Tuyệt Đỉnh Vô Tình Tuyết Lăng

Chương 105: Đổi khác




Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới đó 3 năm đã trôi qua. 3 năm, quãng thời gian nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, nhưng chừng đó cũng đã là quá đủ để cho thiên hạ hứng chịu cơn chấn động này tới cơn chấn động khác

Đầu tiên là việc Phụng Nhan cô nương của Hộ Quốc phủ, người sau này tham gia kỳ thi hoa khôi nức tiếng thiên hạ rồi trở thành Thiên Lang đệ nhất hoa khôi, phát hiện được ông chủ của tiệm trang sức lớn mạnh nhất Thiên Lang lại có liên quan tới tổ chức chịu trách nhiệm về cái chết của tiên vương Hoàng Lực khi tìm được tại tư gia của hắn thẻ bài chữ "Vô". Không muốn để lại mầm họa, nàng giả vờ cùng với những người khác trong Hộ Quốc phủ đi mua sắm rồi nhân đó diệt trừ kẻ gián điệp khốn nạn đó. Lúc đầu, mọi người chứng kiến sự việc cứ tưởng do ông ta đắc tội với nàng nên mới phải nhận lấy kết cục thảm thương đó nhưng khi toàn bộ sự thật được phơi bày, tiếng tăm về tài năng, về đức độ của nàng nhanh chóng lan truyền khắp Thiên Lang, cộng thêm sắc đẹp nghiêng trời, biến nàng trở thành nữ nhân được nhiều người mong muốn nhất nơi đây. Đến ngay cả Tần Khải Quân công tử cũng không phải ôm ấp một mối tình si với nàng hay sao? Tiếc thay, trái tim nàng đã trao trọn cho Thế Thành, làm cho không biết bao nhiêu người khóc ròng, tiếc thương cho mối tình không kết quả của bản thân

Kể từ ngày đó, khắp chốn Thiên Lang không một ai không biết hai chữ "Phụng Nhan". Và cũng từ đó, những người con gái bẩm sinh với vòng 1 khiêm tốn, trước nay luôn mang trong mình sự tự ti vì không bằng chị bằng em, trong phút chốc cảm thấy cuộc đời sao mà đẹp tới thế. Nhìn người ta xem, "cỡ" như thế còn trở thành hình mẫu biết bao nam nhân mơ ước, "nhỏ" như ta thì có thành vấn đề gì? "Nhỏ" mới thực sự là đẹp! Và cũng kể từ khi ấy, những chị em sinh ra "hơn" người bỗng chốc cảm thấy ông trời thật quá bất công. Tại sao mình lại bị "to" như vậy??? Tại sao???

Tiếp đến, tại đám cưới của Đoạn Tuấn Khởi, trưởng tử của Đoạn gia và Lãnh Tình, công chúa độc nhất của Nguyệt Dạ, bị một yêu quái bí ấn phá đám, khiến cho đôi tân nhân lỡ dở cảnh xuân. Tại sao, nơi Đoạn phủ uy nghiêm, nơi bao phủ bơi kết giới hùng mạnh có thể xuất hiện yêu quái? Đó là bởi, yêu quái đó, hay nói đúng hơn, có xuất xứ không hề tầm thường. Khi mọi sự đã bình yên, người ta tìm thấy một thẻ bài chữ "Vô" bằng bạc rơi lại, giống hệt thứ thẻ bài tìm được tại tư gia ông chủ tiệm trang sức tại Thiên Lang

Mọi chuyện chưa dừng tại đó, sau quãng thời gian dài điều tra, La Dẩn, tên phản đồ tại Nguyệt Dạ, kẻ gây nên cái chết cho Lãnh Tư quận chúa, người đã anh dũng hy sinh bảo vệ sự an toàn cho quân vương Lãnh Khuyết, hoàng hậu Lưu Ly, cũng thuộc tổ chức chữ "Vô" khi một thẻ bài chữ "Vô" bằng bạc nữa được tìm thấy bên trong hang ổ của hắn!

Toàn dân chúng thiên hạ không khỏi khiếp sợ trước tổ chức bí ẩn, nằm trong bóng tối giật dây mọi chuyện. Rốt cuộc, tổ chức này có xuất xứ ra sao? Tại sao hết lần này tới lần khác đều nhắm tới tam quốc nhị họ?

