Tuyến Xe Cuối

Chương 9




Nhà của Tham Chỉ chỉ cách bến cuối chừng năm phút đi bộ.

Vậy nên, những ham muốn cháy bỏng của họ không cần phải đợi quá lâu để được thỏa mãn.

“Ha…ưm…a…Chỉ….đại ca…”

Vừa bước vào nhà, Hà Hi Lân đã bị Tham Chỉ đè nghiến lên cánh cửa trạm trổ cầu kỳ, hôn điên cuồng, bộ đồng phục chỉnh tề bị giằng xé, quần cũng dần tuột xuống đất. Hai tay cậu quàng qua bờ vai Tham Chỉ, miệng hé mở để anh có thể thỏa thuê đùa bỡn.

Nụ hôn của Tham Chỉ khiến cậu sung sướng đến run rẩy, đầu lưỡi anh như một kẻ khiêu vũ chuyên nghiệp, nó mời gọi và cuốn Hà Hi Lân đi theo từng bước nhảy của mình. Hà Hi Lân cảm thấy hẳn nụ hôn này sắp đi đến cuối, “cậu nhỏ” đã hưng phấn và nhô lên từ bao giờ.

Tham Chỉ nâng chân phải của cậu lên, khiến nơi ẩn dấu dục vọng của cả hai cọ xát lấy nhau, rồi anh mút mát bờ môi đã có chút sưng tấy của Hà Hi Lân, lại nhẹ nhàng xoa nắn gương mặt đã đỏ lựng lên như trái cà chua chín: “Dù rất muốn em được hưởng thụ chuyện này ở một nơi thoải mái hơn, nhưng Tiểu Hi, anh không nhịn nổi nữa … ”

Rốt cuộc, Hà Hi Lân cũng có thể thốt ra những lời say đắm từ sâu trong lòng, cậu ôm ghì lấy anh, rên rỉ, vặn vẹo để cả hai càng dính sát vào hơn nữa: “Đè em xuống đi … Ngay bây giờ …”

Tham Chỉ đáp lại cậu bằng một nụ hôn còn điên dại hơn khi nãy, rồi kéo tuột quần nhỏ của cậu xuống, mò tay vào hang động bí ẩn đã từng cất chứa rất nhiều món đồ chơi tình ái.

Không cần phải kìm nén nữa, Hà Hi Lân để mặc cho mình kêu lên những lời *** đãng: “Chưa đủ …. Mau đi vào …”

Tiếng cười khẽ vang lên bên tai Hà Hi lân: “Em quả là một học sinh xuất sắc, biết rằng không cần phải giấu kín bản chất trước mặt anh.” Tham Chỉ rút bao cao su từ trong túi, dùng răng xé phần giấy bọc rồi mặc vào cho cây súng của mình. Hai tay anh ghì lấy bờ eo đang đong đưa của cậu thiếu niên, tiếp, Tham Chỉ mau chóng chiếm lấy cậu, không chút chần chờ.

Hà Hi Lân chìm sâu vào cơn khoái lạc, cất lời rên rỉ không ngừng, hang động phía sau thít lại, cảm nhận từng đường nét của thứ vừa mạnh mẽ lao tới.

“Sâu hơn chút nữa …a … a…” Ngọn lửa tình càng bùng lên, hai cánh tay của Hà Hi Lân quấn lấy Tham Chỉ, cậu rướn đầu để anh có thể liếm hôn phần cổ mình.

Tham Chỉ thoáng rút ra, rồi lại nghiến đến nơi tận cùng của cậu nhóc, cơ thể cậu giật lên vì sung sướng: “A… lên đỉnh rồi sao? Em thích đến vậy cơ à?”

“Đừng dừng lại … ”

Hà Hi Lân dùng cả cơ thể để siết chặt lấy Tham Chỉ, chỉ sợ rằng anh sẽ buông mình ra. Cậu nâng cái chân đang đặt trên đùi anh lên để có thể nuốt lấy anh sâu hơn nữa.

Hai người khao khát nhau đến điên cuồng. Những bộ đồ vốn thẳng thớm nay rơi lả tả trên nền nhà lát đá cẩm thạch bóng lộn.

“A, thích quá… Chỉ đại ca…” Hà Hi Lân lả đi bởi những lần “càn quét” của Tham Chỉ. Cậu rên lên khi lại được đẩy lên đến phần đỉnh của ngọn đồi sung sướng. Nước mắt bị cơn cực khoái ép ra lăn dài  trên má, chưa kịp rớt xuống thì đã bị Tham Chỉ liếm mất. Đầu óc cậu mụ mị. Giờ, Hà Hi Lân chẳng thể làm gì ngoài việc tựa vào vai anh, thở dồn dập và chờ đợi thứ nghẹn cứng trong cái vật đang khuấy đảo cơ thể mình được hoàn toàn giải phóng.

Dù đã bắn tinh nhưng Tham Chỉ vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn. Anh rút ra, bế Hà Hi Lân tới chiếc ghế sa lông ở phòng khách.

