Tương Tư Bất Hối

Chương 46




Trong điện Phụng Thiên đã khôi phục vẻ trang nghiêm và yên tĩnh trước kia. Triệu Lang đang cùng Hiền vương, Tể Tướng thảo luận xử trí việc Tiết gia. Hiền Vương và Tể Tướng thỉnh thoảng nhìn về hướng Mị nằm ở trên nhuyễn tháp ra vẻ đang ngủ.

Nữ nhân này chỉ là một nhạc sĩ nhưng lại có võ công cao thâm như vậy, khó trách nàng có thể dễ dàng chịu đựng được Bát Ký Tử Long Tiên. Lúc ban đầu còn hoài nghi nàng mê hoặc Hoàng thượng, cũng đều là bởi vì dung mạo nhu mì kia của nàng. Nhưng hôm nay nhìn đến nàng có ý trân trọng đối với Thiết Diễm, giữ gìn tình cảm với Thiết gia thì sợ là bọn họ đã hiểu lầm.

Thiết Diễm cùng Thiết Dũng đang quét sạch dư đảng Tiết gia, loại bỏ nội gian trong cung . Điều này làm cho Thiết Mị ở trong điện Phụng Thiên có thể tìm kiếm nhuyễn tháp rồi leo lên nhắm mắt liền ngủ. Thần sắc thật cứ như đang thoải mái như ở trong nhà mình vậy.

Hoàng Thượng thậm chí còn vẫy cung nhân đến lấy chăn gấm rồi đắp lên cho nàng, khi thảo luận cùng bọn họ thì cũng cố ý đè thấp thanh âm. Ai! Quan tâm sủng ái thành như vậy, có thể trách bọn họ loạn tưởng sao?

Ba người khe khẽ rì rầm thảo luận, triệu kiến vào giờ khuya như vậy thật đúng là kinh nghiệm thực mới mẻ đây! Thẳng đến lúc nói việc xử trí mẫu nữ Tiết gia, thì Mị vốn đang ngủ lại nói một câu “trong mộng”: “Giữ Tiết Thống lại.”

Trong điện lại tiếp tục yên tĩnh một lát.

Nàng, rốt cuộc lại ngủ thiếp đi sao? Ba người nhất trí nghĩ như thế.

Mị cũng không từng giải thích thành lời, nàng thật sự là quá mỏi mệt rồi. Mặc dù ở trong phủ để tĩnh dưỡng mấy ngày rồi, nhưng mấy ngày nay lại bôn ba, hơn nữa mới vừa rồi đánh nhau một phen làm cho tinh lực để dành của mấy ngày cũng dùng không còn bao nhiêu nữa rồi. Vốn đang mơ mơ màng màng nghe bọn họ thảo luận, cho đến lúc nói tới Tiết gia mẫu nữ thì nàng mới mở miệng. Tiết Thống, nàng như thế nào dễ dàng buông tha nàng ta như vậy. Nàng cũng muốn nàng ta nếm thử tư vị bị tra tấn. Có lẽ, còn có thể làm cho nàng ta nhấm nháp nhiều hơn nữa …… Nghĩ như vậy, nàng cuối cùng thả lỏng tâm thần, nặng nề ngủ.

****

Đợi cho Mị lại mở mắt ra, trong điện đã là hoàn toàn tối om, ánh trăng nhàn nhạt xuyên thấu qua song cửa sổ chiếu vào trong điện. Nàng nhìn thấy Thiết Diễm tay cầm ngân thương, nhắm mắt ngồi ngay ngắn ở bên cạnh nhuyễn tháp của nàng.

“Diễm?” Vì sao hắn ngồi ở chỗ này?

“Nàng tỉnh rồi à.” Thiết Diễm mở mắt ra, quay đầu lại. Khi hắn đến thì nàng đang ngủ thật sâu, Hoàng Thượng thấy hắn đã đến liền về tẩm cung.

“Chàng như thế nào ngồi ở đây?” Lúc này Mị mới nhớ tới chính mình còn ngủ ở trong điện Phụng Thiên.

“Nàng ngủ thực say.” Đúng thế, thấy nàng ngủ say như vậy, nên hắn không muốn đánh thức nàng. Dù sao khi hắn đánh giặc thì cũng thường xuyên nghỉ ngơi như thế, chẳng qua là một đêm thì cũng có sao.

“Chàng……” Mị không biết nói cái gì cho phải. Đứa ngốc này, nếu nàng ngủ một giấc thẳng hừng đông thì chẳng lẽ hắn liền ngồi đến hừng đông như vậy “Chàng cũng đi lên ngủ đi.”

