Tuyết Lạc Trần Duyên

Chương 31: Hãy nắm chặt lấy nó, đừng sợ




Khi tôi về đến thành phố D, Nghê Lạc Trần đã không còn ở bệnh viện nữa. Tôi lại vội vội vàng vàng đi về nhà. Điều khiến tôi ngạc nhiên là ở trong phòng khách ngoài Từ Dĩnh ra còn có em gái tôi, Lạc Vũ. Khi tôi bước vào thì Lạc Vũ trừng mắt nhìn tôi, thái độ phẫn nộ của nó làm cho tôi có cảm giác mình vừa gây ra tội tày đình. Điều này khiến tôi chợt nhớ lại hồi nhỏ khi Nghê Lạc Trần rời thành phố D, nó cũng mang thái độ đó đến cãi nhau với tôi.

"Chị còn vác mặt quay về sao? Chị có biết chị đã giết người không vậy?"

Lạc Vũ tiện tay cầm miếng đệm ghế ném về phía tôi. Mặc dù chiếc đệm ghế mềm nhưng tôi vẫn cảm nhận được nó đã dùng hết sức ném tôi. Xem ra nó phẫn nộ hơn tôi tưởng tượng rất nhiều. Tôi cúi người nhặt chiếc đệm ghế và không thèm để ý đến nó, quay người nhìn Từ Dĩnh rồi hỏi: "Anh ấy sao rồi?"

"Tắm xong vừa ngủ rồi. Bác sĩ nói tạm thời không được ăn thức ăn nhiều mỡ."

"Ừ, tôi đi nấu cháo."

Tôi gật đầu rồi chầm chậm vào bếp. Tôi không biết liệu mình có đủ dũng khí và tự trọng để đối diện với anh không đây.

Chỉ là nấu một nồi cháo nhưng tôi cứ có cảm giác toàn bộ dụng cụ trong nhà bếp không có gì thuận tay cả, dường như tất cả đang phản đối tôi. Nếu không phải do tôi thì lúc này chúng đang ở trong tay chủ nhân đích thực của mình. Nghê Lạc Trần luôn làm cho căn bếp lạnh lẽo trở nên ấm cúng hơn.

"Chị, em muốn nói với chị một chuyện..."

Tôi quay người khi nghe thấy tiếng Lạc Vũ, giọng ấp a ấp úng giống như một đứa trẻ phạm tội nặng, hoàn toàn không có khẩu khí như vừa xong. Tôi cố gắng mỉm cười và nói: "Có chuyện gì, em nói đi."

"Em nói ra thì chị không được giận đâu đấy."

"Nói đi, chị không giận đâu."

"Chị ạ, thực ra trước khi Giang Triều đi làm nhiệm vụ anh có nói với em, nếu như anh hi sinh hoặc không trở về thì lấy bức ảnh đó ra cho chị xem, để chị hiểu nhầm người anh ấy yêu là em. Anh ấy nói hận một người sẽ tốt hơn rất nhiều so với nhớ nhung. Nhưng..."

"Nhưng anh ấy vẫn còn sống mà em đã lấy ra để gạt chị đúng không? Tại sao em lại làm như vậy, có phải vì chân anh ấy bị thương phải không, em cảm thấy anh ấy không xứng đáng với chị phải không? Em không có quyền làm vậy..." Tôi phẫn nộ. Cái con ranh này thật là hồ đồ. Nó làm như vậy là đã đào hố chôn cả ba người chúng tôi.

"Chị đừng hỏi em là vì sao, bản thân em cũng không biết là vì sao nữa..."

Đột nhiên Lạc Vũ òa khóc. Tôi cứ có cảm giác nó đang giấu tôi điều gì đó. Phòng khách trở nên yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng nức nở của nó. Không hiểu sao tôi cứ có cảm tiếng thút thít đó làm trái tim tôi vỡ vụn, thậm chí còn đau đớn hơn khi nhìn thấy cái chân của Giang Triều. Tôi đi lại và vỗ về nó: "Đừng khóc nữa, chị không trách em, có lẽ cái số chị phải như vậy."

"Chị, em cứ nghĩ khi anh và chị kết hôn thì sẽ sống với nhau hạnh phúc cả đời... Nào ngờ em đã hại anh Lạc Trần đến mức như thế này..."

"Không phải em sai mà là chị. Người quyết định kết hôn với anh ấy là chị, em đừng khóc nữa..."

