Túy Khách Cư

Chương 30: Quần chiến




“... Giác minh thông thần, thần quy hình, hình quy khí, khí quy tinh, tinh quy hóa...” khẩu quyết gì a, hoàn toàn như lọt vào trong sương mù. Như vậy có thể luyện thành tuyệt thế nội công? Đùa à?

Ta mở to mắt, nhìn Khách Lộ ngồi trước mặt. Bộ dáng của huynh ấy trầm tĩnh thản nhiên, như đang thảo luận khẩu quyết “Điều tức cố ác, tâm định tức vi, tuy vô sở niệm, nhi trác nhiên tinh minh, nghị nhiên cương liệt, như hỏa chi bất khả phạm”. Kỳ thật, có lẽ ta chỉ cần nhìn là được rồi...

“Sao không luyện thế?” Hắn mở to mắt, hỏi.

“Ách...” Không thể nói là ta lười nhỉ? “Khát nước.”

Khách Lộ đứng dậy, rót chén nước, đưa cho ta.

Chậc... Gạt người là không đúng, đặc biệt là lừa Khách Lộ...

“Nàng...” Khách Lộ nhìn ta, mở miệng, “Không được lười biếng.”

Ta suýt nữa đem nước phun ra. Đã nhìn ra?

“Ta không có lười a.” Nhanh giải thích một chút.

Huynh ấy thở dài, “Khí tức của nàng vẫn chưa bình ổn... Trong lúc luyện công có tạp niệm, rất dễ tẩu hỏa nhập ma.”

Ách, đó là bởi vì... “Biết huynh đang ở đây, đương nhiên sẽ có tạp niệm a...” Ta đỏ mặt, nhỏ giọng nói.

Mặt huynh ấy lập tức đỏ bừng, trong lúc nhất thời không biết phải trả lời thế nào.

Vậy là sao...

Huynh ấy đột nhiên đi đến cửa, mở cửa ra. Một đống người lập tức giả như không có việc gì tránh ra.

Khách Ức đã cười đến sắp nằm úp xuống đất.

“Mẹ của ta ơi, lười biếng mà cũng có thể mượn cớ như vậy, tỷ tỷ, ta thật sự là bội phục sát đất...”

Cái gì lấy cớ hả, ta là nói thật!

Tiếp đó, liền nhìn thấy, Viên Tàng U vẻ mặt khó chịu đứng một bên.

“A, không quấy rầy, các người tiếp tục. Cẩn thận đừng để tẩu hỏa nhập ma a...” Khách Ức cười, xoay người bước đi.

Ta lập tức đứng dậy, “Ngươi có ý gì hả?”

“Không có ý gì...” Khách Ức chớp chớp mắt, vô tội nói.

Đáng giận! Cười nhạo ta?

Ta đang muốn động thủ, Quân Lâm lại bước nhanh tới, “Đừng đùa!” Nàng vươn tay, kéo Khách Ức đến một bên, “Tiểu Đinh tỷ tỷ, ta vừa nghe báo lại, các đại môn phái đã tụ tập mà đến, tựa hồ là muốn tiêu diệt Thánh giáo.”

Hả? Không phải chứ?

Khách Ức cười cười, “Không có gì lạ. Người trong giang hồ vẫn coi chúng ta là tà ma ngoại đạo, nếu không phải tìm không thấy tổng đàn của chúng ta, bọn họ đã sớm thay trời hành đạo.” Hắn khẽ thở dài, “‘Thánh Kiếm’ đem tin tức chúng ta quảng bố giang hồ, xem ra là muốn mượn đao giết người.”

Sao có thể nói nhẹ nhàng như vậy chứ?

“Tỷ tỷ yên tâm, bọn họ muốn tiêu diệt Thánh giáo, còn sớm năm trăm năm...” Trong nụ cười của Khách Ức ẩn giấu sát khí.

“Nói khoác mà không biết ngượng.” Quân Lâm thản nhiên châm biếm, “Cũng không biết là ai, chỉ là vài tên ‘Nhận’ liền khiến hắn bị thương ngay cả mình là ai cũng không biết... Tỷ tỷ yên tâm, Chu Tước đường chúng ta, sẽ không vô dụng như vậy...”

