nàng hồi nhỏ yếu ớt nên sinh ra nữ nhi cũng yếu ớt như thế.

Vì thế Tương Như Nhân thanh thanh cổ họng, mặt không đổi sắc nói tiếp “Mẫu thân thiếp nói khi còn nhỏ thần thiếp rất yên tĩnh. Trừ bỏ khi đói khóc quấy một chút, còn lại bình thường đều nhu thuận, hoàn toàn không cần nàng quan tâm”

Tương Như Nhân khẩu khí chắc nịch. Tô Khiêm Dương nhìn nàng, khóe miệng gợi lên chút cười “Nói như vậy, Bình Ninh tính tình là không phải giống nàng.”

Lúc này Tương Như Nhân cũng không gật đầu. Tính tình không giống nàng tức là giống hắn, cũng không thể nói thái tử hồi nhỏ kiêu căng ương ngạnh, hòa hoãn nói “Bây giờ Binh Ninh còn nhỏ quá, đợi lớn lên mới nhìn rõ được”

Nhìn vành tai nàng vì qyẫn bách mà phiếm hồng, Tô Khiêm Dương ân một tiếng rồi nâng tách trà lên uống, xem như đáp lại lời nàng.

Ngồi thêm một hồi, dùng cơm chiều với nàng xong Tô Khiêm Dương đứng dậy hồi Phượng Dương các, còn rất nhiều chuyện lớn đang chờ hắn giải quyết. Tương Như Nhân mệnh Thanh Đoing đưa thực hộp đã chuẩn bị lên “Chỗ này có mấy món điện hạ thích ăn, ngài cũng đừng thức trễ quá”

Dù sao cũng là đầy tháng của hsi đứa nhỏ, vậy mà qua đây ngồi mới một buổi trưa lại phải đi. Nhìn bộ dáng săn sóc của nàng, Tô Khiêm Dương đưa tay sờ sờ mặt nàng “Đợi chuyện này qua đi sẽ bồi thường cho các nàng”

Đến đầu tháng ba, trừ bỏ trên đỉnh núi còn tuyết chưa kịp tan đọng lại, toàn Lâm An thành cảnh sắc đều đã vào xuân. Mùa xuân này đến có chút muộn nhưng khi đến mang theo sức sống dạt dào. Xóa tan hàn chứng, cuốn đi nỗi lo sợ và bi thương của người dân. Cùng với hương đào lan tỏa, nhiệt độ cũng dần tăng lên.

So với Lâm An thành thì phương bắc vẫn còn truyền đến tin tức bệnh tật nhưng đại đa số bệnh dịch đều đã được khống chế. Người của thái y viện phái đi đều đã trở về.

Những người này trong lúc đó cũng có bị lây nhiễm nhưng cứu chữa kịp thời nên đều bảo trụ được tính mạng.

Trong triều vì đợt bệnh dịch vừa rồi cũng có chút thay đổi. Vì Lục thế tử phi bệnh chết, Kỳ lão gia sau đó được khôi phục chức quan lại nhiễm hàn chứng, sau khi sốt cao không ngừng thì qua đời hồi cuối tháng hai.

Cùng cách thế còn có người đã từng lập vô số công huân khi hoàng thượng đăng cơ - Trấn Tây hầu. Trước đây trong trận ác chiến giành ngôi vị của hoàng thượng, Trấn Tây hầu con trưởng chết trận, con thứ thân tàn, không quá vài năm lìa đời. Con dâu cũng đi theo, để lại một nữ nhi chỉ mới hơn một tuổi.

Trấn Tây hầu thanh niên tang thê, trung niên tang tử, tang nhi tức (con dâu). Nhà mẹ đẻ của con dâu lại quá xa không giúp gì được. Hắn tự biết nuôi dưỡng đứa nhỏ bên cạnh chẳng khác hại chết nàng. Vì thế đem nàng về thôn trang, phái một đám nô bộc trung tâm ở lại hầu hạ.

