Tuyệt Đỉnh Vô Tình Tuyết Lăng

Chương 110: Đầu rơi máu chảy




"Roi hoa hồng"

"Dập dờn cánh bướm"

Hồng Hoa, Hoàng Điệp đồng thời tấn công, đối thủ của hai người không ai khác là Dạ Nguyệt, Bạch Băng

"Phượng vũ cửu thiên"

"Thế giới gương"

Trong cái rủi có cái may, nếu không phải khi nãy Hồng Hoa, Hoàng Điệp đã dốc gần như toàn yêu lực thi triển liền một lúc 3 thức của Tỷ muội tình thâm, nếu không, Dạ Nguyệt và Bạch Băng có thể dễ dàng cầm chân họ ư?

"Đại hồng thủy"

Những lá bùa từ trong tay áo của Hồng Tuyết bay lên, kết thành hình tròn, không ngừng quay đều trong không khí. Từ tâm hình tròn đó, một con sóng khổng lồ, tưởng như có thể dễ dàng nhấn chìm nhân gian trong biển nước, ầm ầm đổ xuống nơi Dạ Cơ đứng cùng với Phụng Nhan

"Hỏa giới chú"

"Vạn diệp trận"

"Thổ pháp trấn"

Nào đã hết, lửa rực cháy, lá ngoan cố, đất mạnh mẽ, dưới sự ra lệnh của Hồng Tuyết, không chút xót thương giáng thêm từng đòn đau nhức vào tấm thân vốn đã chịu nhiều thương tổn của hai con người đó

"Hấp lực đại pháp"

"Xà muôn nẻo lối"

Đứng trước tình hình hiểm nghèo đó, mẫu tử Dạ Cơ còn có thể làm gì hơn ngoài việc cắn răng chống lại người chồng, người cha hiền từ của họ? Họ không thể làm hại chàng, lại càng không thể khiến cho chàng ân hận suốt đời nếu như có ai trong họ vì chàng mà bị trọng thương

"Huyết chỉ khúc"

Chưa bao giờ Đán Thần lại nghĩ rằng, bản thân mình và Tử Vân sẽ có ngày đứng trên hai đầu chiến tuyến. Thế gian vốn dĩ luôn thay đổi, lòng người trước nay có khi nào không đổi khác. Mặc cho mọi sự xoay vần, Đán Thần vẫn vững chắc niềm tin, Tử Vân – người chàng yêu nhất sẽ không bao giờ, dưới bất cứ trường hợp nào, làm tổn thương chàng

Thế nhưng, hôm nay, vào cái thời khắc này, mọi sự đều đã thay đổi

Tất cả ... là vì ... hắn!!!

Hạ Vĩnh ... ta nhất định ... phải giết chết ngươi!!!

"Nộ kiếm xung thiên"

Từ dưới lòng đất, những thanh kiếm sắc bén lao vút lên, cắt đứt huyết chỉ của Tử Vân, đồng thời hình thành một chiếc lồng, vây chặt tứ phía xung quanh nàng

"Tuyệt hàn chi khí"

Hơi lạnh tỏa ra từ người Tử Y khiến cho không khí đóng băng, kết thành một bức tường vững chắc giam cầm Tử Vân, dẫu cho nàng biết rằng, với sức mạnh mới trỗi dậy từ mẫu thân mình, không sớm thì muộn người cũng sẽ trở mình

Nhìn con hồ ly khổng lồ nhe những chiếc răng nhọn trắng ởn, sắc bén đe dọa mình, thâm tâm Khuynh Vũ không những không hề sợ hãi mà vô cùng bình thản. Chàng chậm rãi bước từng bước một về phía hồ ly, giơ tay ra đằng trước, cất giọng nhẹ nhàng, "Yên Chi ... nào ... lại đây ... lại đây với Vũ ca ..."

Yên Chi lúc này chỉ muốn hét lên thật lớn rằng, Vũ Ca chàng hãy chạy đi, chạy đi, đừng lại gần thiếp. Nhưng nàng không thể. Cơ thể nàng bây giờ có còn là của nàng nữa đâu

"Phập"

Cặp răng nanh to lớn cắm mạnh vào vai Khuynh Vũ, khiến cho máu chàng tuôn chảy không ngừng. Thân thể đau đớn tưởng như có thể chết đi sống lại nhưng nụ cười của chàng vẫn ngự trên môi. Nếu không phải mồ hôi đầm đìa trên mặt, mấy ai có thể nhận ra, chàng đã dùng toàn bộ sức lực mình còn chỉ để có thể tiếp tục đứng thẳng

"Phụ thân", Khuynh Đình, Khuynh Kỳ đồng thanh hô, toan lao người về phía Khuynh Vũ thì bị chàng giơ tay ngăn cản

Chầm chậm vuốt ve lớp lông mao tựa tuyết của Yên Chi, Khuynh Vũ tiếp lời, "Yên Chi ... đừng lo ... đừng lo ... ta không sao ... không sao ...", không hay biết rằng, đôi dòng lệ nóng đã tự khi nào lăn dài trên gò má nàng

"Sét động trời quang"

Thế Thành đã không còn khả năng chiến đấu, mọi việc giờ không dựa vào ta thì còn dựa vào ai nữa đây?