Thiên Lang quốc, 3 năm trước, vào một đêm mưa gió, thái tử Hoàng Lam đột nhiên lên cơn sốt cao không rõ nguyên nhân. Biết bao ngự y tài giỏi được triệu vào cung nhưng đều bó tay, bệnh tình nhóc ta không hề thuyên giảm. Đến khi tất cả đã hết hy vọng, chuẩn bị tinh thần cho điều xấu nhất có thể xảy ra thì Hoàng Lam lại hoàn toàn bình phục như một phép màu, không để lại bất cứ di chứng nào cả. Ngỡ rằng vận xui đã qua đi với Hoàng gia thì sức khỏe của hoàng hậu Mộc Nhã đột nhiên chuyển biến xấu. Lúc đầu, ngự y tưởng bà do quá lo lắng, dẫn tới cơ thể suy nhược nhưng qua một thời gian dài dùng thuốc bổ, tình trạng không những không giảm mà còn ngày càng nghiêm trọng. Hoàng thượng Hoàng Quân liền không chút chậm trễ bố cáo toàn dân thiên hạ, bất kỳ kẻ nào, xuất thân ra sao, nếu có thể chữa khỏi căn bệnh kỳ lạ của hoàng hậu, sẽ được trọng thưởng. Hết người này tới người khác đi, mọi chuyện vẫn vậy. Mộc Nhã ngày một đau ốm, Hoàng Quân ngày một lo lắng, chuyện triều chính cũng vì vậy mà bị ảnh hưởng không nhỏ

Đang lúc bầu không khí u buồn bao phủ Thiên Lang thì một hỷ sự không ai ngờ tới xảy ra. Hoàng My, quận chúa độc nhất, hoàng muội của Hoàng Quân và Tần Kính, người được thế gian đồn thổi sẽ trở thành Tần gia chủ kế nhiệm khi Tần Lịch trăm tuổi, sau thời gian tìm hiểu, nên duyên vợ chồng. Khỏi phải nói, chuyện này có ảnh hưởng to lớn thế nào tới cục diện thiên hạ. Đoạn gia và Nguyệt Dạ, giờ là Thiên Lang và Tần gia, kẻ trước người sau trở thành thông gia, quyền lực dần dần phân chia thành hai cực lớn. Trước tình hình đó, Vỹ Đồ vẫn giữ nguyên vị trí trung lập, không ngả nghiêng về bên nào hết

Đám cưới Hoàng My và Tần Kính diễn ra long trọng với mức độ an ninh được tăng cường tối đa, đề phòng có sự bất trắc xảy ra như tại lễ thành hôn của Đoạn Tuấn Khởi và Lãnh Tình. May sao, không có gì xảy ra. Nhưng như vậy, không có nghĩa mọi chuyện sẽ suôn sẻ. Vận đen dường như vẫn không ngừng đeo bám Hoàng gia khi Hoàng My và Tần Kính dù đã cố gắng rất nhiều nhưng vẫn không thể mang thai. Sức khỏe hai người đều bình thường, các danh y trên thiên hạ đều đã kê những phương thuốc bổ trợ nhưng kết quả vẫn chỉ là một con số 0 tròn trĩnh

Cuối cùng, vào lúc tất hy vọng đều đã biến mất, Tần Lịch, dùng mọi mối quan hệ mình có, trực tiếp diện kiến Thần cơ diệu toán Đường Khiển Nha, mang về viên đá thần theo lời chàng có khả năng giải trừ lo lắng của bản thân. Lúc đầu, Tần Lịch còn chưa hoàn toàn tin rằng một viên đá có thể giúp Hoàng My và Tần Kính có bầu nhưng rồi sự thực đã chứng minh, trên đời không gì là không thể. Hai tháng sau, Hoàng My có tin vui! Kể từ đó, Tần Kính ngày ngày kè kè theo Hoàng My, không muốn có bất cứ chuyện gì không may xảy tới với nàng, mặc cho chỉ còn vài tháng nữa là đại hội pháp sư toàn thiên hạ diễn ra