Lời của nàng, hình như có tính châm chích...

“Ơ? Vậy là ai, khi cùng ‘Nhận’ giao chiến, còn để thiếu tôn che chở hả?” Khách Ức mở miệng, cũng có châm chích.

“...”

“Hai người các ngươi xong chưa?” Ta thở dài, “Hiện tại đại địch trước mắt, phiền nghiêm túc một chút.”

“Tỷ tỷ a...” Quân Lâm sáp đến, oan ức nói.

“Tìm người ủng hộ thì tính là gì?” Khách Ức khinh thường tránh qua bên cạnh.

Người như vậy, đáng tin sao? Ta có lẽ nên lo lắng đóng gói hành lý chạy lấy người?

“Ha ha, chuyện lớn như vậy, sao không ai cho ta biết? Sư phụ người không phải khinh thường ta chứ?”

Ngân Kiêu?!

Aiz, bị một nam tử anh tuấn hơn bốn mươi tuổi gọi là sư phụ, cảm giác thật sự là phức tạp.

“Đinh cô nương.” Tiểu Tề cười cười, mở miệng chào hỏi.

“Tỷ tỷ, hắn là?” Quân Lâm hỏi.

“Ngân Kiêu.”

“A? Tỷ tỷ là sư phụ của Ngân Kiêu?” Trăm miệng một lời a.

Đừng như vậy a, ta sẽ có ý xấu nha...

“‘Ngân Kiêu’ không phải tên giang hồ đại đạo, phá nhà cướp của, không chuyện ác nào không làm...” Khách Ức nói.

“Cải tà quy chính nha...” Ngân Kiêu mở miệng, cười chân thành, “Tại hạ Tề Hành, mong được chỉ giáo nhiều a...”

“Ô, trên đời này, ai dám chỉ giáo ngươi hả...”

Giọng nói này... Bà mai?!

Bà mai vẫn phe phẩy cây quạt, vẻ mặt tươi cười.

“Lí ma ma, người không có việc gì hả?” Thật tốt quá, ta còn lo lắng đêm đó, bà bị ‘Nhận’ đả thương nữa chứ.

“Bà ta sao có việc gì chứ? ‘Quỷ Môi’ Lí Ti cũng không phải đèn hết dầu.” Ngân Kiêu rất vui vẻ mở miệng.

“A? Chính là người chuyên vì diêm vương làm mai ‘Quỷ Môi’ Lí Ti?” Khách Ức kinh ngạc.

“Đổi nghề đổi nghề, gọi ta một tiếng Lí ma ma, đảm bảo làm mai cho ngươi một mối vừa lòng...” Bà mai cười nói.

“Không nghĩ tới, trấn nhỏ này không chỉ có người của Thánh giáo chúng ta ẩn núp, còn có nhiều kỳ nhân võ lâm như vậy a.” Quân Lâm yêu kiều cười.

“Ha ha.” Ngân Kiêu đi tới, vỗ vỗ vai của ta, “Ta thật muốn nhìn xem môn phái nào dám động tới sư phụ của ta.”

“Lễ vật nhờ làm mai của công tử nhà Thượng Thư ta còn chưa lấy được, chuyện tân nương tử chính là chuyện của ta...” Bà mai cười vui vẻ.

Có lẽ ta nên cùng “Quỷ Môi” này thương lượng một chút, cái gì Thượng Thư công tử, giờ ta...

“Hóa ra, ngươi đã cùng thượng thư công tử đính hôn!” Ta đã đoán được Viên Tàng U sẽ nghe được câu này. Nàng đi tới, giận dữ nói.

“Ách, không phải như thế...” Sao ta phải giải thích nhỉ?

“Huynh cũng nghe rồi.” Nàng nhìn Khách Lộ, nói, “Cô ta có mấy phần thật lòng, huynh rốt cuộc có biết hay không?”

