Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng

Chương 151: Bị tức giận chống đối, thích khách lúc nửa đêm




"Bát đệ sao lại nói như vậy? Đều là nhi tử của phụ hoàng, hiếu tâm nên giống nhau," Sở Vân Lan nhướn mi lên, không chút để ý xen vào nói.

Sở Vân Hách hờ hững, nhìn về phía chân trời, miễn cưỡng nói tiếp: "Có hiếu tâm này của các hoàng huynh, thọ mệnh phụ hoàng nhất định có thể kéo dài trăm tuổi, đệ luôn là nghịch tử, cũng là bất hiếu tử, cả triều đều biết, Tam ca cần gì phải nhắc nhở đệ chứ?"

"Lão Bát, ngươi......"

"Nhị ca, Tiểu Sơ Tử ta có thể mang đi không?" Sở Vân Hách không chút khách khí ngắt ngang, chậm rãi quay đầu lại, liếc mắt sang Sở Vân Lan, thần thái thong dong nói, "Dường như Tam ca luôn thích trêu người thì phải, nhưng hôm nay đệ tiến cung là có chuyện quan trọng bẩm báo phụ hoàng, ngày khác sẽ chăm chú lắng nghe Tam ca dạy bảo!"

"Lão Bát ngươi làm càn!" Sở Vân Lan giận không thể phát tiết, khuôn mặt tuấn tú tức giận xanh mét.

Nhưng, Sở Vân Hách lại mím môi cười khẽ, cũng không để ý đến hắn, ánh mắt chuyển sang nhìn Sở Vân Ly, bình thản nói: "Nhị ca, Tiểu Sơ Tử ta mang đi, phụ hoàng truyền cho đòi!"

"Thật không? Nếu nói thế, Tiểu Sơ Tử, ngươi cùng Bát Vương gia đi mau!" Sở Vân Ly nhướn mi, chậm rãi cười, "Bát đệ, đêm nay Nhị ca muốn đến chỗ ngươi ngồi một chút, có hoan nghênh không?"

"Vậy sao? Huynh là khách quý a! Đệ đệ đương nhiên hoan nghênh, chuẩn bị hảo tửu đồ ăn cùng Nhị ca uống say mới thôi!" Sở Vân Hách cười yếu ớt, vuốt cằm, vừa chắp tay, nhìn về phía Sở Vân Lan, "Tam ca nếu không chê hàn phủ của đệ, thì cùng đi đi, chỉ là thêm đôi đũa mà thôi, "

"Hừ!" Sở Vân Lan thiếu kiên nhẫn hừ lạnh một tiếng, quay ngoắt đầu.

"Ha ha...... Nhị ca, cáo từ!"

Sở Vân Hách cười vân đạm phong khinh, sau đó xoay người, chậm rãi đi đến Triều Dương điện, Đoàn Cẩm Sơ được dịp hành lễ cáo lui, rồi cất bước theo sau.

Một trước một sau, cả đoạn đường không nói gì, Đoàn Cẩm Sơ đi sau lưng, nhìn không thấy biểu tình Sở Vân Hách, chỉ thấy tấm lưng thẳng của hắn, tiêu điều như trước.

Toan điềm khổ lạt, trong lòng không biết là tư vị gì, mấy ngày không gặp, lời muốn nói thật sự rất nhiều, cũng rất muốn an ủi hắn thật nhiều, nhưng đến lúc chân chính gặp mặt, hắn im lặng không nói một từ, nàng một câu hỏi thăm cũng không ra đến miệng được.

Người phía trước đột nhiên đứng lại, theo quán tính, Đoàn Cẩm Sơ bất ngờ không kịp đề phòng ập mạnh vào sau lưng hắn, "Ui  ...." Xuýt xoa một tiếng, tay nàng vội ấn lên cái mũi, lúc này mới phát hiện, cả hai bất giác đã đến bậc thang trước Triều Dương điện.

"Sơ nhi!" Sở Vân Hách lập tức xoay người lại, muốn xoa nhẹ cái mũi Đoàn Cẩm Sơ, bàn tay đến giữa không trung, lại thoáng thấy đại nội thị vệ đứng gác ở bốn phía chung quanh, đành phải thu tay về, cúi đầu hỏi: "Có sao không? Có chảy máu mũi không?"

"Không có, không sao đâu!" Đoàn Cẩm Sơ buông tay ra, mím môi cánh hoa, không được tự nhiên cúi thấp đầu xuống.

Sở Vân Hách liễm mi, ngừng một chút, thản nhiên nói: "Về sau đi đường chú ý một chút, đừng sờ sệt va đập lung tung vậy nữa."

"Ừ, " Đoàn Cẩm Sơ gật đầu, chợt thấy lời hắn nói như có vẻ ngang ngạnh, không khỏi bĩu bĩu môi.

