Túy Hồng Y

Chương 57: Thế gian biến ảo




Nằm trên giường đủ ba ngày, Đường Thiên Gia thấy mình dù khỏe mạnh cũng muốn bệnh luôn rồi, xương khớp cả người đều cứng ngắc, hắn ồn ào lâu lắc Đường Tử Ngạo mới cho phép hắn bước xuống đất.

Bất quá, ba ngày này, Đường Thiên Gia thực hài lòng, mỗi ngày đều bám dính trên người Đường Tử Ngạo, tựa như kẹo mềm ngọt ngào, chỉ cần ngồi gọn trong lòng hắn, Đường Tử Ngạo sẽ giúp hắn làm tất cả mọi sự, lau mặt, rửa chân tay, xát xát trên người, xúc cơm, uống nước… phàm là những gì cần động thủ đều được hắn chuẩn bị tỉ mỉ sẵn sàng. Đường Thiên Gia không biết Hoàng đế liệu có được hạnh phúc như hắn hay không, bất quá hắn có thể khẳng định, dù Hoàng đế được hưởng thụ hơn hắn cả ngàn vạn lần hắn cũng không thèm đổi chỗ, vì chiếu cố hắn là Đường Tử Ngạo, chứ không phải là những người nô bộc mỗi chút mỗi chờ hưởng bạc.

Hắn không phải lười biếng, cũng chẳng yếu ớt, hắn chỉ muốn tận hưởng cảm giác được Đường Tử Ngạo nâng niu trong lòng bàn tay, được hắn thương yêu chăm chút. Bởi vậy, giữa khoảng trời đất nho nhỏ chỉ thuộc về hai người này, hắn tự dung túng cho mình tùy tiện làm nũng, mè nheo, mà người nọ tựa hồ cũng hiểu bụng hắn, mỗi chút mỗi bao dung, thậm chí cả những việc hắn chưa kịp nghĩ tới cũng đều thay hắn làm chu đáo.

Hôm nay, ngày mới lên.

Đường Tử Ngạo kê ghế trúc dưới bóng cây trong viện, trải thêm một lớp nệm mỏng rồi ôm Thiên Gia ra cho hắn ngồi ngoài ấy.

Ghế này là thuần thủ công, thoạt trông có chút cảm giác xưa cũ, mặt trên rất rộng, đủ hai người nằm, bởi vậy Đường Thiên Gia nhất định vỗ vỗ bên cạnh, muốn Đường Tử Ngạo cũng nằm xuống, hai người nép sát bên nhau, ánh dương lấp lánh trên đầu, ấm áp dạt dào, huân huân dục túy.

Khoảng sân bên cạnh bắt đầu lác đác có mấy con chim nhỏ bay tới, mấy ngày nay Đường Tử Ngạo thường đem gạo kê hay những đồ ăn vụn còn dư rải ra cho chúng ăn, bởi vậy lũ chim đã thành thói quen, hễ thấy bọn họ là lập tức sà xuống, không hề sợ hãi, cả đàn kêu líu ríu, Đường Tử Ngạo với tay lấy cái bát con bên cạnh, bắt đầu vãi gạo xuống cho chúng.

Thiên Gia nhìn bầy chim tục tục mổ, cũng hớn hở cười theo.

“Cha, Thái tử ca ca lại gửi thư phải không a?”

Đường Tử Ngạo gật đầu.

“Hắn nói gì na?”

“Ngoan, ngươi đừng quan tâm những chuyện ấy.”

“Ta không phải gì cũng không hiểu, ta cũng không muốn mỗi ngày đều núp sau ngươi, chờ ngươi bảo hộ, ta không muốn vạn nhất sau này xảy ra chuyện gì lại thành gánh nặng cho ngươi. Ngươi nói ta biết bên ngoài giờ ra sao rồi, có được không? Ta thấy Trịnh thúc thúc mấy ngày chưa tới, coi bộ rất nghiêm trọng rồi.”

Đường Tử Ngạo vuốt tóc hắn: “Ừ, bệnh tình Hoàng đế chuyển biến xấu, đã bắt đầu mất ý thức, tẩm cung của hắn càng canh gác cẩn mật hơn.”

“Vậy hắn không sao chớ? Hay là muốn… mà Thái tử ca ca nói sao a, hắn không trở về gặp Phụ hoàng hắn sao? Hoàng đế rất thương hắn na.”