Với tư cách là con cái của bên thông gia, Tần Khải Quân thay mặt Hoàng My nay đã không tiện di chuyển, ở lại Hộ Quốc phủ, hoàn thành những việc dang dở của nàng. Có người nói, ngày 15 hàng tháng, chàng ta đều đứng trên tòa nhà cao nhất trong phủ, dưới ánh trăng sáng, tựa như đợi chờ một người nào đó

Sau khi bị La Dẩn, sư phó của Lãnh Nhu mưu phản bất thành, dưới sự càn quét, diệt trừ không chút lưu tình của Lưu Ly và Lãnh Khuyết, tất cả dư đảng của hắn ta đều không còn sót lại dù chỉ một ít, đảm bảo sự an toàn cho vương thất Lãnh gia nhưng cũng đồng thời để lại một khoảng trống khổng lồ trong triều đình. Vào lúc chưa tìm được người đủ tài năng để thay thế, trên đường trở về sau đám cưới của Lãnh Tình, ba người Lưu Ly đụng độ nhện yêu sức mạnh phi thường và cũng gặp được người mang tới đáp án họ cần

Công tử họ Tú, cùng với nương tử họ Dạ và hài nhi của mình, sau khi cứu giá thành công, cùng với toàn gia Lãnh Khuyết trở về Nguyệt Dạ, từ đó dần dần trở thành cánh tay phải, chống đỡ triều đình trước mọi hiểm nguy xảy tới. Lúc đầu, nhiều đại thần còn lo lắng, mọi sự ngày đó chỉ là dàn dựng. Nhưng khi biết rằng, Tú công tử có mối thù sâu sắc với thừa tướng đã qua đời của Thiên Lang, người trước kia là kế phụ của chàng, người đuổi chàng và thê tử chàng ra khỏi nhà sau khi mẫu thân qua đời, hại chàng bị hủy đi con mắt, người sau này cùng với hài nhi và toàn gia bị chết, sự đắn đo này nhanh chóng biến mất

Thiên Lang đã có mối thù với Tú công tử, Nguyệt Dạ lại có ân với chàng, chàng có thể là cá hai mang, lẻn vào đây với mục đích bất chính ư?

Cùng với Đằng đại nhân, Tú công tử trở thành cột chống, chống đỡ cả triều đình Nguyệt Dạ, giúp Lãnh quân vương phân ưu mỗi khi đối diện với những sự việc khó khăn

Hoàng cung Vỹ Đồ trong thời gian này xuất hiện tin đồn, có ma quỷ đang ám tại đây, khi không chỉ một mà có rất nhiều người không dưới một lần, nhìn thấy có một bóng người, không rõ nam hay nữ, thoắt ẩn thoắt hiện tại ngự hoa viên. Những pháp sư hùng mạnh, tài giỏi nhất trong cung đã thử nhiều, rất nhiều lần hòng làm sáng tỏ xem, đó là người, là yêu, hay thật sự ... là ma. Nhưng tất cả đều thất bại. Kẻ đó đến và đi như một cơn gió, không để lại chút dấu vết

Lúc này, người ta chợt nảy lên một suy nghĩ, chuyện này có liên quan gì tới tổ chức chữ "Vô" bí ẩn kia không?

Kể từ sau khi Đoạn gia có thêm người, tình cảm của Đoạn Tuấn Khởi và Lãnh Tình ngày một thắm thiết, đi đâu cũng có nhau, không rời nửa bước. Nhị thiếu gia, Đoạn Khởi Tân vẫn chưa tìm được ý trung nhân, trở thành đối tượng được không ít khuê nữ mong muốn. Do không muốn đệ đệ mình cảm thấy cô đơn, phu thê Đoạn Tuấn Khởi lúc nào cũng mang theo Đoạn Khởi Tân, và từ đó, hình ảnh 3 người họ bên nhau từ sáng tới tối đã không còn gì mới mẻ đối với mọi người. Không biết có phải là trùng hợp hay không nhưng cũng giống như phu thê Hoàng My, Lãnh Tình cũng chưa có tin vui. Tuy thế, Đoạn Trung, Vương Nhạn, Lưu Ly và Lãnh Khuyết cũng không lấy làm sốt ruột, vì suy cho cùng, nàng ta vẫn còn trẻ, việc gì phải gấp gáp cơ chứ?

