Tương Tư Thành Nắm Tro Tàn

Chương 12-6: Khoảng cách xa nhất thế giới (6)




Bữa tối, Tô Nhất định đưa mẹ đến nhà ăn của trường nhưng bà Tô không chịu đi, nói muốn đưa cô ra ngoài ăn. “Con nhìn mặt con kìa, bé bằng cái bàn tay rồi đấy!”

Cô nâng hai má mình lên, hướng về phía mẹ làm mặt xấu. Bà Tô gọi Hứa Tố Kiệt đi cùng, Hứa Tố Kiệt gật đầu lia lịa, cười tươi ra vẻ cầu còn không được.

“Cô ạ, có đồ ăn ngon cháu sẽ không khách sáo với cô đâu, cháu đang nóng lòng đợi câu nói này của cô đấy ạ.”

“Tô Nhất, phòng con còn một bạn nữ nữa mà, gọi cô bé đi cùng luôn.”

Tô Nhất mặt biến sắc, nói: “Mẹ, hai hôm trước... cậu ấy đã thôi học rồi ạ.”

Bà Tô rất ngạc nhiên, hỏi vì sao năm tư đại học rồi mà còn thôi học, cô trả lời lấy lệ rằng cô ấy bị bệnh. Bà Tô lại hỏi là bệnh gì, Hứa Tố Kiệt giúp cô trả lời là bệnh thiếu máu trầm trọng. Bà Tô xuýt xoa cả buổi, nói chẳng mấy mà tốt nghiệp rồi còn mắc bệnh phải thôi học, lãng phí bốn năm học thật là đáng tiếc.

Xuýt xoa một hồi, bà Tô lại nói với con gái: “Vậy con gọi điện cho Trình Thực, bảo cậu ấy cùng đi ăn luôn.”

Tô Nhất giật mình, thoái thác không được, cô chỉ có thể vòng vo nói: “Mẹ, Trình Thực không rảnh đâu, cậu ấy đang hẹn hò, phải dành thời gian đi chơi với bạn gái chứ.”

“Thế thì có khó gì, bảo cậu ấy đưa cả bạn gái đi cùng là được rồi.” Bà Tô sảng khoái nói.

“Người ta với bạn gái muốn tận hưởng thế giới riêng của hai người, ai muốn ngồi ăn cơm cùng cả đám người thế này!”

Tô Nhất viện đủ cớ thoái thác mà bà Tô vẫn không thay đổi ý định: “Con cứ gọi điện nói với cậu ấy một tiếng, cậu ấy đến hay không là việc của cậu ấy. Người ta giúp đỡ mình, mình cũng phải mời một tiếng mới phải đạo chứ. Hứa Tố Kiệt, cháu nói có phải không?”

Hứa Tố Kiệt gật đầu. “Vâng, cô nói không sai ạ.”

Tô Nhất đành miễn cưỡng gọi điện cho Trình Thực, thông báo chuyện mời cơm bằng ngữ điệu cộc cằn, hi vọng cậu sẽ từ chối, nhưng Trình Thực lại không làm thế. Cậu trả lời rành mạch: “Được, năm phút nữa gặp nhau ở tầng trệt kí túc xá nữ.”

Trình Thực lái xe đưa họ ra khỏi trường, Tô Nhất và Hứa Tố Kiệt ngồi ở ghế sau, bà Tô ngồi ở ghế phụ lái, cười tít mắt, hỏi: “Trình Thực, sao không đưa bạn gái đến cùng thế? Sợ ăn hết tiền của cô à?”

Trình Thực ngạc nhiên nói: “Ai nói cháu có bạn gái?”

“Tô Nhất nói.”

Trình Thực liếc nhìn Tô Nhất qua gương chiếu hậu.

Cô nhảy dựng lên, nói: “Này, cậu đừng có dùng ánh mắt nhìn kẻ bịa chuyện sinh sự mà nhìn mình nhé. Hôm ấy cậu chở một cô gái trong mình hỏi cậu có phải đang hẹn hò không, cậu đâu có phủ nhận.”

“Nhưng mà mình cũng không thừa nhận.”

Câu nói dửng dưng của Trình Thực khiến Tô Nhất tức nghẹn họng, cả đường đi cứ bực bội, không nói thêm một câu nào. Trình Thực hỏi bà Tô muốn đi đâu ăn cơm, bà Tô nói không quen thuộc Thành Đô lắm, nhờ cậu giới thiệu, thế là cậu lái thẳng đến một quán ăn Tứ Xuyên rất nổi tiếng.

Tô Nhất vừa nhìn thấy biển hiệu quán ăn, lập tức nói: “Đổi sang quán khác đi.”

Hứa Tố Kiệt không hiểu, hỏi: “Sao lại phải đổi quán khác, không lẽ nhà hàng Tứ Xuyên này không chính tông? Không phải chứ, chị nghe nói quán này rất có tiếng mà.”

“Quá chính tông ấy chứ. Nhưng Trình Thực không ăn được cay, vậy phải ăn gì đây? Ăn cơm không à?”