“Nhưng mà……” Thiết Diễm có chút do dự, nơi này là điện Phụng Thiên, là nơi Hoàng Thượng thiết triều, chỗ để bàn chính sự. Sao có thể nghỉ ngơi chốn này được chứ?

“Nhưng cũng chẳng sao, lên đây!” Mị vươn tay cởi áo dài của hắn.

Thiết Diễm đưa tay giữ nàng lại nói nhỏ: “Ta …… tự làm.”

Thiết Diễm buông ngân thương, cởi áo bào, chỉ còn vẻn vẹn áo đơn với khố leo lên nằm ở mé trong của nhuyễn tháp. Ở trên người phủ chăn gấm còn ấm hơi cơ thể của nàng.

Mị xoay người đè lên Thiết Diễm gọi nhỏ “Diễm.”

Một tiếng gọi này lại làm cho cả người Thiết Diễm trong nháy mắt cứng ngắc lại. Mỗi lần khi nàng muốn hắn thì lại dùng loại ngữ điệu này để gọi hắn. Nhưng mà, hiện tại là ở trong cung, mà còn là trong điện Phụng Thiên. [Sunny =]) rồi hiểu =))]

“Mị, đừng……” Âm thanh của Thiết Diễm cũng có chút gượng gạo “Nơi này, không được.”

“Vì sao không được?” Mị nhẹ nhàng đụng chạm bạc môi của hắn, còn hơi lành lạnh. Ban đêm mà ngồi như vậy chỉ vì không muốn làm nàng bừng tỉnh, Diễm như vậy lại làm cho lòng của nàng có nỗi đau quen thuộc.

Diễm của nàng, chính trực lại thiện lương, mỗi lần đối diện Tiết Thống thì ngay cả oán hận cũng không từng có, như thế chẳng qua lại càng làm nàng thêm phẫn hận.

Hắn có thể ấp ủ ba năm đó, nhưng nàng thì không. Nỗi đau của hắn, vết thương của hắn đã sớm khắc sâu ở trong trí nhớ của nàng, không thể xóa nổi.

Bất cứ kẻ nào làm hắn bị thương, nàng cũng sẽ không nhân nhượng, cũng sẽ không buông tha. Ngoại lệ duy nhất trước mắt là Thiết Loan, đứa cháu gái mà hắn coi trọng.

Câu hỏi của nàng làm cho Thiết Diễm nghiêng người xoay lưng về phía nàng. Hắn nhắm mắt lại không có trả lời. Nàng biết rõ rồi mà còn cố hỏi. Mị thấy hắn như vậy chỉ cười cười, từ sau lưng ôm lấy hắn. Cách tấm áo đơn nàng bắt đầu tinh tế cắn cắn nhay nhay rồi hôn từ lưng hắn. Việc này tựa hồ đã biến thành sở thích của nàng, nàng thích hôn cắn lưng hắn như vậy, bởi vì …… Cả người Thiết Diễm bắt đầu run rẩy, hắn muốn xoay người lại ngăn cản. Nhưng lại bị động tác áp chế của Mị làm không thể động. Hắn chỉ cảm giác tay nàng đã vươn đến trước ngực hắn, cởi bỏ áo đơn của hắn, sờ lên ngực hắn, nhẹ nhàng xoa nắn hạt đỗ trước ngực hắn.Thiết Diễm gắng sức cắn chặt môi, cương cứng người, trong đầu lại càng cảm thấy hỗn loạn; Mị đã cởi quần áo hắn, hơn nữa dùng sức cắn cái lưng mẫn cảm của hắn, hạt đỗ trước ngực thì được hai tay của nàng thưởng thức. Hắn cảm giác cơn nóng trong cơ thể tăng vọt triệt để làm cho hắn suýt nữa nhịn không được mà rên rỉ trong miệng. Hắn càng kiềm chế thì Mị âu yếm lại càng kịch liệt, Thiết Diễm cuối cùng chịu khuất phục khoái cảm đang không ngừng dâng lên mà run run phát tiết.

Thiết Diễm có chút thở dốc hổn hển, ở trong đại điện hết sức im lặng lại có vẻ cực kỳ rõ ràng. Mị thấy hắn mặc dù đạt tới cao trào nhưng lại vẫn gắt gao đè nén rên rỉ thì không khỏi cười gian một tiếng.Nàng vươn ngón tay bôi nhiệt dịch lên bụng hắn, lại dùng chân nâng chân hắn lên. Thiết Diễm vẫn còn đang trong dư âm cao trào nên cả người vô lực, trong đầu choáng váng, căn bản không ý thức được động tác của Mị.