Về phần Đoạn gia tam tiểu thư, Đoạn Tuyết Lăng, từ sau đám cưới của đại ca, nàng không ngừng chu du thiên hạ, mở mang tầm hiểu biết, chưa một lần quay lại Đoạn gia thành. Nàng đi đâu, người ta không biết, chỉ biết rằng, hàng tháng nàng vẫn đều đặn gửi thư về nhà, nói rằng mình vẫn ổn, không để cho người nhà mình lo lắng

Hữu Tình lâu, tửu lâu từng một thời đứng trên bờ vực phá sản trước sự cạnh tranh khốc liệt của đối thủ, vực dậy một cách thần kỳ dưới sự cải tiến, đổi mới của ông chủ Vụ Đương, trở thành tửu lâu số một Vỹ Đồ. Thừa thắng xông lên, Vụ Đương, dưới sự cho phép của nhị họ tam quốc, mở chi nhánh khắp toàn thiên hạ, dĩ nhiên là ngoại trừ Những vùng đất khác, hàng năm đóng góp một lượng thuế không hề nhỏ cho dân chúng mỗi nơi. Có người nói, lý do Vụ Đương từ một người không ai biết biến thành một người không ai không biết là do có kẻ đứng đằng sau, cung cấp một lượng lớn kim tiền để cho ông thoải mái làm tất cả những điều mình muốn mà không gặp bất cứ trở ngại nào cả. Điều này, không ai dám chắc, bởi sau cùng, tin đồn cũng chỉ là tin đồn mà thôi

Lại nói về tin đồn, thế gian, một lần thêm nữa, lại xuất hiện câu chuyện về Phượng hoàng lửa sà xuống sông tắm. Thực hư ra sao, không ai biết. Với thế giới từng ngày từng giờ xuất hiện những tin tức giật gân hơn, chuyện này nhanh chóng chìm xuồng. Hầu hết mọi người đều quên nó nhưng cũng có những người không khỏi băn khoăn, chuyện này nếu là thực thì vì lý do gì Phượng hoàng lửa lại phải làm như thế?

Kim Sang Đấu giá hội hội chủ – Kim Nguyên Khánh, bị chính thê thông đồng với trưởng tử, lừa sạch gia tài, đuổi khỏi nhà với hai bàn tay trắng, để đôi gian phu dâm phụ có thể đường hoàng ở bên nhau. Bị hai người thân yêu nhất phản bội, Kim Nguyên Khánh đã nghĩ tới chuyện tự tử. Đúng cái giây phút đấy, chàng gặp được người nữ tử mang lại cho chàng một lý do để tiếp tục sống. Đồng vợ đồng chồng tát biển Đông cũng cạn, sau biết bao nỗ lực, cuối cùng Kim Nguyên Khánh cũng đoạt lại được sản nghiệp của mình, trao cho đôi cẩu nam nữ thứ bọn chúng xứng đáng nhận được – không gì hết. Xấu hổ, tủi nhục, hai kẻ đó tự sát, trước khi chết không quên xin lỗi chàng

Dưới sự trợ giúp của nương tử, Kim Nguyên Khánh phát triển Đấu giá hội Kim Sang, trải qua những gian khó không ai kể xiết, chàng đưa Kim Sang trở thành một tượng đài không ai có thể phá vỡ trong giới đấu giá. Bội phục tinh thần vượt khó của Kim Nguyên Khánh một, người đời còn thán phục vị nương tử mới của chàng mười. Đến với chàng khi trong tay không có gì, sát cánh bên chàng vượt bao khổ ải, trợ giúp chàng đứng ở vị trí người người ngưỡng mộ, thế gian có mấy người nữ tử làm được như thế? Không ít người tò mò, không biết nàng ta trông như thế nào. Theo lời của những kẻ hiếm hoi diện kiến, làn da nàng trắng như tuyết, đôi mắt đỏ như son, mái tóc nàng mang sắc nâu cùng với mạng ngọc che mặt khuất lấp đi dung nhan nàng

Việc có màu mắt, màu tóc khác thường cũng không phải việc hiếm. Nhưng tại sao nàng lại suốt ngày đeo mạng che mặt?

