Túy Nhược Thành Hoan

Quyển 2 - Chương 40




Đào Nhi nơm nớp lo sợ mang theo một giỏ thức ăn, theo sau một tên thái giám mập lùn.

Dọc đường đi tên thái giám này không ngừng lặp đi lặp lại chuyện cần làm. Thế nhưng nàng vẫn không hiểu.

Thế tử của Vĩnh Minh thái tử mới từ dân gian trở về, tại sao phải nhất định là nàng làm cơm nước cho hắn? Lại nhất định là tự nàng phải đưa tới, điều này không thể nào lý giải được.

“Bên này!”. Tên thái giám kia đứng bên một bụi cây, vẻ mặt bất thiện ngoắc ngoắc.

“Vâng, vâng!”. Đào Nhi vội vã lên tiếng, chạy tới, thấy hắn chui vào trong bụi cây, lại càng cảm thấy kỳ quái, cũng không dám hỏi, cúi đầu nơm nớp theo sát.

Đi qua bụi cây, liền có thể thấy được một cung điện không lớn, trước cửa có treo một cái bảng hơi cũ, trên đó viết là Hoán Trì cung. Đào Nhi theo thái giám đi vào, thấy dọc theo đường đi đều có thị vệ cải trang vặn hỏi, làm cho nàng càng khẩn trương hơn, hai người đi qua tiền viện, phía sau cung điện là một tiểu viện nhỏ. Tên thái giám kia đi vào trước, Đào Nhi đứng ngoài nghe hắn cao giọng nói: “Nô tài tham kiến thế tử!”.

Không nghe thấy bên trong có thanh âm trả lời, một lát sau, tên thái giám kia liền quát gọi: “Còn không mau tiến vào? Đứng ngốc ở đó là gì!”.

Đào Nhi cả kinh, vội vã cầm giỏ thức ăn đi vào, tò mò len lén ngẩng đầu, liền bật thốt lên: “Tiểu Liễu!”.

“Làm càn! Một nha đầu nhỏ bé, ai cho phép ngươi hô to gọi nhỏ, còn không mau thỉnh tội với thế tử?”.

“Cái này, cái này…”. Đào Nhi nhìn Tiểu Liễu dựa vào giường, nhất thời có chút mờ mịt.

“Ngươi đi ra ngoài, để nàng lưu lại là được”. Tiểu Liễu ho khẽ hai tiếng, cau mày nói.

Tên kia nghe thấy cậu mở miệng, vội vã nở nụ cười: “Vâng, vâng, nô tài xin cáo lui. Nếu ngài có gì phân phó, trực tiếp gọi nô tài là được, nô tài sẽ đứng chờ ngoài cửa”.

Tiểu Liễu cũng không quản hắn, thấy hắn nhanh chóng đi ra ngoài, không đợi Đào Nhi nói năng gì, liền ra dấu cho nàng đóng cửa lại trước.

Đào Nhi kiềm chế nghi hoặc, đóng cửa lại, đặt giỏ thức ăn trong tay lên bàn xong, mới đi đến bên giường: “Sao ngươi lại trở thành thế tử? Ngươi không thấy, Vương gia vừa hồi phủ liền nổi cơn thịnh nộ, còn nghĩ rằng ngươi đã bị Hoàng thượng bắt đi…”.

Tiểu Liễu cười khổ một tiếng: “Ta cũng không biết. Lúc đầu cũng chỉ cho rằng là Hoàng thượng bắt đi, sau đó, lại có người đem ta từ mật thất ra ngoài, nói ta là con tư sinh của Vĩnh Minh thái tử, là thân ca ca của Hoàng thượng, ta cũng hồ đồ, ta cũng không phải là cô nhi gì cả, có cha có nương, sao thân phận lại thay đổi như vậy?”.

Đào Nhi thấy cậu nhíu mày, cũng nhịn không được mà phiền lòng theo, ngồi yên bên cạnh Tiểu Liễu một lúc, mói nhớ ra là mình mang cơm nước tới: “Được rồi, ngươi cho thái giám bảo ta mang cơm đến, là có lời gì muốn ta đem ra ngoài sao?”.

Khuôn mặt Tiểu Liễu nổi lên một vệt hồng khả nghi, một lát sau mới lắc đầu, thật cẩn thận cầm lấy tay Đào Nhi: “Ta chỉ là muốn gặp ngươi một lần”.

