Tương Thác Tựu Thác

Chương 5




Ta thề là ta hem hỉu tại seo em Trí lại bắt anh Ngôn phải lên giường a, cái nguyên nhân ta thấy nó sao sao á, mà ta đã cố gắng diễn đạt gần hết ý ta hỉu rồi.

——————————–

Hắn tuyệt sẽ không trúng kế, tuyệt sẽ không trúng kế, hắn không ngốc như vậy, trúng loại mưu kế đơn giản này, loại tiểu gian tiểu trá thủ đoạn này, tiểu học năm ba hắn đã sử dụng rồi, đừng tưởng có thể dùng loại mưu kế ngu ngốc này để lừa hắn.

「 Tôi muốn lái xe.」

Phong Chú Ngôn sửng sốt một chút, Vu Nhân Trí hung hăng nói:「 Như thế nào? Tôi không mua được loại xe này, chỉ muốn lái thử cũng không được sao? Tôi có bằng lái xe, cũng thường mượn xe của bạn bè chạy thử.」

「 Được, cho cậu lái.」

Phong Chú Ngôn đem đồ đạc cất vào trong cốp xe, mới ngồi vào ghế bên cạnh chỗ người lái, Vu Nhân Trí khởi động xe, rời khỏi bãi đỗ, nơi này hắn coi như cũng quen thuộc, trước kia đã từng cùng mấy cô bạn gái kết giao tới nơi này, thậm chí còn cùng nữ thủ trưởng của công ty đối tác tới nơi này dùng cơm.

Hắn trộm nhìn thoáng qua tên motel (khách sạn cạnh đường cho khách có ôtô), trông thật cũ kỹ, hắn biết ngõ nhỏ bên cạnh, còn có một cái mới trang hoàng hoàn toàn, hơn nữa còn là khách sạn motel năm sao, hắn bật đèn xi nhan, quẹo phải, sau đó đi vào ngõ nhỏ kia.

「 Hình như đây không phải đường về công ty……」

Mặt Vu Nhân Trí đỏ ửng lên, hắn gầm rú nói:「 Anh câm miệng cho tôi, tôi ghét nhất khi đang lái xe mà bị người khác bảo quẹo trái quẹo phải, tôi chính là thích như vậy đó được không!」

Hắn đáp từ không đạt ý, lại nói không đúng chủ đề, quả thực là mạc danh kỳ diệu cũng không đủ để hình dung.

Đi vào motel, hắn lấy bóp tiền trong túi quần Phong Chú Ngôn, rút ra được tấm vé ngàn nguyên đại sao(là vé gì dzợ, hem lẽ là khách sạn ngàn sao a), đưa cho người thu, sau đó đi vào bên trong.

Hắn đem tiền thô lỗ nhét vào trong lòng bàn tay Phong Chú Ngôn, dừng xe lại, lập tức đi vào bên trong, mặt hắn còn phiếm hồng, hắn không phải tưởng lầm gì, cũng không phải là vì bị trúng kế ôn nhu của Phong Chú Ngôn, mà là hắn bỗng nhiên không thể xác định được cách cư xử của Phong Chú Ngôn được nữa.

Nếu muốn cùng nữ thần trong lòng y Phi Sầu tiểu thư yêu sách, lại nói sai lầm rồi thước tấc hoặc là nhan sắc, chẳng phải là không chỉ yêu sách vô dụng, lại bị người ta thấy lần thứ ba vô dụng tranh ăn dấm chua, hắn cũng không phải là cái loại ngu ngốc này.

Đương nhiên muốn vời chiêu phong hầu gặp huyết, muốn giảng có bằng có cư, càng muốn có thể khiến cho Phong Chú Ngôn ngậm miệng không nói gì, chỉ có thể cam chịu hết thảy, cho nên hắn đây là tái xác nhận một lần.

Hắn chính là muốn đem quần y cởi ra, để hắn xem một chút là được, không có nhân tố gì đặc biệt, mọi người ngàn vạn lần không thể hiểu lầm, nếu hiểu lầm, danh dự của hắn sẽ tổn thất rất lớn.