Nghĩ vậy, Nhật Vy chôn chặt sợ hãi trong lòng, tiếp chiến Tú Sinh

"Sinh linh đồ thán"

Chưa bao giờ trong đời, Tuyết Lăng cảm thấy giận dữ dường này. Ngọc lâu, mái nhà, tổ ấm, gia đình của nàng, từ trước tới nay vẫn thủ túc tình thâm, vậy mà, vì hắn, vì Hạ Vĩnh mà buộc phải tương tàn, buộc phải đối chọi với nhau

Thật không thể tha thứ!!!

Tuyết Lăng hất mạnh tay áo, tâm lực hung hãn tỏa ra, chỉ trong giây lát tiêu diệt toàn bộ số bán yêu của Hạ Vĩnh, những đứa bé với ánh mắt sát nhân không chút cảm xúc. Mọi việc xảy tới quá nhanh làm cho Hạ Vĩnh không thể tin được, đó lại là sự thật

Bán yêu, tức nửa người nửa yêu, chỉ phải chịu một nửa lực công kích, phá hoại, tác dụng của bất kỳ đòn phép, bùa chúa của pháp sư, dẫu cho người ra đòn có hùng mạnh tới đâu chăng nữa

Chuyện một chiêu tiêu diệt bán yêu, là điều không thể

Vậy sao ... vậy sao ... Tuyết Lăng lại làm được điều đó?

Ả ta, rốt cuộc, là ai???

Sức mạnh bộc phát, Tuyết Lăng cuồng nộ lao tới Hạ Vĩnh

"Cửu thiên huyền nữ thứ thứ hai – Phong ba bão táp"

"Cửu thiên huyền nữ thứ thứ ba – Thiên tru địa diệt"

"Cửu thiên huyền nữ thứ thứ tư – Thiên hoang địa lão"

Tất cả những chiêu thức có thể công kích trong Cửu thiên huyền nữ bí kíp, Tuyết Lăng đều sử dụng, bất chấp việc dây chuyền Hắc Long liên tục sáng, khôi phục lại số tâm lực bị tiêu hao quá mức nhanh chóng của nàng

"Quỷ khốc thần sầu"

Lần đầu tiên trong suốt hơn 6 vạn năm qua, Hạ Vĩnh cảm nhận được hai chữ nguy hiểm. Bao nhiêu năm qua, thử thách nào, khó khăn nào, địch thủ nào chàng chưa gặp qua. Thế nhưng, đến hôm nay, chàng mới thật sự đối diện với người có khả năng đánh bại mình, phá nát kế hoạch mình thai nghén từ sau cái ngày đầu rơi máu chảy đó

Hai nguồn năng lượng cực kỳ cực kỳ hùng mạnh chạm vào nhau, gây nên một tiếng nổ đinh tai, hủy hoại Triệt Hạ đài, thổi bay mọi người có mặt trên đó, không chừa một ai

Thi thể chất chồng như núi, rải rác tứ phía xung quanh với nhân diện bị biến dạng, khó bề xác định danh tính

"Phụt"

Phun ra một ngụm máu đào nhuốm đỏ tà bạch y, Tuyết Lăng hiên ngang đứng dậy, mặc cho đau đớn gặm nhấm cơ thể nàng, mặc cho nhức nhối lan tràn toàn thân, mặc cho trái tim nàng như bị ai đó bóp nghẹn, mặc cho hơi thở nàng khó nhọc từng đợt ngắt quãng

Nếu không phải nhờ có dây chuyền Bạch Phụng, nàng sớm đã tử vong do trực tiếp lãnh phải cơn chấn động vừa rồi

Tình hình của Hạ Vĩnh cũng không khá khẩm hơn nàng là bao

Thân thể Hạ Vĩnh chằng chịt những vết thương lớn nhỏ, ngập ngụa trong những vết máu tanh tưởi, khuôn mặt trắng trẻo dọc ngang những vết cắt ghê người, phục y tơi tả, đầu tóc tả tơi

"Ha ... ha ... ha ... Ta ngàn tính vạn tính ... tính không được một biến số là ngươi ... Đoạn Tuyết Lăng ... Ha ... ha ... ha ... 6 vạn năm ... 6 vạn năm ... ta dùng 6 vạn năm bày mưu tính kế ... dùng 6 vạn năm gây dựng lực lượng ... để rồi ... tất cả ... tan biến thành bọt nước ... như vậy ư??? Chẳng lẽ ... ta đã sai ... đã sai rồi ư???"

Nhìn vẻ mặt vặn vẹo vì đau đớn, nhìn nụ cười còn sầu bi hơn cả nước mắt, nội tâm Tuyết Lăng chợt xuất hiện một tia khó chịu không rõ nguyên cớ

"Thế là đúng, thế nào sai? Thế nào là trắng, thế nào là đen? Thế nào là trái, thế nào là phải? Thế gian này, mấy ai có thể phân định rạch ròi những điều đó? Giữa đúng và sai còn có mập mờ, giữa trắng và đen còn có xám, giữa trái và phải còn có giữa, không phải ư? Hạ Vĩnh, ngươi không sai. Nếu như đổi lại là ta, ta cũng sẽ làm như ngươi ... không ... ta thậm chí còn có thể làm những điều kinh tởm hơn thế! Thế gian đã bất nhân, tại sao ta không thể bất nghĩa? Ngươi đã sát hại toàn gia ta, cớ gì ta lại có thể để ngươi hạnh phúc sống qua ngày?"