Hà Hi Lân nằm vắt ở phần thành ghế, cái mông còn lưu lại vết cấu cong lên, bờ eo đong đưa, ánh mắt ướt át nhìn Tham Chỉ đầy khát khao: “Nữa cơ … ”

“A, Tiểu Hi, nhìn em thế này *** đãng thật đấy.” Lột nốt những mảnh vải còn sót trên người cả hai, Tham Chỉ nắm lấy đầu Hà Hi Lân, ép cậu  nhìn vào tấm gương lớn trước mặt, “Xem vẻ mặt em đó, ha?” Anh xoa nắn nơi nằm giữa hai chân cậu, “Em muốn gì?”

Cậu nhìn vào tấm gương được quấn viền bằng những dây leo màu kim. Nó phản chiếu một Hà Hi Lân trần truồng, hai tay chống vào chiếc ghế sa lông xanh nhạt, bờ môi sưng lên và đỏ mọng do bị hôn quá nhiều, khóe môi còn vương lại phần nước miếng lọt ra trong cơn cao trào khi nãy, cơ thể nóng hầm hập không ngừng đong đưa, khiến “cậu nhỏ” của mình cứ cọ xát trong bàn tay Tham Chỉ.

Tham Chỉ – cũng đang trong trạng thái trần trụi – nhìn về phía gương. Hình ảnh phản chiếu trong gương của anh và Hà Hi Lân ở ngoài đời thực nhìn nhau chăm chú – giống như cảnh từng xảy ra trên chuyến xe bus hôm nào.

Nỗi ham muốn rít gào thành tiếng trong tâm trí Hà Hi Lân, cậu rạp xuống thành ghế, bấu chặt lấy nó, cơ thể lắc qua lắc lại.

“Ưm … a… yêu em đi… Chỉ đại ca… ”

“Hửm?” Tham Chỉ cúi xuống liếm láp đôi vai ướt đầm của cậu thiếu niên, khéo léo tránh đi bờ môi đang van nài được âu yếm, anh xoay mặt cậu ra trước gương, “Nói rõ lên nào… Anh không nghe được.”

“Cắm vào em… ghim chặt lấy em… nghiền nát em… đùa bỡn em… Chỉ đại ca… dù cho em có gào khóc, có ngất đi… thì cũng đừng dừng lại….”

“A, ra bình thường, em lúc nào cũng nghĩ tới những điều đó sao?”

“A, ưm… Từ lần đầu tiên gặp anh… Em đã luôn… ” Hà Hi Lân gật đầu lia lịa.

Ngón tay thon dài mân mê phần khe mềm mại và khiêu gợi, tiếng khóc nức nở xen lẫn niềm vui thích của cậu thiếu niên vang vọng trong phòng khách: “Ngoan lắm, vậy giờ em có thể nói cho anh biết – vì sao caravat của anh lại bị bẩn không?”

“Bị, bị… dịch thể của em… ”

“Em dùng nó để tự an ủi mình à?” Tham Chỉ nhướn mày, đôi môi anh nở một nụ cười tán thưởng.

“Giỏi lắm, anh thích câu trả lời này.” Tham Chỉ chìa chiếc caravat mình đeo hôm nay ra trước mặt Hà Hi Lân, “Đây là cái anh hay dùng nhất, vậy giờ em… dùng nó để tự an ủi cho anh xem đi.”

“Củi khô lửa bốc”. Khi nghe người khác sử dụng câu nói ấy để miêu tả khao khát *** mãnh liệt, Hà Hi Lân còn ngỡ ấy chỉ là một hình ảnh so sánh đơn thuần. Nhưng giờ cậu đã biết – mình sai rồi!

Ngay lúc này đây, cậu như đang bị ngọn lửa hừng hực nuốt chửng, không thể kiềm chế những khát khao trong lòng và hành vi của mình nữa, dù có đau đớn cũng vẫn vui lòng.

Hai tay bị chiếc còng bằng da  còng ở sau lưng, cậu quỳ xuống sa lông mềm mại, miệng mút mát nơi cương cứng của Tham Chỉ, “cậu nhỏ” bị caravat siết chặt, còn chỗ đói khát phía sau đang ngậm lấy một cây gậy mát xa dạng đuôi cún.

“A… ưm… A!” Phần lưỡi cậu liếm vòng quanh từng đường nét của thứ trong miệng, đôi mắt khép hờ, vẻ mặt đầy thỏa mãn như đang nhấm nháp thứ cao lương mỹ vị gì. Gian phòng ngập tràn những tiếng lép nhép *** đãng.

Tham Chỉ thảnh thơi hưởng thụ sự phục vụ của Hà Hi Lân. Anh dựa vào chỗ vịn của sa lông, một tay vỗ về cái đầu đang đong đưa của Hà Hi Lân, một tay thỉnh thoảng giật giật chiếc caravat đang thít lấy cậu: “Cái đuôi kia đúng như anh nghĩ… hợp với em lắm, Tiểu Hi đáng yêu của anh… ”

“A… Ha… ” Tần số rung quá nhẹ của cây gậy mát xa không đủ để khiến Hà Hi Lân tìm được miền khoái lạc, cậu đành lắc mông thật mạnh để thứ ấy có thể kích thích mình nhiều hơn nữa, phần đuôi chó bên ngoài vẫy vẫy theo.