「 Quần…… cởi quần ra……」

Hắn thanh thanh yết hầu, tận lực duy trì thanh âm bình thường, phải, hắn muốn xem “cái kia” của một người đàn ông khác, tuy nhiên đừng hiểu lầm, đây là công sự cần, chứ không phải là hắn thích xem.

Phong Chú Ngôn nhướng cao hai hàng lông mày, hắn sắc mặt càng hồng gầm rú lên,「 Cởi quần ra.」

Y chầm chậm kéo dây lưng, Vu Nhân Trí chịu không được tay chân chậm như rùa kia, hắn tiến lên, giúp y mở dây lưng, cởi bỏ nút thắt, sau đó kéo quần y xuống, thứ kia của y lập tức nhảy ra khỏi quần lót, trướng lớn không thôi, tựa như đã chuẩn bị sẵn sàng chờ “hành động”.

Chậm đã, hắn xem trạng thái hiện tại cái kia của y căn bản là không chuẩn a, vạn nhất y cùng Phi Sầu không phát sinh quan hệ, kia phải đem chính mình ra thử nghiệm, nếu muốn chứng minh với Phi Sầu thì phải có bằng chứng, hắn đem quần kéo xuống, căn bản cái hắn cần không phải là hình dáng hiện tại đang cương lên của cái kia, mà là hình dáng bình thường, nếu hắn lấy trạng thái của y khi ngạnh lên mà nói thì ai tin hắn a.

Phải đem y lộng nhuyễn, làm ra đến, để y hồi phục trạng thái bình thường, như vậy “cáo trạng” của hắn mới có thể tin được.

Tay hắn đụng vào cái kia, vừa ngạnh lại vừa nóng, làm hắn nghĩ đến cảm giác lúc y ở trong cơ thể hắn, tay Phong Chú Ngôn chuyển hướng đến cổ hắn, răng nanh cũng bắt đầu cắn lỗ tai hắn, thậm chí tay kia đã tiến vào bên trong quần áo hắn, bắt đầu vuốt ve da thịt trắng noãn của hắn.

Với đàn ông, muốn cho hắn nhuyễn, chỉ có một phương pháp, phải làm kẻ đó phát tiết hết dục vọng, hắn phải hy sinh việc nhỏ để hoàn thành việc lớn, tinh thần phấn chấn lên, cho nên hắn chủ động cởi áo của mình ra, dù sao cũng không phải chưa từng bị y sờ qua, hai lần kia đã sớm bị sờ từ đằng trước ra đằng sau, thậm chí còn đụng đến “bên trong” luôn rồi.

Nếu muốn mau chóng thành công, hắn phải sử dụng hết mị công toàn thân mới được, Vu Nhân Trí tiến về phía trước, ôm lấy y, hôn liếm đầu ngực Phong Chú Ngôn, hắn ngậm lấy nó, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm, lại dùng răng nanh chậm rãi miết nhẹ, hô hấp của Phong Chú Ngôn bắt đầu trở nên nặng nề.

Hừ hừ, hắn không tin hắn kỹ xảo mê hoặc phụ nữ của hắn lại không quật ngã được Phong Chú Ngôn.

Hắn dùng sức đẩy y ngã lên trên giường, mà Phong Chú Ngôn cũng không khách khí đưa đầu của y lên, sau đó triền miên hôn hắn, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau trao đổi thóa dịch, hắn ôm chặt lấy Phong Chú Ngôn, đưa hai chân kẹo chặt lấy người y.

「 Ngô…… ân ân…… ân……」

Hắn một bên hôn, một bên phát ra thanh âm kiều mị dẫn dụ, Phong Chú Ngôn quả nhiên đúng là sắc lang, y lập tức liền hung hăng đem ngón tay cắm vào mật xử của, thân thể hắn thoáng co rụt lại, có chút đau pha lẫn một chút thích thú, hắn dùng chân cọ cọ vào đùi y, loại phương thức câu dẫn này, chưa từng có đàn ông nào chịu được.

「 Anh không cần thương hương tiếc ngọc đâu, tôi đã là lần thứ ba a.」 Vu Nhân Trí dùng mị nhãn liếc y.