"Chị có bao giờ nghĩ, anh Lạc Trần còn yếu đuối hơn anh Giang Triều, anh ấy cần chị hơn không? Mà em cũng không nghĩ chị không yêu anh Lạc Trần. Mỗi lần anh chị về nhà ăn cơm em thấy ánh mắt chị nhìn anh khác với nhìn người khác. Có lúc giống như nhìn thần tượng, nhưng cũng có lúc giống như đang nhìn đứa trẻ của mình, có sự chiều chuộng, yêu quý và dựa dẫm. Nhưng ánh mắt anh nhìn chị mới yếu đuối làm sao. Em luôn nghĩ anh chị là một đôi trời định. Anh Giang Triều không thích hợp với chị, chỉ là từ nhỏ đến lớn, ngoài anh ấy ra chị chưa từng tiếp xúc với người đàn ông nào khác. Tình cảm giữa chị và Giang Triều giống như tình anh em chứ không phải tình đôi lứa."

Tôi kinh ngạc nhìn nó. Tôi luôn coi Lạc Vũ là một đứa trẻ, mãi đến hôm nay khi nghe những lời thốt ra từ miệng nó, tôi mới chợt tỉnh ngộ. Nó đã hai mươi lăm tuổi rồi, chỉ kém tôi có hai tuổi thôi, vậy mà tôi lại coi nó như đứa trẻ.

"Chị đừng nhìn em như thế, chẳng lẽ em đã nói sai rồi sao? Thôi được rồi, cứ coi như chị và anh Giang Triều đã từng yêu nhau, nhưng thứ tình yêu này không bao giờ vững bền bất biết giống như chúng ta tưởng tượng. Có thể bây giờ chị không còn yêu Giang Triều nữa, chỉ là cảm thấy mình nên yêu anh ấy, cảm thấy có lỗi với anh ấy mà thôi, chị muốn bù đắp cho anh ấy. Nhưng Giang Triều kiêu ngạo như vậy, liệu anh ấy có chấp nhận chị không? Cứ coi như chị đã rời xa anh Lạc Trần thì anh ấy cũng không bao giờ cưới chị đâu."

Tôi im lặng nói. Tôi không biết nên trả lời nó thế nào. Nó không hiểu tôi rời xa Lạc Trần không phải vì muốn kết hôn với Giang Triều, mà chỉ là với những lỗi lầm đã gây ra, tôi không thể thản nhiên hưởng thụ hạnh phúc mà cuộc hôn nhân này mang lại cho mình.

"Chị, xin chị đừng rời bỏ anh Lạc Trần, em xin chị đấy." Nhắc đến Nghê Lạc Trần giọng Lạc Vũ như nghẹn lại...

Tôi đưa tay lau nước mắt cho nó, trong lòng vô cùng bế tắc. "Ngốc ạ, em còn nhỏ, lại chưa từng yêu, đợi đến khi nào em thật sự yêu một người nào đó thì em nhất định phải trân trọng, tin tưởng. Đừng học chị để tình yêu và hạnh phúc trở thành một mớ bòng bong như vậy."

"Em không muốn yêu đương gì cả, người em yêu thì đi yêu người khác, còn người yêu em thì chẳng có ai tử tế..."

Nó làm cho tôi dở khóc dở cười, có lẽ con gái bây giờ đều mang tâm lí "đứng núi này trông núi nọ", kể cả tôi.

Sau khi Lạc Vũ đi rồi, tôi bưng bát cháo lên phòng ngủ, nhìn thấy Từ Dĩnh ngồi bên giường vỗ về Nghê Lạc Trần đang ngủ say, động tác như đang chăm sóc một đứa trẻ nhỏ. Anh ngủ rất say, cũng rất sâu. Không ngờ mới chỉ có một tuần mà anh đã gầy đi nhiều như vậy, bên mép vẫn còn những vết thâm do trận chiến hôm qua với Giang Triều. Đột nhiên tôi nhớ lại lời của Lạc Vũ: "Chị có bao giờ nghĩ, anh Lạc Trần còn yếu đuối hơn anh Giang Triều, anh ấy cần chị hơn không?" Có thể Lạc Vũ, Từ Dĩnh đều hiểu Nghê Lạc Trần hơn tôi rất nhiều.

"Cháo nấu xong rồi à?" Từ Dĩnh nhìn thấy tôi đi vào liền ngượng ngùng đứng dậy, sau đó lại nhìn Nghê Lạc Trần đang ngủ say trên giường: "Vẫn còn đang ngủ..."