Khi một ngón tay của Mị thâm nhập vào trong người Thiết Diễm thì hắn thấp giọng kinh hô, âm thanh bởi vì chịu áp lực mà trầm thấp rất nhiều “Mị…… Nàng, muốn làm gì?” Mị không có đáp lại lời hắn hỏi nhỏ, cảm nhận hắn tựa hồ chưa thấy đau đớn liền thử hướng chỗ cần tìm kiếm, tìm kiếm cái gọi là mẫn cảm của nam nhân* kia. [Sunny: trời ơi =]) sao giống đam mỹ vậy nè =))]

Ngón tay của Mị vừa đè lên mặt trong của hắn thì Thiết Diễm bắt đầu co giật mạnh, trong miệng thốt ra rên rỉ “Mị…… Không cần…… Ta…… tuyệt…… Kỳ quái……”

Mị chỉ xoa bóp vài cái, hắn lại co rút mấy lần nữa rồi tiết, lần này cũng là kèm thêm tiếng thét chói tai vang dội làm cho Mị cũng không khỏi kinh ngạc cho sự mẫn cảm của hắn. Dĩ nhiên, cứ như vậy……

Lật hắn nằm ngửa, nàng thấy Thiết Diễm vẫn còn đang trong kích tình, môi hơi hé mở, hô hấp dồn dập, trong mắt nhắm chặt đã có nước mắt chảy xuống.

“Diễm?” Hắn làm sao vậy? Mị cúi người hôn môi nước mắt của hắn. Đã bao giờ thấy nước mắt của hắn đâu! Ngày thường mỗi khi hắn cao trào thì cũng chỉ là mắt rưng rưng, nhưng lại chưa bao giờ giống như đêm nay.

Nụ hôn mềm mại của Mị cuối cùng cũng đưa được thần trí của Thiết Diễm trở về. Môi hắn run rẩy, cuối cùng thốt ra nức nở “Nàng như thế nào …… Làm sao có thể ……”

Âm thanh ủy khuất của hắn lại làm cho nàng bắt đầu cười quyến rũ “Đồ ngốc” Mị hôn hắn “Thế này đã làm sao, không phải là chàng thực thoải mái sao?”

Thiết Diễm không thốt ra tiếng, chỉ là hơi hơi thở gấp. Cảm giác như vậy quá mức đáng sợ, bởi vì cực độ khoái hoạt mà cảm thấy đáng sợ. Đến giờ thân thể tựa hồ vẫn có từng trận dư âm, hắn có thể tinh tường nghe thấy tiếng tim mình đập cuồng loạn, cảm giác được mạch máu mình dồn dập giật giật. Tựa hồ ngay cả huyết của hắn cũng đang sôi trào.

Mị xoay người lên trên Thiết Diễm, thân thể trầm xuống. Thiết Diễm lập tức ẩn nhẫn không được đành rên rỉ. Hôm nay đúng là hắn đã trải qua một chút đụng chạm không thể ngờ. Thân thể chưa từng bình phục không đợi thích ứng liền bắt đầu hướng về phía trên mà di động.

Mị thấy hắn như thế thì ôm hắn lật người lại, để cho hắn ghé vào chính mình trên người “Diễm, muốn liền chính mình động.”

Thiết Diễm lúc này sớm dục hỏa đốt người, thân thể rõ ràng hư nhuyễn lại vẫn là tự mình di động. Trong mắt chỉ thấy phượng nhãn của Mị híp lại, dáng vẻ phong tình quyến rũ hiển hiện làm cho hắn càng thêm điên cuồng mà đong đưa thắt lưng.

Mị gắt gao ôm Thiết Diễm, nhận thức sự điên cuồng của hắn, hưởng thụ sự mãnh liệt của hắn cho đến khi lên tới đỉnh cao thì nàng hoảng hốt nghĩ, nguyên lai là chỗ đó của hắn lại đúng là mẫn cảm như vậy a!

Kích tình qua đi, Thiết Diễm mềm ghé vào trên người Mị, chút xíu cũng đều không thể nhúc nhích, chỉ cảm thấy đầu ngón tay của mình run nhè nhẹ.

Tay nàng nhẹ vỗ về ở phía sau hắn làm lắng lại kích tình đang lan tỏa tại da thịt hắn. Hắn thậm chí ngay cả nói cũng đều không nói được, còn nước mắt không cách nào ức chế mà chảy ra làm ướt hõm vai của nàng.

Cái này, đó là khoái hoạt đến cực điểm nước mắt sao? Thiết Diễm từ từ nhắm hai mắt, ngã vào trong ngực của nàng mà nghĩ lung tung. Vì sao rốt cuộc nàng có thể khiêu khích làm hắn khác hẳn, hắn chưa bao giờ biết chính mình nhưng lại cũng có thể cuồng loạn như thế.