Ánh mắt Phong Chú Ngôn cũng trở nên càng nóng, y hàm trụ bờ môi của hắn, tiếp tục nồng nhiệt hôn, Vu Nhân Trí bị hôn đến anh anh loạn ngữ, mấy lời định nói chạy mất hơn phân nửa, chỉ còn lại có vài câu độc nhất.

「 Đối, chính là nơi đây, chính là nơi đây…… a a……a…… a……」

Đầu ngón tay của Phong Chú Ngôn trong cơ thể y chạm đến một nơi nào đó, làm hắn giật nảy người lên, phía trước đã trướng lên nóng rực, tay hắn tự động đụng đến chỗ cũng đã nóng rực lên của Phong Chú Ngôn.

「 Tôi…… Tôi muốn này……」

Nhanh tiến đến, phát tiết xong liền biến trở lại trạng thái bình thường, như vậy ta có thể quan sát thỏa đương, sau đó đi tới chỗ Phi Sầu tiểu thư của ngươi cáo mật a.

Phong Chú Ngôn rút ngón tay ra, sau đó nhắm ngay nhập khẩu, một hơi tiến vào, hắn kêu to lên, thật—thật thoải mái, thoải mái đến mức khiến cho thần trí của hắn chạy đi hết, đồn khẩu bắt đầu run rẩy, điện lưu chạy về phía sau não, thân thể hắn sao lại trở nên mẫn cảm như vậy a, chẳng qua chỉ là thứ kia của đàn ông tiến vào mà thôi a.

「 A…… a…… Sâu…… Càng sâu…… Càng sâu một chút a…..」

Hắn đã không biết chính mình đang kêu cái gì, dù sao tiếng kêu mất mặt gì hai lần trước hắn đã sớm kêu la hết rồi, lần này tái mất mặt như thế nào cũng không sao cả.

Phong Chú Ngôn nghiến nhẹ răng kề sát lỗ tai hắn, thô thanh gọi:「 Tiểu Trí, sâu như vậy như vậy không sao chứ?」

Hắn oa một tiếng khóc lên, xâm nhập vừa sâu vừa nặng, giống như muốn lấp đầy hết bên trong cơ thể hắn, bộ vị đang ngạnh bị khiêu khai không hề đau đớn, chỉ có thư thích, thân thể hắn lần nữa run rẩy, giống như tứ chi dòng điện trăm ngàn vộn chạy qua, trong đầu hắn không ngừng bạo xuất hỏa hoa.

「 Tiểu Trí…… Tiểu Trí……」

「 A…… a a…… a……」

Tại một kích cuối cùng, cơ hồ trong đầu hôn nhuyễn, rốt cục hiện lên một hàng chữ cuối cùng: Dùng hết sức như vậy, y đã phát tiết xong, chắc đã nhuyễn thành trạng thái nguyên thủy.

Vu Nhân Trí thân thể thư thích, chớp chớp một chút rồi mở to hai mắt, toàn thân dính đầy chất dịch trắng, nhưng là vừa mới phát tiết qua, thoải mái không chịu được.

Phong Chú Ngôn nằm bên cạnh kéo hắn vào trong lòng, hắn cũng không khách khí tiếp tục nhắm mắt lại, sau đó ánh mắt nhìn xuống, xem địa phương kia có nhuyễn hay không.

「 Cậu đang nhìn cái gì?」

「 Oa, thể lực của anh cũng thật tốt quá a……」

Vì cái gì không có nhuyễn ni? Hắn rõ ràng sử dụng hết toàn bộ kỹ năng, cái gì nên làm đã làm hết, thậm chí cả mấy thứ không nên như ngắt,nhéo hắn cũng làm luôn, thế nhưng y còn một trụ giơ lên trời, hắn nhớ rõ ràng vừa nãy y cũng có phát tiết a.

Bàn tay Phong Chú Ngôn không thành thật sờ hướng đồn bộ hắn, vì đạt thành kế hoạch, cho dù phía trước là biển lửa, hắn cũng sẽ ra sức vãng tiền khiêu, hắn nhắm mắt rồi lại mở ra, dù sao chỉ là làm thêm một lượt mà thôi.

