Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 216: Ta phải đi




Trong viện, Độc Cô Niệm đứng ở bên cạnh một lò luyện đan đang hừng hực thiêu đốt, toàn thân lộ vẻ nghiêm túc.

Phương Lâm vừa mới đi tới cửa lại nhìn thấy Độc Cô Niệm trong giây lát có hành động. Bàn tay ngọc trắng như tuyết của nàng nặng nề đánh vào trên thân đỉnh.

Ầm!

Tiếng thứ nhất vang lên, lửa của lò luyện đan đều biến mất. Phương Lâm thấy vậy, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ kinh ngạc.

Ngay sau đó, Độc Cô Niệm đánh xuống chưởng thứ hai!

Ầm!

Lò luyện đan giống như trúng tà, nhanh chóng chấn động. Bên trong lò luyện đan còn liên tục truyền đến những tiếng phụt phụt, giống như dược liệu ở bên trong đang tiến hành va chạm kịch liệt.

Độc Cô Niệm giống như không thấy được Phương Lâm tiến vào. Cái miệng nhỏ nhắn của nàng khẽ mím lại, lập tức đánh xuống chưởng thứ ba.

Ầm!

Một chưởng này vừa đánh xuống, lò luyện đan thoáng cái đã khôi phục lại sự yên tĩnh, bịch một tiếng, rơi xuống đất.

Một mùi đan nồng đậm từ trong lò luyện đan này phiêu đãng ra. Mặc dù Phương Lâm đứng ở phía bên ngoài viện cũng có thể ngửi thấy.

Phương Lâm nhìn Độc Cô Niệm, lại nhìn lò luyện đan. Nụ cười trên mặt hắn càng hiện rõ.

Độc Cô Niệm đứng ở nơi đó khẽ thở dốc. Trên mặt nàng có vài phần mệt mỏi và tái nhợt, lại có phần phức tạp.

Phương Lâm mỉm cười, đi vào sân mở miệng nói:

- Không tệ lắm. Ngươi đã học được Chấn Tam Sơn của ta, có hình có dạng.

Độc Cô Niệm nghe vậy, lập tức tươi cười, nói:

- Đúng vậy. Cũng không xem thử bản tiểu thư là ai? Chỉ là Chấn Tam Sơn, có thể làm khó được ta sao?

Phương Lâm thấy bộ dạng nàng đắc ý như vậy, hắn không nhịn được lại đi tới xoa xoa đầu của nàng. Điều này chọc cho Độc Cô Niệm bất mãn một hồi. Nàng hất bàn tay của Phương Lâm xuống.

- Ngươi có thể đừng xoa đầu ta hay không? Gia gia ta nói, xoa đầu người ta, sau này sẽ không cao lên được.

Độc Cô Niệm bĩu môi bất mãn nói.

Phương Lâm cười hì hì:

- Ta thấy ngươi cả đời này cũng chỉ cao được như vậy thôi.

Độc Cô Niệm nghe thấy hắn nói vậy liền giận dữ, vung vẩy nắm đấm lại đánh về phía Phương Lâm.

Phương Lâm nắm lấy cánh tay của nàng, trừng hai mắt nói:

- Nha đầu thối này, ba ngày không đánh, ngươi muốn lật ngói đúng không. Ta chính là sư phụ của ngươi, ngươi lại dám động tay động chân với sư phụ của ngươi như vậy sao? Quả thực là đại nghịch bất đạo.

Độc Cô Niệm hừ một tiếng:

- Ta lại không thừa nhận ngươi là sư phụ của ta.

Phương Lâm bị Độc Cô Niệm chọc tức. Hắn trực tiếp một tay xách Độc Cô Niệm lên, làm ra vẻ muốn ném nàng ra ngoài sân.

Chỉ có điều Độc Cô Niệm không ngờ không hét loạn gào loạn giống như mọi ngày. Nàng vô cùng bình tĩnh.

Phương Lâm có phần nghi ngờ. Hắn thả Độc Cô Niệm xuống. Thần sắc nàng phức tạp, kinh ngạc nhìn Phương Lâm.

