Tuyết Hồ

Chương 32




Edit + Beta: Hwan

***********

Cao lão đầu cảm thấy hôm nay mình thật may mắn, bởi vì căn nhà có quỷ có thể bán đi rồi.

Vốn hôm nay khi có người nói với ông có hai vị công tử muốn mua phủ Vân Yên, ông tưởng rằng cho dù bản thân tốn nhiều lời lẽ quỷ ốc cũng sẽ không nhất định bán được, ai biết hai vị công tử tuấn mỹ chỉ đi một vòng xung quanh phủ Vân Yên không nói hai lời liền mua phủ Vân Yên, bản thân ông không cần phải ở trong ấy nữa.

Lúc Lưu Vân đem tiền đưa cho Cao lão đầu, ông có chút thừ người ra, có chút không thể tin được hỏi: “Công tử, người thật sự muốn mua phủ này?”

“Đúng vậy, ta thích nơi này.”Lưu Vân nói.

“Nhưng người không sợ…”

“Ô, ông nói quỷ sao?”Lưu Vân cười cười, “Chúng ta không sợ quỷ.”

“Hắc, các công tử thật sự là lớn mật.” Cao lão đầu hồi lâu mới nói ra một câu như vậy.

Cao lão đầu xoay người nghĩ muốn rời đi, Lưu Vân gọi ông ta lại.

Cao lão đầu sợ hắn đổi ý, tiềm thức mà ôm chặt bạc, “Công tử còn có chuyện gì?”

Đối với phản ứng của ông ta, Lưu Vân cảm thấy buồn cười, hắn nói: “Ông yên tâm, nhà này ta nhất định mua.”

Bị hắn nhìn thấy tâm tư, Cao lão đầu không có ý tứ mà cười khan vài tiếng.

Nghĩ một chút, Lưu Vân nói: “Ta nghĩ nhờ ông giúp ta tìm người dọn dẹp phủ này, thuận tiện mua đồ trang trí mọi thứ, có thể hoàn thành trong ngày hôm nay?”

“Tại trong ngày hôm nay hoàn thành?”Cao lão đầu có chút làm khó.

“Có khó khăn sao?”

“Cái này không phải nói không thể, bất quá giá bạc có cao chút.”

“Tiền không là vấn đề, đêm này chúng ta muốn ở chỗ này.”

“Nếu công tử nói như vậy, lão hán nhất định sẽ làm thỏa đáng. Được rồi, các vị công tử có muốn mướn người hầu không?”

“Cái này tạm thời không cần.”

“Được rồi, lão hán cũng nên đi tìm người đến dọn dẹp phủ.”

Chờ Cao lão đầu đi, Lưu Vân lôi kéo Hàn Yên đi vào phủ Vân Yên.

Phủ Vân Yên rất lớn, xây dựng cũng rất đặc biệt, vừa vào cửa lớn, ánh vào mi mắt chính là tường hoa Nguyệt sắc, xuyên qua tường hoa, phía sau có một tòa tiểu kiều, một dòng suối nhỏ trong suốt chảy vờn qua cả phủ Vân Yên, trong dòng suối nhỏ có các loại cá đủ màu sắc, làm cho dòng suối nhỏ thoạt nhìn sinh cơ bừng bừng.

Vừa nhìn đến các loài cá nhỏ, hai mắt Hàn Yên không khỏi tỏa sáng, nếu không phải Lưu Vân kịp thời kéo nó, nó chắc đã nhảy vào dòng suối bắt cá rồi.

“Em muốn bắt cá!”Hàn Yên bất mãn nói.

Lưu Vân lừa nói: “Sau này chơi đùa sau, ngoan nào! Chúng ta đi phía sau xem một chút.”

Hàn Yên gật gật đầu.

Sau khi qua đại sảnh, hậu viện có ba tòa tiểu lâu đặc sắc, phân biệt vốn là: Nguyệt Đằng Các, Khoái Trai cùng Vọng Nguyệt Lâu.

Hàn Yên lệch đầu nhìn ba tòa tiểu lâu này, đột nhiên nó phát hiện một chuyện kì quái, nó khó tin nói: “Em lại hiểu được những chữ này đó?”

Nó vừa nói như vậy, Lưu Vân cũng không khỏi giật mình.