Có người nói, là do nàng quá xấu xí nên không dám lộ mặt

Có người nói, là do nàng quá mức xinh đẹp nên không muốn gây nên những phiền toái không cần thiết

Có người nói ...

Cuộc sống cứ như vậy sinh động trôi qua, chớp mắt một cái, chỉ còn 1 tháng nữa là đại hội pháp sư toàn thiên hạ diễn ra

Đoạn phủ

Buồn bã đứng im giữa màn đêm đen kịt, không một ánh sao, Đoạn Khởi Tân não nề thở dài. Đã 3 năm trôi qua, tam muội vẫn không một lần về nhà

Phải chăng muội ấy vẫn còn giận ta?

Phải chăng muội ấy vẫn không thể tha thứ cho ta?

Tuyết Lăng, nếu nhị ca ... nếu nhị ca yêu nữ nhân, người nhị ca yêu ... chắc chắn sẽ là muội ...

Nhưng ... nhưng ... chỉ tiếc ... chỉ tiếc rằng ...

Sát khí cuồn cuộn bùng nổ trong không khí phá tan mạch suy nghĩ của Khởi Tân

"Cao thủ nào vừa tới, có thể hiện thân để tại hạ diện kiến có được không?"

Sức mạnh của người này ... không tầm thường ...

Thậm chí có phần ... trội hơn ta ...

Đêm hôm khuya khoắt, kẻ tới đây ... chắc chắn không có ý tốt ...

Ta từ trước tới nay không đắc tội với ai ... vậy cớ sao ... cớ sao ...

Từ trong bóng đêm, hắc y nhân với thân thể thanh mảnh, đôi mắt ngập tràn hận thù, không nói không rằng lao tới tấn công Khởi Tân

Từng làn gió sắc như dao, bén như kiếm bao vây Khởi Tân, với ý định dồn chàng ta vào tử địa. Cảm nhận được chủ nhân gặp nguy hiểm, yêu quái cận thân của chàng – Tiểu Thanh hiện thân

"Chủ nhân, cẩn thận"

Hiện nguyên hình là Unicorn thanh khiết, Tiểu Thanh lao tới, dùng sừng toan đâm mạnh vào ngực hắc y nhân thì một quả cầu năng lượng phóng tới, đẩy mạnh chàng cùng chủ nhân mình ngã sõng soài trên mặt đất

Mọi chuyện diễn biến quá nhanh khiến cho Khởi Tân không kịp phản ứng. Đến khi nhận ra, chàng đã hoàn toàn lâm vào hiểm cảnh. Thân thể khổng lồ của Tiểu Thanh đè chặt trên người chàng khiến chàng không thể cử động. Tồi tệ hơn, dưới đòn công kích của hắc y nhân, Tiểu Thanh đã bất tỉnh nhân sự!

Chẳng nhẽ ... hôm nay ... là ngày chết của Khởi Tân ta???

Ta rốt cuộc đã gây thù chuốc oán ... với kẻ nào ... để đêm hôm có kẻ xông tới sát hại ta ... mà không nói một tiếng ...?

Hắc y nhân căm thù nhìn Khởi Tần rồi lấy tay tạo thành một phong cầu, bắn thẳng về phía chàng. Đúng lúc tưởng như cái chết đã quá mức cận kề, không biết từ đâu chui ra một hắc y nhân thứ hai đứng chắn trước mặt chàng, khẽ phẩy tay một cái, hóa giải phong cầu

Cái gì? Lại thêm một tên nữa ư?

Khởi Tân còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì hắc y nhân thứ hai khẽ nhún chân, lao tới ôm chầm hắc y nhân thứ nhất, thì thầm điều gì đó rồi cả hai xoay người, biến mất vào đêm đen thăm thẳm

Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy?

Khi đã rời khỏi Đoạn phủ, Phụng Nhan lấy tay lột lớp vải che mặt đen xì xuống, chầm chậm lên tiếng, "Thật là ... nếu ta không tới đúng lúc ... có phải là ... Tiểu Thành Thành ... ngươi không giống ta, bàn tay ngươi chưa bao giờ dính máu tanh, đừng có làm những điều bản thân mình rồi sẽ hối hận, có được không?"