Hắn mở hai chân mình ra, chủ động để y xâm nhập vào trong cơ thể, tinh dịch còn trong cơ thể giúp cho y tiến vào dễ dàng hơn lúc nãy, hoàn toàn không có cảm giác đau đớn một chút nào.

Hắn tiến vào trạng huống rất nhanh, sau đó tiến vào đệ tam phấn chiến, đệ tứ khổ chiến, đệ ngũ bại chiến, đệ lục chiến toàn quân phúc không.(để chữ hán cho khí thế, với lại chứng minh em thua đậm^^)

Hắn kêu không lên tiếng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, mệt chết đi, muốn xem trạng thái nguyên thủy của Phong Chú Ngôn sao lại khó như vậy a?





「 Sao anh lại đi cà nhắc cà nhắc vậy?」 Thụy Thu nhìn hắn, châm chọc nói:「 Bị xe đụng phải hả?」

Đụng xe cái thí, hắn thật muốn rống to ra tiếng, ngày hôm qua nửa đường chạy vào motel là thất bại lớn nhất đời hắn, hiện tại tiểu thí thí đau đau, hơn nữa yết hầu vì la hét quá độ trên giường mà khàn khàn, còn thủ phạm thì vẻ mặt thư thích ngồi trên ghế tổng tài, một chút cũng không có cảm giác mệt mỏi vì túng dục quá độ.

Hắn bị làm đến hôn mê luôn, chờ hắn tỉnh lại, Phong Chú Ngôn sớm đã rời khỏi khách sạn, hắn ở khách sạn ngủ suốt một buổi tối, tới mờ mịt sáng mới tỉnh, cũng chính là nhiệm vụ ngày hôm qua hoàn toàn thất bại, hơn nữa bại đến một tháp hồ đồ, hắn căn bản là không thấy qua “trạng thái nguyên thủy” ở phía dưới của Phong Chú Ngôn.

Thất bại, thất bại, quá thất bại, cả đời hắn chưa từng thất bại như vậy.

「 Bị chó hoang cắn.」 Hắn tức giận trả lời, thuận tiện liếc Phong Chú Ngôn một cái, Phong Chú Ngôn tiếp tục xem báo cáo, coi hắn như không tồn tại.

Song diện nhân(Đồ hai mặt) đáng giận, lúc t*ng trùng chạy lên não, thì xem hắn như châu báu cả đời chưa từng nhìn thấy, đến lúc t*ng trùng không chạy lên não, coi hắn thành thức ăn dư thừa hôi thối cả cẩu cũng không thèm ăn.

「Nhân duyên không được tốt đến mức chó hoang cũng cắn anh a?」 Thụy Thu cố ý nói khó nghe.

Hắn lộ ra răng nanh nói:「 Ừ, tôi đem hồ sơ đến xong rồi sẽ về đi bệnh viện kiểm tra coi có bị bệnh dại hay không, cô muốn xem thử chỗ đó không?」

Thụy Thu bán tín bán nghi, hắn lộ ra hai cái tiểu khuyển xỉ phía trước(răng của cún), Thụy Thu rốt cục từng bước lui ra sau, Vu Nhân Trí có khi làm việc điên điên khùng khùng, nàng tốt nhất không cần so đo với hắn.

Ở phía sau, một hồi chuông điện thoại vang lên, là điện thoại riêng của tổng tài, Phong Chú Ngôn nhấc máy, gương mặt đang cứng ngắc của y trở nên hòa nhã, thậm chí trở nên nhún nhường cung kính.「 Ngài muốn gặp tôi sao? Được, tôi lập tức qua đó.」

Phong Chú Ngôn đứng lên, phân phó Thụy Thu nói:「 Toàn bộ lịch trình buổi chiều hôm nay của tôi đều hủy bỏ, tôi phải đi ra ngoài một chuyến.」 Y lập tức xoay người đi ra ngoài, cả một ánh mắt cũng chưa liếc qua hai người bọn họ.