Khuôn mặt của Đào Nhi cũng liền nóng lên, cúi đầu không dám nhìn Tiểu Liễu.

Tiểu Liễu thấp giọng ho khan hai tiếng, một lát sau lại cười cười: “Ta nói cho ngươi biết, hiện tại ngươi vào được, chỉ sợ là rất khó ra ngoài. Ngươi có oán ta không?”.

“Nói cái gì mà ngốc quá vậy?”. Đào Nhi hít một hơi, thanh âm nhỏ xuống, “Ở trong Vương phủ, ngày ngày nhớ ngươi, không biết ngươi sống như thế nào, bệnh còn chưa khỏi, có người chiếu cố ngươi hay không… Lo lắng như vậy, lại chẳng thể ở bên cạnh ngươi, có chuyện gì, cũng là hai người cùng gánh vác, so với một người không phải tốt hơn sao…”.

“Đào Nhi…”. Đôi mắt Tiểu Liễu nóng lên, nắm lấy tay Đào Nhi thật chặt, qua một lúc mới nói, “Mặc kệ bọn nó nói thật hay giả, chờ Hoàng thượng trở về, sẽ luôn có một kết quả. Nếu như… khi đó còn sống, ta sẽ đi xin đại ca để chúng ta rời khỏi Thịnh kinh, đi đến một vùng quê nào đó yên ổn sống, có được không?”.

Lời nói của Tiểu Liễu rất bình thản, nhưng rõ ràng là đồng ý chuyện cả đời, khuôn mặt Đào Nhi nóng lên: “Không phải ngươi luôn không chịu đáp lại ta sao? Bây giờ nói như vậy, không sợ ta sẽ cự tuyệt ngươi sao?”.

Tiểu Liễu nhợt nhạt cười: “Dù sao ngươi cũng nhất định phải bồi bên cạnh ta, cự tuyệt hay không cự tuyệt không phải cũng như nhau sao?”.

“Thối Tiểu Liễu!”. Đào Nhi mắng một tiếng, trên mặt lại càng đỏ hơn.

Qua một lúc, Đào Nhi mới ngẩng đầu nhéo nhéo khuôn mặt của Tiểu Liễu: “Sắc mặt sao lại tệ như vậy, bọn họ không chiếu cố người bệnh sao?”.

Tiểu Liễu cười: “Bọn họ chịu cho ta ở căn phòng này đã là không tệ rồi. Vừa rồi ngươi không nghe nguời kia nói sao? Hắn chờ ở ngoài cửa… Ngươi cho rằng thật sự là hầu hạ sao? Hắn chỉ là ở bên ngoài trông chừng, để ngừa ta làm ra chuyện lừa gạt gì thôi”.

Đào Nhi nhếch môi nhưng lại không nói lời nào, một hồi sau mới nhẹ giọng nói: “Dường như hôm qua Hoàng thượng đã quay về Thịnh kinh. Vương gia tự mình đi nghênh tiếp, nhưng hôm nay lại chưa thấy quay về”.

Tiểu Liễu sửng sốt một chút, rũ mắt xuống: “Bây giờ loạn thành như vậy, đại ca cũng nên ở bên cạnh Hoàng thượng. Hoàng thượng từ bên ngoài quay về, so ra vẫn không thể nắm rõ tình hình ở đây như đại ca”.

“Nhưng mà Vương gia không biết người Thái bảo nói là thế tử là ngươi! Nếu như ngài ấy cũng Hoàng thượng thương lượng kế hoạch, cuối cùng quyết định đem thế tử giết chết, vậy ngươi phải làm sao?”.

Thấy Đào Nhi vẻ mặt khẩn trương, Tiểu Liễu cười cười, an ủi nàng: “Không có việc gì, đại ca không biết, nhưng chỉ sợ Hoàng thượng đã biết rõ. Bằng không ban đầu y cũng không đem ta nhốt trong cung. Huống hồ Thái bảo bọn họ cũng sẽ không dễ dàng để ta chết đâu”.

“Nói thì nói vậy, nhưng mà…”.

Tiểu Liễu đưa tay mơn trớn má Đào Nhi: “Đừng sợ, không sao đâu, không phải ngươi nói nếu có chuyện gì cũng có hai chúng ta cùng gánh vác sao? Việc này không phải ngày một ngày hai là có kết quả, chúng ta cứ an tâm ở lại đây, đợi đến cuối cùng là đươc rồi”.