Tôi gật đầu, để bát cháo lên trên tủ đầu giường và yên lặng ngồi bên cạnh nhìn anh ấy, Từ Dĩnh đi từ khi nào tôi cũng không phát hiện. Mãi đến khi Nghê Lạc Trần động đậy, mở mắt nhìn tôi thì tôi mới chợt nhớ cháo đã nguội từ bao giờ.

Tôi sờ tay lên mặt anh. "Ngoan, nằm một lát nữa đi, em đi hâm nóng cháo."

"Ừ."

Nghê Lạc Trần đáp nhẹ, nhìn tôi một cách rất đáng thương, giống như đứa trẻ đang nũng nịu. Tôi biết anh muốn tôi ở bên anh, không rời xa anh. Tôi vén chăn lên, cởi bỏ bộ đồ ngủ của anh và nói. "Để em xem anh bị thương ở đâu có được không?"

Anh gật đầu để mặc tôi cởi cúc quần áo ngủ. Nhìn thấy trước ngực anh có một mảng xanh tím lớn, tôi không nhịn được khóc òa lên: "Tại sao không nói với em? Bây giờ còn đâu nữa không? Phía dưới có còn chỗ nào bị thương nữa không?"

Anh không nói gì và lại gật đầu. Tôi chẳng nghĩ ngợi gì cởi nốt quần ngủ của anh ấy.

Khi đi ngủ anh không có thói quen mặc quần lót. Tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng lên. Bỏ qua sự ngại ngùng, tôi nhìn vào khoảng da tím trên đùi anh. Tôi không hiểu nổi hai người đàn ông đó đã dùng sức mạnh như thế nào để đánh đối phương thành như vậy. Tôi thấy rất đau lòng, Giang Triều là một quân nhân nên dù gì cũng quen với việc luyện tập trên thao trường, đôi khi không tránh khỏi bị xước xát thâm tím. Còn Nghê Lạc Trần, anh lớn lên trong một môi trường hoàn toàn khác, làm sao quen được với những trận đòn.

"Đừng khóc nữa, anh không đau đâu."

Anh nói nhẹ, cầm bàn tay tôi đặt từ từ lên chỗ đó. Khi đó tôi mới ý thức được anh đã cương cứng lên rồi... Tay tôi run lên, không biết nên làm thế nào.

"Đừng sợ, anh không động vào người em đâu, cũng không ép em làm chuyện vợ chồng. Anh chỉ muốn để em cảm nhận anh hơn nữa, em đừng nghĩ nó xấu xa như vậy. Bởi vì anh yêu em, lại không có cách nào móc tim mình ra cho em xem, nhưng nó bây giờ cũng giống anh, tất cả tình yêu và tấm lòng đều dành hết cho em..."

Tôi gật đầu, vòng bàn tay kia qua eo anh, nhẹ nhàng hôn lên trán anh. Không hiểu tại sao thời khắc này anh cần gì tôi cũng sẽ cho anh hết, thậm chí tôi còn nghĩ rằng mình đã yêu anh...

Hơi thở gấp gáp của Nghê Lạc Trần phả vào tôi, toàn cơ thể tôi như bay bổng, có thể đây là cảm giác mà hôn nhân đã để lại trong cơ thể tôi, cũng có thể là Nghê Lạc Trần đã mang lại cho tôi. Tôi không đam mê mà là rất yêu cảm giác ấy, không biết có phải tôi đã động lòng vì cảm xúc mà Nghê Lạc Trần mang đến hay không.

Đột nhiên anh đè chặt lên người tôi, cơ thể run lên, từ từ phóng ra một thứ ấm ấm và ướt ướt mà tôi vô cùng quen thuộc, giống như đêm tân hôn của chúng tôi... Tôi không nghĩ rằng chúng tôi bắt đầu như thế, và cũng kết thúc như thế... Sau đó anh phủ phục lên người tôi rồi khóc, tôi cũng khóc...