Thụy Thu lộ ra ánh mắt vừa ghen tỵ lại hâm mộ, Vu Nhân Trí cố ý nói:「 Là điện thoại của Phi Sầu tiểu thư à?」

Thụy Thu cứng đờ, Vu Nhân Trí gian trá cười nói:「 Thật là kỳ quái, cô cũng được tính là mỹ nhân đấy chứ, như thế nào Phong tổng tài lại giống như kẻ đầu gỗ ngốc nghếch, không nhìn ra mỹ mạo của cô, bình thường đàn ông không phải nên sớm quỳ dưới gấu quần của cô sao? Không–」

Hắn cố ý ngưng giữa chừng, Thụy Thu thấy hắn phía trước còn nói rất thuận tai nên không chút hờn giận hỏi:「 Không như thế nào?」

「 Không phải Phi Sầu tiểu thư kia đẹp đến mức những người khác trong mắt Phong tổng tài đầu gỗ kia đều trở nên rất khó coi vô vị a?」

Thụy Thu lộ ra biểu tình thất bại, lập tức ngẩng đầu lên, cao ngạo hỏi:「 Tiếng Anh của anh học đến đâu rồi?」

Phốc, tự lấy tảng đá đập vào chân mình, Vu Nhân Trí ngậm miệng không nói, cầm lấy văn kiện, bắt đầu làm việc, xem ra cần phải tăng thêm cường độ học tiếng Anh, bằng không nếu tiếp tục bị Thụy Thu nhạo báng nữa hắn sẽ không còn nhịn nổi nữa mà bùng phát.

Chẳng qua theo phản ứng của Thụy Thu, ít nhất cũng khiến hắn đoán ra dung mạo của Phi Sầu tiểu thư rất được, hơn nữa là rất xinh đẹp, cho nên cho dù phụ nữ đẹp như Thụy Thu vẫn có cảm giác thất bại.

Rốt cuộc có bao nhiêu xinh đẹp a? Hắn thật sự tưởng tượng không được, Thụy Thu đã là nhất đẳng mỹ nữ, muốn tìm người đẹp hơn cô nàng đã khó rồi, vậy mà lại có người phụ nữ đẹp hơn nữa sao?

Hắn di di tiểu thí thí đang đau đớn, ngô, Phong Chú Ngôn này cũng thật quỷ dị, một khi đã có Phi Sầu tiểu thư xinh đẹp như vậy, vì cái gì còn muốn phải thống(đâm, chọc) mông hắn a?

Hắn biết chính mình vừa tuấn lại suất, mĩ đáo mạo phao, a, nói không chừng Phong Chú Ngôn mê luyến sắc đẹp của hắn, mê luyến thân thể hắn, nói thật sự, có khi hắn soi gương, cũng đôi lúc nghĩ mình đẹp đến rất không có thiên lý, Phong Chú Ngôn luôn muốn thống tiểu thí thí đáng yêu trắng noãn của hắn, tự nhiên cũng không phải là chuyện kỳ quái gì. (tự kỷ nặng=3=)

Được, cứ nghĩ như vậy, suy nghĩ nhiều không phải phong cách của hắn, chỉ cần có thể tự cho mình một cái giải thích hợp lý là được. Cho nên nhớ lại Phong Chú Ngôn vừa rồi dùng bộ dáng ôn nhu như thế tiếp điện thoại, mấy cảm xúc khó chịu như đang ngập trong bùn lầy ở trong lòng cũng biến mất, hắn quyết định không để ý tới y nữa.

Chẳng qua hắn muốn đấm hai cái, cái vòng cổ ba vạn lần trước hắn thích, hôm nay nhất định đang nằm ở trên cổ Phi Sầu tiểu thư.

Phong Chú Ngôn chết tiệt, ngày hôm qua thượng người ta tới bảy lần, cũng nên có chút tỏ vẻ chứ, ít nhất cũng phải giống như lần đầu tiên khẳng khái tặng ngay sáu, bảy mươi vạn mới đúng.

