Túy Hồng Y

Chương 36: Cảm nhiễm phong hàn




Qua nửa đêm, Đường Tử Ngạo vẫn nằm trằn trọc, còn hài tử kia đã ngủ say sưa như con thú nhỏ, trong khi ấy hễ hắn cựa mình rồi nằm yên lại, tứ chi Thiên Gia đã lập tức nhúc nhắc, bám cứng quanh người hắn, bất kể nằm ấp sát sau lưng hắn hay chui vào dụi trước ngực hắn, thủy chung vẫn không chịu rời ra một li. Nhiệt độ cơ thể cùng mùi hương luẩn quẩn đây đó, Đường Tử Ngạo đã quen thuộc lắm rồi, bất quá, chỉ là lúc này tâm tư nặng nề hơn, suy nghĩ rối rắm hơn, đối mặt với một hài tử không hề có chút phòng bị mà hoàn toàn tin cậy mình như thế, quá nửa đêm dài, hắn đã không còn chống đỡ nổi sự mệt mỏi tích đọng từ mấy ngày ngủ không an giấc, rốt cuộc cũng nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Thói quen là một thứ vô cùng đáng sợ, luôn luôn trong lúc vô thức âm thầm làm thay đổi con người, kể cả đối với những chuyện vẫn nghĩ rằng không bao giờ có khả năng xảy ra. Đường Tử Ngạo cũng vậy, hắn đã quá quen thuộc với cơ thể và hơi ấm của Thiên Gia, qua bao nhiêu năm ôm hắn ngủ, mặc kệ hắn nằm trong lòng mình xoay ngang xoay dọc thế nào, rốt cuộc vẫn an ổn ngủ được, bởi vậy, sáng sớm hôm sau, hắn mơ màng tỉnh lại, cũng không hề cảm thấy có gì không đúng.

Mệt mỏi không chỉ có thân thể, mà tinh thần càng kiệt quệ hơn, hắn mơ màng mở mắt, mới nhận ra mình vì cảm giác ấm áp mềm mại trên môi mới tỉnh dậy, biết Gia Gia đang nghịch phá, lại quay nghiêng đầu, tránh khỏi “móng vuốt” của hắn, định tiếp tục ngủ thêm một lát. Có điều hắn vẫn chưa chịu buông tha, Đường Tử Ngạo hôm nay thực sự rất mệt, rốt cuộc cũng lười nhiều lời, để tùy ý hắn.

Từ môi trên lần xuống cánh môi dưới, rồi trườn vào hàm răng, Đường Tử Ngạo thực sự quá quen thuộc với hơi thở này, cũng không buồn đề phòng. Dần dần có thứ gì ấm áp bắt đầu khẽ liếm trên môi hắn, êm mượt như lông vũ thoảng qua, hắn mím môi lại, vật nhỏ bé quả nhiên không nhúc nhích nữa, qua một chút, lại bắt đầu lần lần thăm dò, liếm láp. Ý thức Đường Tử Ngạo có chút trầm nặng, nhất thời mơ hồ, nằm yên tại chỗ, thêm một hồi nữa, từ liếm liếm đã thành nhay cắn, mới đầu còn khẽ khàng, dần dần đã khiến môi hắn tê tê vì đau.

Rốt cuộc, Đường Tử Ngạo mở mắt ra, đã thấy trọn một màn trước mắt, khuôn mặt nhỏ bé như bạch ngọc đang cúi sát trên mặt hắn, những lọn tóc tơ mỏng manh xòa trên trán, như len qua ánh nắng sớm, óng óng sắc vàng ấm áp. Còn cả bờ môi phiếm đỏ, đầu lưỡi hồng nhạt, đang chăm chăm liếm liếm trên môi hắn, hai hàm răng nghịch ngợm thỉnh thoảng lại nhay nhay, cắn cắn một miếng, cực kỳ giống con vật nhỏ đang ăn thứ gì đó, hoàn toàn mất trật tự, mà cũng khả ái vô cùng. Đường Tử Ngạo một hồi cũng quên bẵng ngăn hắn lại, chỉ nhìn hài tử này mải nghiền ngẫm làm sao dùng đầu lưỡi tách hàm răng mình ra, dáng dấp chăm chú mà chấp nhất, tự nhiên trong lòng hắn dâng lên một thứ cảm giác mơ hồ, khó gọi bằng lời.

“Gia Gia.” Đường Tử Ngạo gọi hắn, khẽ nhích người đẩy hắn ra.

“Ngươi tỉnh rồi?”

Thiên Gia cũng không vì hắn đẩy ra mà tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ánh mắt sáng lấp lánh, đôi môi hồng ướt mọng, khẽ hé mở, để lộ một chút hàm răng bên trong.

“Vậy rời giường na~” Thiên Gia chủ động với y phục dưới cuối giường, vuốt vuốt mấy bận, lộn sau trước thẳng thớm rồi chực giúp Đường Tử Ngạo mặc.

“Khụ.. Khụ… để ta tự làm.” Đường Tử Ngạo nắm tay áp trên miệng, húng hắng ho mấy tiếng, thanh âm có phần khàn khàn.