Ách, hiểu lầm a!

“Nàng có mấy phần thật lòng cũng không sao.” Khách Lộ bình tĩnh mở miệng.

“Cô ta bắt cá hai tay, như vậy huynh cũng thấy không sao?”

Ta... Ta quả thật từng muốn đáp ứng hôn sự này, nhưng mà, ta...

“Đó là chuyện của ta.”

“Huynh... Vì sao? Huynh thà rằng thích một nữ nhân hai lòng, cũng không chịu nhìn đến ta?” Viên Tàng U lớn tiếng nói.

Cái gì?

“Ngươi nói ai hai lòng hả!” Ta đâu có!

“Đúng, Tiểu Đinh nhà chúng ta, đối với Thượng Thư công tử là toàn tâm toàn ý...”

A?... Bà mai đừng nói bậy nha!

“Huynh nghe rồi đó!” Viên Tàng U nhìn Khách Lộ, nói.

Khách Lộ...

Khách Lộ vẫn bình tĩnh, “Vậy thì thế nào?”

Cái gì kêu “vậy thì thế nào”? Huynh không quan tâm sao? Ta thật sự thích Thạch Chước, cũng không liên quan sao?

Viên Tàng U cắn môi, sau đó, quay đầu chạy ra.

“Ơ, cô nương thật nóng nảy...” Bà mai phe phẩy cây quạt.

“Ô? Cô ta chính là cô nương lần trước luận võ chọn rể mà.” Trong đám huynh đệ của Tiểu Tề, có ngươi bừng tỉnh đại ngộ nói.

“A? Luận võ chọn rể?” Bà mai khép cây quạt lại, “Có nghĩa là rất muốn gả đi? Oa, sinh ý a... cô nương, chờ đã...” Bà lập tức chạy về phía Viên Tàng U.

“Thật hay giả thế, loại nữ nhân này ai dám lấy hả?” Tiểu Tề thở dài, nói.

“Sư phụ, người làm sao vậy, không thoải mái?”

Tổng cảm thấy trong lòng như là bị cái gì chặn lại... Nếu huynh ấy tức giận, sẽ tốt hơn...

...

Ta đứng ở hành lang trước cửa sổ lầu hai, nhìn võ lâm nhân sĩ đông đúc trên đường. Ta đến tột cùng là trêu ai chọc ai? Nghĩ lại mười tám năm này của ta, tuy rằng không làm qua bao nhiêu chuyện tốt, nhưng mà, cũng không có vi phạm pháp lệnh a? Vì sao lại bị đám danh môn chính phái này vây công hả?

“Tỷ tỷ, tỷ đang nhìn cái gì?” Khách Ức đi tới, cười hỏi. Hắn thay đổi một thân áo trắng, trong tay còn cầm mặt nạ hoa văn hổ.

Đêm hôm qua, mọi người nơi này thay đổi trang phục, xem ra là không hy vọng bị nhìn ra thân phận thật. Là muốn bảo trì cảm giác thần bí, hay là muốn bảo vệ hạnh phúc bình thường. Phải biết rằng tâm sự người khác, quả nhiên là rất khó biết...

“Chậc chậc, nhiều người như vậy...” Khách Ức cũng nhìn nhìn tình hình bên ngoài, “Tỷ tỷ, lát nữa vô luận người khác hỏi gì, tỷ chỉ nói mình là chủ tiệm người này, những việc khác một mực không biết...”

“A?” Chẳng lẽ muốn ta không quan tâm đến sao?

Khách Ức cười cười, “Mọi người chúng ta nơi này, đều là vì bảo hộ thiếu tôn mà tồn tại. Sống chết cũng không sao, quan trọng nhất, là thiếu tôn bình an hay không...”

“...” Đột nhiên, không biết phải trả lời như thế nào.

Hắn mang theo mặt nạ, xoay người, “Tỷ tỷ, nghỉ ngơi đi thôi.”

Nghỉ ngơi? Làm sao mà nghỉ ngơi?

...

