Tương Tỉnh

Chương 18: “Anh nhớ em không?”




Khương Tỉnh cúp điện thoại, chạy nhanh xuống lầu, sao khi kéo cửa ra thì một cơn gió ập tới.

Mùa hè nhiều mưa lớn, ở đây hôm qua vừa mưa một lúc, Khương Tỉnh dù không thấy nhưng giờ phút này gió lớn như vậy chính là dự báo trước.

Mưa rất nhanh sẽ tới.

Cô lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, vừa mới qua 0 giờ.

Khương Tỉnh đứng ở cửa một lúc lâu, lại quay trở vào, khép cửa lại.

Cô mở đèn nhỏ ở quầy bar lên, ngồi xuống ghế, tâm trạng dần bình tĩnh lại. Lúc này, di động vang lên, là Tôn Du gọi tới, Khương Tỉnh liếc mắt nhìn liền tắt.

Cô nằm trên quầy bar lạnh như băng, cố gắng nhớ lại bản vẽ đã xem trước đây, Ngày đó anh nói với cô về hạng mục Phù Sơn Đảo, bên rìa bản vẽ có mấy chữ, khi đó cô không chú ý, nhưng có liếc qua một cái.

Suy nghĩ rất lâu, Khương Tỉnh đứng thẳng, cầm lấy giấy ghi chép và bút ở góc trái quầy bar, viết xuống mấy chữ, sau đó lấy điện thoại theo thứ tự tìm kiếm một lần, tìm được một cái phù hợp: Viện thiết kế kiến trúc Hữu Pháp.

Khương Tỉnh nhanh chóng mở ra, ghi nhớ địa chỉ: lầu 16 tòa nhà Hâm Nguyên số 443 đường Thục Nghi.

Mưa rơi suốt ba giờ, rạng sáng hơn bốn giờ cuối cùng cũng tạnh.

Khương Tỉnh quay đầu nhìn bên ngoài, trời vẫn còn tối, nhưng có không ít ngọn đèn sáng, một số người đã bắt đầu bận rộn vì kế sinh nhai.

Khương Tỉnh động đậy cánh tay tê dại, chống lên quầy bar đứng dậy. Cô không tắm rửa, lên lầu thay quần áo, rửa mặt đơn giản liền ra cửa.

Thời gian còn sớm, không có xe buýt, xe taxi cũng cực ít, chờ nửa ngày mới gọi được một chiếc. Mưa vừa ngừng không lâu, một vài con đường bị ngập nghiêm trọng, phải đi đường vòng, may mắn giờ này không kẹt xe.

Khương Tỉnh lên xe báo địa điểm, một đường thuận lợi, đến đầu đường Thục Nghi chưa tới năm giờ.

Gần tòa nhà Hâm Nguyên còn rất yên tĩnh, bảo vệ trực đêm ở lầu một đi tới đi lui trong sảnh, thỉnh thoảng có vài người tăng ca suốt đêm đi ra từ thang máy, khuôn mặt tiều tụy, cảnh tượng vội vã.

Khương Tỉnh đứng ở bậc thang bên ngoài một lúc lâu, đi vào cửa hàng tiện lợi 24h bên trái tòa nhà, mua một hộp cà phê và một túi bánh sừng bò, hôm qua không ăn trên máy bay, cả đêm ăn được một chút mì, bây giờ cảm thấy rất đói.

Bên cửa sổ có mấy ghế dựa chân cao, Khương Tỉnh ngồi xuống ăn.

Sau khi lấp đầy bụng, nhìn di động, hơn năm giờ rưỡi. Thời gian không hiểu sao  trôi qua chậm như vậy.

Khương Tỉnh nghiêng đầu gối lên cánh tay, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ.

Thời gian chậm rãi trôi qua, bất tri bất giác trời đã dần sáng.

Trong cửa hàng tiện lợi khách ra ra vào vào, dòng xe cộ và người bên ngoài qua lại không ngững.

Khương Tỉnh dụi mắt, phát hiện đã bảy giờ.

Cô đứng dậy ra khỏi cửa hàng tiện lợi, vào tòa nhà Hâm Nguyên, đứng trong góc bên cạnh thang máy, nhìn từng người ra vào ở cửa. Cho đến bảy rưỡi mới thấy một gương mặt quen thuộc, là đồng nghiệp của Trần Thứ tên Tiểu Dư, lúc liên hoan đã từng gặp.

Thang máy vừa đến, Tiểu Dư một tay xách cặp một tay cầm sữa, vội vã xông vào thang máy, không chú ý đến Khương Tỉnh đang đứng trong góc.

Khương Tỉnh lại thở phào nhẹ nhõm.

Có thể khẳng định không tìm nhầm chỗ, Trần Thứ làm việc ở đây.