Hứa Tố Kiệt sực hiểu ra, bà Tô cũng nhớ ra, nói với Trình Thực: “Đúng rồi, cháu không ăn cay. Hay là chúng ta đi ăn món Triết Giang quê cháu cũng được.”

“Không sao, cháu đến Thành Đô đã mấy năm rồi, ít nhiều cũng ăn được một chút đồ cay. Vào quán này đi, ở đây cũng có đồ ăn không cay, ví dụ món sườn chua ngọt rất ngon, cháu rất thích ạ.” Trình Thực vừa nói vừa đi vào quán, mấy người Tô Nhất đành phải đi theo.

Quán ăn Tứ Xuyên này quả thực rất chính tông, thịt bò hấp, cá nấu dưa chua, đậu phụ xốt cay... món nào cũng thơm ngon đến nỗi Hứa Tố Kiệt phải xuýt xoa khen. Trình Thực thì lại ăn rất ít. Cậu lấy hai đôi đũa, một đôi của mình dùng, một đôi dùng gắp đồ ăn chung, cậu giải thích là hai hôm trước bị cảm lạnh vẫn chưa khỏi hẳn, làm thế để tránh lây bệnh cho người khác.

Bà Tô quan tâm hỏi thăm sao cậu lại bị cảm lạnh, thời tiết tháng Mười không nóng không lạnh, là mùa đẹp nhất trong năm mà. Cậu nói qua là tối ba hôm trước có ra bờ sông Cẩm ngồi một lúc, có lẽ bị nhiễm lạnh.

Ba ngày trước? Tô Nhất bất giác nhớ ra đó là hôm cô gọi cậu đến bệnh viện thăm Chu Hồng, kết quả cả hai ra về trong tâm trạng chẳng vui vẻ gì. 

Nghe đến đây, cô chợt cảm thấy Trình Thực chắc hẳn không chỉ đơn giản là đến bờ sông ngồi một lúc. Cô vô thức hỏi: “Không phải cậu uống rượu say rồi ngủ quên ở bờ sông chứ?”

Trình Thực sững người, Tô Nhất liền biết mình đoán không sai, còn bà Tô thì ngạc nhiên hỏi: “Không phải chứ? Đúng là uống say rồi ngủ bên bờ sông à? Rượu chẳng phải thứ bổ béo gì, sau này uống ít thôi nhé.”

Trong tiếng nói của bà Tô, Trình Thực cứ như người máy được sạc điện, gượng gạo ăn cơm, giọng nói cứng ngắc: “Dạ cháu biết rồi, sau này cháu sẽ không uống nhiều như thế nữa.”

Trên bàn hầu như không có món nào Trình Thực có thể ăn, đưa mắt nhìn chỉ thấy một màu đỏ trải dài của ớt. Cậu chỉ ăn cơm không, rót một bát nước đặt trước mặt thỉnh thoảng gắp một chút thức ăn, nhúng vào bát nước rồi mới ăn, vậy mà vẫn cay không chịu được.

Bà Tô áy náy trong lòng, bảo nhân viên phục vụ không cho ớt vào hai món nhưng cậu kiên quyết không nghe, nói ăn những món cay giải cảm cũng rất tốt.  Tô Nhất liền dặn dò nhân viên phục vụ mau mang món sườn chua ngọt lên. 

Khi thức ăn được mang lên, Tô Nhất ra hiệu cho nhân viên phục vụ đặt trước mặt Trình Thực, nói: “Đây là món của cậu, cậu phải có trách nhiệm ăn hết đấy.”

“Mọi người cùng ăn đi, một mình mình làm sao ăn được nhiều như vậy.”

Nói là vậy nhưng Trình Thực rõ ràng là rất thích món này, một mình cậu ăn gần hết hai phần ba đĩa. Cậu nói sườn chua ngọt của Tứ Xuyên không giống như ở Ôn Châu, để nguội ăn càng ngon, dùng để nhắm rượu lại càng thích hợp. Cậu thường xuyên gọi một phần mang về thêm hai chai bia, vừa ăn vừa xem NBA.

Bà Tô cười, nói: “Trình Thực, cháu thích ăn sườn chua ngọt sao không nói sớm, nếu biết thì lần trước cô đã làm hẳn một nồi để cháu mang về trường ăn dần rồi. Sau này có cơ hội lại đến nhà cô chơi, cô sẽ làm cho cháu ăn.”

“Cảm ơn cô ạ.”

Ăn gần xong bữa, Trình Thực hỏi bà Tô sẽ ngủ ở đâu.

Bà nói sẽ ngủ tạm ở phòng kí túc xá của Tô Nhất, chiều hôm sau đã về Nam Sung, không cần thiết phải thuê phòng riêng.

Cậu chần chừ một lát mới nói: “Cô, hai người cùng ngủ ở giường tầng trên thì không an toàn lắm, huống chi cô trèo lên trèo xuống rất bất tiện. Hay là cô đến ở tạm nhà cháu thuê một đêm, cháu có thể về kí túc xá của trường ngủ.”

