Túy Nhược Thành Hoan

Quyển 2 - Chương 36




Dục Trăn đi dọc theo hướng Phượng Thương chỉ, cả đường đi đều là những con đường nhỏ ngoằn ngoèo, đi khoảng hai canh giờ, thấy đã sắp quá canh ba, cũng vẫn không thấy rừng cây mà Phượng Thương nói, chớ nói chi là thôn trang.

Trong lòng đang nghĩ có điểm không thích hợp, Dục Trăn chần chờ một lúc, nhưng vẫn không quay trở lại, thở ra một hơi, bước nhanh về phía trước.

Đi thêm một đoạn nữa, trước mặt quả nhiên xuất hiện một rừng cây, chỉ là ánh trăng mờ mịt, chỉ chiếu một mảnh rừng, nhìn vào phá lệ âm sâu.

Dục Trăn nhíu nhíu mày, thân thể căng thẳng, đi vào.

Trong rừng chẳng biết từ đâu truyền đến tiếng gầm rú, khu rừng như vậy, đừng nói là buổi tối, cho dù là ban ngày, cũng không nhất định có dũng khí đi qua, bên kia khu rừng dù cho có thôn trang, ra vào bất tiện, chỉ sợ cũng không sung túc.

Không muốn ở lâu, Dục Trăn liền nhảy lên ngọn cây, lên xuống vài cái liền ra khỏi khu rừng, quả nhiên thấy ở ven rừng có một con sông nhỏ thong thả chảy qua, dưới ánh trăng, không thấy rõ sâu cạn.

Nhìn xung quanh một lúc, Dục Trăn mới thấy ở một nơi khá xa về bên phải có một cây cầu, hơi nhíu mày, hắn chỉ cảm thấy trong lòng có chút thấp thỏm, do dự một hồi, mới đi về phía cây cầu.

Nói là cầu, kỳ thực chỉ là một thân cây to gác qua sông, đối diện là một bụi cỏ cao đến nửa người, có một con đường nhỏ, dường như để đi tới.

Dục Trăn kéo vạt áo, đi vào trong bụi cỏ, mùi cỏ khô hôi thối xộc vào mũi, không đến nỗi làm buồn nôn, nhưng mà mùi vị nồng nặc, làm cho người ta muốn ngất xỉu.

Lại đi tiếp một lúc, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng chó sủa, phía trước dường như có nhà dân.

Dục Trăn lại càng khẩn trương hơn.

Ra khỏi bụi cỏ, liền có thể thấy được phía trước có một thôn xóm không lớn, khoảng ba năm hộ gia đình, trước thôn có vài mẩu ruộng, treo một ngọn đèn heo hắt, có hai con chó, nghe thấy tiếng bước chân thì sủa hai tiếng rồi lại nằm xuống ngủ.

Dục Trăn đứng ở đó, trong ngực lại đột nhiên có chút luống cuống. Vòng qua hai con chó nhanh chóng vào thôn, trong thôn nhưng lại rất trật tự, đều là tường gạch mái ngói, đi vào bên trong là một từ đường với sân trống hai bên, rõ ràng cùng nơi xa hoa hơn.

Dục Trăn không vào từ đường, đi vào sân, trên cửa có ổ khóa, ngược lại cũng sạch sẽ, chỉ là bên trong dường như không có người ở, Dục Trăn cũng mơ hồ đoán được vài phần, đây là nơi Phượng Thương và Liên Canh ở lúc trước.

Lui về sau vài bước, hắn nhảy qua tường vào, bên trong cũng giống như các đại hộ khác, có tiền viện hậu viện, cũng phân ra viện nhỏ, ánh trăng chiếu lên cửa, vẫn còn đề danh.

Dục Trăn dạo qua một vòng, trước sân có ánh trăng chiếu vào chỗ đề “Thương viên”.

Thương, chết sớm. Chỉ là hai chữ đơn giản, liền như một cái kim thật nhỏ, đâm vào lòng hắn, không nhổ ra được.

Đứng một lúc, Dục Trăn mới bước vào, bên trong là một đình viện rộng mở, một bên đặt binh khí, một bên là cọc gỗ dùng để luyện võ, trong viện chỉ có ba gian phòng, trong lúc nhất thời không biết căn phòng nào là phòng của Phượng Thương.

Tiện tay đẩy cửa ra, bên trong ngoại trừ bày biện giống nhau, có một cái bàn đầy thuốc, có một cái lò thuốc nhỏ, hiển nhiên không phải là nơi ở của một thế tử lâm vào cảnh khó khăn.

Đóng cửa lại, Dục Trăn lại đẩy một cánh cửa khác, chỉ nhìn thoáng qua, liền đóng cửa lại.

Khắp phòng là sách, xếp trên giá, trên bàn, trên mặt đất, ngoại trừ một cái bàn bên cửa sổ có thể ngồi, những thứ khác đều được người ta chất đầy sách.

Phòng thuốc, thư phòng, như vậy căn phòng còn lại, là phòng ngủ của Phượng Thương.