Đối diện với ánh mắt quyết tâm, sắc bén của Tuyết Lăng khi nói về những lời trên, lòng Hạ Vĩnh chợt dâng lên một trận ấm áp, "Nếu Hạ San của ta còn sống ... chắc nó ... cũng giống như ngươi ... Trẻ trung, xinh đẹp, căng tràn sức sống ... Tuyết Lăng ... nếu ở một hoàn cảnh khác ... chúng ta rất có thể ... sẽ là bằng hữu ... chỉ tiếc rằng ... chỉ tiếc rằng ..."

"Hạ Vĩnh, ngươi còn nhớ Tể tướng Nguyệt Dạ, thuộc hạ trước kia của ngươi không? Lão ta có mang theo mình một chiếc hộp nhỏ được trạm khắc tinh tế, bên trong có chứa một linh hồn nam nhân trong suốt. Ngươi có biết xuất xứ của nó là gì không? Còn nữa, trứng yêu nếu như ngươi nói ngươi không biết, vậy chúng là do ai tạo ra?"

"Chiếc hộp nhỏ đó là một trong những bảo vật ta tình cờ tìm được. Bên trong nó chứa gì, xuất xứ của nó ra sao, ta quả thực không biết, ta chỉ cảm nhận được trong nó toát ra nguồn năng lượng vô cùng lớn nên mới đưa cho Hắc lão cầm để phòng thân. Còn trứng yêu, nếu ta đoán không nhầm, là của 3 tên hắc y nhân năm xưa ám sát ngươi phải không? Chúng thật ra chính tay chân thân tín của kẻ đối địch với ta"

"Ai?"

"Thần Giả!", Hạ Vĩnh ngừng giây lát rồi tiếp, "Tuyết Lăng, dẫu cho ngươi có là một thiên tài, thì cũng không thể ở độ tuổi này đạt đến được Thần Đế cấp 9!"

"Ngươi nói đúng. Nếu không nhờ có sự giúp đỡ của người nam tử đó, ta làm sao có được ngày hôm nay?"

Nếu không phải dựa vào nam nhân si tình trong thạch phòng năm đó tại Huyết Âm lâm, ta sao có thể có được dây chuyền Hắc Long, Bạch Phụng? Làm sao có thể vượt qua biết bao gian nan, hiểm nguy rình rập?

Nam nhân si tình, người đừng lo, thù của người, ta nhất định sẽ báo!

Ta nhất định sẽ tìm ra kẻ đã hại chết nương tử người, cướp đi tất cả của người, hủy đi cả một đời của người!

Ta nhất định sẽ ra tay diệt trừ tên nam tử có bớt hình ngọn lửa màu đỏ trên cánh tay như người đã miêu tả!!!

"Người nam tử đó?"

Ánh mắt Hạ Vĩnh chợt dừng lại trên dung nhan của một-kẻ-nào-đó đang nằm trên mặt đất, khó cử động do dư chấn của vụ nổ vừa rồi. Đầu óc chàng lóe sáng, dường như đã hiểu được tại sao Tuyết Lăng lại có thể trở nên mạnh mẽ như vậy, lại có thể phá hoại ước mơ duy nhất của mình

"Là ngươi!!! Là ngươi!!!"

Thần Giả!!! Chính là ngươi!!! Chính ngươi là kẻ đã mở đường, giúp cho Tuyết Lăng trở thành như ngày nay. Vì ngươi tốt bụng? Vì nó là con của "kẻ đó" ư? Không! Tất cả là do ngươi muốn có kẻ đánh bại ta, để ngươi được ngồi trên cái ghế Thánh Sứ của ta!!!

Nếu ngươi đã hủy đi thứ ta khao khát nhất, ta sẽ hủy đi người ngươi yêu thương nhất!!!

Tuyết Lăng chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì một quả cầu năng lượng khổng lồ chứa số tâm lực, sinh lực cuối cùng còn sót lại, từ giữa đôi tay Hạ Vĩnh, bắn thẳng tới chỗ toàn thể Đoạn gia

"Chủ nhân", Ngọc Thố, Tiểu Thanh, Tiểu Long bất lực đồng thanh hét

"Cẩn thận!"

Lẵng Mạnh Hàn, Lưu Ly, Tần Lịch dùng chút tàn lực phi thân về chỗ Đoạn Trung, Vương Nhạn, không hề biết rằng, theo sau mình là Kiều Oanh, Lãnh Nhu với gương mặt trắng bệch vì sợ hãi

"Đừng!!!"

"Hoàng hậu!!!"

Đó cũng là lúc Đằng Thiên ngã nhào từ trên xe ngựa xuống. Phóng hết tốc lực từ Nguyệt Dạ hoàng cung tới đây để rồi chứng kiến cảnh người nữ tử mình yêu, mình tôn thờ đang lao đầu vào chỗ chết

Và rồi, con tim chàng khắc ghi hình ảnh của người mà Lưu Ly không màng cả sinh tử để bảo vệ

Hóa ra là thế ... hóa ra là thế ...