Quả nhiên khoảng một phút sau, Trần Thứ tới.

Anh bước vào đại sảnh, Khương Tỉnh lập tức chuyển động, ánh mắt rơi trên người anh.

Trần Thứ mặc áo trắng quần đen, tay cầm cặp tài liệu, ăn mặc rất ra dáng dân văn phòng nhưng cả người không có tinh thần, sắc mặt anh rất kém, có chút tái nhợt. Khương Tỉnh thấy anh bước đi cũng không nhanh như bình thường.

Khương Tỉnh từ trong góc đi ra, đi về phía trước vài bước, đứng tại một nơi rõ ràng.

Trần Thứ không thể nào không nhìn thấy cô.

Bước chân Trần Thứ bỗng nhiên ngừng lại, cả người chấn động.

Khương Tỉnh đứng đó không động đậy, mắt cũng không động, luôn nhìn vào anh.

Bên ngoài thỉnh thoảng có người đi vào, đi qua bên cạnh bọn họ, chờ thang máy hoặc vào thang máy. Sáng sớm vội vàng, không ai rảnh chú ý đến một đôi nam nữ đang im lặng nhìn nhau. 

Trong một chốc Trần Thứ cho là mình bị hoa mắt, đến khi lấy lại tinh thần nhìn qua, người kia vẫn còn ở đây. Anh kinh ngạc, bước nhanh tới.

“Em, sao em…”

Giọng anh khàn khàn, Khương Tỉnh nhíu mày, không đáp mà hỏi ngược lại:  “Anh sao thế? “ Cô nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mặt anh, suy đoán: “Bị bệnh?”

“Không sao, bị cảm nhẹ.” Trên mặt Trần Thứ rõ ràng có vài phần mừng rỡ: “Em đã về rồi? Không phải ở mấy ngày sao, tại sao…”

Khương Tỉnh cắt đứt lời anh, kéo anh đến một góc, hỏi: “Sao anh lại tắt điện thoại?”

Trần Thứ lập tức hiểu, “Em gọi điện thoại cho anh sao? Thật xin lỗi, anh quên sạc điện thoại.”

Ngày hôm qua anh bận rộn tìm phòng dọn nhà, bận đến khuya, lại bị cảm không nhẹ, nửa đêm sốt cao, anh trải giường xong ngồi xuống nghỉ một lát, không biết sao lại ngủ quên, buổi sáng tỉnh lại mới nhớ ra quên sạc điện thoại.

Khương Tỉnh nhìn ra anh không nói dối, thở phào nhẹ nhõm, ít nhất cũng xác định anh không cố ý khiến cô không liên lạc được.

“Hôm qua anh ở đâu?” Cô nói.

Trần Thứ sững sờ, đoán là cô đã biết, liền nói: “Anh tìm được một phòng, ở gần đường núi.”

Khương Tỉnh hơi gật đầu, không hỏi lại.

Lúc này người đi vào càng nhiều, cũng có không ít đồng nghiệp của Trần Thứ, bọn họ thấy Trần Thứ cùng một cô gái nói chuyện trong góc đều hết sức kinh ngạc nhưng không đi tới quấy rầy, chỉ nhìn thêm mấy lần.

Khương Tỉnh ý thức được bây giờ không phải lúc thích hợp để nói chuyện, anh đang đi làm.

Cô hỏi: “Buổi trưa mấy giờ nghỉ?”

“Mười một giờ rưỡi.”

Được, anh lên đi, trưa em đến tìm ăn đi ăn cơm.”

Không đợi Trần Thứ phản ứng, Khương Tỉnh đã nhanh chóng rời đi.

Khương Tỉnh ra khỏi tòa nhà Hâm Nguyên, đi hai trăm mét tìm được một tiệm thuốc vừa mở cửa. Cô vào mua ít thuốc cảm, thu ngân đề cử hai hộp, cô đều lấy hết, thanh toán xong đi tới cửa lại quay lại, nói: “Phiền cô lấy cho tôi thêm một hộp ngậm nhuận họng.”

*****

Công việc phải làm của Trần Thứ buổi sáng rất nhiều, cơ bản đều ở phòng họp, mặc dù đầu liên tục choáng, nhưng anh không nghỉ chút nào, vẫn bận đến mười một giờ, tranh thủ thời gian rảnh trước hội nghị cuối cùng nhìn điện thoại, pin đã đầy, anh đến phòng trà nước, gọi điện thoại cho Khương Tỉnh. 

Vang lên một tiếng, bên kia đã có người nhận.

“Trần Thứ.” Tiếng Khương Tỉnh truyền tới.

Mặt Trần Thứ hướng ra ngoài cửa sổ, trong tầm mắt nhà cao tầng mọc lên như núi, sau khi mưa lớn ánh mặt trời vẫn sáng ngời nhức mắt như cũ.