“Thật sự là kỳ quái? Tại sao em lại biết được chữ?” Hàn Yên nhìn Lưu Vân, khó hiểu hỏi.

Lưu Vân nhướng mày, mơ hồ cảm thấy trên người mình cùng Hàn Yên có rất nhiều chuyện không thể giải thích, này rốt cuộc tốt hay xấu?

“Có lẽ trong khi chúng ta ngủ say học được không ít thứ đi.”Lưu Vân nói giỡn.

Ngủ cũng có thể học? Hàn Yên cảm thấy rất khó để giải thích.

“Không cần lo cho chuyện này, biết chữ cũng là chuyện tốt a.”Lưu Vân cười nói.

“Nhưng em vẫn cảm thấy kì quái!”

“Ta nghĩ chung quy sau này cũng biết được nguyên nhân của việc này.”

Có lẽ cái người tự xưng là thần kia có thể cho chúng ta biết đáp án, Lưu Vân thầm nghĩ.

Phía sau ba tòa tiểu lâu kia là một hoa viên lớn, bởi vì thời gian dài không ai trông coi, mọc đầy cỏ dại.

Sau khi đi hết một vòng Vân Yên phủ, Lưu Vân cảm thấy rất hài lòng, hắn hỏi Hàn Yên: “Thích nơi này sao?”

“Thích.”

“Vậy chúng ta ở lại nơi này đi.”

Hàn Yên còn không có trả lời, bên cạnh đột nhiên vang lên âm thanh: “Các ngươi không thể ở nơi này, nơi này là địa phương ta ở.”

Hai người lại càng hoảng sợ, xoay người vừa nhìn, lúc này mới phát hiện phía sau không biết từ lúc nào đã xuất hiện một thiếu niên mặc đồ màu lam.

Tuổi của thiếu nên nhìn qua cùng Hàn Yên không sai biệt lắm, ngày thường mi thanh mục tú, có thể bởi vì tuổi tương phảng, Hàn Yên đối với thiếu niên này rất có hảo cảm, nó không nhịn được hỏi: “Ngươi là ai? Tại sao nói nơi này là nơi ngươi ở?”

“Ta là… Ta là ai không trọng yếu, ta từ nhỏ đã sống ở nơi này.”

“Nhưng nơi này đã nhiều năm không có ai ở?” Hàn Yên kinh ngạc nói.

Thiếu niên mân chặt môi, một lúc sau, hắn cúi đầu nói: “Ta vẫn ở nơi này, chưa từng có rời đi qua.”

Hàn Yên chính muốn nói cái gì, lúc này Lưu Vân nói: “Hắn không phải người, hắn là quỷ?”

“Các ngươi có thể nhìn thấy ta?”Thiếu niên hoảng sợ.

“Tại sao nhìn không thấy ngươi hả?”Hàn Yên cảm thấy hoang mang.

Quỷ thiếu niên không có trả lời, tự thì thào tự nói: “Trách không được khi các ngươi vừa mới nghe được thanh âm của ta không cảm thấy sợ hãi, thì các ngươi có thể nhìn thấy ta…”

Thấy hắn không để ý tới mình, Hàn Yên không thể làm gì khác hơn là chuyển hướng sang Lưu Vân, Lưu Vân hiểu ý, giải thích: “Con người vốn là nhìn không thấy quỷ.”

“À!”Hàn Yên lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.

Lúc này, thiếu niên kia phục hồi tinh thần lại, có chút khiếp đảm hỏi: “Các ngươi là ai? Tại sao có thể có thể nhìn thấy ta?”

“Ngươi nhìn không ra chúng ta là ai sao?”Hàn Yên cảm thấy hứng thú hỏi.

Quỷ thiếu niên có chút sợ hãi nói: “Các ngươi sẽ không phải là tới thu phục ta đi? Nhưng mà xem các ngươi tuổi còn trẻ như vậy, cũng không giống đạo sĩ đạo hạnh rất cao?”

“Đừng đem chúng ta cùng đám đạo sĩ ghép chung.” Lưu Vân khinh thường nói.

“Nghe ngữ khí của ngươi, ngươi hình như rất chán ghét đạo sĩ?” Quỷ thiếu niên tò mò nói.

Lưu Vân ngẩn ra, đúng a, sao mình lại đặc biệt chán ghét đạo sĩ nhỉ?