Túy Hồng Y

Chương 34: Cự bất nhận thác




Lần thứ hai… kể từ khi rời Thất Nhã lâu, đây là lần thứ hai không ngủ đêm cùng Đường Tử Ngạo, lần đầu, là khi hắn mới trở về chưa bao lâu, lúc ấy, Đường Tử Ngạo để lại cho hắn một thanh kiếm, hắn ôm kiếm ngồi chờ trước đại môn.

Lần thứ hai này, so với lần trước chỉ càng thêm khủng hoảng. Trước kia là sợ hãi bất an nhưng trong lòng biết hắn sẽ trở về, biết hắn chỉ tạm thời ly khai mà vì cảm giác mất mát nên vẫn không kìm được hoảng loạn, còn lần này, là vô pháp xác định, vô pháp đoán biết được hắn đang nghĩ gì để rồi lòng ngập tràn cảm giác sợ hãi chưa từng có.

Thiên Gia cả đêm không ngủ, hắn hễ nhắm mắt, lại mơ hồ nhớ tới tiểu viện từng nhốt mình hơn mười năm xưa kia, chỉ thấy xung quanh lạnh lẽo, rõ ràng tiết trời đã ấm lên, mà hắn cuộn mình trong ổ chăn dày nhưng cả người vẫn run rẩy không ngừng. Hắn cũng muốn ngủ cho quên đi, nhưng ý thức hỗn loạn, bao nhiêu hình ảnh liên tục chớp qua trong đầu, một hồi thấy giàn nho leo giữa hậu viện Thất Nhã lâu, một hồi thấy thi thể Ngưng Phách treo cổ lơ lửng trong phòng, một hồi lại thấy Lưu Ly bị Lưu sư phó phạt dùng tú hoa châm châm đầu ngón tay, một hồi nữa lại là đêm quải bài năm đó, khi hắn đã kinh hoàng đến tứ chi cứng lạnh thì được ôm vùi vào một khuôn ngực dày rộng ấm áp, khoảnh khắc hắn mở mắt ra, chỉ thấy đôi con ngươi đen thẳm u sâu không đáy, để hắn chìm đắm đến vô pháp thoát ra.

Còn thấy cả nương, cả Thiên Tường, thậm chí cả Nhị hoàng tử, Thái tử ca ca… tựa hồ tất cả những gì từng gặp, từng ghi tạc trong óc, bất luận người hay vật, đều như một hí khúc*, lần lượt hiện ra, luân hồi không ngớt… trong đầu hắn một phen hỗn loạn, tĩnh trí cách nào cũng vô ích, càng muốn ngủ, càng nhận ra không sao nhắm mắt được.

Thiên Gia trằn trọc mãi trên giường, lăn lộn thế nào cũng không sao chạm được tới một góc ấm áp, hắn thấy như hàn khí bén nhọn thành tia châm sâu vào cơ thể, thấm tận huyết nhục cốt mạch, lạnh đến hàm răng hắn run run, lập cập va vào nhau.

Hắn muốn gọi một tiếng, cha cũng được, Đường Đường cũng được, muốn nói với hắn, mình sai rồi, chắc chắn hắn sẽ lập tức xuất hiện, sau đó cởi ngoại sam, chui vào ổ chăn, thân thể hắn luôn thực ấm, chỉ cần hắn vừa nằm bên cạnh, để mình dựa dẫm một chút, luồng hơi lạnh đến tê tái này lập tức sẽ tan biến hết. Nhưng Thiên Gia vẫn bịt chặt miệng, không ngừng tự nhủ trong lòng, không được gọi, không được nói, hắn không hề sai. Nếu hôm nay hắn thừa nhận lỗi lầm, như vậy cả đời này chỉ có thể bị trói cột trong những đêm nằm dựa sát cạnh nhau, thì ba năm, thì năm năm đi nữa, dù thế nào cũng phải đến một ngày bị vứt bỏ. Có thể vì một nữ nhân, cũng có thể vì ngàn vạn nguyên nhân khác, tóm lại, Thiên Gia tự nhắc chính mình, chỉ có khiến hắn thừa nhận rồi, tiếp thu rồi, mới có thể vĩnh viễn hưởng thụ hơi ấm cùng thân cận hắn, mới có thể được tự dung túng chính mình quyến luyến, dựa dẫm, không cần lo lắng e sợ bị bỏ rơi.