Anh thấp giọng nói: “Khương Tỉnh.”

“Vâng.” Khương Tỉnh hạ thấp giọng đi ra khỏi phòng sách, dựa vào bức tường bên ngoài: “Anh ra rồi sao?”

“Vẫn chưa, chắc khoẳng 15 phút nữa họp xong, em ở đâu?”

“Em ở gần đó, đợi lát nữa sẽ đến đại sảnh chờ anh.”

Trần Thứ nắm chặt di động, nhẹ nhàng nói: “Được.”

“Vậy lát nữa gặp.”

“Lát nữa gặp.”

Bên kia không còn tiếng động, Trần Thứ thả điện thoại xuống, xoay người đi ra ngoài.

Tần Miểu bưng cái ly vào, thấy anh liền hỏi: “Trần Thứ, giọng cậu sao rồi?”

Trần Thứ nói: “Vẫn tốt.”

Tần Miểu nhìn chằm chằm khuôn mặt hơi tái của anh, nhíu mày nói: “Sắc mặt cậu quá kém, như vậy không được đâu, tôi xin sếp cho cậu, cậu về nghỉ ngơi đi.”

Trần Thứ lập tức ngăn cản nói: “Không cần, chỉ là bị cảm, đã tốt hơn nhiều.”

“Cậu chính là như vậy.” Tần Miểu oán giận nhìn anh: “Bị bệnh lúc nào cũng chịu đựng, không biết mua chút thuốc uống, công việc quan trọng như vậy sao?”

“Không nghiêm trọng như vậy.” Trần Thứ cười cười, “Chỉ là cảm vặt, hai ngày nữa thì tốt rồi.”

Nói xong cũng đi ra ngoài.

Tần Miểu trừng mắt với bóng lưng anh, vẻ mặt phiền muộn.

Họp xong, đúng lúc đến giờ ăn trưa, bình thường Trần Thứ đều ở  nhà hàng nhỏ của viện giải quyết cơm trưa, nhưng hôm nay vừa đến giờ, anh lập tức đi xuống lầu,

Khương Tỉnh quả nhiên đã chờ ở đó.

“Thật xin lỗi.” Trần Thứ mở miệng nhân tiện nói xin lỗi, “Em chờ lâu rồi sao?”

“Vẫn tốt.” Khương Tỉnh nhìn anh, phát hiện sắc mặt anh vẫn không tốt, mặt mày ngưng trọng nói, “Đi thôi.”

Đi tới cửa, Khương Tỉnh chỉ tiệm cháo đối diện, nói: “Chúng ta qua đó ăn đi.”

Trần Thứ tất nhiên không có dị nghị.

Buổi trưa người ăn cháo không nhiều, đi vào liền có chỗ trống. Khương Tỉnh gọi món, nhân viên phục vụ tới rót hai chén trà, Khương Tỉnh nói: “Giúp tôi đổi ly nước lọc.” Rất nhanh một ly nước ấm được đưa tới, Khương Tỉnh nói cảm ơn, rồi nói với nhân viên phục vụ: “Cháo của chúng tôi nữa giờ nữa hãy mang lên.”

Nói xong lấy hai hộp thuốc từ trong túi ra đẩy tới trước mặt Trần Thứ, “Uống thuốc trước đã.”

Trần Thứ cầm cái ly trong tay hơi dừng lại.

Anh ngẩng đầu nhìn cô, Khương Tỉnh đứng dậy, đem nước trà trong tay anh đổi thành nước sôi, thấy anh không có phản ứng, còn nói: “Uống thuốc đi, mỗi loại hai viên.”

“Em đi mua?” Trần Thứ cúi đầu nhìn hộp thuốc.

Khương Tỉnh  “Vâng” một tiếng, bưng ly trà lên uống một ngụm.

Trần Thứ nhìn một hồi lâu, chậm rãi mở hộp thuốc ra, uống số thuốc cô nói.

“Cảm ơn em.”

Lúc này Khương Tỉnh lấy ra thuốc ngậm nhuận họng đưa cho anh: “Để vào trong túi, mang về ngậm.”

Ánh mắt Trần Thứ cúi xuống, thấy ngón tay trắng nõn của cô cầm một vỉ thuốc nhuận họng. Anh đưa tay đến gần, Khương Tỉnh đang định thả vào lòng bàn tay anh, anh lại hơi dùng sức, nắm lấy cả tay cô.

Tay anh rất lớn, tay Khương Tỉnh lại rất nhỏ, anh nắm chặt như vậy, hoàn toàn nắm trọn tay cô.

Anh siết chặt tay, Khương Tỉnh cảm giác được, cô không động đậy, chỉ nhìn anh, Trần Thứ nhìn lại cô, đôi mắt đen nhánh hiện lên một chút tình cảm không rõ.

