Tuyệt Đối Chung Tâm

Chương 47: Tuyệt đối chung tâm (phiên ngoại)07(vi H)




Trình Dực Hạo không thể không suy đoán có phải đã chọc tức hắn rồi không, cả bộ buổi chiều này, thần kinh hắn đều căng thẳng, ăn cái gì cũng cảm thấy nhạt mồm, quả tim hiện giờ toàn treo ở trên người đại ca.

Chờ đến khi kết thúc, mọi người lại ào ào rời đi, khi bọn họ chuẩn bị tiễn Anh Thiên Ngạo ra về, lại nghe được hắn nói một câu.

“Húc Kì liền giao cho cậu.”

Trình Dực Hạo cùng Anh Húc Kì nhìn nhau, tâm tình trong lòng đang lăn lộn không nói ra được.

Anh Thiên Ngạo nói câu này, rất tự nhiên, rất bất ngờ, nhưng là sự vui mừng rất lớn với hai người.

“Xem ra đại ca đã đáp ứng anh cưới em nha!” Trình Dực Hạo hiểu rõ cười.

“Anh ít chảnh đi, em còn chưa đồng ý gả cho anh.” Anh Húc Kì cũng đùa theo hắn, dùng chân đá nhẹ hắn một cái.

“Nhưng em đã là người của anh, vợ yêu.” Trình Dực Hạo được voi đòi tiên ôm lấy Anh Húc Kì dùng sức hôn trên mặt nửa ngày.

“Vợ yêu gì a, quá buồn nôn rồi!” Anh Húc Kì lại không nhịn được mặt đỏ, rõ ràng cậu chính là đàn ông!

Nhưng tại sao mỗi lần bị hắn gọi như vậy, trong lòng tổng lại cảm thấy ngọt ngào?

“Sao lại buồn nôn, vợ đại nhân, anh rất yêu em a.” Trình Dực Hạo tiếp tục hôn môi cậu, hắn đang cao hứng muốn bay lên a.

“Anh...” Anh Húc Kì bất mãn kháng nghị, nhưng chống không được lại bị Trình Dực Hạo hôn môi, bị hắn hôn đến quay mòng mòng...

Quên đi, coi như là khao thưởng hắn khoảng thời gian trước giờ đã cố gắng...

“Đây là cái gì?”

Anh Húc Kì cùng Trình Dực Hạo kết thúc một trận hôn kịch liệt xong, Trình Dực Hạo vô cùng thần bí đi vào bên trong bưng một phần bánh ngọt đi ra.

“Tấm lòng của anh, anh làm cho em.” Trình Dực Hạo đắc ý nói.

Nếu lần trước đã làm cho đại ca rồi, thì giờ đã có thể làm cho Anh Húc Kì, cải lương không bằng bạo lực, liền chọn hôm nay vì cậu làm phần bánh này. Có kinh nghiệm lần trước, lần này hắn bắt tay vào làm thuận lợi hơn nhiều.

“Ồ? Tại sao?” Anh Húc Kì không hiểu, lần trước hắn làm bánh ngọt cho đại ca thì có thể lý giải dụng tâm của hắn, thế nhưng hắn không phải cần thiết đặc biệt vì cậu làm thế a.

“Nào có tại sao, là chồng thì làm vài thứ cho vợ ăn ăn không được sao?”

“Lại nói nữa rồi...” Anh Húc Kì không để ý tới hắn, nhưng vẫn cử động múc một miếng bánh đưa vào trong miệng.

Ăn ngon!

Hai mắt Anh Húc Kì sáng lên nhìn chằm chằm bánh ngọt, chuyện này... Không thể ngờ bánh này ăn rất ngon!

Không phải cậu nói ngoa, mùi vị chiếc bánh này so với bất luận vị bánh nào trong tiệm đều làm thấy ngon hơn, nên nói sao nhỉ, chính là rất hợp lòng cậu a!

“Thật sự là anh làm?” Anh Húc Kì quả thực không thể tin được, Trình Dực Hạo sẽ làm bánh được sao?

“Ăn ngon không?” Trình Dực Hạo hỏi.

“Siêu siêu siêu... Siêu ngon.” Anh Húc Kì nói, lại múc một miếng đút cho hắn ăn.

“Ha ha, em thích là được rồi.”

Khẩu vị này hắn đã cùng các đầu bếp nghiên cứu rất lâu, so với lúc bắt đầu làm đã thấy tốt hơn nhiều, hắn có lòng tin Anh Húc Kì sẽ thoả mãn.

Nhưng hắn cũng chỉ đem mấy thứ Anh Húc Kì thích kết hợp với nhau mà thôi, dù sao cũng là muốn làm cho cậu ăn, đương nhiên phải làm ra vị mà cậu thích.

“Bánh này siêu ăn ngon, có thể bán!” Anh Húc Kì lại múc một miếng, cậu rất thích loại vị chua chua ngọt ngọt này này.