“Ngươi làm sao vậy, Đường Đường?” Thiên Gia hoảng hốt bỏ y phục xuống, nhào tới cạnh hắn.

“Không việc gì đâu.” Đường Tử Ngạo chỉ thấy toàn thân không hề có lực như trước, cổ họng như mắc thứ gì đó, khiến hắn khụ khụ ho không ngừng, hắn vội đẩy Gia Gia ra, sợ lây bệnh cho hắn: “Ngươi tránh xa ta đi, chắc ta nhiễm phong hàn rồi.”

Thiên Gia vừa nghe xong, đã lo lắng nhảy xuống giường, vội vội vàng vàng mặc y phục: “Ngươi chờ, ta đi gọi đại phu lại.”

“Không sao đâu, ta tự biết bệnh, ngươi ra ngoài bảo thị vệ đi gọi Thường Văn tới, ta bảo hắn đi bốc ít thuốc uống là được.”

“Không được, không thể không coi bệnh.”

“Bệnh vặt một chút, ta tự uống thuốc được.”

“Nhưng…”

“Ngoan, nghe lời…”

Đường Tử Ngạo dỗ dành mấy câu, Thiên Gia thấy hắn tuy có ho nhưng cũng không suy nhược gì, có lẽ không quá nghiêm trọng, lúc ấy mới buộc lại đai lưng, chạy ra khỏi phòng kêu người gọi Thường Văn tới. Bất quá hắn vẫn chưa yên tâm, để thị vệ kia đến nói với Thường Văn rằng Đường Tử Ngạo bị bệnh, kêu hắn đến, bằng vào tính tình cẩn thận lại ưa dông dài của Thường Văn, chắc chắn đầu tiên hắn sẽ đi tìm đại phu, rồi sau mới chịu tới.

Quả nhiên, Thường Văn chạy đến nơi đã thấy dẫn theo vị đại phu thường xem bệnh cho người trong phủ tới, để hắn bắt mạch xong, mới nói rõ không có gì đáng ngại, chỉ vì gần đây suy nghĩ quá nhiều, đêm tối nhiễm lạnh, uống thuốc rồi cho ra mồ hôi là ổn.

Yên tâm rồi, Thường Văn mới sai người ra ngoài bốc thuốc, Thiên Gia thì kéo ghế ngồi cuối giường, thấy Thường Văn vội vàng bưng thau nước ấm rửa mặt vào, rồi lại ra giáo huấn mấy tiểu nha đầu tay chân cập rập bên ngoài, dặn họ mau mau đi làm điểm tâm bưng vào, lượn tới lượn lui, Thường Văn chỉ luôn sợ chủ tử nhà hắn bị ấm ức. Cho đến khi không còn việc gì làm nữa, thuốc cũng đã mua về, hắn lại sợ người khác sắc không nên, liền tự tay mang gói thuốc tới trù phòng, đích thân ngồi sắc.

Náo loạn một hồi thực lâu, Thiên Gia chờ hắn đi rồi mới bưng điểm tâm trên bàn lại, xắt thành từng miếng nhỏ, gắp đến bên miệng Đường Tử Ngạo cho hắn ăn.

“Cái này không ngọt, mặn a, cha ăn đi.”

Đường Tử Ngạo xưa nay không thích ăn điểm tâm ngọt, cả cao điểm cũng ít ăn, bất quá nhìn ánh mắt chăm chú mà thân thiết của hài tử này, hắn há miệng, ăn vào miếng điểm tâm đã xắt nhỏ vụn như đầu móng tay.

“Có ngon không?” Thiên Gia vội vàng hỏi.

“Ngon.”

“Thật na?” lại vội vàng chạy lại bàn bưng một đĩa cao điểm hình tròn có rắc hành lá, nếm nếm một chút, cũng là vị mặn, mới gắp đến miệng Đường Tử Ngạo: “Cha, cái này cũng mặn, ngươi ăn đi.”

“Ừm.” Đường Tử Ngạo há miệng, ngậm vào.

Thường Văn sắc thuốc xong cấp cấp bưng vào, nhân lúc còn nóng giục Đường Tử Ngạo uống ngay, nếu không có Thiên Gia đứng bên cạnh trừng mắt nhìn hắn, còn cả Đường Tử Ngạo xua xua hắn đi, chắc chắn hắn còn muốn ở lại, chờ đến khi thân thể Đường Tử Ngạo khỏe lên mới chịu rời đi.

Đường Tử Ngạo không thường nhiễm bệnh, thật hiếm thấy hôm nay như vậy, mà cả Thiên Gia cũng thấy vênh vang vô cùng, nhất là sau vụ ăn điểm tâm vừa xong, hắn càng thấy nhiệm vụ của mình thật là gian khổ mà tầm cỡ cực kỳ. Hắn thấy thuốc uống xong rồi, biết Đường Tử Ngạo còn rất mệt, liền chủ động cởi y phục, chui vào ổ chăn, còn lôi mấy cái chăn bông trong tủ quần áo ra, phủ đủ ba tầng trên hai người, sau đó, hắn kéo Đường Tử Ngạo nằm nghiêng, để hắn đối mặt với mình, rồi chui vào lòng hắn, ôm thật chặt, tự phong nhiệm vụ: ủ nhiệt, ép mồ hôi.