“Trình Thực, cháu tự thuê nhà ở sao?” Bà Tô ngạc nhiên hỏi.

“Vâng ạ, mặc dù cách trường hơi xa nhưng cháu sẽ lái xe đưa cô qua đó.”

“Như vậy có làm phiền cháu quá không?”

Tô Nhất cũng vội vàng hùa theo: “Đúng đấy, phiền quá. Mẹ con mình nằm chung ở kí túc xá cũng không sao.”

Hứa Tố Kiệt nói chen vào: “Tô Nhất, có chỗ rộng rãi để ở sao em cứ muốn cô phải cùng nằm giường tầng với em thế. Bọn mình cũng từng nhờ nhà của Trình Thực, có gì mà ngại chứ.”

Bà Tô nghe thấy thế thì không thoái thác nữa. “Trình Thực, tối hôm nay cô làm phiền cháu rồi.”

Ăn xong, bà Tô gọi thanh toán, phục vụ nói Trình Thực đã thanh toán trước đó rồi. Bà Tô khăng khăng đòi trả tiền cho cậu, cậu nói: “Cô à, lúc bọn cháu đến nhà cô đã khiến cô phải tốn kém rồi, chẳng có lí nào cô đến Thành Đô lại vẫn khiến cô phải tốn kém nữa, dù sao cũng phải làm hết trách nhiệm của chủ nhà chứ ạ. Cô đừng khách sáo với cháu nữa, cháu còn muốn lần tới đến nhà cô ăn sườn chua ngọt nữa mà.”

Hứa Tố Kiệt cũng nói: “Cô à, bữa này cứ để Trình Thực mời đi ạ, cậu ấy cũng không phải là sinh viên nghèo không đủ khả năng mời cô một bữa, cô đừng khách sáo với cậu ấy.”

Trình Thực từ khách biến thành chủ nhà, mời bà Tô ăn một bữa, sau đó lại lái xe đưa họ trở về trường. Bà Tô xách hành lí, Tô Nhất mang theo đồ vệ sinh cá nhân và đồ ngủ, cùng mẹ đến nhà của Trình Thực.

Căn hộ của Trình Thực được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ bà Tô cứ tấm tắc khen, bảo không thể nhận ra được đây là phòng ở của một nam sinh, còn bảo phòng của Tô Nhất cũng chưa bao giờ sạch sẽ được như vậy. Tô Nhất bất mãn nói: “Mẹ, mẹ tưởng cậu ấy tự dọn dẹp hay sao, là thuê người giúp việc theo giờ đấy ạ.”

Trình Thực có chút xấu hổ, nói: “Phải đấy cô, hôm nay người ta mới đến dọn, cho nên rất sạch sẽ.”

Bà Tô lúc này mới thôi không nói Tô Nhất nữa, đi khắp nơi xem xét, khi nhìn thấy trong bếp nồi niêu bát đũa đều có đủ cả, bà rất vui, nói: “Trình Thực, chỗ cháu có thể nấu cơm được đấy nhỉ?”

“Được chứ ạ, có lúc cháu cũng tự nấu vài món ăn quê nhà.”

“Cậu biết nấu ăn sao?” Tô Nhất ngạc nhiên hỏi.

Trình Thực gật đầu. “Lạ lắm sao?”

Tô Nhất thực sự thấy vô cùng kì lạ, không thể tưởng tượng được lúc Trình Thực đeo tạp dề, tay cầm xoong chảo trông sẽ như thế nào. Cô cảm thấy với biểu cảm lúc nào cũng lạnh lùng, hờ hững của cậu, có lẽ phối thêm một chiếc áo măng tô đen cùng một khẩu AK47 là hợp nhất, có thể thẳng tiến đến Hollywood diễn một vai sát thủ không chuyên trong những bộ phim bom tấn.

“Hay quá, Trình Thực, vậy trưa mai cô có thể mua đồ về nấu một bữa, không cần phải ra ngoài ăn nữa. Phải rồi, gần đây có cái chợ nào không?”

“Trong khu dân cư có một cái chợ nhỏ, các loại rau củ thì không nhiều lắm, nếu cô muốn mua rau, cháu sẽ đưa cô đi siêu thị.”

Bà Tô lại nói: “Căn nhà này không phải có hai phòng ngủ sao, vậy cháu không cần về kí túc xá nữa, cứ ngủ ở phòng cháu như thường lệ, cô với Tô Nhất ngủ ở phòng còn lại là được, chạy đi chạy lại làm gì cho mệt.”

Tô Nhất nghe xong ngẩn cả người, Trình Thực cũng ngập ngừng định từ chối nhưng bà Tô đã nói chắc như đinh đóng cột: “Cứ như vậy đi, cháu không cần về kí túc xá nữa. Nhà rộng, chẳng lí nào lại để chủ nhà ngủ ở ngoài như vậy.”