Chỉ cần kiên trì, không có gì không thể được.

Khiêu vũ, luyện đàn, viết chữ, thậm chí hậu diện bị xâm phạm bởi thứ ngọc cụ cứng rắn ghê sợ kia… tất cả những việc nhìn không ra một tia hy vọng tốt đẹp mình còn chịu đựng được, như vậy cớ gì chỉ một trở ngại này, phía trước đã là tất cả mỹ hảo, hắn lại chịu không xong? Có thể mà, Thiên Gia tự tin rằng hắn có thể, hắn chỉ bất quá hưởng thụ yêu chiều che chở quá lâu rồi, thế nên một chút giày vò này đã thấy quá mức thống khổ, rồi tưởng rằng mình nhẫn nhịn không nổi.

Mờ sáng, Thiên Gia nghe được tiếng gà gáy xa xa, còn cả tiếng luyện võ, thi đấu ồn ào từ sân tập, cả tiếng gió thổi lao xao qua rừng trúc, thậm chí cả tiếng xé gió khi Thiên Tường luyện kiếm cũng lọt vào tai, hắn tựa hồ thứ gì cũng nghe thấy rõ mồn một, kể cả tiếng tim hắn đập trong ***g ngực, đang không ngừng nhịp nhịp bên tai.

Quay đầu lại, ánh nắng bên ngoài nhàn nhạt xuyên qua lớp giấy dán cửa sổ mỏng manh, Thiên Gia lẳng lặng thở đều, hắn nghĩ, Đường Tử Ngạo đang ở ngay cạnh đây, hắn đang nhìn mình, đang chờ mình khuất phục… chỉ có điều, hắn sốt ruột hơn mình rất nhiều.

Bởi vậy, chính mình không thể nôn nóng.

Nhắm mắt lại, chỉ cần cứ nằm như thế cũng được, Thiên Gia an tĩnh đợi, chẳng bao lâu, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên bên ngoài, là tiếng nương, nàng dịu dàng cất giọng chào hỏi hai thị vệ, rồi đẩy cửa phòng đi vào, lấy từ thực hạp ra một bát thuốc mới sắc.

“A, cha ngươi không có đây sao? Hôm nay sao lại ra ngoài sớm vậy?” Nương nghi hoặc hỏi.

“Nương.” Thiên Gia gọi, đã cảm thấy cổ họng muốn vỡ òa, hơi nước thoáng chốc tích đầy trên viền mắt chực trào ra.

“Làm sao thế, này là sao?” Tiết Uyển Nghi nhìn hắn, hai mắt mở tròn, vành mắt hằn một vệt thâm nhạt rõ ràng, xem ra tối qua ngủ không được, nàng yêu thương bước lại bên giường, vươn đầu ngón tay tinh tế xoa mắt hắn.

Thiên Gia hít mạnh mấy hơi, gắng nhịn nước mắt xuống, vòng tay ôm cổ Tiết Uyển Nghi, dựa cả người vào nàng: “Nương, ngươi có từng thích một người không?”

Tiết Uyển Nghi sửng sốt, nhưng rất nhanh phản ứng, nàng vỗ vỗ lưng hắn, nhẹ giọng đáp: “Từng có a.”

“Là cha sao?” Thiên Gia nhắm mắt lại, tựa cằm lên hõm vai nàng, gặng hỏi.

“Tiểu Gia hỏi cái này làm chi? Xem bộ cũng có người thích rồi sao?”