“Đám yêu nhân các ngươi, nếu không ngoan ngoãn đầu hàng, đừng trách ta đại khai sát giới!” Ngoài cửa, song phương giằng co, chỉ nghe thấy người danh môn chính phái nói như vậy.

“Ha ha ha...” Giọng Ngân Kiêu, hùng hậu, “Những lời này là ta nói mới đúng. Hôm nay mặc kệ là giết hay là chôn, có gan cứ việc lên!”

Tiếng đao kiếm tuốt khỏi vỏ, làm cho người ta cảm thấy lạnh tâm.

Ta biết, người canh giữ ở cửa cho ta là ai... Lưu đại ca cách vách, Tiểu Triệu tiệm tạp hoá đầu phố, Vương gia gia bán bánh rán, cải trắng bà bà... Còn có, Kì Phong gia gia, Nguyệt di, Quân Lâm, Khách Ức... mọi người, nhìn như tầm thường, lại mang sứ mệnh như nhau... Nhưng mà, vì ta, đáng giá sao?

“Chậm đã!” Ta chạy đi ra ngoài, đứng giữa song phương giằng co.

“...” Không có người nào của Thánh giáo mở miệng ngăn cản ta. Đương nhiên, nếu bọn họ làm như vậy, chính là bại lộ thân phận của ta...

“Cô nương là?” Trong đám chính nghĩa chi sĩ ra vẻ đạo mạo kia, có người mở miệng.

“Ta là chủ quán nơi này!” Ta lớn tiếng nói, đột nhiên cảm thấy cũng không có gì phải sợ, “Bọn họ là khách trong quán ta, ta mặc kệ các ngươi là ai, dù sao muốn đả thương bọn họ, trước qua cửa của ta!”

Danh môn chính phái không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.

“Cô nương, đây là ân oán giang hồ, cô nương sao phải nhảy vào vũng nước đục này?”

“Chuyện giang hồ ta không hiểu, ta chỉ biết, việc buôn bán, không thể thất lễ với khách!”

“Hồ đồ ngu xuẩn!” Có người hét lên một tiếng, lập tức tấn công về phía ta.

Tiếng đao kiếm va chạm, làm màng nhĩ ta phát đau.

Khách Lộ đem ta bảo vệ sau người, cản công kích của người kia.

“Dừng tay!” Trong đám người, có người quát.

Người công kích ta lập tức lui xuống.

“Vừa rồi môn hạ thất lễ, thật đắc tội với cô nương, mong cô nương lượng thứ.” Một nam tử thoạt nhìn cũng rất có địa vị đi ra, mở miệng, “Không biết vị thiếu hiệp này là?”

Khách Lộ không trả lời.

“Tiểu nhị trong tiệm ta!” Ta mở miệng. Chắc không cần thiết nói là Nhận Thất chứ?

Người kia không khỏi ngẩn người, “Tiểu nhị?” Hắn nhìn nhìn môn hạ mình, “Tại hạ cũng muốn lãnh giáo mấy chiêu.”

Lãnh giáo? Giả dối... Không được, nếu động thủ thật, người từng trải như hắn nhất định lập tức phát hiện lộ võ công của Khách Lộ. Rõ ràng...

“Làm phiền tiểu nhị ta cũng phải hỏi qua ta a!” Ta nhìn khắp xung quanh, sao lại không có người dùng trường thương? Lần trước thương của ta còn ở chỗ của “Thánh Kiếm”, vẫn chưa đến lấy về... Cây gậy trúc? Dùng tạm đi!

“Cô nương...” Người nọ vẻ mặt kinh ngạc.

Làm gì? Không tin võ công của ta?

“Đừng làm càn...” Khách Lộ đè cây gậy trúc trong tay ta.

Làm càn? Ngay cả huynh cũng không tin tưởng ta? “Ai nha, ngươi là tiểu nhị nha, muốn quản cả bà chủ à? Trừ tiền lương của ngươi!” Ta cười cười, nhỏ giọng nói, “Ba mươi chiêu.”

Khách Lộ không khỏi nở nụ cười, buông lỏng tay ra.