Dục Trăn đặt tay lên cửa, qua một lúc, mới thật cẩn thận đẩy ra.

Bên trong cái gì cũng không có. Không có thuốc, cũng không có sách chất đống.

Một cái giường gỗ, một cái bàn nhỏ, trong góc có một tủ quần áo cũ kỹ, không còn thứ gì khác.

Dục Trăn đứng trước cửa, đột nhiên cái gì cũng không nói ra được.

Xe ngựa chạy nhanh trên đường, Phượng Thương ngồi ở trong xe, dựa vào xe ngủ gà ngủ gật, ngoài xe trời dần sáng, mơ hồ nghe được tiếng người đánh xe kìm ngựa lại, xe từ từ dừng lại, Phượng Thương chậm rãi mở mắt, trong mắt không có nửa phần buồn ngủ.

“Hoàng thượng”. Ngoài xe truyền đến tiếng gọi nhẹ nhàng của Miên Hạ, Phượng Thương lên tiếng, liền nghe thấy nàng thấp giọng nói: “Đã đến ngoài thành, có một người đến, nói là chủ tướng trong thành, phụng mệnh Liên vương tới tiếp giá”.

Biết ý tứ của Miên Hạ, Phượng Thương chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Theo hắn vào đi”.

“Nhưng mà!”. Miên Hạ kêu lên một tiếng, chần chờ một lúc mới nói, “Liên vương như vậy là làm càn, lại không tự mình ra nghênh đón, Hoàng thượng, việc này…”.

“Theo hắn vào đi”. Phượng Thương lặp lại một lần nữa.

Miên Hạ đứng ngoài yên lặng, cuối cùng cúi đầu nói một tiếng, “Đi thôi”. Chờ Miên Hạ quay lại, Phượng Thương liền cảm nhận được xe ngựa từ từ chuyển động.

“Miên Hạ”. Y thấp giọng gọi một tiếng, biết Miên Hạ ở ngoài xe, cũng không chờ nàng trở lại, tiếp tục nói, “Các ngươi chỉ thấy Dục Dặc bất kính, không chịu tới đón. Chẳng qua là hắn sợ thấy Trẫm, trước mặt người khác thất lễ mà thôi”.

Bên ngoài không có thanh âm, qua một lúc, Miên Hạ mới thấp giọng đáp: “Là nô tỳ nghĩ không đủ”.

Phượng Thương cười cười, không để ý đến nàng nữa, nhắm mắt ngủ tiếp.

Đi thêm nửa ngày, đứng trước một đại trạch mới xây, Phượng Thương xuống xe, chúng tướng quỳ xuống hành lễ, nhưng vẫn không thấy Liên vương Dục Dặc. Miên Hạ nghe Phượng Thương nói qua, tất nhiên không dám nhiều lời, nhưng những tùy tùng khác dần dần có chút bất mãn.

Phượng Thương chỉ coi như không biết, cười cười cùng những người khác nói chuyện, đến một người, cười hỏi: “Liên vương của các người đang ở đâu?”.

Người nọ kinh sợ hành lễ, chỉ nghĩ rằng Phượng Thương muốn trách cứ Dục Dặc không ra đón, nhất thời không dám lên tiếng.

“Yên tâm, Trẫm biết rõ Liên vương đang nghĩ gì, ngươi chỉ cần trả lời là được”.

“Vâng, Vương gia đang ở bên trong”. Người nọ không dám tiếp tục yên lặng, liên thanh đáp.

Phượng Thương quay đầu lại nhìn Miên Hạ, ý bảo bọn họ đi trước dàn xếp, lại cự tuyệt mọi người đi theo, một mình đi vào.

Đi thẳng đến tiền thính, mới bước vào cửa, quả nhiên thấy một người quay lưng về phía cửa, vẫn không nhúc nhích, Phượng Thương mím môi cười, kêu một tiếng: “Dục Dặc”.

Người trong sảnh chấn động toàn thân, quay phắt đầu lại, bật thốt lên: “Liên…”. Một chữ cuối cùng không thể nói ra, hắn hơi nhếch miệng, không nói gì nữa.

Ánh mắt Phượng Thương buồn bã, lại lập tức cười đến xán lạn, nhướn mày một cái, nói: “Trẫm tự mình đến định thành, Liên vương cư nhiên không tới tiếp giá, không sợ Trẫm hỏi tội ngươi sao?”.

Dục Dặc hừ một tiếng, cũng không kính cẩn, chỉ nói: “Ngươi muốn hỏi tội, tùy thời đều có thể, cần gì phải lấy việc này làm cớ?”. Dừng một chút, ánh mắt dừng lại ở vết thương trên cằm của Phượng Thương, hơi nhíu mày, cười lạnh nói: “Ngươi có chuyện gì vậy? Sợ chính mình lớn lên quá xinh đẹp sao?”.

Phượng Thương thờ ơ cười: “Không phải là ngại mình lớn lên đẹp, là ngại mình quá giống ca ca, sẽ làm người khác nhận lầm”.

