Tương Tư Bất Hối

Chương 2




Không gian xung quanh lặng yên như tờ.. Mị vô lực ôm đầu ngồi xổm bên góc tường , ai oán nghĩ……

Nhớ rõ hình như là do bị đói nên tỉnh ngủ, khi tỉnh lại thì thấy chính mình đang ngồi ở góc của một cái hang tối lý, nàng bất giác cuộn người ôm chính mình, nhưng là vẫn như cũ là thấy lạnh..

Nàng cuối cùng đã có màu mắt đen, mái tóc cũng đen, nhưng lúc này, nhìn xuống chính mình, tiểu thân thể này bất quá sáu tuổi……

Trước kia dù có trong hoàn cảnh tốt xấu gì đi nữa cũng là nàng ấm no không lo, nàng còn chưa từng vì tiền phát sầu, hiện tại nàng đã biết như thế nào là “một văn tiền bức tử một hảo hán” [ tỷ tự nhận mình là hảo hán *cười té ghế* ]

Nơi này cảnh quan với cái gì kêu là tuồng cổ trang lúc nhỏ nàng cùng mẹ thường xem không sai biệt lắm, nghe nói triều đại này tên là Tống triều, bất quá trung quốc có ra sao qua năm ngàn năm, nàng cho tới bây giờ sẽ không muốn làm rõ ràng quá…… Nhưng là ít nhất nàng biết ngày xưa đều là nam tôn nữ ti, nhưng cứ nhìn nơi này, trên đường qua lại toàn là các đại nương, a di, các cô nương, hỏi ra thì nàng rốt cục hiểu được nơi này là nữ nhân làm chủ, có điểm may mắn, nàng tuy là có một nửa dòng máu là người Trung Quốc, nhưng là không có cách nào giống với nữ tử cổ đại hiền lương thục đức như mẹ miêu tả vậy .

Của nàng chức nghiệp ở đây là khất cái, bất quá sau này không tính dựa vào nghề này để sinh tồn. Hôm qua có người đòi thu bảo hộ phí, đúng là hắc đạo a! Cho tới bây giờ, xã hội nơi nào tất nhiên cũng tồn tại a ~~~~ bất quá nàng dùng phương pháp như thế thảm thiết thoát ly, gì chứ bọn hắc đạo còn muốn chui đầu vô lưới.

Làm nhạc sĩ, nàng trong mắt sang lên, lại lập tức tiếp tục ôm đầu, nàng ở trong này làm sao có được nhạc khúc, lại cũng không biết dùng nơi này khuôn nhạc.

Ai! Nàng ai oán than thầm…………

“Đinh đang”

Một thanh âm thanh thúy đánh gãy ai oán của nàng , không có phản ứng , nàng nhìn trước mặt là hai cái đồng tiền, phía trước đồng tiền có một đôi giày bố tràn đầy bụi đất màu đen; Ngẩng đầu, quần áo màu trắng ; Lại ngẩng đầu, lại nhìn thấy một đôi con ngươi đen thâm thúy , mâu trung lóe ra sự ôn nhu. Ngồi xổm trước mặt nàng là một người thân vận trang phục màu trắng , một cái nam nhân anh tuấn tuấn tú , nam nhân? Nàng nheo nheo mắt, người trước mặt toát ra một cỗ anh khí là không sai, không phải nam tử triều đại này hội có được, cũng không làm nàng nhận không được hắn là một thiếu niên.

Chỉ liếc mắt một cái, nàng khẳng định hắn là cái thiếu niên.

Chỉ liếc mắt một cái, hắn liền bị khắc vào ở long trong của nàng.

Chỉ liếc mắt một cái, nàng đã biết lời mẹ nói cái gì gọi là nhất kiến chung tình.

Chỉ liếc mắt một cái, nàng đã gặp của nàng kiếp, tình kiếp.

Từ lâu, nàng đã thích nam tử Đông Phương, nhìn nam nhân này nàng đúng là không thể cưỡng lại được sự thu hút của hắn.

“Đợi chút”, nàng nhặt lên đồng tiền trước mặt , lưu luyến gọi thiếu niên đang đứng dậy rời đi .

Thiếu niên xoay người, ngẩng đầu nhìn nàng , thân hình thon dài, thân thể cường tráng, một thân áo trắng, trong tay nắm một cái túi màu đen, trong túi ngân quang ẩn hiện, đứng ở giữa ngõ nhỏ yên lặng , phía sau là dòng người đi lại, ồn ào náo động náo nhiệt đường cái.

“Ta không phải khất cái” ,nàng mở ra bàn tay nho nhỏ , trong lòng bàn tay có hai cái đồng tiền. [ lúc đầu nhận là khất cái giờ lại bảo không a~ tỷ sợ mất mặt trước mặt ca phớ hôn *hí hí*]

“Nga? Không phải sao?”

Thiếu niên nhìn trước mắt cả người dơ bẩn tiểu cô nương, duy chỉ có một đôi mắt phượng hẹp dài không chút nào né tránh nhìn chính mình.

Nàng lấy ra từ trong long hai căn hồng thằng hôm qua nhặt được trên đường , phân biệt xỏ vào đồng tiền, xỏ thành hai cái đồng tiền tâm kết đơn giản , đưa qua một cái cấp thiếu niên, thiếu niên không nói, giơ tay tiếp nhận, nhíu mày xem nàng.

“Tên của ngươi?“Nàng cầm trong tay một đồng khác, ngẩng đầu hỏi hắn, giọng điệu kiên định, không cho hắn phản bác.

“Thiết Diễm.“Thiếu niên khóe miệng khẽ mở.

“Thiết Diễm, chờ ta mười sáu tuổi sẽ thú ngươi.”, mắt phượng của Mị xin đẹp cười, giơ giơ lên đồng tâm kết đồng tiền trong tay , “ Đây là sính lễ.”

Nói xong, xoay người, tiêu sái rời đi.

Giữa ngõ nhỏ , một thiếu niên tay cầm đồng tiền, khóe miệng cứng đờ, ngây ngốc đứng ở trong gió.

[Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Bối cảnh bối cảnh bài này chỉ do ta muốn làm, không có tích cực lắm!!]