Đó là lý do nàng luôn bắt ta đeo mặt nạ ...

Đó là lý do hôm nay nàng không cho ta đi cùng tới đây ...

Hóa ra ... là thế ...

Vào lúc Lãnh Tình tưởng như mình đã không còn có khả năng sống sót, từ trong rừng rậm, một bóng đen nhanh như cắt đứng chắn phía trước nàng, đẩy lùi một phần sức mạnh của Hạ Vĩnh ra chỗ khác, cứu thoát nàng khỏi một bàn thua trông thấy

"Là ngươi...", Lãnh Tình ngạc nhiên nói nhỏ

Nhân lúc hỗn loạn, bóng đen vụt biến vào rừng rậm, không để cho bất kỳ ai biết được sự hiện diện của mình, dĩ nhiên là ngoại trừ Lãnh Tình

"Ầm"

Mọi chuyện diễn ra quá mức nhanh chóng làm cho không ai kịp trở tay. Đến khi nhận ra chuyện gì vừa xảy đến thì trên nền đất lạnh đã là những thân thể bất động

"Ha ha ha ha ha ... Ha ha ha ha ha ... Ha ha ha ha ha ..."

Tràng tiếng cười điên loạn của Hạ Vĩnh đột ngột chấm dứt, khuôn mặt vốn đang thỏa mãn tới cùng cực của hắn bị sự kinh hoàng xâm lấn. Hắn ta không thể nào tin vào điều mình vừa nhìn thấy

"Không ... Không thể nào ... Đó không thể ... không thể là sự thật ... là sự thật ... Không ..."

"Ngươi!!!"

Toàn bộ sự thương cảm, xúc động Tuyết Lăng dành cho Hạ Vĩnh tan biến không chút dấu vết. Nàng nghiến răng nghiến lợi, căm thù nhìn hắn rồi tiến tới, kẹp chặt đầu hắn vào giữa lòng bàn tay mình

"Rắc" một tiếng, đầu Hạ Vĩnh rời khỏi cổ, với đôi con ngươi mở trừng trừng, nằm trọn trên tay Tuyết Lăng, nhuốm đỏ cả một phần bạch y rộng lớn của nàng

Giờ phút đó, cả thế gian im lặng

Giờ phút đó, nàng như thần, như ma, kiêu ngạo, hùng dũng, mạnh mẽ hiện diện trên nhân gian

Giờ phút đó, trở thành một huyền thoại, dù cho bao năm tháng nữa có trôi qua, cũng không bao giờ bị quên lãng

Thi thể không đầu của Hạ Vĩnh bắt đầu có những biểu hiện khác thường. Nó chậm rãi rung rung rồi nhanh dần, nhanh dần, tạo nên những tiếng động inh tai nhức óc

"Chuyện gì ... chuyện gì đang diễn ra ... diễn ra vậy?", Thế Thành khó nhọc nói

Chiếc đầu Hạ Vĩnh trong tay Tuyết Lăng lóe sáng. Theo bản năng, nàng nhanh chóng vứt về rừng cây phía xa. Chỉ nghe "Ầm" một tiếng, rừng cây mất đi một phần rộng lớn

Cái gì???

Đấy chỉ là một cái đầu, nếu là cả thân mình thì ...?

Thế Thành hét lớn, "Mẹ ơi, cẩn thận..." rồi toan phi thân về phía Tuyết Lăng nhưng sức chàng đã kiệt, Ngọc Giai thì đang ngủ say, điều duy nhất chàng có thể làm là trơ mắt đứng nhìn thi thể Hạ Vĩnh tỏa ra thứ ánh sáng chói lòa, phủ lên thân hình mỏng manh của mẹ mình

Đúng vào giây phút ấy, từ trên trời đêm, giữa ánh trăng đỏ rực một màu, nam nhân với làn da như ngọc, mái tóc như tuyết, bạch y như sương, cưỡi trên mình con sói trắng với tia sét màu đỏ chính giữa đôi con mắt cùng màu, lao xuống chắn trước Tuyết Lăng

Duyên phận trên thế gian này quả thực là kỳ diệu

Con sói trắng Giang Luân Khánh Tước cưỡi trên mình, chính là Tuyết Lang – yêu quái ngày đó bị thuộc hạ của La Dẩn khống chế, chặn đường ám sát Lãnh Khuyết cùng huynh muội Lãnh Nhu, Lãnh Tình khi ba người họ trở về từ kỳ sát hạch pháp sư diễn ra tại Vỹ Đồ 3 năm trước

Khi ấy, phi thân thoát khỏi vực sâu dưới Huyết Âm lâm, một nguồn yêu lực không hề tầm thường xuất hiện đằng xa. Tuyết Lăng những tưởng là có kẻ tới phá rối nàng nhưng không ngờ, đó lại là Tuyết Lang năm xưa

Hóa ra, ngoài tốc độ thượng thừa, khả năng đánh hơi của nó cũng không hề kém cỏi

Nhớ ơn năm nào, nay một lần nữa gặp lại nàng, Tuyết Lang nguyện đi theo nàng, trở thành vật cưỡi của nàng

Tuyết Lăng đồng ý, chỉ có điều, người trở thành chủ nhân của nó, không phải nàng mà là Giang Luân Khánh Tước. Khế ước cũng sẽ được thành lập giữa nó và chàng

Núp ở một bên quan sát tình hình, Giang Luân Khánh Tước nín thở đợi chờ mọi chuyện qua đi, không hề hành động sơ suất như những gì Tuyết Lăng đã căn dặn ... cho tới khi thi thể Hạ Vĩnh sắp nổ tung

Không! Tuyết Lăng không thể chết!!!