- Thế nào? Hồn bị ném mất rồi sao?

Phương Lâm nhíu mày hỏi.

Hai tay Độc Cô Niệm vặn vẹo lại cùng một chỗ, khẽ cắn môi. Phương Lâm nhiều lần truy hỏi, cuối cùng nàng mới mở miệng:

- Ta phải trở về.

Lúc này đến lượt Phương Lâm giật mình.

Trở về? Nha đầu kia phải trở về sao?

- Ngươi muốn trở về nơi nào?

Phương Lâm hỏi một vấn đề rất ngu. Sau khi hỏi ra lời, chính hắn đều muốn phì cười.

Độc Cô Niệm lại rất nghiêm túc trả lời:

- Ta phải về Huyền quốc.

Huyền quốc. Độc Cô gia chính là cắm rễ ở Huyền quốc. Độc Cô Niệm nói phải trở về, tất nhiên là trở lại gia tộc của nàng.

Không biết tại sao, trong lòng Phương Lâm lại hoàn toàn không cao hứng nổi. Dựa theo lẽ thường, Độc Cô Niệm phiền toái lớn này rời đi, Phương Lâm đáng lẽ phải cao hứng khoa chân múa tay mới đúng.

Nhưng bây giờ nghe tin Độc Cô Niệm phải ra đi, trong lòng Phương Lâm không chỉ không có bất kỳ cảm giác vui sướng nào, trái lại có cảm giác phiền muộn không hiểu nổi.

Chỉ có điều Phương Lâm vẫn tươi cười, nói:

- Cái đuôi nhà ngươi cuối cùng cũng sắp đi.

Thấy Phương Lâm còn cười, Độc Cô Niệm buồn bực, hung hăng đạp Phương Lâm một cước.

Phương Lâm bị nàng thình lình đạp một cước, đau cũng không phải đau, nhưng trong lòng hắn lại càng thêm phức tạp, giống như lật úp năm vị. Các loại cảm giác dâng lên đầu hắn.

- Vậy, khi nào ngươi trở lại?

Phương Lâm sờ sờ mũi, có phần xấu hổ hỏi.

Độc Cô Niệm liếc mắt nhìn hắn một cái, nhỏ giọng nói:

- Lục thúc của ta truyền tin tức cho ta, bảo ta mau chóng trở về. Trong vòng một tháng nữa, ta sẽ rời đi.

Phương Lâm nghe vậy, gật đầu. Ba tháng sau hắn cũng phải đi tới hang động vô tận dưới lòng đất, Độc Cô Niệm không có khả năng đi theo hắn. Nàng trở về gia tộc của mình cũng tốt.

- Ngươi ở đây cũng chơi đủ rồi. Cần phải trở về.

Phương Lâm cười nói.

Độc Cô Niệm yếu ớt nhìn Phương Lâm, khẽ thở dài một tiếng. Nàng có phần rầu rĩ không vui đi qua bên cạnh.

Phương Lâm ngược lại rất bình tĩnh. Hắn trở lại trong phòng bắt đầu luyện đan.

Còn có ba tháng nữa sẽ phải đi tới hang động vô tận dưới lòng đất tràn ngập nguy hiểm. Phương Lâm nhất định phải chuẩn bị thật tốt. Các loại đan dược đều phải chuẩn bị đầy đủ mới tốt.

Hơn nữa, lần này Phương Lâm nhận được truyền thừa của bốn thánh. Hiệu lực của viên đan dược màu vàng kim kia vẫn còn. Phương Lâm phải nhân lúc hiện tại có thời gian rảnh rỗi, cố gắng luyện hóa một hồi, hoàn toàn hấp thu dược lực của viên đan dược màu vàng kim này.

Còn có một hộp ngọc thần bí cũng thuộc về một phần truyền thừa của bốn thánh, Phương Lâm lại không có cách nào mở ra được. Hắn cũng muốn nhân lúc này, cố gắng nghiên cứu xem thử hộp ngọc này rốt cuộc có manh mối gì.

Nói chung, Phương Lâm vẫn có rất nhiều chuyện muốn làm. Chỉ riêng chế luyện một số đan dược cần thiết, đều đã tốn của Phương Lâm không ít thời gian.