“Nương đáp ta trước, ta mới trả lời nương, nương nói cho ta biết đi, là ai?”

“Đều là chuyện cũ rồi.” Tiết Uyển Nghi ôn nhu nói.

“Ta đoán không phải cha, có đúng không?”

Bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng hắn thoáng ngừng lại, nàng rút tay về: “Uống thuốc đi.”

“Nương, vì sao ngươi không thích cha lại muốn gả cho hắn?” Thiên Gia vừa xong từ phản ứng của nàng đã gần như tự khẳng định rồi.

“Nào, uống thuốc, nói nhiều chuyện vô ích làm gì.” Một thoáng thất thố vừa rồi của Tiết Uyển Nghi đã hoàn toàn biến mất, nàng gõ gõ trán Thiên Gia, nhéo má hắn.

“Không uống, nương, ngày hôm nay ta không uống thuốc.” Hắn quay đầu né tránh bát thuốc đưa tới bên miệng.

“Không uống?” Tiết Uyển Nghi ngây người, lại nhìn ổ chăn lạnh lẽo rồi nghĩ đến Đường Tử Ngạo sáng sớm đã không thấy đâu, nàng tự nhiên minh bạch: “Có phải đã chọc phá chuyện gì, làm cha ngươi giận không?”

“Không phải.”

“Thế nào cũng không thể không uống thuốc, nào, uống đi.”

“Không uống, nương, ta ngày hôm nay không uống thuốc, trừ phi cha nhận sai với ta.”

“Nói bậy, nào có phụ thân nhận sai với nhi tử? Coi như cha ngươi thực sai, cũng không có chuyện hắn nhận sai cùng ngươi được.” Tiết Uyển Nghi bưng bát thuốc ngồi bên giường, nhìn hài tử đang giận dỗi, vẫn tận tình khuyên giải, an ủi hắn, thế nhưng nói hồi lâu, Thiên Gia vẫn không chịu uống thuốc, một mực đòi Đường Tử Ngạo chịu nhún trước.

Tiết Uyển Nghi cũng không biết làm sao, nàng nhìn bát thuốc đã thôi bốc khói, vội vã ra khỏi phòng, đi tới tiền thính đang nghị sự, Đường Tử Ngạo hẳn đang ở bên trong. Chào hỏi mọi người mấy câu rồi, nàng mới ra hiệu gọi Đường Tử Ngạo ra cửa, bảo hắn trở về khuyên nhủ Thiên Gia.

Nếu nói trước kia, Tiết Uyển Nghi biết, Đường Tử Ngạo luôn một mực coi hài tử là trước nhất, bất luận điều gì cũng sẵn sàng tiếp thu, thế nhưng lần này nghe nàng nói xong, hắn cư nhiên chỉ đứng ở cửa, bất động một chỗ.

Hai người xưa nay không hề trò chuyện, Tiết Uyển Nghi cùng hắn chỉ có mình Thiên Gia là mối liên hệ, lần này thấy hắn không có hành động gì, trong lòng càng sốt ruột không biết làm sao, nàng đợi một hồi lâu, cho đến khi có người bên trong lên tiếng gọi, Đường Tử Ngạo như mới hồi thần, quay sang nói với Tiết Uyển Nghi: “Ngươi về trước đi, ta sẽ bảo hắn uống thuốc.”

Nghe hắn nói xong, Tiết Uyển Nghi mới tạm yên tâm trở lại hỏi han Thiên Gia một hồi nữa, thấy hắn tinh thần bất hảo, lại bắt đầu ngái ngủ, đành đắp chăn chỉnh tề lại cho hắn, rồi quay về phòng mình niệm kinh cầu Phật.