“Bánh này sao? Anh sẽ không bán.” Trình Dực Hạo lắc đầu, cái này sao có thể bán?!

“Tại sao? Nó thật sự ăn thật ngon a.”

“Đây là anh làm cho em, chỉ cho một mình em ăn.” Trình Dực Hạo nhéo nhéo mặt cậu, tiểu tử này rốt cuộc có hiểu dụng tâm của hắn không a?

“Ồ...?”

“Đừng ồ, sau này anh sẽ còn làm nhiều, hơn nữa chỉ có em mới được ăn thôi.” Trình Dực Hạo cười.

“Anh thật sự rất tốt với em...” Anh Húc Kì có chút chột dạ lên, so với Trình Dực Hạo vì cậu làm, điều cậu làm cho hắn hình như hơi ít...

“Em là vợ anh mà, đương nhiên muốn tốt với em a.”

Anh Húc Kì mặt đỏ cúi đầu ăn bánh, miệng Trình Dực Hạo đúng là so với bánh ngọt còn ngọt hơn...

Có khi cả đời này cậu phải chìm trong đồ ngọt a...

*-*-*-*-*

Vốn cậu chỉ cần ăn bánh ngọt mà thôi, tại sao lại diễn biến thành như bây giờ hả...?

“Dực... Dực Hạo... Dừng... Dừng tay...” Hơi thở Anh Húc Kì hổn hển, một tay nắm lấy tay Trình Dực Hạo đang sờ tới sờ lui cậu.

“Nhưng anh muốn ăn em ở đây...” Trình Dực Hạo liếm liếm môi cậu, hắn vừa mới kết thúc một nụ hôn sâu mà thôi.

“Anh không nên như vậy... Về nhà... Rồi nói...” Tuy bị hôn tới hoa mắt, nhưng Anh Húc Kì vẫn phải rút ra một tia lý trí giảng đạo lý với hắn, còn đang ở trong tiệm a!

“Nhưng do em quá đáng yêu, anh nhịn không được tới khi về nhà a.” Trình Dực Hạo nói xong lại cúi đầu hôn cậu, để cậu không có cơ hội mở miệng phản bác.

Lý do là vì lúc Anh Húc Kì ăn bánh, cứ phát ra thanh âm khen ngợi với vẻ mặt hạnh phúc bắn ra tứ phía, Trình Dực Hạo càng nhìn càng động lòng, không nhịn được bắt đầu hôn trộm trên mặt cậu vài cái, thành ra Anh Húc Kì bĩu môi kháng nghị với hắn, hắn cảm thấy quá đáng yêu lại hôn hôn miệng cậu, sau đó liền biến thành dáng vẻ bây giờ...

Thân thể Anh Húc Kì phản ứng nhanh hơn so với não, chỉ cần hắn hôn cậu, thì sẽ quên mất mấy giây trước còn đang kiên trì, Trình Dực Hạo đánh bàn tính mới đem cậu hôn tới hoa mày chóng mặt.

Hắn đem tay bị nắm rút ra, mò về trước ngực cậu tìm kiếm, thân thể Anh Húc Kì lập tức mềm nhũn, vô lực chống cự lại không thể chống cự, mỗi lần bị Trình Dực Hạo chạm qua, lại cảm thấy cả thân thể nhẹ nhàng.

Một tay Trình Dực Hạo nâng đầu cậu lên hôn sâu, một tay cách lớp quần áo xoa điểm nhỏ trước ngực, trong chốc lát điểm nhỏ bị hắn xoa tới cương cứng.

Trình Dực Hạo chậm rãi cởi từng nút cúc áo của cậu ra, mãi đến khi cảnh “xuân” trước ngực hoàn toàn bại lộ, nhìn thấy hai điểm hồng nộn trước mặt.

Hắn dùng ngón tay cái với ngón nhỏ kẹp chặt đầu v* vân vê, dưới sự đùa giỡn tích cực của hắn, hai điểm nhỏ kia trở nên càng no đủ hơn...

“Dực... Hạo... Em nóng... Nóng...”

Lúc này, Anh Húc Kì hô hấp vô cùng hỗn loạn, cũng hơi lo lắng, tuy rèm trong cửa tiệm đều được thả xuống, bên ngoài cũng treo bảng tiệm tạm đóng cửa, nhưng cửa còn chưa khóa lại, cậu lo lắng vạn nhất có người xông vào, bị thấy cảnh này cũng quá xấu hổ a?

Nhưng cũng có phần hưng phấn, ở nơi như thế này, nằm trong tình trạng này làm chuyện như vậy, vẫn là lần đầu...

Trình Dực Hạo đột nhiên một ôm lấy Anh Húc Kì, đi tới một góc chết đi, ở đây chuyên đựng nguyên liệu, vừa vặn ngăn được tầm mắt từ cửa kính nhìn vào, vì hắn cũng không hi vọng có người đột nhiên xuất hiện đánh gãy chuyện tốt của hắn.