Á, Vu Nhân Trí trừng lớn hai mắt, hắn rốt cục nghĩ đến một vấn đề phi thường trọng yếu, lần thứ hai, lần thứ ba hắn đô bạch bạch làm Phong Chú Ngôn thống khoái, Phong Chú Ngôn ngay cả một đồng cũng chưa lấy ra cho hắn.

Lần đầu tiên quả thật đúng là rất quý giá, cho nên đưa sáu, bảy mươi vạn là tất nhiên, nhưng mà lần thứ hai, lần thứ ba cũng rất đau a? Kém cỏi gì, lấy tư sắc của hắn, cũng nên đưa một, hai vạn chứ.

Hắn quyết định, phải ghi sổ lại, sau đó hắn phải đòi lại từ Phong Chú Ngôn hết, ít nhất cũng phải ám chỉ một chút, nếu y dám giả ngốc, hắn không phải là bánh pudding hay quả đống (là giề???), ôn nhu thuận thuận để cho y nuốt dễ như vậy.

Nhưng hết cả buổi chiều, Phong Chú Ngôn cũng chưa quay về văn phòng.

Ngô ngô, còn không có trở về, hắn giương mắt nhìn đồng hồ, quả nhiên Phong Chú Ngôn cả một buổi chiều không về, mà nguyên một buổi chiều có thể làm chuyện gì, tiểu thí thí đáng yêu trắng noãn của hắn đã thử qua, tính sơ sơ chuyện có thể làm ít nhất có thể kể ra một trăm điều.

Cảm giác mắc kẹt trong đầm đầm lầy trở nên càng lúc càng nhiều, tâm tình hắn không vui tan sở đi đến lớp học tiếng Anh, đến lớp rồi bỗng nhiên mới nhớ ra hôm nay không phải ngày đi học.

Hắn sao lại hoảng thần thành như vậy a, đến mức không phải ngày đi học mà lại chạy đến đây, hắn quay đầu lại, thiếu chút nữa đụng trúng một tiểu nữ sinh, hắn vội vã nói:「 Thực xin lỗi, có đụng vào cô không?」

「 Không có!」

Thanh âm của đối phương giống như giọng của thiếu niên, nhưng mà người này lại mặc một cái quần bồng bồng, có mang hơi hướm cổ trang cung đình, nhưng mặc trên dáng người yểu điệu của hắn, trông cũng thật là mị hoặc.

「 Tâm tình của anh không tốt sao?」

Đối phương bỗng nhiên hỏi như vậy, khiến Vu Nhân Trí không biết nên trả lời như thế nào, đột nhiên lại nhếch môi cười, nụ cười xinh đẹp như tiên giáng trần có chút hương vị dụ dẫn.「 Anh nghĩ rằng tôi là nữ à?」

「 Gì cơ?」

Cô gái diện mạo phi thường đáng yêu, lại có vẻ quá mức tái nhợt bỗng nhiên nắm lấy tay hắn đặt trước ngực mình, hắn đang hốt hoảng, bỗng nhiên phát giác dưới tay thập phần phẳng lỳ, hắn trừng lớn hai mắt, rốt cục hiểu được cô gái xinh đẹp mặc quần bồng bồng trước mặt là con trai.

「 Phi Sầu tiểu thư, làm ơn đừng chạy loạn a……」

Từ phía sau hắn, bỗng nhiên truyền đến hoán thanh lo lắng của Phong Chú Ngôn, Phi Sầu che miệng mà cười, nụ cười khẽ cực kỳ xinh đẹp làm gương mặt ảm đạm thất sắc sáng bừng lên, mà Vu Nhân Trí cứng ngắc tại chỗ, thiếu niên này chính là “Phi Sầu tiểu thư”? Mẹ ơi, bộ dạng thật xinh đẹp, cũng không dùng son phấn nữ trang, hay là hắn có nữ trang phích?

「 Tôi đang tưởng rằng anh có bao nhiêu xinh đẹp, kết quả so với tôi còn kém hơn nhiều, hại tôi mất công chờ mong.」

Vu Nhân Trí tái cứng ngắc, Phi Sầu trước mắt lộ ra chút đáng thương, lại mang chút biểu tình khinh thường, biểu tình này cho dù xuất hiện trên mặt, hay là có vẻ động lòng người nhu nhược, nhưng Vu Nhân Trí chỉ có một cái xúc động, đó là phải bóp chết hắn, tốt nhất còn ở trên mặt hắn hung hăng đánh vài quyền, đem gương mặt xinh đẹp ấy đánh cho không còn ra hình người mới thôi.