Không thể nào!!!

Bị đẩy ra khỏi thi thể Hạ Vĩnh, Tuyết Lăng chỉ kịp hét lên, "Khánh Tước, đừng ...!" rồi cả tầm mắt nàng ngập tràn trong khói bụi mịt mờ

"Bùm"

Tiếng nổ vang trời như muốn nuốt trọn thân mình thanh mảnh của Giang Luân Khánh Tước nhưng hoàn toàn bất lực

Chúng suy yếu dần, suy yếu dần rồi biến thành những tia năng lượng nhỏ, nhập vào lồng ngực của chàng

"Chuyện gì ... chuyện gì ... vừa xảy ra ... vừa xảy ra...?"

Tỉnh dậy sau cơn chấn động, Đoạn Khởi Tân chỉ thấy đứng giữa mảnh đất tiêu điều, là nữ nhân với dung mạo tuyệt mỹ, phục y tung bay, tóc đen phấp phới trong gió, hướng ánh mắt mình về phía nam tử đằng trước

Tần Khải Quân chưa bao giờ cảm thấy sự tự tôn của bản thân bị thương tổn nặng nề như hôm nay. Dạ Nguyệt xuất hiện, chàng đã chẳng còn xứng đáng với danh hiệu Thiên hạ đệ nhất mỹ nam người đời phong tặng. Nay lại tới nam tử tóc trắng kia, chàng dường như còn chẳng dám tự gọi mình hai tiếng mỹ nam

Dung nhan chàng ta như được mọi tinh hoa của trời đất tạo thành. Ánh dương như thôi rực rỡ, minh nguyệt như mất đi vẻ trang nhã khi chiếu tới chàng. Ngàn hoa tủi hổ không dám so bì, làn nước trong mát ngại ngần khi cạnh bên chàng. Chàng đi đến đâu, ánh sáng muôn màu trải dài nhân gian tới đó

Chàng ... đẹp ... tới mức khiến nhân gian như ngừng chuyển động chỉ với ... nụ cười ... với ánh mắt của mình ...

Tuyết Lăng lao tới, ôm chầm lấy Giang Luân Khánh Tước, "Lần sau ... lần sau đừng bao giờ làm như thế nữa? Hứa với ta, chàng hứa với ta đi ..."

Giang Luân Khánh Tước đáp, "Ta biết ... Sẽ không bao giờ có lần sau nữa đâu ... ta hứa ..." rồi đột nhiên phun ra một ngụm máu đào, nằm im bất động trong vòng tay Tuyết Lăng

"Khánh Tước..."

Mang theo tiếng kêu trong đau đớn của Tuyết Lăng, mặt trăng máu từ từ chìm xuống, để lại bầu trời rộng lớn cho ánh dương ngày mới ló dạng

Một ngày dài với bao biến cố, bao hiểm nguy rốt cuộc cũng đã kết thúc

--------------------------------------

Do gần với Triệt Hạ đài nhất, Nguyệt Dạ quốc là nơi mọi người dìu dắt nhau về nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng. Trải qua một biến cố lớn đến dường này, thâm tâm ai nấy đều sợ hãi không thôi. Vị trí của tam quốc, nhị họ vì vậy cũng bị lung lay ít nhiều

Nhất là khi, sau đòn tấn công cuối cùng của Hạ Vĩnh, Lãnh Khuyết, Lẵng Mạnh Hàn đều hôn mê bất tỉnh, Lưu Ly bị trọng thương, Tần Lịch tạm thời chưa thể cử động

Hư Vô giáo phái do ai lập ra? Không ai biết

Lý do Hư Vô giáo phái ra đời là gì? Chẳng ai hiểu

Điều duy nhất mọi người rõ chính là, Hư Vô giáo phái còn tồn tại ngày nào, thế gian sẽ không còn bình yên ngày đó

Và như vậy, chỉ trong phút chốc, toàn thể thiên hạ đã xuất hiện một kẻ thù chung

Nhưng, vấn đề ở đây chính là, làm sao chống lại một giáo phái ngay cả lực lượng, sức mạnh, thậm chí đại bản doanh ở đâu đều không ai nắm rõ?

Chỉ một Thánh Sứ của Hư Vô giáo đã có thể gây nên những sóng to gió lớn đến dường này, nếu như giờ toàn bộ giáo phái ra tay ... vậy thiên hạ này ... sẽ đi về đâu?

Một cây làm chẳng nên non

Ba cây chụm lại nên hòn núi cao

Nếu như sức lực một người không thể làm nên trò trống gì, vậy sức lực của nhiều người thì sao?