“Ta là nghiêm túc a!” Ta lại lớn tiếng nói.

Đối phương đã có người cười lên.

“Cô nương, này...” Người nọ có chút khó xử.

“Này, ngươi không phải sợ ta chứ?” Ta khiêu khích.

Người nọ thở dài, “Được.”

“Chậm đã.” Ta lại mở miệng.

“Lại làm sao vậy?” Trong đám người có người không kiên nhẫn.

“Chúng ta đánh rồi đánh, vạn nhất đến ngày mai còn chưa phân thắng bại thì làm sao bây giờ?”

“Được, ta cùng cô nương ấn định mười chiêu.” Nam tử kia tuổi đủ làm cha ta hào phóng mở miệng, “Trong vòng mười chiêu nếu ta thắng cô nương, cô nương sẽ không lo đến việc này.”

“Nếu ngươi không thắng?” Ha ha ha, bị lừa rồi... đám giang hồ nhân sĩ này, ỷ vào mình có chút kinh nghiệm, luôn mười chiêu mười chiêu...

“Nhạc Lam kiếm phái chúng ta lập tức rút lui.” Câu này còn hào phóng hơn.

“Được!” Có lời rồi!

Ta vui vẻ cầm cây gậy trúc, triển khai tư thế.

Mười chiêu, cũng chỉ là chuyện giây lát. Ta thối lui vài bước, vòng vo chuyển cây gậy trúc.

Người nọ vẻ mặt kinh ngạc. “Xin hỏi cô nương võ công này là?”

“Bất xuất tam thập.” Ta dựng cây gậy trúc, cười.

“Bất xuất tam thập?”

“Chính là trong vòng ba mươi chiêu, nhất định chế địch.” Cũng không thể nói là chỉ có ba mươi chiêu để dọa người thôi nhỉ?

“Lam kiếm thập thất thức, trên giang hồ khó gặp địch thủ, hôm nay gặp được cô nương, tại hạ mới biết được đạo lý ‘thiên ngoại hữu thiên’.” Người nọ ôm quyền hành lễ, “Tại hạ tâm phục khẩu phục.” Hắn xoay người, phất tay, “Đi!”

Đám người xôn xao một trận.

Cứ dễ dàng như vậy hả? Ta đây có phải có năng lực bịa đặt hay không?

“Nữ nhân này nhất định cũng là yêu nhân ma giáo, mọi người không cần nói cái gì giang hồ đạo nghĩa, cùng tiến lên!”

Cái gì?

Đang lúc mọi người đều chuẩn bị sẵn sàng đón địch, trong gió đột nhiên bay tới một mùi hương thật kỳ dị.

Trong nháy mắt, đám danh môn chính phái này đều lảo đảo.

“Hừ, chỉ như vậy, còn dám thay trời hành đạo?”

Tần Tố...

Tần Tố tự nhiên thong thả bước đến, vẻ đẹp diễm lệ tuyệt trần này, làm cho người ta không khỏi nín thở... Khoan đã, nín thở? Mùi vừa rồi là độc à? Ta không cần nín thở sao?

“Tần Tố!” Trong đám chính phái có người hô.

Tần Tố cười, “Mùi hương Nhuyễn Cốt tán này, không tệ chứ...”

Lạnh... nhưng mà, vì sao người của chúng ta nơi này thoạt nhìn đều rất có tinh thần, một chút cũng không giống trúng độc a...

“Ngươi, mùi này có độc...”

Tần Tố cười, “Không có a.” Nàng hít sâu mấy hơi, “Đây là mùi u lan Thiên Trúc, minh mục an thần, làm gì có độc?”

Hả?

“Ngươi...”

“Được rồi được rồi, nói cho ngươi nghe, miễn cho ngươi chết không nhắm mắt...” Tần Tố đi tới, đứng ở bên người ta, “Nước các ngươi vẫn uống đều có Tán Hoa tán...”

“Không thể nào, chúng ta vẫn dùng ngân châm...”