Dục Dặc chau mày: “Ngươi và hắn có chỗ nào giống nhau? Huống hồ, Đương kim thiên tử, ai dám nhận lầm?”.

Phượng Thương nhìn hắn: “Vừa rồi ngươi không phải thiếu chút nữa cũng nhận sai sao?”. Thấy Dục Dặc nhất thời nghẹn lời, Phượng Thương không khỏi bật cười, “Dục Trăn nếu cũng nghĩ giống ngươi thì tốt rồi, đáng tiếc hắn luôn nghĩ đến ca ca, ta tự cào vài vết, để hắn có thể phân biệt được. Như vậy…không giống sao?”.

Dục Dặc lắc đầu nói: “Ngươi cùng hắn, bất quá chỉ là bề ngoài giống nhau mà thôi, chỉ một ánh mắt, ngươi cũng kém xa, sao lại giống được? Ngươi đánh cược như vậy làm gì? Chẳng lẽ ngươi với Dục Trăn…”.

Phượng Thương nhún vai, cũng không đáp lời, im lặng một lúc, đột nhiên nói: “Còn ngươi? Vẫn đang tìm ca ca sao? Có tin tức gì không?”.

Dục Dặc ngẩn ra, mặt lạnh đi, qua một lúc sau mới cười khổ một tiếng, lắc đầu nói: “Tin tức thì luôn có, nhưng khi truy hỏi, lại phát hiện đều là giả”.

Phượng Thương nhìn hắn, Dục Dặc bình thản nói xong, y cũng không khó để hiểu được phía sau có bao nhiêu thất vọng.

Cho rằng lần này là thật, đến khi có kết quả, kết quả vẫn là giả. Thất vọng như vậy, có bao nhiêu người có thể chấp nhận? Người trước mắt nhưng vẫn không chịu buông tha, một năm, lại một năm.

“Buông tha…không phải sẽ tốt hơn sao?”. Nhịn không được hỏi một câu, hỏi xong, ngay cả Phượng Thương cũng giật mình”.

Dục Dặc nhìn y một cái, chậm rãi nói: “Một ngày chưa nhìn thấy thi thể của hắn, hắn liền có khả năng còn sống, chỉ cần còn hy vọng, ta sẽ không từ bỏ”.

Phượng Thương nhìn ánh mắt chuyên chú của hắn, trong lòng không khỏi sinh ra ước ao, cúi đầu cười: “Rõ ràng là ca ca phụ ngươi, không phải sao?”.

“Hắn phụ ta, cùng ta thương hắn, là hai chuyện”.

Phượng Thương chấn động, rũ mắt, nỉ non: “Hai chuyện sao…thật tốt…Nhìn ngươi, không oán không hận ca ca, dù cho là tâm mang thương nhớ, sống một ngày tính một ngày, dù cho chết khi định thành, cũng tốt hơn Hoàng đế này”.

Dục Dặc nghe y thấp giọng nói, nhịn không được cười lạnh một tiếng: “Lời này của Hoàng thượng cũng quá giả dối đi? Lúc ngươi là thế tử nhận hết mọi tôn kính, hắn đang làm gì? Ngươi làm Hoàng đế, ngồi trong triều, hắn thay ngươi làm những gì? Đổi lại? Giống như người thiếu nợ nói với người cho vay rằng, chúng ta đổi cho nhau đi…Lời này không khỏi quá buồn cười đi?”.

“Ta không có!”. Phượng Thương đột nhiên quát to một tiếng, nhìn chằm chằm vào Dục Dặc.

Dục Dặc hoảng sợ, vừa muốn mở miệng, liền thấy Phượng Thương bật cười, trong mắt lại tràn đầy thê lương.

“Dục Trăn nói ta nợ ca ca, ngươi cũng nói ta nợ ca ca, lúc tế tự, cũng có người nói ta giả vờ giả vịt, các ngươi…các ngươi, biết được bao nhiêu!”. Phượng Thương vẫn cười, lui một bước, nhãn thần lại có chút mất khống chế. “Các ngươi biết được bao nhiêu…Thử thuốc luyện võ đọc sách, lúc ta làm những chuyện này, ca ca không phải là đang tĩnh dưỡng sao? Ta ở trong thôn, không phải là bị sư phụ đánh đến ngất đi, cũng là bị mắng lười biếng, bị phạt, huynh ấy ở chỗ Dục Trăn nhận hết sủng ái, ta nợ huynh ấy cái gì? Lúc định thành, huynh ấy tính toán Dục Trăn, tính toán ngươi, cuối cùng tự mình chịu tên chết đi, ta ở trong triều ứng phó khắp nơi, sống tốt sao? Các ngươi luôn nói ta nợ huynh ấy, ta nợ huynh ấy cái gì? Ta cùng huynh ấy là vì thiên hạ này mà sinh ra, bởi vì huynh ấy đã chết, bởi vì ngươi thương huynh ấy, Dục Trăn thương huynh ấy, vì vậy nên huynh ấy là tốt nhất, vì ta còn sống, nên là ta nợ huynh ấy, là như vậy sao?”.