Đào Nhi nhìn cậu, vẻ mặt Tiểu Liễu tái nhợt, nhưng ánh mắt lại rất kiên định, chần chờ một lúc, cuối cùng Đào Nhi chậm rãi gật đầu.

Một lúc này, lại là hai tháng.

Bất tri bất giác đã đến cuối hè, khí trời oi bức, trong gió lại mang theo một tia lạnh lẽo.

Sức khỏe của Tiểu Liễu càng lúc càng tệ, Đào Nhi nhìn thái y thỉnh thoảng được mời tới xem bệnh cho cậu chỉ kê đơn mà không nói gì, lại càng thêm lo lắng. Ngược lại Tiểu Liễu lại không để ý đến, nếu không thì cũng cười an ủi nàng.

“Không sao đâu, hàng năm khi chuyển trời đều như vậy, chờ khí trời ổn định sẽ tốt thôi”.

Đào Nhi nhìn cậu hữu khí vô lực, chỉ cắn răng giậm chẫn: “Sinh bệnh chính là ngươi, ta sao lại phải thay ngươi lo lắng! Ngươi…”.

“Được rồi được rồi…”. Tiểu Liễu vỗ vỗ nàng, thấy dáng vẻ Đào Nhi như sắp khóc, thật cẩn thận tiến tới gần, hôn nhẹ lên trán nàng, “Không phải sợ, ta không sao”.

Đào Nhi chỉ cắn môi không nói lời nào, qua một lúc, thấy Tiểu Liễu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ không nói lời nào, mới mơ hồ cảm thấy có chuyện kỳ quái, nhỏ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”.

Tiểu Liễu lắc đầu, một lúc sau mới nói: “Ngươi có phát hiện hay không, hôm nay người ở ngoài cửa dường như… đặc biệt nhiều?”.

Nghe cậu nói vậy, sắc mặt Đào Nhi cũng ngưng trọng lại: “Hơn nữa, những người đó dường như không giống với ban đầu”.

Tiểu Liễu gật đầu: “Có thể đã sắp đến lúc rồi. Hoàng thượng trở về cũng hơn hai tháng, nói như thế nào cũng nên có hành động mới đúng”.

“Tiểu Liễu…”. Đào Nhi không nhịn được mà khẩn trương lên.

Tiểu Liễu vỗ vỗ tay nàng: “Chuyện gì nên đến rồi cũng sẽ đến, nói không chừng đại ca sẽ phái người đến cứu chúng ta đi”.

“Ngươi sai rồi”. Một thanh âm cắt đứt lời của hai người, hai người liền biến sắc, trong phòng đã có thêm một người. Dung nhan tuyệt đại, lại lạnh lùng, trong mắt của Tiểu Liễu lại hàm chứa một tia trào phúng, chính là Phượng Thương.

“Hoàng thượng?”. Tiểu Liễu bật thốt lên, lập tức che kín miệng mình, chỉ nhìn thẳng vào y.

Đào Nhi ở một bên không nói được lời nào.

Phượng Thương quét mắt sang Đào Nhi, lạnh lùng nói: “Ngươi đi ra ngoài, có người đến liền ngăn lại”.

“Không được! Đào Nhi ngươi lưu lại!”. Chẳng biết lấy dũng khí ở đâu, Tiểu Liễu khẽ quát một tiếng.

Phượng Thương lạnh lùng cười: “Lưu lại cũng được, Trẫm sẽ giết nha đầu này trước”.

“Ngươi!”. Tiểu Liễu trừng mắt nhìn Phượng Thương, một câu cũng không nói được. Cậu không biết Phượng Thương nói thật hay giả, chỉ là sự băng lãnh trong mắt người này làm cậu không dám không tin.

“Ra ngoài”. Phượng Thương cúi đầu phun ra hai chữ.

Đào Nhi hoảng sợ nhìn về phía Tiểu Liễu, một hồi lâu, cuối cùng Tiểu Liễu gật đầu, Đào Nhi mới nơm nớp lo sợ nhìn hai người rồi đi ra ngoài.

Bên ngoài truyền đến tiếng quát hỏi, không biết Đào Nhi đáp lại như thế nào, chỉ chốc lát sau, thanh âm mới xa dần.