"Lạc Tuyết, có đôi khi trong cuộc sống, từ bỏ là điều rất khó khăn, nhưng anh biết ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến. Em đừng đau buồn, muốn làm gì thì cứ làm đi, nếu không em sẽ hối hận cả đời, anh cũng không muốn để lại những nuối tiếc cho em. Em cũng đừng đau khổ vì chúng ta. Ban đầu anh lấy em cũng không phải vì tình yêu, em theo anh cũng không phải tình yêu, chúng ta đã hứa với nhau sẽ không đi vào thế giới của đối phương. Là anh sai trước, anh đã không kìm chế được mình, làm trái với những điều chúng ta đã quy định... Nhưng anh không yên tâm khi em chọn con đường khó khăn đến vậy, sau này khi em khóc, anh không ở bên em thì em sẽ thế nào? Có thể em không tin, nhưng anh muốn mang đến cho em tất cả những gì mà anh có, thậm chí nếu có thể, anh cũng muốn nhường đôi chân lành lặn cho Giang Triều, bởi một người khỏe mạnh như anh không mang hạnh phúc đến cho em được thì anh mong Giang Triều sẽ là một người đủ khả năng để mang lại hạnh phúc cho em... Nhưng Nghê Lạc Trần không phải là thần thánh, có những việc cho dù rất muốn nhưng cũng không thể làm được..."

"Anh đừng nói nữa, em tin..." Lúc này tôi khóc vì Nghê Lạc Trần.

"Lạc Tuyết, trước khi kết hôn với em, anh không biết việc Giang Triều bị thương. Đúng là anh đã hỏi ông, nhưng ông nội là quân nhân cả đời rồi, ông không bao giờ tiết lộ những việc liên quan đến công việc. Ông chỉ nói với anh, 'nếu thích cưới thì hãy cưới đi'. Anh nói điều này để em không hiểu lầm ông nội, cũng để em không cảm thấy hôn nhân này là một cái bẫy. Nhưng buổi tối sinh nhật anh hôm đó, đích thực là anh đã sắp xếp từ trước. Bởi vì anh muốn có được em. Anh thừa nhận anh đã sai. Em có thể tha thứ cho anh thì xin hãy tha thứ, nếu không được thì em hãy thù hận anh đi..."

"Em chưa bao giờ trách móc anh. Buổi tối hôm đó em cũng chưa bao giờ ân hận cả, có thể có được người đàn ông như Nghê Lạc Trần, em đã rất tự hào và kiêu ngạo, thật đấy..."

Tôi ra sức lắc đầu, nước mắt văng khắp mọi nơi. Nghê Lạc Trần giơ tay lên lau sạch cho tôi, "Đừng khóc nữa, kẻo anh lại cho rằng em không nỡ rời xa anh..."

"Vâng." Tôi gật đầu đồng ý nhưng vẫn không ngăn được nước mắt cứ trào ra. Sau đó anh cười nói, một người khóc thật mệt mỏi, nếu khóc thì hãy để hai người cùng khóc.

Một Nghê Lạc Trần mà tôi từng quen biết luôn luôn là người lạnh lùng kiêu ngạo. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một người đàn ông như anh ấy cũng có ngày đi đánh nhau vì không kìm chế được, cũng không giấu giếm giọt nước mắt của mình trước mặt tôi. Sự lạnh lùng và kiêu ngạo trước giờ đã che giấu đi sự yếu đuối của anh. Thực ra anh là một người không bao giờ có cảm giác an toàn. Tôi luôn cho rằng mình hiểu anh, nhưng hiểu và yêu là hai việc khác hẳn nhau.

Không biết thời gian trôi đi bao lâu, Nghê Lạc Trần úp vào lòng tôi ngủ, trước đó anh còn lẩm bẩm "nếu như có thể chết được lúc này thì thật là hạnh phúc". Tôi cọ mặt mình vào vầng trán sáng sủa của anh, kéo chăn lên người và cuộn hai chúng tôi vào đó, khoảng thời gian ấm áp khi chúng tôi ôm nhau ngủ trong chiếc lều dã chiến lại từ từ hiện về trong trí nhớ tôi. Có thể đây là lần cuối cùng chúng tôi ôm nhau một cách thoải mái như vậy. Tôi sẽ nhớ mãi cơ thể anh cũng như mùi hương thơm nhè nhè đặc trưng, cũng sẽ nhớ cái cảm giác hạnh phúc mà anh đã mang đến cho tôi. Tất cả mọi thứ dường như đã khắc sâu vào trong tim tôi, có muốn cũng không thể nào quên được.

Tôi không biết thế giới trong giấc mơ của anh sẽ như thế nào, liệu có những hình ảnh mà chúng tôi cùng có hay không. Vài năm nữa liệu anh có còn nhớ quãng thời gian sống cùng với tôi hay không? Tôi không hi vọng anh sẽ nhớ nhưng cũng không muốn anh sẽ quên đi mọi thứ...