Anh không nói lời nào, vẻ mặt lại cực kì nghiêm túc.

Khương Tỉnh không biết anh đang nghĩ gì, anh vẫn không buông tay, cô liền để mặc anh nắm.

Cảm giác như vậy khiến cô yên tâm khó tả.

Trải qua hơn nửa tháng xa cách và tâm trạng phập phồng đêm qua, giờ đây cô cảm thấy quý trọng sự đụng chạm đơn thuần như vậy.

Không biết qua bao lâu, Khương Tỉnh cảm giác được lòng bàn tay anh đều là mồ hôi, cười nói: “Thả em ra đi.”

Trần Thứ lúc này mới buông tay, khụ một tiếng, sau đó uống một hớp nước.

Nửa tiếng không ngắn, đủ để họ nói chuyện thật tốt,

Khương Tỉnh hỏi về nơi ở mới của Trần Thứ, Trần Thứ nói đơn giản một chút, lại hỏi cô về nhà thế nào, Khương Tỉnh hàm hồ đáp, “Rất tốt.”

Khương Tỉnh suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Chị họ em không nói gì với anh sao?”

Trần Thứ: “Tôn tiểu thư nói chị ấy có một người họ hàng chuẩn bị tới, không có chỗ ở cho nên không thể đem phòng cho anh thuê nữa.”

“Chị ấy nói như vậy? Không nói cái khác?”

“Ừ.” Trần Thứ gật đầu khẳng định, thấy thần sắc Khương Tỉnh không đúng lắm, hỏi “Có vấn đề gì sao?”

“Không có.”

Khương Tỉnh cúi đầu xuống, Trần Thứ không thấy rõ vẻ mặt của cô.

Cô âm thầm thở phào một cái, may mà Tôn Du không nói những lời khó nghe kia với Trần Thứ. Người đàn ông như Trần Thứ, cô tuyệt đối không muốn anh bị tổn thương.

Ăn trưa xong, Trần Thứ quay lại làm việc, Khương Tỉnh vẫn ở tiệm sách gần đó cho hết thời gian, đến lúc tan tầm sẽ qua chờ anh.

Hai người cùng nhau về nơi ở mới của Trần Thứ.

Đến gần đó, Trần Thứ nói: “Anh mua ít thức ăn.”

“Mua ở đâu?”

Trần Thứ chỉ cách đó không xa, “Chỗ đó có chợ.”

“Được, cùng đi đi.”

Hai người chọn vài món ăn liền trở về.

Khu nhà Trần Thứ ở rất cũ, nhìn bên ngoài không tốt lắm, bên trong cũng hơi cũ, nhưng tiểu khu được quét dọn sạch sẽ, Khương Tỉnh theo Trần Thứ vào toà nhà gần nhất, lên lầu hai, Trần Thứ mở cửa, nói: “Hơi loạn, chưa kịp dọn dẹp.”

Khương Tỉnh vào nhìn, cũng không cảm thấy loạn. Là căn phòng rất nhỏ, có một vài đồ gia dụng cũ, Trần Thứ hiển nhiên đã lau dọn qua, sàn nhà và đồ dùng đều sạch sẽ, chỉ có hai vali hành lý còn để cạnh bàn chưa cất, trên mặt bàn có vài thứ lẫn lộn.

Trần Thứ đi qua dọn dẹp bàn, lại đem hành lý kéo đến bên tường, sau đó vào phòng ngủ, mở điều hòa, gọi Khương Tỉnh vào.

“Em ngồi một lát.” Anh chỉ vào giường, “Anh đi nấu cơm.”

Anh vén tay áo lên, cầm hai túi đồ ăn đi vào bếp.

Không lâu sau, Khương Tỉnh cũng tiến vào.

Trần Thứ đang rửa rau, Khương Tỉnh đến gần tắt vòi nước, Trần Thứ quay đầu nhìn cô, Khương Tỉnh nói: “Đừng làm nữa, anh đang bị bệnh, em gọi thức ăn bên ngoài.”

Cô cầm bàn tay ướt nhẹp của anh, đi vào phòng.

Hai người ngồi xuống cạnh giường, Khương Tỉnh  không buông tay, bọt nước trên tay anh làm ướt cả tay cô.

“Trần Thứ.” Khương Tỉnh gọi anh.

“Sao?”

“Anh nhớ em không?” Cô hỏi, “Khi không ở cũng nhau, nhớ em không?”

Trần Thứ bóp ngón tay cô, nhẹ nhàng gật đầu.

Khương Tỉnh cười lên, cánh tay nhàn rỗi ôm cổ anh, dán sát lại, cảm thấy nhiệt độ bất thường trên người anh.

Cô rùng mình, đưa tay sờ trán anh.

Nóng đến dọa người.