Chỉ có điều, ngay từ mấy ngày đầu, Phương Lâm lại không thể tĩnh tâm được. Trong lúc luyện đan, chẳng biết tại sao hắn sẽ nhớ tới thần sắc rầu rĩ không vui của Độc Cô Niệm, trong lòng hắn lại phiền não một hồi.

Qua rất nhiều ngày, Phương Lâm mới dần dần khiến cho trái tim của mình yên tĩnh trở lại. Một khi đã tĩnh tâm, làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ có hiệu suất.

Mấy ngày qua Độc Cô Niệm vẫn luôn bận rộn làm chuyện của mình, gần như không mấy khi nói chuyện với Phương Lâm. Hình như nàng đang hờn dỗi.

Mà bên ngoài, bởi vì Phương Lâm một lần bay lên trời đã gây ra sóng to gió lớn.

Trước đó, tin tức Phương Lâm trở thành đệ tử chân truyền Tử Hà đã được chứng minh là sự thực. Toàn bộ Đan tông từ trên xuống dưới còn chưa hết khiếp sợ. Hiện tại, bọn họ lại được biết Phương Lâm không ngờ bái lạy hai người tông chủ Hàn Lạc Vân cùng với Thái thượng Tiền trưởng lão làm lão sư.

Tin tức này còn khiến cho người ta khó có thể tin nổi hơn tin tức Phương Lâm trở thành đệ tử chân truyền Tử Hà. Người nghe được tin tức này, gần như phản ứng đầu tiên đều là liên tục lắc đầu.

Đùa kiểu gì vậy? Bái hai người làm lão sư, hơn nữa còn là hai vị phật lớn có quyền cao chức trọng ở trong Tử Hà tông sao? Phương Lâm hắn có tài đức gì?

Không có mấy người sẽ tin tưởng. Cho dù Phương Lâm thu được truyền thừa của bốn thánh, cho dù Phương Lâm trở thành đệ tử chân truyền Tử Hà, nhưng đồng thời bái lạy Hàn Lạc Vân và Tiền thái thượng làm lão sư, điều này quả thực quá mức kinh thế hãi tục.

Phóng tầm mắt nhìn lịch sử Tử Hà tông truyền thừa nghìn năm này, cũng chưa từng có tiền lệ như vậy.

Hơn nữa, trong lòng bọn họ không muốn tin tưởng. Một Phương Lâm trước đó vẫn chỉ là đệ tử trung đẳng, đột nhiên thoáng cái lại leo lên cao đến mức bọn họ không thể leo tới nổi. Điều này khiến cho trong lòng bọn họ không có cách nào tiếp nhận được.

Khi tin tức từ Tử Hà tông truyền đến, xác nhận Phương Lâm bái hai người kia làm lão sư là sự thực, những người vẫn không muốn tin tưởng đều cảm thấy khó hiểu.

Đây lại là sự thật sao?

Tất cả mọi người bất kể là Võ tông hay Đan tông, cho dù trước đây vẫn rất ít người biết về Phương Lâm, lại đều hiểu rõ một việc.

Phương Lâm đã tiến vào nhóm đệ tử có vị trí tối cao trong toàn bộ Tử Hà tông, hơn nữa cũng có chỗ dựa vững chắc khủng khiếp nhất.

Tất cả mọi người bên ngoài ồn ào náo động nhưng Phương Lâm lại không hề lưu ý tới. Ngược lại, Độc Cô Niệm thường xuyên ra ngoài, nghe được một ít lời bàn luận liên quan tới Phương Lâm. Thần sắc nàng mơ hồ, trong lòng càng mê man.

- Ta làm thế nào đây?

Độc Cô Niệm đứng ở trong sân, nâng cằm nhìn lò luyện đan của mình, lặng lẽ đờ người ra.

Phương Lâm ở phía sau nhìn nàng hồi lâu. Sau đó hắn đi lên phía trước, mỉm cười nói:

- Chúng ta đi Trúc Thanh Lâm đi dạo một lát đi?