「 A, tôi đã sớm biết trên đời này không có mấy người đàn ông so với tôi hấp dẫn xinh đẹp hơn, càng quốc sắc thiên hương, càng kiều diễm động lòng người hơn, cả phụ nữ cũng so ra kém tôi, càng huống chi con thỏ nhỏ không có tư sắc như anh.」

Hắn dùng tiếng Anh nói một hơi, Vu Nhân Trí nghe không hiểu lắm, Phi Sầu bật cười,「 A, tôi quên mất tiếng Anh của ngươi không tốt lắm, tôi biết rất rõ năng lực của anh, anh ngay cả bề ngoài cũng không được chứ đừng nói tới bên trong, anh thực chính là trong ngoài đều xấu xí như nhau.」

Vu Nhân Trí không chỉ muốn bóp chết hắn, đánh hắn vài quyền mà thôi, còn muốn phân thây hắn, Vu Nhân Trí tức giận đến phát run, Phi Sầu đáng chết này, tự tưởng cái gì vậy.

「 Phi Sầu tiểu thư……」

Phong Chú Ngôn rốt cục đi tới bên người Phi Sầu, y giương mắt nhìn thấy Vu Nhân Trí, sắc mặt đại biến quát:「 Tại sao cậu lại ở chỗ này?」

Ngữ khí đầy tức giận của y làm một bụng hỏa của Vu Nhân Trí nổ mạnh, hắn nắm chặt nắm tay, xương cốt kêu khách khách, Phi Sầu tạo vẻ yếu đuối nhu nhược nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay cường kiện của Phong Chú Ngôn, kiều nhược nói:「 Phong tiên sinh, đây là trợ lý đặc biệt của ngài Vu Nhân Trí tiên sinh sao?」

Phong Chú Ngôn mặt đỏ, hỗn đản, y thế mà lại đỏ mặt vì Phi Sầu.

Y thượng hắn không ít lần, đem thân thể hắn ra ăn sạch, hôn không sót chỗ nào trên thân thể hắn, dùng đầu lưỡi cùng miệng trên thân thể hắn làm cái kia, lại làm cái này, làm những chuyện đáng xấu hổ với hắn mà ngay cả với phụ nữ cũng chưa làm qua, cũng không thấy mặt y đỏ dù chỉ một chút, hiện tại chỉ nói nói mấy câu với Phi Sầu mà thôi, thế nhưng mặt liền đỏ.

Cái cảm giác bị mắc kẹt ở trong bùn lầy lại quay trở lại, ngạnh tại yết hầu, thiếu chút nữa nghẹn chết hắn, hừ, quân tử báo thù ba năm không muộn, tiểu nhân báo thù càng nhanh càng tốt, hắn liền nặn ra một nụ cười vặn vẹo, uốn éo, méo mó.

Hắn quyết định, muốn cho Phi Sầu này thống khổ mà quỳ xuống, muốn cho Phong Chú Ngôn này thất tình đau khổ một phen, chỉ có một câu, đắc tội kẻ tiểu nhân như Vu Nhân Trí hắn, bọn họ đừng mong sống những ngày vui vẻ, ngọt ngào mật mật tay trong tay nữa, hắn nhất định phải làm cho hai người kia chia tay, hơn nữa phải thật sự khó coi.

「 Vu Nhân Trí, cậu đi nhanh đi–」 Ngữ khí Phong Chú Ngôn thập phần khẩn trương, như là sợ hắn ở trước mặt Phi Sầu lộ ra khẩu phong.