Đường Thiên Gia tự nhiên đoán không sai, một ngày qua Đường Tử Ngạo so với hắn càng không thoải mái gì, hắn đứng không được, ngồi không xong, giải quyết xong mọi sự liền lập tức tránh khỏi tầm mắt mọi người, lén quay về ẩn trong tiểu viện, chăm chăm quan sát phản ứng của Gia Gia, e sợ hắn một mình lại làm gì tổn hại tới bản thân hoặc có sự không hay nào khác xảy ra. Ban ngày, nhìn hắn gạt đổ bàn ăn, đêm đến, lại đứng trông hắn lật qua lật lại, trằn trọc trọn đêm, Đường Tử Ngạo thực lo lắng không ngơi.

Thế nhưng, điều càng khiến hắn mâu thuẫn… lại là sự dựa dẫm của hài tử kia, và cả cảm tình của hắn đối với mình.

Hắn lùi một bước, hài tử kia tự nhiên sẽ sấn một bước, dùng những trò không ăn cơm, không uống thuốc kia bức bách hắn. Mà đành rằng minh bạch những trò tiểu tiết cùng ý uy hiếp kia, nhưng hắn tự biết, chính mình chắc chắn sẽ thỏa hiệp, hắn hoàn toàn không có cách thuyết phục mình tin rằng, để hài tử này chịu chút vị đắng cũng tốt.

Hắn đứng ngoài cửa sổ, nhìn vẻ quật cường cùng thân hình yếu đuối của hài tử kia, lại thở dài, lòng biết mình sẽ không chống đỡ được tới ngày mai, chắc chắn lại chịu thua dưới hài tử này. Quả nhiên, Tiết Uyển Nghi tới, thứ thuốc này vạn lần không thể ngừng uống, đành rằng lỡ gián đoạn vẫn còn biện pháp tiếp tục, nhưng mẫu thân hắn không đành lòng, mà chính mình, càng không đành hơn.

Trong lòng Đường Tử Ngạo dằn vặt rối bời, cùng lúc, hắn muốn buông bỏ tất thảy, để mặc hài tử này một mình nghĩ thông suốt, còn mình lánh xa khỏi thứ cảm tình cấm kỵ trái lẽ thường kia, Đường Tử Ngạo cho rằng, hắn chỉ vì sống trong môi trường ấy quá lâu, mà tình cảm hắn dành cho mình cũng chỉ là một thứ phản xạ dựa dẫm, ỷ lại thái quá mà thôi, hoàn toàn không phải tình nhân, tính ái đích thực. Nhưng mặt khác, hắn căn bản không cách nào ép mình thôi quan tâm đến hài tử kia từng li từng tí, kể cả ngày hôm nay hắn ăn được mấy bát cơm, uống mấy chén nước, ngủ được mấy canh giờ… hắn thậm chí so với hài tử kia tự thương thân mình còn quan tâm đến hắn, yêu thương hắn hơn nữa. Giờ bảo làm sao hắn có thể cứ coi như vô tri vô giác, để mặc hài tử kia một mình không nơi bấu víu, dựa dẫm mà từ từ nghĩ thông suốt đây? Huống chi, vạn nhất hài tử kia luẩn quẩn trong lòng, sự tình sau này lại càng thêm bất hảo thì biết làm sao, những lời đại phu năm xưa nói qua, Đường Tử Ngạo còn nhờ rõ từng câu từng chữ.

Bất luận biến cố gì đều khả dĩ không bận lý trí, lãnh tĩnh phân tích, thế nhưng duy độc điều can hệ đến hài tử này, Đường Tử Ngạo thực vô pháp xoay xở, hắn ngồi thần người trên ghế, ngón trỏ chốc chốc gõ xuống tay vịn, cho đến khi Thường Văn rót một chén trà nóng bưng đến bên cạnh, hắn mới vụt đứng dậy. Sau rồi, lướt qua ánh mắt ngơ ngẩn của Thường Văn, thoáng chốc tiêu thất khỏi đại sảnh.

———-

*hí khúc: vở kịch.



*