Hiểu rõ được điều này, tam quốc nhị họ, thậm chí cả Pháp Sư hội bấy nay tồn tại độc lập cũng đều nhất trí, bầu chọn một người đứng đầu dìu dắt mọi người chống lại tổ chức chữ Vô, đồng thời chịu trách nhiệm bảo hộ cho tất cả những thành viên của nó

Nhưng có một vấn đề?

Người đó, là, ai?

Hoàng Quân? Liệu chàng có đủ tư cách, kinh nghiệm?

Tần Hằng? Kẻ quanh năm đau ốm?

Tần Long Sắc? Người lâu nay ẩn cư, không màng chuyện thiên hạ, bất cứ lúc nào cũng có thể "ra đi"?

Tần Bách Kiến? Ngay cả bóng dáng còn không nhìn thấy nữa là ...

Đoạn Trung? Kẻ mà không có đủ sức mạnh bảo vệ thân nhân của mình?

Lộc Bằng Tâm? Người suốt ngày mải miết đi tìm mỹ nam?

Đán Kỳ Anh? Người phụ nữ còn vướng bận với hài nhi nhỏ tuổi?

Đó cũng chính là nguyên nhân vì sao, mấy ngày nữa, cuộc họp giữa toàn thể những lực lượng cầm quyền trên thiên hạ sẽ diễn ra ngay giữa hoàng cung Nguyệt Dạ

Cùng lúc đó, tại nhẫn giới, ngọc lâu, một cuộc họp gia đình đã bắt đầu từ lâu

Ngồi chính giữa bàn tròn trong chính đường là Tuyết Lăng, hai bên xung quanh nàng lần lượt là Thế Thành, Hồng Hoa, Hoàng Điệp, Dạ Nguyệt, Bạch Băng, Hồng Tuyết, Dạ Cơ, Đán Thần, Tử Vân, Yên Chi, Khuynh Vũ, Đán Tử Y, Hồng Phụng Nhan, Khuynh Đình, Khuynh Kỳ, Nhật Vy, Tú Sinh rồi tiếp đó là Đoạn Trung, Vương Nhạn, Đoạn Tuấn Khởi, Đoạn Khởi Tân và Lãnh Tình

Có đánh chết, Đoạn Trung cũng không thể nào tin rằng, đứa con gái bé bỏng của mình lại chính là Thánh chủ của Tư Ảnh môn lừng lẫy thiên hạ, toàn bộ mọi người ở đây là nhân lực của Huyền Thiên lâu, Ám Dạ các ... nhưng điều làm cho ông kinh ngạc nhất, chính là ... con gái ông đã có hai đứa con, một trai một gái, hơn nữa chúng còn đã trưởng thành – không ai khác chính là Thế Thành đại nhân vang danh Thiên Lang! Và Ngọc Giai – yêu nữ xinh đẹp, quyến rũ vô ngần!

Đây ... đây ... là chuyện ... chuyện gì???

Đoạn Tuấn Khởi nhìn Dạ Nguyệt rồi nói, "Ngươi không phải là con nuôi của Vụ Đương ư? Chẳng nhẽ, Vụ Đương cũng là ... là ..."

Dạ Nguyệt đáp, "Đó chỉ là thân phận để lừa người trong thiên hạ thôi. Vụ Đương, không, Hữu Tình lâu chính là thực lực ta nuôi dưỡng, đợi ngày chủ nhân trở về. Cũng như Kim Sang đấu giá hội của thất muội vậy"

Bạch Băng gật đầu, quay sang nói với Tuyết Lăng, "Chủ nhân, về phần Vụ Đương và Kim Nguyên Khánh, tiểu yêu nghĩ người cũng đã đoán được phần nào. Từ cái ngày người rơi xuống vực sâu, chúng thuộc hạ đều không hề ngơi nghỉ, không một phút giây xao lãng, hết lòng hết sức xây dựng lực lượng, chờ ngày người trở về"

Tuyết Lăng nói, "Ta biết. Vậy, Vụ Đương, Kim Nguyên Khánh có biết về ngọc lâu hay không?"

Dạ Nguyệt, Bạch Băng đồng thời lắc đầu, "Không có sự cho phép của chủ nhân, chúng tiểu yêu không dám tiết lộ bí mật của người"

"Nếu Vụ Đương, Kim Nguyên Khánh đã là thuộc hạ của hai ngươi, cũng tức đã là thuộc hạ của ta. Khi nào hãy dẫn hai kẻ đấy tới cho ta gặp"

"Thuộc hạ tuân mệnh"

Đưa mắt về phía Đoạn Trung, Vương Nhạn, về phía tẩu tẩu, về phía hai huynh trưởng của mình, Tuyết Lăng thầm thở phào nhẹ nhõm. May mà mọi người đều không làm sao ... Thật sự may ... may quá ...

Vương Nhạn lo lắng nói, "Tuyết Lăng, nãy ta nghe bảo con bị rơi xuống vực sâu ... đó rốt cuộc là chuyện gì?"