Phi Sầu bám chặt lấy cánh tay Phong Chú Ngôn, hắn nũng nịu khinh cầu nói:「 Không sao đâu, để ta cùng Vu tiên sinh nói vài lời thôi!」

「 Không…… Không hay lắm…… Để khi khác được không? Phi Sầu tiểu thư……」

Y khẩn thiết nhìn Phi Sầu, tài ăn nói luôn luôn siêu cấp, gương mặt luôn lạnh lùng tàn khốc, thế nhưng hiện tại lại lắp bắp, hơn nữa trong lời nói còn rất có ý khẩn cầu, nhìn hai kẻ kia khanh khanh ta ta làm Vu Nhân Trí cười lạnh.

「 Tôi vừa lúc có việc phải đi, tái kiến, Phi Sầu tiểu thư, tái kiến, tổng tài.」 Hắn nâng ánh mắt lên, lộ ra một nụ cười thật nham hiểm.「 Thật cao hứng được quen biết ngài, Phi Sầu tiểu thư, hy vọng lần sau có cơ hội tái kiến.」

Đúng vậy, lần sau gặp mặt, chính là ta lấy được “trạng thái nguyên thủy” phía dưới của Phong Chú Ngôn, còn muốn chụp được hình ảnh chính mình cùng Phong Chú Ngôn thân thiết trên giường, để cho Phi Sầu thấy thống khổ lưu thế, làm Phong Chú Ngôn vi chính mình thâu tinh mà trả giá đại giới.

Hừ, Vu Nhân Trí hắn cũng không phải là kẻ dễ chọc.

Phong Chú Ngôn đầu đầy đổ mồ hôi nhìn thấy Vu Nhân Trí rời đi, Phi Sầu bỗng nhiên cúi đầu hì hì cười gian.

Phong Chú Ngôn để hắn ôm lấy cánh tay mình, đơn giản là vì Phi Sầu là người mù, nhưng lại không mang theo quải trượng, cho nên y phải giúp đỡ người này, lần này hắn yêu cầu cùng Phong Chú Ngôn hai người xuất ngoại, không mang theo người nào khác, không thể tưởng được y vừa dừng xe lại, Phi Sầu đã không thấy tăm hơi, làm y vội vã tìm kiếm, không thể tưởng được hắn lại cùng Vu Nhân Trí nói chuyện.

「 Phong tiên sinh, lần này tiến triển được chứ? Ngươi vừa rồi là ngượng ngùng vì ta gặp Vu tiên sinh sao?」

Phong Chú Ngôn sắc mặt lại đỏ, y thực chính là ngượng ngùng, y kì kì ngải ngải mở miệng nói:「 Cũng không tệ lắm, đề nghị của ngài ta đều tận lực làm, sự tình còn giống như đang tiến triển tốt.」

Nhớ lại buổi chiều ngày hôm qua Vu Nhân Trí chủ động lái xe tiến vào motel, chủ động hoan ái nhiệt tình, làm y rất là thỏa mãn, quả nhiên Phi Sầu đề nghị đúng, làm đến lần thứ ba, Vu Nhân Trí vốn chỉ thích phụ nữ đã dùng thân thể mê hoặc y.

Phi Sầu ngẩng đầu, lộ ra nụ cười sáng lạn,「 Đó là đương nhiên, ngươi mỗi lần đến cầu cạnh đều chịu xuất ra mấy ngàn vạn, ta đương nhiên phải đưa ra những lời khuyên tốt nhất…… Hì hì……」 Hắn lại cúi đầu cười gian,「 Còn có trợ giúp tốt nhất.」

Xem thật vui, ngay cả khi hắn mù, nhìn không thấy biểu tình của Vu Nhân Trí, nhưng nghe giọng nói của Vu Nhân Trí, hắn cũng biết vừa rồi Vu Nhân Trí rất tức giận, ha ha, hay cực kỳ, đã lâu không được xem chuyện vui như vậy.

Từ lúc Vạn Lý Lương nghiêm trang đến tiêu tiền đề nghị giúp đỡ chuyện tình cảm, chẳng gặp thêm được đề nghị nào hay ho, hôm nay lại xuất hiện một màn hay, hắn quyết định phải làm cho nó thêm náo nhiệt, bằng không ngày ngày nhàm chán, thật vất vả có được chuyện hay như vậy, đương nhiên phải hảo hảo chơi đùa rồi.