“Ai nói Tán Hoa tán có độc?” Tần Tố vừa cười, “Có điều, loại Tán Hoa tán này, một khi phối với các loại dược liệu khác nhau, hiệu quả sẽ không giống nhau. Tỷ như, thêm u lan Thiên Trúc, liền biến thành Nhuyễn Cốt tán...”

“Diễm tuyệt thiên hạ, độc bố giang hồ”, danh hiệu trên giang hồ quả nhiên không phải thổi phồng...

“Ha ha ha... Tần Tố quả nhiên danh bất hư truyền!” Ngân Kiêu vui vẻ cười.

Mắt thấy thế cục đã nghiêng về một phía, đột nhiên có người đi ra.

“Oan gia nên giải không nên kết.”

Một phụ nhân thoạt nhìn khoảng bốn mươi ngoài, một thân ung dung đẹp đẽ quý giá.

“Nam Cung phu nhân...”

Nam Cung phu nhân? Khách Hành vẻ mặt nghiêm túc đi bên người bà. Nhìn thấy ta, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Ta không khỏi quay đầu lại nhìn Tần Tố. Có âm mưu nha. Với tính tình của Tần Tố, muốn hạ độc đã sớm hạ, làm gì đợi đến lúc này, còn hạ Nhuyễn Cốt tán không có lực sát thương. Lúc này Nam Cung thế gia đi ra giảng hòa, nhất định là kế hoạch sẵn rồi... Vừa lúc, thấy Khách Ức quay đầu cười trộm, ta càng thêm khẳng định suy đoán của mình.

“Tần cô nương, làm người phải có lòng khoan dung.” Phụ nhân mở miệng, nói với Tần Tố.

“Tha?” Tần Tố cười cười, “Là ai không buông tha ai? Bọn họ tấn công Thánh giáo ta không xen vào, nhưng mà, chuyện Tiểu Đinh tỷ tỷ ta không thể không nhúng tay.”

Lại nói, bọn họ còn không biết ta là “thiếu tôn” nhỉ? Có lẽ không nói cho bọn họ tốt hơn...

“Các vị bằng hữu võ lâm nghe ta một lời, Thánh giáo tuy làm việc quỷ dị, nhưng chưa từng làm việc thương thiên hại lí gì. Tấn công Thánh giáo như thế thật sự có chút trái với đạo nghĩa giang hồ, tổn hại uy danh chính phái chúng ta. Truyền ra ngoài chẳng phải khiến thế nhân chê cười?” Nam Cung phu nhân lập tức đổi giọng.

Trong đám người có người hòa theo.

“Tần cô nương, chuyện lui quân, Nam Cung thế gia chúng ta đáp ứng. Xin đem giải dược ra đây đi.”

Tần Tố khẽ thở dài, “Được rồi, dù sao cũng phải giữ thể diện cho Nam Cung thế gia.” Nàng phất tay, mùi hương kỳ dị lan ra bốn phía.

Màn trình diễn này...

“Nam Cung phu nhân!” Đột nhiên có người mở miệng, “Tục ngữ nói, diệt cỏ tận gốc. Thánh giáo làm việc tàn nhẫn, khó bảo đảm ngày khác không thành họa lớn của võ lâm. Quyết không thể dễ dàng lui quân!”

Wow, được giải độc liền tráo trở! Đám chính phái này...

Đang trong tình thế nghiêm trọng, đột nhiên một đội binh mã đi tới. Dẫn đầu chính là Thạch bá bá...

“Làm càn!” Thạch bá bá ra lệnh một tiếng, cung thủ liền lập tức giương cung.

Hình như không có việc gì.

“Các ngươi đám giang hồ tặc phỉ này. Vị này chính là hậu nhân của Kiêu Kỵ đại tướng quân, thiên kim của Trấn Tây Hầu các ngươi cũng dám lỗ mãng! Còn không mau mau rời đi, nếu không chính là cùng triều đình đối nghịch!” Thạch bá bá lớn tiếng nói.

Thiên kim Trấn Tây Hầu? Ta? Chuyện khi nào?