Đoạn Trung phụ họa, "Tuyết Lăng, đã có chuyện gì xảy ra? Kể cho phụ thân nghe, phụ thân nhất định sẽ làm chủ cho con"

Tuyết Lăng mỉm cười lắc đầu, "Không có chuyện gì, hai người đừng lo lắng. Không phải con vẫn bình bình an an đó ư?" rồi đảo mắt một vòng nhìn những người trải qua bao nhiêu sóng gió trong ngọc lâu với mình, "Phụ mẫu, nhị vị hiền huynh, tẩu tẩu, những người này, chính là gia đình, là thân nhân thứ hai của ta. Nếu không có họ, chỉ e Tuyết Lăng đã không có ngày hôm nay"

Đứng trước những con người, những yêu quái sức mạnh sâu không thấy đáy, lần đầu tiên trong đời Đoạn Tuấn Khởi cảm thấy muội muội mình sao quá xa xôi. Nàng dường như đứng trên đỉnh cao muôn trượng nhìn xuống nhân gian, còn chàng vẫn mãi chỉ có thể ở dưới mặt đất trông lên dáng vẻ cao ngạo của nàng

Lãnh Tình mỉm cười nhưng trong ánh mắt ánh lên những tia sáng thâm trầm, sâu xa khó lường, "Thật không ngờ, Thế đại nhân lại là ... nhi tử của muội muội. Thế gian thật sự nhỏ bé, phải vậy không?"

Thế Thành lặng im không đáp lời. Phụng Nhan thấy vậy, theo thói quen dựa hẳn vào người chàng, nũng nịu nói, "Tiểu Thành Thành, ngươi sao thế? Thấy không khỏe ở đâu à?"

Thoát khỏi thân hình như muốn dính chặt lấy mình của Phụng Nhan, Thế Thành đứng dậy, không nói tiếng nào bước ra khỏi chính đường ngọc lâu, làm cho mọi người ngơ ngác không hiểu chuyện gì

Nói thêm dăm ba câu chuyện nữa, tất cả ai nấy đều đi về phòng được Tuyết Lăng an bài để nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng – lý do chính nàng mang thân nhân của mình về ngọc lâu

Khi đã chỉ còn lại một mình với Dạ Nguyệt, Khuynh Vũ, Tuyết Lăng mở lời, "Tình hình Giang Luân Khánh Tước thế nào rồi?"

Dạ Nguyệt đáp, "Tình hình của Giang công tử không có gì đáng ngại. Năng lượng từ vụ nổ vừa rồi không phải là nguyên do khiến cho chàng ta thổ huyết, mà là việc chàng ta ... hấp thụ nó. Nói một cách chính xác hơn, cơ địa chàng ta vô cùng đặc biệt, có khả năng hấp thu bất kỳ năng lượng nào. Điều đó cũng có nghĩa, không một phép thuật nào có thể làm tổn thương chàng ta"

"Như vậy, tại sao Khánh Tước còn thổ huyết? Lại còn ngất đi?"

"Khi tiếp nhận nguồn năng lượng lớn như vậy, cơ thể chàng ta không thể chứa đủ chúng. Để có chỗ chứa, cơ thể chàng sẽ cần phải đào thải bớt một số thứ khác, mà trong trường hợp này chính là máu! Cũng tức, càng hấp thụ nhiều năng lượng, chàng ta sẽ càng phải đào thải nhiều máu"

"Nếu chuyện này diễn ra thường xuyên liên tục, cơ thể Khánh Tước sẽ không thể chịu nổi quá trình đó. Và chàng ... sẽ ... sẽ ..."

Nhận thấy Tuyết Lăng không thể cất thàng lời, Dạ Nguyệt thở dài một hơi, "Chàng ta sẽ chết!"

Khuynh Vũ ngồi lặng người suy nghĩ. Vì sao ta không thể nào đọc được suy nghĩ của nam nhân tên Giang Luân Khánh Tước này? Trước là Đoạn Khởi Tân, sau là người nữ tử được Nhật Vy gọi là "mẹ", giờ là chàng?

Rốt cuộc, nguyên do của chuyện đó là gì???

"Ầm"

"Ầm"

"Xoảng"

Hàng loạt tiếng động đổ vỡ từ ngoài cửa vang lên, đi kèm với nó là tiếng kêu the thé của Phụng Nhan, phá vỡ bầu không khí trầm mặc của ba người Tuyết Lăng

"Cái đồ hậu đậu kia ... ngươi làm cái gì thế hả??? Mái tóc của ta ... làn da của ta ... giờ ta biết làm thế nào đây ... Đồ của nợ kia!!!"

Chạy ra ngoài cửa, trước mặt Tuyết Lăng là Phụng Nhan quần áo xinh đẹp giờ đã loang lổ những vết nước sẫm màu, tóc tai bù xù, làn da ướt át với chiếc bát chứa món gà hầm, không hiểu kỳ diệu thế nào lại ngự trên đầu chàng

Cảm nhận được sát khí tỏa ra từ người Phụng Nhan, Nhật Vy run rẩy không ngừng. Nhìn thấy Tuyết Lăng như nhìn thấy vị cứu tinh của đời mình, chàng ta chạy tới, núp sau lưng nàng

"Thánh chủ ... thánh chủ ..."