Trấn Tây hầu vừa chết, đứa nhỏ này thật là không còn nơi để nương tựa. Lúc hấp hối, Trấn Tây hâud đã viết một phong thư cho hoàng thượng, khẩn cầu ngài nhìn đến Chu gia một đời tận tâm với triều đình mà quan tâm đến cháu gái đáng thương của hắn.Lúc này, Chu Trường Sinh đã mười bốn tuổi, chưa nghị thân.

(Có nàng nào thấy tên này cứ như con trai không nhỉ:P)

Hoàng thương rất quan tam đến nỗi lòng của vị trung thần này, muốn hảo hảo chăm sóc cho đứa nhỏ. Nhận thấy biện pháp tốt nhất là chọn cho nàng một hôn sự tốt, thành thân, sinh con, an ổn cuộc sống.

Vì thế hoàng thượng liền phong Chu Trường Sinh là quận chúa. Trong một buổi lâm triều đem chuyện này ra nói với các quan viên. Nhìn thử trong nhà ai có đứa nhỏ ưu tú đáng tin mang ra xem xét.

Không biết Chu Trường Sinh vận khí không tốt hay sinh không gặp thời. Những người ưu tú vừa độ tuổi thành thân đều đã định thân, còn lại những người độ tuổi phù hợp khác thì nhìn thế nào cũng thấy không tốt.

Thân phận của Chu Trường Sinh lại như thế, nói thẳng ra có chút xấu hổ, danh phận này rất tốt, không phải lo ăn lo mặc. Nhưng tương lai đối với gia tộc của trượng phu lại không có chút trợ lực nào, vì thế cưới nàng thà cưới nữ nhi của quan viên có chức vị quan trọng trong triều.

Đang lúc hoàng thượng hết đường xoay xở, thái hậu nương nương đã giúp hắn giải quyết vấn đề này. Phong Tấn hầu phủ lão phu nhân tiến cung, thay cháu trai của mình hỏi cưới cháu gái Trấn Tây hầu.

Luận gia thế, hai bên coi như tương đương. Luận của cả, Phong Tấn hầu phủ còn giàu có hơn, cũng không lo Tiền gia là vì của cải của Chu gia mà cưới nàng. Tiền gia tam thiếu gia lại so Chu Trường Sinh hơn bốn tuổi, cũng không quá lớn. Lão phu nhân đảm bảo gả vào nhà nàng chỉ có thể hưởng phúc, sẽ không ủy khuất cháu gái của lão bằng hữu.

Chuyện này rõ ràng có thể giải quyết được chuyện lớn trong lòng hoàng thượng. Nhưng hoàng thượng nhìn vẫn cảm thấy có chút bất an. Chủ yếu là vì Tiền gia tam thiếu gia này thanh danh quá kém!

An bày như vậy với cháu gái của trung thần, liệu được chứ?

Thái hậu cũng cí phán đoán của thái hậu. Lấy phân phận Chu Trường Sinh, muốn cưới nàng đều là người nhìn vào gia sản Chu gia để lại cho nàng. Người thích hợp thì nhìn vào nàng thân cô thế cô lại không vừa ý. Hiện thời có chỗ môn đăng hộ đối, lấy hoàng gia làm bảo trợ, Tiền gia khẳng định sẽ không ủy khuất nàng. Nhìn thế nào cũng thấy phù hợp.

Đối với Tiền lão phu nhân mà nói, nàng cũng có khổ tâm của mình. Với danh tiếng vị tôn tử này của nàng, ở Lâm An thành muốn tìm cháu dâu xứng tầm là không thể, kém một chút cũng bị dọa sợ bỏ chạy. Nay Chu gia cùng Tiền gia cũng là chỗ giao hảo, nhìn trên tình cảm, còn không bằng gả cho cháu trai nàng. Một chuyện giải quyết hai vấn đề. Trên còn có lão phu nhân cùng Phong Tấn hầu đè nặng, dưới còn có hai vị ca ca và tẩu tử, Tiền gia sẽ không bạc đãi nàng.