“Ừm, hắn đã có kế hoạch cả rồi, sắp tới sẽ trở về, bất quá phải tránh né tai mắt thiên hạ, miễn khỏi chưa tới kinh thành đã gặp bất trắc.”

“Có phải Nhị hoàng tử muốn bức vua thoái vị không?”

“Có lẽ vậy.” Đường Tử Ngạo dõi mắt nhìn phía xa, khẽ thở dài.

“Vậy phải làm sao bây giờ? Nhị hoàng tử kia vừa coi đã thấy không phải người tốt, hắn làm Hoàng đế rồi thiên hạ mới bất hảo a, Thái tử ca ca mới tốt, nói hắn nhanh nhanh trở về a.”

“Ừ, không sao, an tâm, Thái tử ca ca ngươi và đương kim Hoàng thượng cũng không để những kẻ đó tùy tiện thao túng đâu.”

“Vậy còn nương a? Nương có được an toàn không? Không có việc gì chứ?”

“Ừ, nương ngươi hiện giờ rất an toàn, vẫn hoàn hảo.”

Đường Thiên Gia chống má ngồi trầm tư một hồi, sau lại do dự nhìn Đường Tử Ngạo, nhưng hễ hắn nhìn lại thì vội vàng đưa mắt qua hướng khác, như là có gì chột bụng.

“Làm sao vậy?” Đường Tử Ngạo chủ động hỏi.

“Đường Đường.”

“Ừ.” Đường Thiên Gia nếu gọi Đường Đường, quá nửa là điều có quan hệ tới chuyện giữa hai người.

“Ngươi thích ta phải không?”

Đường Tử Ngạo mỉm cười, không đáp, cúi xuống hôn lên đỉnh đầu hắn, tình ái này hắn nói không thành lời, mà cũng chẳng cần nói ra, có nhiều việc vài lời đâu thể kể hết, hắn chỉ dụng tâm đem cả phần đời còn lại của mình chân chính thương yêu, quan tâm hài tử này mà thôi.

Hắn không đáp, Đường Thiên Gia tự nhiên có chút xao động, thanh âm cứng nhắc hỏi: “Ngươi có từng thích nương không?”

Câu này nghe rồi, Đường Tử Ngạo thoáng thất thần, một hồi mới vòng tay ôm lấy hắn, ghì chặt hắn vào lòng, biết hắn là đang cảm thấy bất an.

“Với nương ngươi khi xưa vì có vài nguyên nhân nên mới kết làm phu thê, vốn đã dự định hảo hảo sống cùng nàng, nhưng từ sau khi ngươi mất tích, toàn bộ tâm tư ta đều chỉ dồn vào tìm kiếm ngươi, mà nàng chuyển ra sống trong tiểu viện, ngày ngày ăn chay lễ Phật cho ngươi, nhiều năm qua, hầu như đã là bạn đường. Từ sau khi ngươi trở về mới gặp nhau được hơn vài lần, còn trước kia, mỗi năm đều chẳng mấy khi gặp mặt. Chúng ta giờ có lỗi với nàng, trở về rồi ta sẽ thỉnh tội cùng nàng, cầu nàng ưng thuận.”

“Ta cũng cùng cha cầu nương ưng thuận, ta quỳ xuống không đứng dậy, nàng chắc chắn sẽ thương ta rồi chấp nhận a.”

Đường Tử Ngạo đâu suy nghĩ đơn thuần như hắn, đầu mày khẽ nhíu lại.

“Cha, ta nói cho ngươi một bí mật na.”

“A, cái gì?” Nhìn hài tử ghé ghé bên tai mình, bộ dạng thần bí cực kỳ, Đường Tử Ngạo khẽ bật cười, nỗi lo lắng đã vơi đi không ít.

“Kỳ thực, trước khi nương gả cho ngươi đã có người trong lòng rồi, ngươi biết chưa?”

“Ta biết.”

“Vậy ngươi biết là ai không?”

Đường Thiên Gia tuyền một bộ dạng ‘ngươi hỏi ta a, hỏi a~ ta biết là ai na~’, hai con mắt lấp lánh trong suốt, tràn trề hy vọng.

“Ta biết.”

“Na?” Không nghe được câu trả lời như dự liệu, Đường Thiên Gia tròn mắt kinh ngạc.