Tuyết Lăng nói, "Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Phụng Nhan chống nạnh nói, "Cái tên Nhật Vy kia, nó làm đổ cả tô gà hầm lên đầu tiểu yêu! Đã bảo bao lần rồi, đừng có chạy, vậy mà có nghe đâu... Ôi trời ơi là trời ... ta biết làm thế nào đây!!! Nhật Vy, ngươi có giỏi trốn sau lưng thánh chủ cả đời đi! Để ta bắt được, ngươi chết với ta!!!"

Nhật Vy mếu máo cất lời, "Tại ... tại ... Giang Luân công tử tỉnh dậy ... sợ người đói ... nên ta ... nên ta ..."

Nghe đến đây, Tuyết Lăng vui mừng phi thân đến chỗ Giang Luân đang ở, bỏ mặc phía sau Nhật Vy dưới nanh vuốt sắc bén của Phụng Nhan

"Cái gì thế này? Sao lại bẩn thế này?"

Tú Sinh đi tới, hét lên trong sợ hãi. Ta vừa mới lau dọn xong, sao chỉ trong có vài phút, chốn này lại biến thành như bãi rác vậy???

--------------------------------------

Nguyệt Dạ cung

Đứng im đợi chờ người sắp đến, Hoàng Quân thật không ngờ rằng, điều mình lo lắng đã thành sự thật. Đại hoàng huynh của chàng, cũng tức hoàng nhi của Mộc Nhã, Hoàng Lĩnh vẫn còn sống!

Thật là ... sao lại đúng vào lúc loạn lạc, huynh ấy lại xuất hiện cơ chứ?

Sao huynh ấy ... không chết đi ... cơ chứ?"

"Hoàng quân vương, người hẹn ta ra đây có gì chỉ giáo?"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc của Hoàng Lĩnh, Hoàng Quân quay người, xúc động nói lớn, "Hoàng huynh ... thật sự là huynh ... huynh vẫn còn sống ư? Hoàng huynh, bao năm qua huynh đã đi đâu, làm gì, sống ra sao? Tại sao không quay về tìm đệ, tìm mẫu hậu? Chẳng nhẽ huynh không biết rằng, gia đình chúng ta nay đã tan đàn xẻ nghé, chỉ còn lại vài người chúng ta thôi ư? Hay vì huynh giận chuyện đệ và mẫu hậu?"

Hoàng Lĩnh chậm rãi đáp, "Chuyện gì cần biết, ta đều đã biết. Hoàng Quân, đệ và mẫu hậu ... ta không có bất kỳ ý kiến nào cả. Ta đã biết từ lâu, tình cảm đệ dành cho mẫu hậu vốn chẳng phải đơn thuần là tình mẫu tử. Ngày ấy, khi đệ đến tẩm cung chơi với ta, ánh mắt đệ nhìn mẫu hậu trìu mến ra sao, cử chỉ đệ dành cho người tình cảm thế nào, người khác có thể không để tâm, nhưng ta thì khác. Từ cái khoảnh khắc ấy, ta đã biết đệ yêu mẫu hậu. Cho nên, khi hai người trở thành phu phụ, ta không hề ngạc nhiên, sao có thể giận dữ cho được"

"Thế vì lý do tại sao? Chẳng nhẽ là bởi ... người đàn bà tên Đán Kỳ Anh kia ư?"

"Hoàng Quân, đệ và ta đều biết, cái chết của Hoàng Lực không đơn giản như người trong thiên hạ vẫn nghĩ. Ta không quay về là bởi ta không muốn có cái kết cục giống hắn. Đúng, với hắn, ta đã không còn chút tình phụ tử nào cả. Hắn chết ra sao? Chết như thế nào? Ta không quan tâm. Ta chỉ không muốn bản thân mình vào một ngày đẹp trời chết như thế nào còn không hiểu. Chuyện đó, chẳng liên quan, gì tới Kỳ Anh cả"

"Hoàng huynh, huynh nói gì, đệ không hiểu. Cái gì mà sống, cái gì mà chết, cái gì mà đơn giản với không đơn giản, đệ thật sự không hiểu"

"Thật vậy ư? Hoàng Quân, Hoàng Lĩnh đã chết từ lâu rồi, chết từ cái ngày chàng ta được đưa vào hoàng lăng chôn cất. Thế gian giờ chỉ có Đán Lĩnh, Đán Lĩnh mà thôi. Nơi Đán Lĩnh thuộc về, là ở Pháp Sư hội chứ không phải hoàng cung Thiên Lang rộng lớn. Hoàng quân vương, xin cáo từ"

Nhìn bóng lưng xa dần của Đán Lĩnh, Hoàng Quân đứng lặng trong trời đêm bao la, để cho gió đêm thổi từng cơn mát lạnh vào người mình. Đoản kiếm sắc nhọn chàng giấu trong tay áo rơi xuống, cắm chặt dưới mặt đất, dưới ánh trăng rực rỡ, ánh lên thứ ánh sáng ghê người

Gần về tới nơi Đán Kỳ Anh và Đán Chi nghỉ ngơi, gần về tới nơi gia đình bé nhỏ đang đợi chờ mình, giọng nói chan chứa nhu tình vang lên, khiến cho thân hình Đán Lĩnh bất động

"Hoàng nhi, là con ... quả thực là con ... đó sao???"