Thấy ánh mắt khao khát, van xin của Hà Hi Lân nhìn mình, Tham Chỉ mỉm cười nói: “Sao? Còn muốn thứ khác à? A, được chứ, em muốn gì thì cứ chọn đi.”

Hai mắt Hà Hi Lân lóe lên vẻ vui sướng, cậu liếm lại một lượt thứ nóng bỏng trong miệng rồi mới đành lưu luyến nhả ra, tiếp, vội vã đứng dậy: “Chỉ đại ca… Cái gì cũng được sao?”

“Ừm, anh đang đợi em đây.”

Hà Hi Lân nhấc đôi chân đang run lẩy bẩy của mình, chật vật hồi lâu mới ngồi lên được đùi anh, thứ cương cứng kia lọt thỏm giữa hai khe mông của cậu. Cậu nghiêng mình, hôn lên đôi môi chưa tắt nụ cười kia, chủ động vói lưỡi vào trong, quấn quít lấy anh đến si mê, đắm đuối khi được đáp lại.

Nụ hôn nồng nàn và ướt át chấm dứt. Đầu ngón tay của Tham Chỉ lướt theo từng đường nét trên gương mặt Hà Hi Lân. Thấy đôi môi cậu ngậm lấy ngón tay mình, nụ cười anh càng trở nên rạng rỡ: “Chỉ thế thôi sao?”

Bờ môi của Hà Hi Lân dần dịch chuyển đến nơi khác, đầu tiên là hầu kết, sau khi để lại một dấu hôn, nó trượt xuống vùng ngực, “Chỉ đại ca…” Cậu cọ cọ mặt mình vào bờ ngực đang phập phồng ấy, cảm nhận tiếng tim đập chậm rãi, sau đó cắn lấy phần nhô lên phía bên phải. Hà Hi Lân nghe được tiếng anh khẽ rên, rồi, một bàn tay giữ lấy eo cậu, tay kia túm cây gậy mát xa phía sau, rút ra rồi lại cắm vào.

“A a! Thế này… thực…. a…”

Tham Chỉ không ngừng điều chỉnh góc độ ra vào của cây gậy, nhưng nhất quyết không chịu để nó đè qua điểm mẫn cảm của của Hà Hi Lân. Điều này khiến cậu bứt rứt, khó chịu vô cùng, đành phải vặn vẹo, cọ xát để tạm an ủi.

Rốt cuộc, phần ngực bên trái và bụng cũng được Hà Hi Lân hầu hạ. Dù thế nhưng cậu vẫn chưa được nhận lấy sự thỏa mãn từ anh, cậu dính chặt lấy phần eo của Tham Chỉ, uốn éo liên hồi, cảm nhận thứ nóng bỏng đó ngay gần sát mông mình: “Đi vào đi… Em muốn anh khuấy đảo em… Chỉ đại ca…”

“Đừng vội… ” Tham Chỉ dịu dàng hôn lên đôi mắt đã đẫm nước, mặc bao cao su, rồi bỗng tăng tốc cho cây gậy mát xa, đợi đến khi Hà Hi Lân sắp lên đến đỉnh lại đột ngột rút ra, sau đó dùng thứ của mình lấp vào khoảng trống.

Đột nhiên cảm nhận được thứ cương cứng ấy, Hà Hi Lân không ngừng đong đưa cơ thể, khiến cho mỗi lần nó đi vào, cậu đều bị kích thích đến sướng điên lên, phần chất nhầy rỉ trên đầu “cậu nhỏ” đã thấm đẫm caravat.

Ngay giây phút đạt đến đỉnh cực khoái, một cơn choáng váng chưa từng gặp đột nhiên ập lấy tâm trí cậu, khiến cậu chỉ có thể ngồi phịch xuống người Tham Chỉ.

Cậu đột nhiên nhớ tới chiếc cặp sách và di động mình quẳng trên xe bus. Mà sao mình lại nghĩ đến chúng nhỉ?

Đã mấy giờ rồi? Hẳn cha mẹ đang đi tìm mình? Họ sẽ biết mình đang ở đâu sao?

Mệt quá, chẳng muốn nghĩ gì nữa.

Trong cơn mơ hồ, cậu cảm thấy đôi bàn tay của ai đó đang dịu dàng cởi bỏ chiếc còng, vỗ về lưng mình, như một người cha đang vỗ về đứa con bé bỏng.

“Ngủ đi, Tiểu Hi, bé cún đáng yêu và thông minh của anh… ngủ ngon… rồi anh sẽ tiếp tục chơi với em.”

Nếu có thể mãi mãi ở lại nơi này, mãi mãi vô ưu vô lo, thì dù có phải làm một con cún vâng lời chủ cũng không sao.

Ấy là suy nghĩ cuối cùng lóe lên trong tâm trí, trước khi cậu chìm vào giấc ngủ.