Tuyệt Sắc Quốc Sư

Chương 8-1: Thượng




Sau khi vượt qua ngọn núi, đoàn người thái tử đi tới Ngũ Dương trấn.

Ngũ Dương trấn nằm cạnh Quyết Minh hồ, cảnh tượng vô cùng tú lệ, được người đời xưng tụng là tiểu Tây Hồ.

“Thối đạo sĩ, ngươi biết tại sao lại gọi là Ngũ Dương không, sao không gọi là Lục Dương hay Thất Dương nhỉ?” Y Tuyết hóa thành nhân hình, tò mò hỏi.

“Hừ, hừ, mọi khi nhắc ngươi bình thường nhớ đọc nhiều sách, con mèo lười nhà ngươi lại không nghe, bây giờ hối hận rồi phải không?” Vân Không đạo sĩ gõ gõ đầu hắn.

“Tên thối đạo sĩ nhà ngươi thật đúng là con mọt sách, ngươi rốt cuộc có chịu nói không hả? Tại sao lại gọi là Ngũ Dương?”

“Hảo hảo, nói, nói cho ngươi nghe. Tương truyền lúc đầu, dưới đáy hồ này có thủy quái, mỗi lúc nửa đêm chúng sẽ phát ra tiếng ca tuyệt vời dụ dỗ súc vật đến bên hồ, sau đó bắt lấy ăn tươi.”

“Oa, tựa như một bức tranh hữu tình ý hả!”

Vân Không đạo sĩ không nhịn được đảo cặp mắt trắng dã, “Cảnh tượng máu tanh như vậy sao thành hữu tình được chứ?”

“Là ta cảm thấy đám thủy quái kia rất hữu tình đó, còn có thể ca hát nữa, thật lợi hại. Sau đó thì sao? Sau đó đã phát sinh chuyện gì?” Y Tuyết đánh hơi được chuyện thú vị, không ngừng hỏi tới tấp.

“Tài sản của dân chúng tổn thất thảm hại, lại sợ hãi bọn chúng ăn hết súc vật rồi sẽ ăn thịt người, vì vậy mới chạy đến một nơi thâm sơn cùng cốc cầu một đạo sĩ trừ yêu. Đạo sĩ này phái năm đệ tử hóa thân thành năm con dê tới bên hồ, thủy quái quả nhiên cắn câu. Bọn họ giao đấu một phen, và giết chết được thủy quái! Dân chúng nơi đây cảm động và nhớ ơn ân đức năm vị sư phụ kia, nên đã đem tên trấn sửa thành Ngũ Dương trấn.”

“Ồ, thì ra là thế. Cho nên lúc đầu nếu như năm tên đệ tử kia không phải biến thành năm con dê, mà là biến thành năm con chó, thế thì nơi này đã có tên là Ngũ Cẩu trấn rồi nhỉ.” Y Tuyết lắc đầu nghiêm nghị, hết sức có học vấn mà nói, “Nếu như bọn hắn biến thành năm con mèo, nơi này sẽ gọi là Ngũ Miêu trấn, nếu bọn hắn —— “

“Được rồi! được rồi! Van cầu ngươi đừng có nói thêm gì nữa!” Vân Không đạo sĩ bị hắn làm cho nhức đầu đến suýt vỡ tung.

“Hừ, tại sao không cho ta nói? Ngươi căn bản là đang ghen ghét bổn công tử băng tuyết thông minh!”

Tiểu Tuyên Tử xem hai người náo loạn không rời, vội vàng chỉ vào một tòa đại tửu lâu phía trước, hưng phấn mà nói, “Tới rồi! Tới rồi! Chính là nơi này! Túy Tiên lâu đây rồi!”

Đã mấy ngày đi qua hương trấn, nhưng chưa gặp một tửu lâu nào, khiến Tiểu Tuyên Tử lo lắng thái tử ăn không quen đồ ăn nơi dân dã, vậy là tốt rồi, nghe nói Túy Tiên Lâu này được xưng tụng là Giang Nam đệ nhất tửu lâu, rượu và thức ăn khẳng định phải là hàng nhất đẳng!

Không ngờ lúc Tiểu Tuyên Tử bị kích động mà chạy tọt vào trong, cư nhiên phát hiện bên trong ngay cả một mống khách cũng không có, chỉ có chưởng quỹ sầu mi ngồi sau quầy.