Trở về với lớp phục y xanh ngọc thường ngày của mình, Thế Thành nhìn Phụng Nhan rồi nói, "Phụng Nhan, sao ngươi biết ta tới tìm Khởi Tân? Còn nữa, bằng cách nào ngươi đến được đây?"

"Còn bằng cách nào nữa? Cũng như ngươi, tất nhiên là ta nhờ Bạch Băng cô cô rồi. Tiểu Thành Thành, khi ngươi nhờ thất cô cô đưa ngươi tới Đoạn phủ, ta đã đoán được lý do thật sự của ngươi rồi. Nghe ta, có được không? Cùng ta quay về Thiên Lang đi, có được không?"

"Không! Ta không thể quay về! Khó khăn lắm, ta mới có thể thức dậy. Nếu không nhân cơ hội này, ta ... ta ... sợ ... sợ ... rằng ... bản thân sẽ mãi mãi ngủ quên. Ta phải báo thù cho mẹ. Nếu không phải do tên khốn Khởi Tân đấy, mẹ ta ... mẹ ta ... sao có thể rơi xuống vực sâu muôn trượng, sao có thể rời xa chúng ta? Là do hắn, tất cả là do hắn! Ta phải giết hắn!!! Ta nhất định phải giết hắn!!!"

Phụng Nhan không nói tiếng nào, giang tay ôm Thế Thành vào lòng, "Ta biết, chuyện đó ta biết. Nhưng, Tiểu Thành Thành, tình cảm không phải thứ có thể ép buộc, ngươi hiểu ý ta không? Ta cũng như ngươi, hận Khởi Tân, mong hắn ta nhận lấy sự trừng phạt vì đã làm tổn thương Thánh chủ. Nhưng suy cho cùng, chúng ta có thể trách hắn ư? Tiểu Thành Thành, hiện giờ ngươi đang xúc động, hãy bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ xem bản thân có nên làm điều mình vừa làm hay không? Ta tin, nếu Thánh chủ ở đây, nếu Ngọc Giai không ngủ say, hai người họ cũng không đồng ý với cách làm của ngươi. Tiểu Thành Thành, nghe ta lần này nhé, được không?"

Thế Thành lặng im không nói

Giây lát sau, khi mọi sự xúc động đã lắng xuống, Thế Thành nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay của Phụng Nhan, phi thân vào bóng tối

"Tiểu Thành Thành, ngươi suy cho cùng cũng là một người lương thiện ..."

-----------------------------------------

Pháp Sư hội

Kể từ sau cái chết của Tằng Gia Trúc và sự ra đi đột ngột của Tằng Gia Viên, vị trí của Tằng gia trong Pháp sư hội tuy không còn được như trước nữa nhưng vẫn là một trong ba cột chống đảm bảo trật tự của nơi đây

Lúc này, trong phòng, Tằng Gia Hiển đang ngồi im luyện công thì chợt, một cảm giác đau đớn lan tràn toàn thân khiến cho ông lấy tay che miệng kho không ngừng

"Phụt"

Nhìn lòng bàn tay ngập tràn sắc đỏ của máu, Tằng Gia Hiển biết thời gian của mình không còn nhiều

Ta phải nhanh lên ... ta phải nhanh lên ...

Nếu ta không nhanh lên ... ta ... việc ta muốn làm ... sẽ không còn kịp nữa ...

Trước khi chết ... ta nhất định ... nhất định phải hoàn thành ... hoàn thành việc đó ...

"Ai?"

Cảm nhận được có kẻ không mời mà đến, Tằng Gia Hiển đứng thẳng dậy, không quên che giấu tình hình sức khỏe suy sút của bản thân bằng vẻ ngoài vô cùng khỏe mạnh

"Tằng trưởng gia, ta và ngài đều biết sự thật, còn giả vờ nữa mà làm gì?"

Tằng Gia Hiển nhìn kẻ vừa mới, suy nghĩ giây lát, nhếch mép cười nhạt rồi nói, "Ta cứ tưởng là ai? Hóa ra lại chính là kẻ đứng đằng sau giật dây Tằng Gia Viên. Ta nói vậy, có đúng không?"

