Tuyệt Ái Nô Phi

Chương 23: Theo bổn vương tiến cung




Mang thai… mang thai… mang thai…

Hắn không cách nào tưởng tượng người đã từng được mình nâng niu trong lòng bàn tay mà yêu sủng lại có sự thay đổi như vậy, hắn lại càng không tưởng tượng nổi dáng vẻ mềm mại của thân thể nàng ở dưới thân người đàn ông kia, cũng không thể chịu đựng được nàng màng thai con của người khác, còn vội vã chiêu cáo thiên hạ!

Phẫn nộ, điên cuồng, chiếm lấy.

“Tâm Uyển!!”Hắn thở hổn hển nặng nhọc, điên cuồng mà đâm vào, khiến người con gái dưới thân đau nhức liên miên, ý thức đã sớm mơ hồ, thậm chí ngay cả dưới thân có máu chảy ra cũng không phát giác, “Nói cho ta biết vì sao vì sao vì sao!!!”

Tiếng nói như khàn đi, khoái cảm lên tới đỉnh cao sau đó là đau đớn, Lạc Cơ Nhi cảm thấy dưới thân giống như bị bị môt đao nóng bỏng đâm vào, cơn đau gay gắt xâm nhập vào từng bộ phận trong cơ thể, chỉ có nước mắt ẩm ướt chứng mình nàng còn đang tỉnh, không hề có sức phản kháng

Không có một vùng da thịt nào là nguyên vẹn.

Bị giữ lấy, bị xâm lược, trở thành một người con gái cho người khác nhào nặn, hung hăng tàn phá bừa bãi

Sự chua xót mãnh liệt kéo đến, nàng muốn khóc, nhưng trong nháy mắt bị khoái cảm và đau đớn ùn ùn vây quanh giống như cuốn sạch tất cả, nàng không chịu nổi mà kêu lên, nàng không đủ sức để nói, tiếng phát ra khàn khàn tràn ngập tuyệt vọng. Nàng hoàn toàn buông xuôi, mặc cho những kích thích đỉnh điểm kia đến, từng chút từng chút một đánh vào ý thức của nàng, làm nàng không kiềm chế được mà run rẩy.

Rốt cục, ở khoảnh khắc cuối, nàng tuyệt vọng nâng trán lên, đôi mắt thê lương xinh đẹp từ từ nhắm lại

Ngất xỉu, tới một cách hung mãnh như vậy.

Ý thức còn sót lại trong nháy mắt, nàng cảm nhận được hắn bứt ra và đứng lên, buông ra một câu băng lãnh tàn khốc.

“Đêm nay, theo bản vương tiến cung!!”

__________________________________________________ ____________________________________

Nàng thật muốn, thật muốn mình không tỉnh lại

Một luồng ấm áp nóng rực vây quanh, mang theo sự ôn nhu an ủi lan ra toàn thân từng chút từng chút một.

Cảm giác này, thật ấm áp, thật yên bình.

Nàng cố gắng để bản thân hưởng thụ sự tốt đẹp ngắn ngủi trong giấc mộng này, không cần lại mở mắt để thấy sự tăm tối không có thiên lý. Chỉ là nghĩ đến người đàn ông kia nàng sẽ run rẩy cho đến khi nàng cảm giác có người đang chạm vào thân thể của nàng.

“A…” Tỉnh lại trong sự sợ hãi, đôi mắt Lạc Cơ Nhi mở ra ngập nước, ngực hơi phập phồng khẽ thở.

Nhìn đến tỉnh cảnh trước mắt xong, nàng rốt cục muốn thét chói tai, nhưng mở miệng, lại chỉ là tiếng nói khàn khàn!

Cả người nàng ngâm trong bồn tắm, có bảy, tám người con gái mặc trang phục nô bộc vây quanh nàng, những bàn tay mềm mại để trên người nàng, xúc cảm xa lạ làm nàng có chút run rẩy, những người này thấy nàng tỉnh lại, cũng có chút kinh ngạc.

“Không nên đụng vào ta!”Lạc cơ nhi khàn giọng nói, nàng có phần hoảng sợ né ra sự đụng chạm của những người đó, ánh mắt trong suốt tràn ngập thê ai.

“Cô nương, cô không phải sợ, chúng ta chỉ là giúp cô lau người mà thôi “

“Cô nương, cô đừng tránh.”

“Không muốn, không muốn, không muốn!” Nàng bối rối mà dùng cánh tay nhỏ bé yếu ớt ôm lấy thân thể, nước mắt tràn ngập quanh mi, “Không nên nhìn ta, không nên đụng ta! Các ngươi đều đi ra ngoài!!”