Mị chưa từng di động, chính là kéo cái chăn gấm phủ lên hai người, không ngừng nhẹ vỗ về Diễm đang gục vào nàng. Tối nay hắn dị thường cuồng loạn, nhưng cũng dị thường gợi cảm, hẳn là hắn mệt muốn chết rồi đây!

Nàng thỉnh thoảng nghiêng đầu hôn bạc môi mềm mại của hắn, hôn những giọt nước mắt hắn chảy xuống cho đến khi hô hấp của hắn dần dần dịu đi, người cũng hoàn toàn thả lỏng trĩu nặng trong lòng nàng. Mị liền ôm lấy hắn như vậy rồi lại ngủ.

Sáng sớm hôm nay Triệu Lang vừa bước vào điện Phụng Thiên liền thấy Mị đang ngồi ở bên cạnh nhuyễn tháp. Hắn ra dấu ý bảo nàng chớ có lên tiếng rồi không khỏi bước thực nhẹ nhàng. Đi tới vài bước thì mới phát hiện ra Thiết Diễm vẻn vẹn có mỗi cái áo đơn đang ngủ say ở trên nhuyễn tháp. Trên cổ lộ ra khỏi chăn gấm rõ ràng có dấu hôn.

Mặt Triệu Lang không khỏi có chút đen lại, hai người này đêm qua làm cái gì thì quá rõ ràng. Khó trách Trấn Quốc tướng quân của hắn hay vào triều sớm, nhưng hắn đến canh giờ này mà vẫn còn đang ngủ say.

Nhìn lại Mị tinh thần sảng khoái, Triệu Lang cảm thấy làm hoàng đế thật sự là làm chả có ý tứ gì cả. Suốt đêm qua hắn đều nghĩ đến như thế nào thu thập tàn cục.

Hôm nay lâm triều, trong triều đình lại loạn thành một mớ bùng nhùng, mỗi người đều cảm thấy bất an. Hắn thì lại ra oai hoàng đế uy nghiêm hết mức, hơn nữa có Hiền vương cùng Tể tướng giúp đỡ nên cuối cùng là tạm thời bình ổn.

Nha đầu kia thì ngược lại, nhuyễn ngọc ôn hương ( da thịt nhẵn nhụi thơm nức) mà cứ thoải mái như vậy.

Mị vô thanh vô tức ( không một tiếng động) đi đến bên cạnh Triệu Lang , sau khi cúi đầu nói vài câu ở bên tai hắn thì quay lại cuộn chăn gấm nhẹ nhàng ôm lấy Thiết Diễm rồi phi thân ra khỏi điện. Thân hình tựa làn gió mát cứ như vậy mà vượt qua tường cung điện.

Triệu Lang sớm đã quen kiểu đi tới đi lui của nàng như vậy, trong lòng bỗng có chút đồng tình với Tiết Thống kia. Tiết gia cả nhà bị tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội, bản thân nàng ta đã là phế nhân lại bị Mị bắt sống sót một mình, còn muốn hắn hạ chỉ giáng nàng ta làm khất cái cả đời hành khất. Còn địa điểm: Đó là kinh thành này.

Tiết gia xưa nay ỷ thế hiếp người, Tiết Thống lại quen kiêu ngạo, cứ như vậy bị ném ra đầu đường thì không biết bao nhiêu người sẽ trừng trị tới cùng. Khi nào hắn rảnh rỗi thì hẳn là cũng nên cải trang đi xem, phỏng chừng cũng là một vở hay chốn kinh thành.

Nhìn ngân thương để bên cạnh nhuyễn tháp cùng y phục thống lĩnh toàn thân của Thiết Diễm, hắn thầm than một tiếng rồi đưa cho cung nhân.

Nha đầu kia không cần phải kết giao, muốn nàng tìm người đưa tới trong phủ sao? Nàng ta thật đúng là biết cách sai bảo người, nghĩ đến hôm nay vẫn bắt nha đầu kia đọc sử sách ở trong phòng ngủ của mình thì không khỏi lắc đầu. Hoàng đế ban cho bức tranh, nàng liền tùy ý treo ở nơi đó như vậy , thay người khác mà sắp xếp để dâng lên hương án.

Quên đi, nghĩ tới những thứ đó làm gì. Hắn đến phượng y ngồi xuống liền quyết định sẽ làm lụng vất vả cả đời cho giang sơn này. Cũng may còn có nha đầu thú vị như vậy ở cùng, nên thời gian thật sự cũng không đến nỗi vô vị!

Triệu Lang thành thành thật thật ngồi ở sau án mà phê duyệt đống tấu chương vĩnh viễn phê không hết.