Cứ như vậy ăn nhịp với nhau. Đợi đến khi Tiền Hạo Mân biết tin thì thánh chỉ đã hạ. Mọi người định bụng nghĩ Tiền gia tam thiếu gia này có thể vì một thanh quan ( trai lầu xanh ;) mà cùng Triệu tiểu tử kia tranh chấp, thế nào lại để bên trên định hôn sự cho hắn lại chịu yên phận đâu.

Thế nhưng Tiền Hạo Mân hắn, không phản ứng!

Hắn vẫn ngồi yên, đối với thánh chỉ không một điểm phản ứng. Dùng lời hắn mà nói, sau khi thành thân, chỉ cần đối phương chịu được cũng chẳng có vấn đề gì. Hắn nên chơi lại chơi, nên hưởng lạc lại hưởng lạc, dù sao mệt mỏi cũng không phải hắn.Sau đó, Tiền gia tam thiếu gia lại bị thêm cái tiếng vô sỉ...

Tương Như Nhân biết được tin tức này cũng là tương đối rõ ràng. Đi đón Chu gia tiểu thư trở về chính là Nhị ca nàng Tương Cảnh Nhạc.

Tiền lão gia tử bọn họ này là đồng lứa lúc trước cùng đi theo hoàng thượng giành lấy giang sơn. Giữa các lão bằng hữu cũng tương đối gần gũi. Trấn Tây hầu rời đi chỉ kịp hướng hoàng thượng khẩn cầu chăm sóc cháu gái, mọi chuyện khác đều chưa kịp giao đãi.

Nếu không có mấy người Tiền lão gia tử ở đây đè nặng, chưa đợi Chu Trường Sinh trở về tới, Chu gia đã bị chia cắt giành hết.

Đến tháng tư, Chu Trường Sinh được rước về Lâm An thành. Lực chú ý của mọi người đều đổ dồn vào Chu gia đại tiểu thư này. Có điều nàng sau khi tiến cung một lần lại lập tức hồi phủ giữ đạo hiếu. Số người thấy qua nàng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng vẫn là truyền tới truyền lui. Có người nói nàng giống Trấn Tây hầu vừa qua đời, có người nói nàng có nét giống phụ thân. Tóm lại mấy lời đồn đãi đều chỉ để thỏa mãn tò mò.

Trong phủ thái tử, Tương Như Ngân sau khi nghe Phục Linh nói thì nở nụ cười “Còn chưa thành thân đâu, người đời đã nói nữ nhi nhà người ta đến như vậy. Thật ra Chu tiểu thư không như lời trong miệng họ, nàng là một nữ tử thanh lệ dịu dàng.”

Những hiểu biết về Chu tiểu thư của Tương Như Nhân cũng đều là từ miêu tả của Tương Cảnh Nhạc. Phục Linh cúi xuống đấm chân cho nàng “Nghe nói Tiền gia tam thiếu gia vẫn hay đi thanh quan phường, chẳng phải như vậy là hại Chu tiểu thư sao?”

Lời than của Phục Linh cũng là tiếng lòng của nhiều người. Tương Như Nhân thở dài “Nếu nhìn về lâu dài, Phong Tấn hầu phủ là một nơi tốt”

Phục Linh nhìn nàng nghi hoặc. Tương Như Nhân nhấc chân để nàng đứng lên “Tiền lão phu nhân là tự mình cầu, người Tiền gia hẳn sẽ đối xử tốt với nàng hơn so với đến những nhà khác” Nếu là hoàng thượng buộc cưới, người trong nhà họ chắc chắn trong lòng sẽ có oán trách. Nếu là hướng về phía tài sản Chu gia mà cưới, chắn chắn chỉ có lợi dụng, đợi đến lúc Chu gia không còn gì, người thế nào còn chưa biết.

Nhũ mẫu cho bú xong ôm Bình Ninh cùng Dung nhi ra. Hai hài tử nhận biết sớm, nghe được thanh âm nàng lièn hướng bên này vẫy. Phục Linh lui ra ngoài. Tương Như Nhân sai nhũ mẫu đặt hai đứa nhỏ xuống sạp mềm. Bình Ninh vẫy tay đã nắm chắc được ngób tay của Tương Như Nhân, niết trong lòng bàn tay, nhìn nàng cười.