Kẻ vừa tới gật đầu, "Ngài có thể gọi ta là Thần Giả. Đúng vậy, Tằng Gia Viên là người của ta cài vào Pháp Sư hội. Ta vốn định lợi dụng hắn thâu tóm Pháp Sư hội, bắt đầu từ Tằng gia nhưng có vẻ như ngài đã biết được điều đó, cho nên mới không trọng dụng hắn mà thay vào đó là ả nữ tử vô dụng đã chết kia, có phải không?"

Tằng Gia Hiển đáp, "Có vẻ như sau cùng, hắn ta cũng không thuộc sự kiểm soát của ngươi nữa, đúng không? Vậy nên, ngươi mới tới tìm ta?"

Đúng vậy, ta trọng dụng Gia Trúc không phải vì ta thiên vị, không phải vì ta có cảm giác đặc biệt với nàng

Ta trọng dụng Gia Trúc vì ta không thể trọng dụng Gia Viên

Vì ta biết, hắn ta tới đây là có mục đích!

"Tằng trưởng gia, ngài nói đúng. Ta hôm nay tới tìm ngài là vì muốn cùng ngài hợp tác. Chỉ cần ngài đồng ý, ta sẽ giúp ngài thực hiện điều ngài mong muốn nhất. Suy cho cùng, ngoài lý do Gia Viên là người của ta, ngài trọng dụng Gia Trúc vì hy vọng sau này ả ta sẽ trở thành con dâu của ngài, giúp ngài ở bên con trai mình lúc bản thân không còn có thể nữa. Ta nói vậy, có đúng không?"

Ta thật không ngờ, đến lúc ta cần, tên khốn kia lại bặt vô âm tín

Phải chăng, hắn ta đã tìm được, thứ mình cần?

Không thể nào, chuyện năm đó, chỉ có ta, Doanh Tàng, Thánh Sứ biết

Khoan ... còn có ... còn có một người ...

Đúng vậy ... còn có ả Lữ Nhiên!!!

Nhưng ... ả ta mất tích đã lâu ... sống chết chẳng rõ ...

Ta ... có phải ... đã suy nghĩ quá nhiều ... rồi không?

Tằng Gia Hiển chậm đáp, "Nếu ta hợp tác với ngươi, ngươi sẽ giúp ta hoàn thành ước nguyện của ta. Vậy còn ngươi, ngươi sẽ được gì? Đừng nói với ta, ngươi giúp ta vì ngươi cảm thấy thương hại ta. Đừng làm ta buồn nôn!"

"Tất nhiên là không rồi ... Ha ha ... Tằng trưởng gia, ta muốn ngươi giúp ta đánh bại một người"

Chỉ cần đánh bại Thánh Sứ, ta cuối cùng sẽ có được thứ mình cần...

Chỉ cần vậy ... chỉ cần vậy ... ta cuối cùng ... cuối cùng ...

Tằng Gia Hiển lặng im giây lát rồi tiến tới, bắt lấy tay Thần Giả, "Một lời đã định. Chỉ cần ngươi giúp ta hoàn thành điều ta muốn, ta sẽ dốc hết sức lực thâu tóm Pháp Sư hội, giúp ngươi đánh bại kẻ ngươi muốn, bất cứ đó là ai"

Thần Giả mỉm cười nói, "Tẳng trưởng gia quả nhiên là người thông minh. Một lời đã định. Đợi sau đại hội pháp sư, ta nhất định sẽ giúp người có được thứ người muốn"

"Một lời đã định"

Thần Giả hài lòng xoay người, biến mất giữa phòng như cuộc nói chuyện hôm nay chưa từng xảy ra. Một mình đứng lặng người, Tằng Gia Hiển mở cửa, bước ra ngoài bầu trời lấp lánh ánh sao

Ông trời ơi, ta không cầu gì cả, không xin gì hết

Ta chỉ mong, ông đừng lấy đi cái mạng nhỏ này của ta trước khi mọi sự kết thúc

Ta không sợ chết ... ta chỉ sợ mình chết ... không đúng lúc ... mà thôi ...