Phượng Thương quay đầu nhìn Tiểu Liễu, người trước mặt so với lúc trước còn gầy yếu hơn, trong mắt lại thiếu đi sự sợ hãi khi đó, không khỏi cười lạnh một tiếng, nói: “Đại ca của ngươi không thể tới cứu ngươi được rồi”.

Tiểu Liễu chỉ nhìn Phượng Thương mà không nói lời nào.

“Dục Trăn đã bị ta giam lại, thế lực của Thái bảo trong cung cũng đã bị áp chế phần lớn. Chỉ cần giết ngươi, chuyện này có thể dọn dẹp sạch sẽ”. Mỗi câu mỗi chữ Phượng Thương nói ra lại không thấy Tiểu Liễu có nửa điểm biến hóa, không khỏi hơi nhướn mày, “Ngươi không sợ?”.

Tiểu Liễu nhìn y: “Nếu như Hoàng thượng thật sự muốn giết Tiểu Liễu, không cần thiết phải nói những lời này”.

Phượng Thương ngẩn người, một lát sau lại bật cười: “Ngươi có lời muốn hỏi Trẫm sao?”.

Tiểu Liễu chần chờ một lúc, cuối cùng nắm chặt tay: “Đồn đại là thật?”.

Phượng Thương hơi ngẩng đầu, cười lạnh một tiếng: “Giả”.

Tiểu Liễu nhìn y, qua một lúc đột nhiên nở nụ cười, thấy Phượng Thương khẽ run nhìn mình, mới chậm rãi mở miệng: “Vậy là tốt rồi. Nếu như ta với ngươi thật sự là huynh đệ, vậy thật sự là mất mặt muốn chết”.

Phượng Thương nhíu mày: “Có ý gì?”.

“Ta chưa từng thấy qua ai lại bi thảm hơn ngươi”. Tiểu Liễu nhìn thẳng vào Phượng Thương, “Lúc đại ca không thương ngươi, ngươi lại muốn làm thế thân của ca ca mình, như vậy không đáng thương sao? Đến khi đại ca nguyện ý yêu ngươi, ngươi lại không dám thẳng thắn đối đãi với huynh ấy, giống như một tiểu cô nương vậy, bị ngươi thích cũng vậy, thích ngươi cũng vậy, không phải là người khác suy đoán ngươi đang nghĩ cái gì, đoán không được lại giống như người khác nợ ngươi, ta thật sự thay đại ca ủy khuất. Ngươi cho là chỉ có một mình ngươi cố gắng, đại ca không có chút để tâm nào sao? Nếu ngươi không tin đại ca, còn nói cái gì thương huynh ấy chứ?”.

“Ngươi câm miệng!”. Phượng Thương khẽ quát một tiếng, vung tay lên, một thanh đoản kiếm kề lên cổ Tiểu Liễu, “Nói thêm một chữ nữa Trẫm sẽ giết ngươi!”.

“Thật khó coi”. Tiểu Liễu trào phúng nhìn y, “Nếu như ngươi là đệ đệ của ta, ta sẽ cho ngươi một tát, làm cho ngươi nhìn rõ mình có bao nhiêu ấu trĩ. Ngươi cho rằng chặn được miệng ta mọi chuyện sẽ thay đổi sao? Không phải là đại ca không thương ngươi, căn bản là ngươi không tin tưởng huynh ấy sẽ yêu ngươi! Ngươi cho rằng mình rất đáng thương, vậy ngươi có nghĩ đến đại ca chưa? Huynh ấy yêu Lạc vương, vì cái gì chỉ vì ngươi nói thương huynh ấy, huynh ấy lại quên đi Lạc vương mà đến yêu ngươi? Vì ngươi mà lo lắng?”.

“Ngươi câm miệng, câm miệng…”. Phượng Thương như mất khống chế mà rống lên, ngoài cửa sổ vang lên vài tiếng “sưu sưu” bén nhọn cắt đứt lời y, lớp giấy mỏng bị vật cứng chọc thủng, vài đạo ngân quang hướng hai người phóng tới, Phượng Thương không kịp suy nghĩ, liền theo phản xa đưa tay ôm lấy Tiểu Liễu lăn trên mặt đất.

Tiểu Liễu hoảng sợ mở to hai mắt, chỉ thấy trước mắt một mảnh đỏ sẫm.