Tiểu Tuyên Tử vừa nhìn bỗng cảm thấy không ổn chút nào.

Không thể nào? Túy Tiên lâu danh khí lớn như vậy, tại sao lại ca bài Không Thành Kế thế này?

“Có quỷ, nhất định có quỷ…” Tiểu Tuyên Tử thì thào tự nói.

“Không sai! Túy Tiên Lâu này bị quỷ nháo rồi!” Vân Không đạo sĩ vỗ vai Tiểu Tuyên Tử một cái, kéo hắn đi vào bên trong, “Hết lần này tới lần khác, cái Vân Không đạo sĩ ta đây không sợ chính là quỷ!”

“Oa, có quỷ hả! Ta thích!” Y Tuyết cũng bị kích động mà chạy vào trong.

Tĩnh Huyền cũng cảm thấy tửu lâu này yêu khí ngập trời.

Hắn lo lắng an nguy của thái tử, đang do dự xem có nên đi vào hay không, chẳng ngờ tới, thái tử đã dắt tay hắn kéo vào tửu lâu ——

Từ vài ngày trước, Túy Tiên Lâu truyền ra tin có quỷ nháo, từ đó không một khách nhân nào dám tới nữa.

Chưởng quỹ thật vất vả mới chờ được một đám khách quý, cười đến toe tóet khóe miệng, vội vàng đon đả chạy tới nghênh đón!

Túy Tiên Lâu không hổ là Giang Nam đệ nhất tửu lâu, bố trí tranh chữ, giả sơn điêu khắc, kim bích huy hoàng.

Tiểu Tuyên Tử như thường chọn rượu và thức ăn thượng đẳng, và cái bàn đẹp nhất có thể ngắm cảnh bên ngoài.

Đoàn người vô cùng  náo nhiệt ngồi xuống.

Bởi vì không có những khách nhân khác, nên rượu và thức ăn rất nhanh được mang lên.

Vân Không đạo sĩ cùng Y Tuyết chứng kiến cả một bàn tràn đầy thức ăn, nước miếng đều nhanh chảy xuống ròng ròng, bắt đầu há mồm to ăn từng miếng lớn!

“Ui, ăn ngon, ăn ngon quá! Cá ở Quyết Minh hồ này thật sự vừa thơm vừa mềm ngọt, ăn ngon quá đi mất!” Y Tuyết mặt mày hớn hở khen ngợi.

“Còn dám nói không phải mèo, thích cá như thế còn gì. Bổn đạo sĩ thì thấy món chim chiên xù này làm ngon không tả nổi!”

“Cua hồ Tỳ Bà này ăn cũng ngon ngọt cực kỳ! Đầu bếp Túy Tiên lâu giỏi thật, chẳng thua kém đầu bếp hoàng cung là mấy.” Tiểu Tuyên Tử cũng ăn hết sức đắc ý.

Tĩnh Huyền đối với rượu và thức ăn đầy bàn trước mắt không hề động tâm, chỉ tùy tiện ăn vài đĩa đồ chay.

Thái tử thì lẳng lặng uống rượu, chứng kiến quốc sư như chim nhỏ ăn từng miếng be bé, không khỏi thấy khó chịu mà cầm lấy thìa, xúc một miếng đậu hủ phỉ thúy bỏ vào trong bát hắn.

Món này là do y đặc biệt dặn dò Tiểu Tuyên Tử gọi nhà bếp mang lên đó nha.

Bách hợp kim châm, tử y khoai bánh, tam tơ tằm oái tụy, thượng thang phù dung, còn có cả phỉ thúy đậu hủ, toàn bộ đều là thức ăn ngon nhất nơi này, hắn như thế nào lại không chịu ăn nhiều?

“Còn không ăn thêm một chút, nhìn ngươi cũng gầy thành thế này rồi. Vạn nhất ngươi ngã bệnh thì làm sao bây giờ?”

Quốc sư gần đây quả thật có gầy một chút. Chẳng lẽ là do mình không biết khống chế hay sao?

Nghĩ đến hắn thường bị mình lăn qua lăn lại đến nửa đêm, buổi sáng còn phải đứng lên tụng kinh khóa lễ sớm, sợ rằng chẳng ngủ được bao lâu.

Nghĩ tới đây, thái tử không khỏi lo lắng nhăn mày.