Xem ra, sửng sốt không chỉ mình ta.

“Thánh giáo chúng ta luôn không cùng triều đình lui tới, cũng không muốn đối địch với triều đình. Việc hôm nay, coi như bỏ qua!” Phía sau ta có người nói như vậy. Nghe ra là Vương gia gia bán bánh rán.

Lời ông nói vừa dứt, người của Thánh giáo liền dùng khinh công vọt đi.

Các đại môn phái vừa thấy như thế, cũng nói vài câu, giải tán.

Tiếp đó ta cũng rất lạnh nhìn trên đường vốn dĩ nhà nào cũng đóng cửa dần dần có người, Vương gia gia từ quán bánh rán của mình, vẻ mặt sau cơn mưa trời lại sáng đi ra; Khách Ức từ đầu đường kia chạy tới, mở miệng chính là, “Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ.”... Một đoàn giáo đồ Thánh giáo vừa rồi còn kêu đánh kêu giết, hiện tại đều thay trang phục bình thường, ở cùng một chỗ chỉ trỏ xem náo nhiệt.

Ta bội phục không còn gì để nói...

...

“Là như vầy, Chước nhi được Hoàng Thượng ưu ái, lĩnh quân chống Tây Hạ. Chiến thắng quay về, khi Hoàng Thượng phong thưởng, nó đề cập chuyện cha con. Vì thế Hoàng Thượng truy phong cha con làm Trấn Tây Hầu. Ta chính là vì việc này mà đến...”

Truy phong?

“Còn có chính là hôn sự của con cùng Chước nhi...”

Ta suýt nữa đem trà phun ra.

Ta còn chưa mở miệng, đã có người lên tiếng.

“Thượng Thư đại nhân, ta nghĩ lệnh lang hẳn là đề cập qua chuyện Nam Cung thế gia chúng ta cùng Giang cô nương?” Trong mắt Nam Cung phu nhân có sát khí.

“Ồ? Bản quan chỉ nghe khuyển nhi nói, thiếu chủ Nam Cung thế gia là nam tử bạc tình đứng núi này trông núi nọ, không đáng phó thác chung thân. Thạch Giang hai nhà chúng ta chính là thế giao, hôn sự này môn đăng hộ đối...”

“Đứng núi này trông núi nọ? Nam nhân ai không có tam thê tứ thiếp? Có điều, Thượng Thư đại nhân cứ yên tâm, Nam Cung thế gia chúng ta sẽ không bạc đãi con dâu, Giang cô nương đương nhiên là chính thất.”

Ta không nói gì...

“Khách Hành, đây là sao hả?” Ta kéo Khách Hành qua một bên, nhỏ giọng hỏi.

Vẻ mặt hắn so với ta càng ai oán hơn, “Ta cái gì cũng chưa làm a... Ai bảo cô tạo hình tượng vĩ đại như vậy trong cảm nhận của Hàn Chí làm gì?”

Hình tượng vĩ đại? Có sao?

“Vậy Tần Tố thì sao?” Đừng nói với ta Tần Tố đáp ứng chuyện kì quái này nha.

Khách Hành hung dữ thở dài, “Ai bảo cô tạo hình tượng vĩ đại như vậy trong cảm nhận của Tần Tố làm cái gì?”

A? Thật sao...

“Tiểu Đinh tỷ tỷ căn bản là không thích lệnh công tử, Thượng Thư đại nhân vẫn là biết khó mà lui đi.” Lập tức nghe thấy giọng nói lạnh băng của Tần Tố.

“A ơ, ngươi làm sao mà biết? Ta thấy thiếu chủ Nam Cung thế gia này dáng vẻ không đứng đắn, Tiểu Đinh cũng không thích hắn đâu!” Bà mai không cam lòng yếu thế, chống nạnh nói.

Không biết Tần Tố cùng “Quỷ Môi” Lí Ti đánh nhau, ai có vẻ lợi hại... Ta sao lại nghĩ việc này hả?

“Nam Cung phu nhân chính là người tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, tội gì cùng bản quan tranh đoạt nhân duyên?” Thạch bá bá tiếp tục nói.