Đường Tử Ngạo đêm qua ngủ không an giấc giờ cũng từ từ thiếp đi, không biết qua bao lâu, hắn đã cảm thấy như mình đang nằm trong lò lửa, hun nóng phừng phừng khiến hắn đổ mồ hôi mướt mát, nóng nực không chịu nổi, đầu mày nhíu chặt, mồ hôi vẫn tuôn như mưa, tựa hồ nước trong người ào ào thấm cả ra ngoài, ý thức mê man, vòm miệng khô khốc… vừa lúc ấy, như có một dòng nước mát lạnh từ từ trượt qua khe môi, chảy vào trong miệng, hắn gắng gượng mở mắt, chỉ thấy Thiên Gia đang bưng chén trà, lo lắng nhìn hắn, hắn mới dần thả lỏng tâm thần, sắc mặt nhẹ nhõm đi nhiều.

Thiên Gia thấy có tác dụng, mừng rỡ hớp một ngụm trà nữa, cúi đầu tiếp tục cho hắn uống, Đường Tử Ngạo nhắm mắt lại, cảm nhận được làn môi mềm mát lạnh áp trên môi mình, trong khoảnh khắc hắn khẽ run run, nước trà chảy vào khoang miệng, đột nhiên hắn không còn muốn làm gì nữa, chỉ từ từ nuốt xuống.

Ngay khi cảm giác ngụm nước trà cuối cùng đã sắp cạn, hắn nhịn không được khẽ bặm môi, ngậm lấy hai cánh môi kia, hơi cố sức mút mút, quấn lấy làn môi mềm nhuyễn ướt lạnh, tựa hồ không muốn để vuột mất dòng nước trong lành, mát ngọt.

Đường Tử Ngạo từ từ hé miệng, hai tay nắm thắt lưng Thiên Gia, giữ chắc cả thân người hắn, đôi con ngươi sâu thẳm mở lớn, nhìn hắn chăm chú.

Thiên Gia thấy hắn tỉnh lại, sung sướng cong môi cười, cười một hồi mới nhận ra có gì không đúng, Đường Tử Ngạo cứ nhìn hắn như vậy khiến hắn thực có chút ngượng ngùng, bối rối chống tay dậy, nhưng đẩy không được, thắt lưng đã bị ghì chặt, căn bản không thể nhúc nhích.

“Cha…” Thiên Gia ửng hồng hai má, nhỏ giọng gọi.

Đường Tử Ngạo như giật mình tỉnh lại, buông hai tay, thu hồi đường nhìn, nhàn nhạt nói: “Được rồi, ngươi đứng lên đi, ta toát được mồ hôi, không sao nữa rồi.”

“Na, cha, còn muốn uống không?” Thiên Gia xoay xoay chén trà trong tay.

“Đưa ta.” Đường Tử Ngạo tự tay cầm chén trà, đưa lên miệng uống cạn.

Đến khi hắn đặt cái chén không vào tay Thiên Gia, đã thấy hắn bất mãn chìa môi, tựa hồ thất vọng với kiểu “uống nước” này, mà cũng không dám lớn gan ý kiến. Khóe miệng Đường Tử Ngạo thoáng lộ ý cười, xoa xoa đầu hắn: “Trông ta lâu như vậy, có mệt không? Đi ăn chút gì rồi nghỉ ngơi đi.”



“Không, không mệt.” Thiên Gia cười híp mắt, cầm bàn tay Đường Tử Ngạo rồi nhào vào lòng hắn, dụi tới dụi lui, hài lòng cực kỳ.

“Đi bảo Thường Văn cũng sắc cho ngươi một chén thuốc, ngươi ở cạnh ta như vậy, chớ để bị lây.”

“Không uống.”, nhíu mày, làu bàu mấy câu rồi lăn vào sâu trong giường.

“Vậy đi ăn chút gì đi, giờ cũng đến bữa trưa rồi hả?” nghiêng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, Đường Tử Ngạo nhẩm đoán.

“Cha đói bụng không? Có muốn ăn cơm không?” Thiên Gia long lanh hai con mắt, lại nhoài người nằm đè lên ngực Đường Tử Ngạo, đôi chân nhỏ khua khua loạn, hăm hở hỏi.

Đường Tử Ngạo liếc hắn một cái, húng hắng đáp: “Có đói, ngươi đi bảo Thường Văn ta dậy rồi, nói hắn đưa bữa trưa lại, tiện thể dặn hắn bảo người đợi trên tiền thính trở về đi, có việc gì hôm sau bàn.”

“Hảo~” Thiên Gia hôn chụt một cái lên má Đường Tử Ngạo, rồi lẹp xẹp xỏ giày chạy ra ngoài.