Tĩnh Huyền nhìn sắc mặt thái tử có chút khó xem, trong lòng áy náy thấp giọng nói, “Tĩnh Huyền không có việc gì, sẽ không trì hoãn hành trình của thái tử.” Hoàng Phủ Dật nghe vậy càng sửng sốt, trong lòng cũng càng thêm tức giận!

Được lắm, thái tử ta đây vốn có lòng tốt mà ngươi lại không thèm nhận!

“Gì chứ! Bổn thái tử lo lắng ngươi làm trì hoãn hành trình, nói vậy ngươi đã hài lòng chưa? Còn không mau ăn đi!” Hoàng Phủ Dật ác thanh ác khí mà nói.

“Vâng.” Tĩnh Huyền bị người trong lòng vô duyên vô cớ quạt cho một trận, trong lòng rất khổ sở, chỉ có thể cúi đầu xuống ăn cơm.

Vân Không đạo sĩ cùng Tiểu Tuyên Tử chứng kiến tình hình giữa hai người, không khỏi than dài ba tiếng bất đắc dĩ.

Chỉ có Y Tuyết chẳng để ý tới chuyện gì mà ăn đến quên cả trời đất!

Hoàng Phủ Dật ôm cục tức trong lòng, mắt nhìn chằm chằm vào chén cơm của Tĩnh Huyền.

Chỉ cần nhìn hắn ăn được một miếng, sẽ lập tức tiếp thêm miếng thứ hai, cứ như sợ hắn ăn không đủ no vậy.

Thái tử từ khi sinh ra đến giờ luôn được người khác hầu hạ, hôm nay ngược lại biến thành đi hầu hạ người ta.

Tĩnh Huyền ăn vài miếng, phát hiện thái tử chẳng ăn chút gì, lập tức buông bát xuống, ôn nhu nói, “Tĩnh Huyền tự ăn là được rồi. Xin mời điện hạ dùng bữa.”

“Chờ ngươi ăn xong, thái tử đây tự nhiên sẽ dùng bữa.”

“Nhiều như vậy, một mình Tĩnh Huyền làm sao ăn hết? Tiểu Tuyên Tử, ngươi sau này không nên gọi nhiều như vậy, ta chỉ cần hai đĩa thức ăn nhỏ là đủ rồi.” Tĩnh Huyền bình sinh tính tình điềm đạm, không thích lãng phí bao giờ.

Tiểu Tuyên Tử le lưỡi, nghịch ngợm nói, “Không phải do ta gọi đâu, thức ăn này là do thái tử tự mình chọn giúp quốc sư đó.”

Điện hạ tự mình chọn giúp ta?

Tĩnh Huyền cảm thấy vô cùng ngọt ngào, liếc mắt nhìn người mình yêu, rồi lại nhanh chóng cụp mắt xuống, sợ ánh mắt tiết lộ mừng vui trong lòng.

Hoàng Phủ Dật hung hăng trừng mắt liếc Tiểu Tuyên Tử một cái!

Tiểu tử thúi nhà ngươi, có dũng khí bán đứng thái tử?

Tiểu Tuyên Tử giật giật môi lắp bắp không nên lời, điện hạ, nô tài là đang giúp người tán gái mà!

Hoàng Phủ Dật khụ khụ yết hầu, trầm giọng nói, “Lắm chuyện, đúng vậy, bổn thái tử hôm nay cũng định ăn chay. Không được sao?”

Tĩnh Huyền ôn nhu cười, “Mặc kệ như thế nào, Tĩnh Huyền cũng muốn cám ơn điện hạ.”

“Muốn tạ ơn bổn thái tử hả?” Hoàng Phủ Dật đột nhiên vươn tay ôm chầm lấy eo hắn, ghé vào lỗ tai hắn cười tà nói: “Như vậy tự mình dâng cho ta đi.”

Tại nơi đông người, thân là phật môn đệ tử lại bị nam nhân ôm vào trong ngực, Tĩnh Huyền trong lòng xấu hổ vô cùng, nói, “Điện hạ, xin người không nên như vậy.”

“Như vậy là như thế này phải không?” Hoàng Phủ Dật tà ác vuốt ve bên sườn eo mẫn cảm của quốc sư.

Ngay lúc hai người đang “tình nồng ý mật”, đột nhiên trên lầu truyền đến tiếng cười khanh khách như chuông bạc——