“Là Trịnh Viễn Kính kia, có đúng không?”

“Ngươi biết từ trước na, vì sao không nói cho ta? Ta vẫn biết tâm tư nương không ở bên ngươi, ta chỉ nghĩ biết đâu có ai khác hoặc giả căn bản không có ai.” Đường Thiên Gia phật ý, giận dỗi chìa môi.

“Ta tới đây rồi mới đoán được là hắn.”

“Na, ta nói na. Ta vẫn rất lo lắng, nghĩ thực có lỗi với nương, nhưng ta thích ngươi như vậy, tuyệt không muốn buông tha ngươi, lúc đó ta đã nghĩ nếu nương cũng thích ngươi, cả đời ta sẽ coi ngươi như cha, cái gì cũng không nói cho ngươi, tất cả chôn kín trong lòng. Nhưng ta coi thấy nương căn bản không có thích ngươi, hơn nữa thỉnh thoảng nàng không chú ý lại nhắc tới một người, ta mới đoán chắc nàng đã có ý trung nhân, giờ cuối cùng cũng tìm được rồi, ta còn hỏi qua Trịnh thúc thúc rồi na, hắn đến giờ vẫn còn độc thân, không có thành hôn.”

“Nương ngươi biết ngươi hỏi dò như vậy, nhất định sẽ tức giận lắm, hơn nữa nàng cá tính quật cường, e rằng sẽ thẳng thắn vào ở am ni cô, cả đời lễ Phật, rời xa nhân thế, bởi vậy, ngươi nghìn vạn lần không được đề cập hai sự cùng lúc, khiến nàng quá kích động.”

“Dạ, ta biết rồi.”

Hai người trò chuyện thong thả, ngày đã lên tới đỉnh đầu, dù nằm dưới tán cây, Thiên Gia vẫn được ánh nắng sưởi ấm áp toàn thân, hắn híp híp mắt lại gà gật ngủ.

Đương mơ màng, Trịnh Viễn Kính nhiều ngày không xuất hiện đã tới, thoạt trông hắn có chút tiều tụy, râu mép lún phún, sắc mặt cũng có phần uể oải, xem ra nhiều ngày không để tâm chỉnh trang, cũng không có thì giờ nghỉ ngơi tử tế.

Thiên Gia mở mắt, cười gọi hắn, hắn gật đầu, móc trong áo ra một bọc nhỏ, đưa cho hắn: “Đây, nương ngươi gửi cho ngươi.”

“Trịnh thúc thúc tới xem nương giúp ta rồi na? Nàng có khỏe không, có nhớ ta không a?” Thiên Gia nhìn hắn chằm chằm, không để lọt một tia biểu cảm nào của hắn.

Ánh mắt Trịnh Viễn Kính thoắt cái ảm đạm, hắn cúi đầu đáp: “Ừm, gặp rồi, nàng rất khỏe, nói ngươi ở bên ngoài phải nghe lời cha ngươi.”

“Na, hảo, cảm tạ Trịnh thúc thúc.”

“Các ngươi còn đồ ăn không? Hôm nay ta đem nhiều một chút, gần đây bên ngoài xảy ra nhiều chuyện, ta sợ không có thì giờ.” Trịnh Viễn Kính tháo chiếc túi đeo sau vai xuống, bên trong có mấy cái bắp cải, khoai tây, đậu phụ, còn ít rau xanh và nấm, hắn đem vào trù phòng rồi quay lại nói với Thiên Gia: “Tiểu Gia, ngươi trở vào phòng. Ta có chuyện muốn nói với cha ngươi.”

Thiên Gia lắc đầu, ôm chặt Đường Tử Ngạo, vùi đầu vào lòng hắn, Đường Tử Ngạo vỗ vỗ lưng hắn, ngẩng lên nói với Trịnh Viễn Kính: “Không sao, ngươi cứ nói đi.”

Sự nghi hoặc trong ánh mắt Trịnh Viễn Kính ngày càng trầm trọng, hắn hầu như bắt đầu hoài nghi quan hệ của hai người này, bầu không khí tràn ngập giữa họ căn bản không phải giữa phụ tử nên có, mà thực giống như tình nhân hơn, thân mật đến mức người ngoài hoàn toàn không thể chen vào.