“Đại nhân nói thật buồn cười, việc gì cũng có thứ tự trước sau, đến tột cùng là ai đoạt nhân duyên của ai?” Nam Cung phu nhân uống một ngụm trà, vẫn không chút nhượng bộ.

“Phu nhân, Tiểu Đinh chính là con gái của bạn cũ bản quan, bản quan không muốn nhường.”

“Giang cô nương trọng tín nghĩa, không phải nữ tử tầm thường, ta cũng không nhường!”

...

Sao ta lại thành thứ để tranh đoạt hả?

“Thạch bá bá, Nam Cung phu nhân,” Ta cẩn thận mở miệng, “Kỳ thật ta...”

“Tiểu Đinh a, ta biết con cùng Chước nhi còn có chút xa lạ, nhưng cảm tình có thể bồi dưỡng mà.” Thạch bá bá lập tức xen mồm.

“Giang cô nương, ta biết Bắc Thần từng phụ cháu, nhưng cháu có thể yên tâm, Nam Cung thế gia chúng ta quyết không bạc đãi thiếu phu nhân.”

Ta không phải nhắc tới việc này!

“Ta muốn gả cho ai là chuyện của ta, hai người có chừng có mực đi!” Thật sự là lửa giận không tên!

Im lặng...

“Hừ.” Rõ ràng nghe được tiếng hừ lạnh, không cần đoán, nhất định là Viên Tàng U. “Ngươi bỏ được sao?”

Ta quả thực sắp phát điên!

“Viên Tàng U!” Ta đi qua, “Cô nghe rõ cho ta, Khách Lộ là của ta, cô sớm chết tâm đi!”

Càng im lặng...

Chân khí, hình như rối loạn...

“Tiểu Đinh, con nói cái gì?” Thạch bá bá quá sợ hãi hỏi.

“Ta nói...” Đau quá, “Viêm Thần Giác Thiên” chết tiệt. Ta vươn tay, kéo Khách Lộ qua đứng ở bên người ta, “Ta thích là huynh ấy, phải gả cũng là huynh ấy! Từ đầu tới đuôi đều không có thay đổi! Thượng Thư công tử cũng tốt, Nam Cung thiếu chủ cũng được, ta không dám trèo cao!”

“Giang cô nương...”

Ta đã đau đến không thể suy nghĩ. “Chúng ta đi.” Ta kéo Khách Lộ, lên lầu.

...

Nghỉ bán nghỉ bán!

“Nàng có khỏe không?” Khách Lộ vươn tay, giúp đỡ ta.

“Không tốt...” Ta cố gắng bình phục tinh thần mình. Trong nháy mắt ta đột nhiên hạ quyết tâm... “Khách Lộ, đừng đem ta tặng cho người khác...”

Huynh ấy cái gì cũng không nói, chỉ nhìn ta.

“Ta chưa từng thích Thạch Chước, chuyện Khách Hành huynh cũng biết... Ta không có hai lòng...” Nội lực giống như lửa động chạm khắp nơi, “Cho nên...”

“Đừng nói nữa, ổn định chân khí.” Huynh ấy mở miệng, “Hành khí tiểu chu thiên.”

“Tiểu chu thiên... Là làm sao?”

“Từ dưới đan điền dẫn chân khí tới mạch đốc, qua vĩ lư, giáp tích, ba cửa ngọc chẩm, đến nhâm mạch...”

“Càng không hiểu a...” Có lẽ ta thật sự không phải nhân tài luyện võ...

Huynh ấy hơi nhíu mi, sau đó, đem ta ôm vào lòng.

“Đồ ngốc...” Giọng nói của huynh ấy, vang lên bên tai... Đột nhiên, không đau như vậy...

Đồ ngốc sao? Chỉ cái gì? Thiên hạ này, người không biết tiểu chu thiên không chỉ có một mình ta mà... Chỉ là, đồ ngốc thì đồ ngốc.

Dựa vào huynh ấy, thật sự rất thoải mái a...