Nàng tự mình biết rõ trên người có bao nhiêu dấu vết nhục nhã, nàng không muốn những ấn ký này phơi bày trước mắt bất kỳ người nào!!!

Các cô nương nhìn nàng có chút khó xử, nàng giống như con thú bị thương, cuộn mình lại mép bồn tắm, hai mắt trong suốt đẫm lệ mang đầy cảnh giác, vai suy nhược run run, trên vai đầy dấu hoan ái khiến con gái nhìn vào phải đỏ mặt.

Tay hắn, môi hắn, mùi hương của hắn lưu lại cùng với những vết bầm tím thật lâu không chịu tiêu trừ.

Cô nương, chúng tôi phải giúp cô tắm rửa nha, tối nay cô phải hầu vương gia vào cung, không chuẩn bị tốt sao được?”

Tiến cung.

Nàng ngẩng đầu kinh ngạc, đồng tử trong suốt xinh đẹp chứa đầy thống khổ nhìn người nữ tử đang nói trước mắt, cảm giác như bị xé rách thành từng mảng, cảm thấy tứ chi trong bồn nước nóng như mềm nhũn ra. Thậm chí cảm thấy xương cốt toàn thân đều bị hắn hủy đi rồi lắp lại, sự mê hoặc hung ác cùng chiếm đoạt, làm nàng chỗ xanh chỗ bầm tím, đau đớn thống khổ

Một tiếng “ưm” im ắng, Lạc Cơ Nhi bám vào mép bồn tắm.

Cảnh giác hơi chút trầm tĩnh lại, các cô nương xung quanh trao đổi ánh mắt với nhau, chợt vươn tay về phía nàng.

“Không được..!!” nàng vô thức né ra, giọng nói yếu ớt, kinh hoảng mà chống cự, nhìn các cô nương xung quanh sắc mặt chợt đỏ dần, Lạc Cơ Nhi cắn môi dưới, nước mắt lại trào ra, khe khẽ nói: “Không cần, tự ta làm.”

Các cô nương thoáng chút sửng sốt, lúc này mới lùi về, để mặc nàng.

Tay run run cầm lấy khăn tắm tơ tằm, trước ánh nhìn của bọn họ, nàng bắt đầu chà lau, theo cổ tay đến bả vai, đến ngực, cảm giác nhục nhã bao vây lấy nàng. Nàng cố sức chà xát, dường như muốn chà sạch mùi hương đàn ông lưu lại trên người mình. Nhắm mắt lại, nàng cũng cảm thấy hô hấp nóng rực của hắn ở sau gáy mình, bức nàng không có đường trốn thoát.

“Cô nương, cô mạnh tay quá.” Một người bên cạnh nhìn ra hành động của nàng, muốn ngăn nàng lại.

Lạc Cơ Nhi ngừng tay, nước mắt lã chã rơi vào trong bồn nước, trong nháy mắt liền biến mất như chưa từng tồn tại.

“Thân thể của ta, ta có thể tự lo được, mời các người đi ra ngoài.”

Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, hơi run rẩy nói với mọi người.

“A? Cô khẳng định thân thể này là của cô?” Đi kèm theo là một giọng ôn nhu đến từ phía cửa. Cửa “chi nha” một tiếng mở ra, một đôi giày thêu màu phấn hồng bước đến gần nàng, làn váy màu xanh nhạt thướt tha di chuyển, như khiến người khác rung động.

Một bóng dáng mảnh mai hiện ra ở cửa, gương mặt rất thanh tú, các đường nét rõ ràng.

Mọi người thấy nàng đến, ngay lập tức bèn chỉnh lại quần áo, cúi đầu hành lễ: “Bích Dao cô nương.”

Người con gái được gọi là Bích Dao cười yếu ớt, ánh mắt đảo qua mọi người, dừng lại trên người nữ tử mềm mại trong bồn tắm, hờ hững nói: “Tất cả xuống dưới, một mình ta ở lại đây là được rồi.”

Mọi người gật đầu, lập tức ngoan ngoãn nối đuôi nhau đi ra ngoài.

Dường như chỉ trong nháy mắt, căn phòng dày đặc hơi nước chỉ còn lại hai người con gái.

Lạc Cơ Nhi đưa mắt nhìn nữ tử thanh nhã kia, không hề trang điểm, dung mạo phảng phất chút ưu thương, đang nhìn nàng không rời mắt