Đường Tử Ngạo khẽ ho một tiếng hắn mới hoàn hồn, nhíu mày nói: “Trong Thái y viện chỉ có hai người có thể tiến nhập tẩm cung của Hoàng đế, mà cả hai đều không được phép ra ngoài, Lê quý phi hàng ngày đều ở bên trong, toàn quyền sắp đặt sinh hoạt của Hoàng đế. Nghe nói bệnh tình Hoàng đế gần đây chuyển nặng, hầu như ngày nào cũng ho ra máu, sự tình đã rất nguy cấp nhưng kế hoạch của Thái tử điện hạ còn chưa chu toàn, không thể lập tức đối phó.”

“Nhị hoàng tử âm mưu bức vua thoái vị phải không?”

“Phải, gần đây cấm vệ quân cũng bắt đầu không an phận, hẳn là đều bị giật dây.”

“Thái tử điện hạ có cách nào khả dĩ ngăn cản không? Trước khi hắn đi Hoàng thượng không dặn gì sao?” Đường Tử Ngạo đứng dậy, dạo qua dạo lại.

“Chuyện này, ta cũng không được rõ, nhiều năm trước ta đã vào phủ Nhị hoàng tử, lần này cứu Tiểu Gia ra tuy rằng không bị nghi ngờ nhưng vẫn không tiếp cận được những tin tức cơ mật, lần này ta tới là muốn nhắc nhở các ngươi cẩn thận ẩn mình, ngộ nhỡ có sự gì, nghìn vạn lần phải giữ mình an toàn, không nên tùy tiện đối kháng, Thái tử nói mọi chuyện hắn đều an bài cả rồi. Còn một việc nữa, lệnh tôn đã bắt đầu xuất phát trở về từ hòn đảo kia, phỏng chừng nửa tháng nữa sẽ tới đây.”

Đường Tử Ngạo đột nhiên quay lại: “Sao hắn lại trở về?”

Chính hắn cũng không yên lòng với chuyện cha hắn trở về, Đường Minh Hiên là người ham công danh lợi lộc, năm xưa hôn sự của Đường Tử Ngạo và Tiết Uyển Nghi một phần lớn chính là do sự thúc đẩy của hắn, sau này hài tử bị cướp đi rồi, hắn mới bất đắc dĩ ly khai Đường phủ, rời đến hòn đảo nhỏ của lão bằng hữu hưởng cuộc sống chốn bồng lai, đến giờ, phong vân tái khởi, phải chăng hắn lại có chủ ý gì nữa. Bản thân Đường Tử Ngạo có thể chẳng đáng lo nghĩ, nhưng hài tử này, hắn không muốn bất cứ kẻ nào toan tính lợi dụng.

“Đường huynh chớ lo lắng, là Thái tử điện hạ gọi hắn tới. Hắn trở về rồi sẽ có người đưa hắn đến đây. Mong ngươi có thể chiếu cố hắn một thời gian.”

“Việc này đương nhiên, hắn là cha ta, ta chăm lo hắn là thiên kinh địa nghĩa.”

“Ừm, Đường huynh cũng đừng nên quá bận lòng. Giờ ta còn có việc, xin cáo từ trước.”

“Đi thong thả.”

“Trịnh thúc thúc!” Đường Thiên Gia bỗng nhiên lớn tiếng: “Trịnh thúc thúc, nương ta nói chờ mọi sự kết thúc nàng sẽ xuất gia, cả ta cũng không khuyên ngăn không được, ngươi tới xem nàng giùm ta, nói với nàng ta rất nhớ nàng có được không?”

Hiển nhiên, những lời này tựa như sét đánh ngang trời, khiến Trịnh Viễn Kính hầu như đứng không vững, hắn run run nhắc lại: “Nàng nói muốn xuất gia sao?”

“Phải, ta không muốn nàng xuất gia, sống trong chùa miếu thực kham khổ, ta không đành lòng.” Đường Thiên Gia ngồi đó thêm mắm dặm muối, nhìn mặt Trịnh Viễn Kính đã muốn trắng bệch, hắn thỏa mãn cúi đầu, lén quay qua lè lưỡi với ánh mắt thừa hiểu của Đường Tử Ngạo.

Trịnh Viễn Kính lảo đảo đi khỏi tiểu viện, dưới ánh nắng rực rỡ đầu ngày, thân ảnh của hắn khẽ run run không ngớt.