-----------------------------------------

Tần Khải Quân đứng đợi trên tòa lầu cao nhất trong Hộ Quốc phủ, nơi hàng tháng vào ngày 15, chàng gặp Ngọc Giai, nữ nhân có giọng hát tựa thiên ca, làm cho tâm trạng nặng nề vì giấc mơ kỳ bí từ thuở ấu thơ của mình nhẹ nhàng hơn rất nhiều

Giờ hẹn qua đã lâu ... cớ sao nàng còn chưa tới?

Chẳng nhẽ ... nàng có chuyện gì quẩn chân?

Hay là ... nàng đã ... lãng quên ước định giữa hai ta?

"Nàng tới rồi sao?"

Nghe thấy tiếng động vang lên sau lưng, Tần Khải Quân vui mừng quay người, nhưng người chàng nhìn thấy không phải là nữ nhân quyến rũ với mái tóc mượt mà trải dài xuống dưới thắt lưng mà là một nam nhân với da tuyết trắng, môi anh đào, mắt thạch anh vấn vương những giọt lệ châu nơi khóe mắt

Thế Thành? Là chàng ta ư?

Kể từ sau "tai nạn" năm đó, Tần Khải Quân đều không có gặp lại Thế Thành. Không phải là không thể, mà là không dám

Không hiểu sao, từ sau chuyện đó, có gì đó trong Khải Quân như đổi khác. Nhất là những khi nghĩ về chuyện đã rồi, nhất là khi nghĩ về Thế Thành

Nội tâm chàng xáo trộn, cõi lòng chàng xôn xao

Nếu mới chỉ nghĩ tới thôi còn không chịu được vậy thì làm sao gặp mặt?

Nay, đối diện với Thế Thành, cảm giác khó tả trong lòng chàng lại một lần nữa dâng lên, kèm theo một chút cảm xúc đến ngay cả chàng cũng không ngờ tới

Chàng ... có chút ... nhớ ... Thế Thành!

Lệ châu hoen mờ mắt ngọc, Thế Thành lao tới, ôm chầm lấy Khải Quân, nức nở không thành tiếng

Đau đớn lan tràn toàn thân khi chứng kiến Thế Thành như vậy, Khải Quân bất giác lấy tay vỗ về tấm lưng chàng. Hơi ấm của Thế Thành dần dần lan tỏa đến thân thể chàng khiến cho con tim chàng giờ phút này đột nhiên loạn nhịp

Thịch ... thịch ... thịch ...

Chuyện gì ... chuyện gì ... đang xảy ra ... đang xảy ra ... thế này ...

Tại sao ... tại sao ... tại sao ... lần đầu tiên trong đời ... ta ... ta lại ... lại ...

Xúc động qua đi, Thế Thành nhận thấy bản thân có phần quá mức, liền rời khỏi vòng tay Khải Quân, gò má không hiểu sao bất chợt ửng hồng

Ta ... sao ... thế này ...? Sao tự dưng ... lại ...?

Không hiểu sao, mỗi khi nhìn thấy Khải Quân, bản thân lại không tự chủ cảm thấy vô cùng thoải mái, vô cùng dễ chịu

Cảm giác như thể ... chúng ta ... là người một nhà ... vậy ...

Nhìn Thế Thành rời xa, trong lòng Khải Quân không hiểu sao cảm thấy có chút mất mát

"Thế Thành, ngươi ... có chuyện gì vậy ... có thể nói ta nghe ... có được không?"

Lấy tay lau nhẹ đôi hàng mi ướt nhẹp của mình, Thế Thành đáp, "Ta ... không sao ... không sao ..." rồi quay người rời đi, không quên cười nhẹ nói, "Chuyện tối nay ... cám ơn ngươi ... Khải Quân"

Giây phút đó, mặc cho cả sắc trời chìm trong một sắc đen huyền bí, nhân gian bừng sáng rực rỡ dưới ánh dương chói lòa

Thình ... thịch ... thình ... thịch ...

Con tim rộn ràng từng nhịp đập của bản thân làm cho Khải Quân đứng yên, không hề cử động

Rốt cuộc ... có chuyện gì ... đang xảy ra ... với ta ... vậy???