Dung nhi có vẻ yên tĩnh hơn, cười cũng là ngại ngùng.

Tương Như Nhân cúi đầu nhìn bọn họ. Thật ra đến khi tháng lớn, thai bắt đầu máy nhiều, nhìn bụng càng ngày càng nhô cao, nàng mới thực sự có cảm giác làm nương. Sẽ sinh bọn họ ra, nhìn bọn họ lớn lên. Hai chữ mẫu thân này, làm được là trả giá không ít.

Tương Như Nhân đưa ray chọc chọc nhi tử yên tĩnh, Dung Nhi nắm lấy tay nàng, cũng giống như Bình Ninh dùng sức niết trong lòng bàn tay. Chẳng qua Bình Ninh hiển lộ ra rõ ràng, hắn lại lẳng lặng thể hiện.

Tương Như Nhân hôn khuôn mặt tươi cười của hắn, đáy mắt tràn đầy ôn nhu “Đúng rồi, Dung nhi, chính là như vậy. Muốn cái gì, không nhất thiết phải nói ra... “

Giữa tháng tư thơi tiết có chút nắng nóng, nhóm người đến khu chữa trị bệnh dịch hơn hai tháng cuối cùng cũng trở về hoàn toàn. Hàn chứng thật sự chấm dứt.

Mọi nghĩa sĩ tham gia đều đang đợi triều đình luận công ban thưởng. Nhưng tin tức này đối với người đang chờ đợi ở Tương gia lại chẳng có gì tốt. Bởi người đã rời đi hơn hai tháng, Tương Cảnh Trí không có cùng họ trở về.

Một thái y đi cùng hắn lúc trước đưa những thứ gắn gửi mang đến Tương gia.

Một gói đồ, mấy phong thư, thêm chút vụn vặt gì đó.

Chờ đợi hơn hai tháng, người dù không sao nhưng lại không trở về. Tương phu nhân sao lại không bị đả kích. Ngược lại Vương Ánh Tuyết thật yên tĩnh cầm lấy thư và nhữn thứ Tương Cảnh Trí gửi cho nàng trở về viện của mình.

Trình Bích Nhi không biết nên ai ủi ai trước. Nghĩ nghĩ, liền trước hết sai người đưa thư đại ca viết cho Như Nhân mang đến phủ thái tử.

Phủ thái tử, Tương Như Nhân đọc xong thư, nhìn hộp gấm trên bàn. Tương Cảnh Trí nhờ người mang về, trong hộp là một đôi vòng ngọc và một miếng ngọc bội, đưa cho Bình Ninh và Dung nhi.

Hứa ma ma thấy Tương Như Nhân nở nụ cười, sai người nang đồ xuống “Tiểu thư, đại thiếu gia không trở về. Sao ngài chẳng có chút lo lắng?”

Tương Như Ngân đứng dậy đi đến bên cửa sổ “Lo lắng cái gì, hắn đã lớn như vậy, nói muốn đi giải sầu rồi sẽ về, vậy cứ để hắn đi” Bên ngoài rộng lớn, người người bận rộn. Lại không có người nhà ở cạnh ngày ngày nhắc nhở hắn bày nọ, hắn tự có thời gian suy nghĩ cho cẩn thận. Nghĩ thông rồi tự khắc sẽ trở về. Có một số việc, người khác có nóng vội cũng vô dụng...

Đến đầu tháng năm triều đình phong thưởng, các nghĩa sĩ dựa vài công trạng đều có thưởng. Vài vị làm tốt còn có chức quan không tệ.

Mà bên này phủ thái tử, muộn ba tháng thánh chỉ cũng đã hạ. Phong nhị quận chúa phủ thái tử làm công chúa, ban hào Bình Ninh.

Đi kèm theo thánh chỉ là vô số ban thưởng như muốn bù đắp vì tiệc đầy tháng không được tổ chức vừa rồi. Thái hậu cũng ban thưởng không ít. Đương nhiên Bình Ninh có phong hàm công chúa so với Dung nhi hơn một ít.