Sở Vân Hách lặng im, đứng thật lâu, cũng không nhìn nàng, ánh mắt mơ hồ mông lung không biết đang nhìn ở đâu, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì, thần sắc đạm mạc dường như lập tức kéo dài khoảng cách giữa họ ra xa ngoài ngàn dặm, Đoàn Cẩm Sơ lặng lẽ liếc nhìn hắn hai lần, hắn cũng không chú ý đến nàng, sau đó nàng hoàn toàn cúi đầu, cắn chặt cánh môi.

Rốt cục, ánh mắt hắn có tiêu cự trở lại, tập trung trên mặt nàng, miệng hỏi, vẫn là vấn đề mấy ngày nay đã hỏi vô số lần, "Sơ nhi, hôm nay...... Nàng có đồng ý theo ta quay về Bát Vương Phủ không?"

"Không đồng ý!" Đang bị tức giận, nàng lập tức đáp ngay, hơn nữa khẩu khí cũng thật không tốt.

Ba chữ kia bật thốt ra, nàng cũng không nghe hắn nói thêm lời nào nữa.

Sau đó lại đứng im thật lâu, hắn im lặng xoay người, nói nhỏ một câu, giọng như nghẹn ở cổ, "Chuyện tình cảm, quả nhiên như người ta uống nước, ấm lạnh tự biết! Trở về đi, hoàng thượng không có truyền cho đòi nàng đâu!"

Nói xong, từng bước một bước lên bậc thang, bóng áo trắng dần dần biến mất trong tầm mắt Đoàn Cẩm Sơ.

Trở về Kính Sự phòng, như cái xác không hồn, không biết đã qua bao lâu, chỉ biết trong đầu mờ mịt, cũng may còn nhận được cánh cửa, đẩy vào, lại té lăn quay ra đất.

"Tiểu Sơ Tử!"

Tiểu Xuyên Tử cả kinh, đang ở trước bàn vội nhảy bổ lại, cố sức đỡ Đoàn Cẩm Sơ dậy, hỏi nhanh: "Cô làm sao vậy? Ta trở về không thấy cô, đã xảy ra chuyện gì?"

"Không có gì, ta chỉ đau đầu chút thôi, ngủ một chút là hết, " Đoàn Cẩm Sơ cố gắng mỉm cười, sắc mặt tái nhợt không giấu được, giọng mơ hồ nhẹ hẫng như bông.

"Để ta đỡ cô lên giường. "

"Ừ. "

Nằm xuống, đắp chăn xong, Tiểu Xuyên Tử đứng dậy cẩn thận rót nước cho nàng, nước mắt như hồng thủy tràn bờ, mãnh liệt tuôn ra.

"Tiểu Sơ Tử, cô sao thế? Sao lại khóc dữ dội như vậy? Ai khi dễ cô phải không, ta lập tức đi tìm hắn tính sổ!" Tiểu Xuyên Tử quay người lại, thấy thế, bát nước ấm trong tay vướng víu, hắn vội vàng đặt lại lên bàn, chạy tới bên giường hỏi.

"Ô ô...... Phải..... Là sở...... Sở Vân Hách......" Đoàn Cẩm Sơ khóc, đứt quãng nói,

"Sở Vân......" Tiểu Xuyên Tử giọng đầy căm phẫn quát lên, chợt cấp tốc dừng lại, mặt run rẩy nhăn nhó, 囧囧 nói: "Chuyện này, Tiểu Sơ Tử, người cô nói là chủ tử nhà ta đó, ta đây cũng không dám ra mặt vì cô, nếu làm không tốt, ta sẽ bị làm vật hi sinh thê thảm a!"

Quay người trở mình, nằm úp sấp vào chăn, Đoàn Cẩm Sơ ủy khuất đã lâu, tận tình phát tiết ra, khóc thẳng đến thiên hôn địa ám.

Tiểu Xuyên Tử luống cuống đi tới đi lui quanh phòng, ngoài cửa, Tiểu Thuận Tử đứng thật lâu, cuối cùng không rảo bước tiến vào, yên lặng quay trở về phòng cách vách.

Không biết khi nào, Đoàn Cẩm Sơ đang khóc, rốt cục cũng chìm vào giấc ngủ,

Khi tỉnh lại thì, đã là lúc trăng treo ở phía tây cửa sổ.

Trù phòng giờ này không có cơm, Tiểu Xuyên Tử đã để dành lại một chén, vội đi trù phòng tìm đầu bếp, lúc này mới cầm đồ ăn nóng về, Đoàn Cẩm Sơ ăn thực không thấy ngon, miễn cưỡng ăn non nửa bát đã buông đũa xuống không ăn nữa.

Đến đêm, Tiểu Xuyên Tử ngủ say, còn ngáy khò khè, Đoàn Cẩm Sơ mất ngủ dựa ở đầu giường, nhìn ngọn đèn chiếu lên trần ngẩn ngơ.

Ánh mắt mệt mỏi đau xót, thân thể hư nhược, trong đầu đột nhiên lại nghĩ tới câu nói cuối cùng kia của Sở Vân Hách, "Chuyện tình cảm, quả nhiên như người ta uống nước, ấm lạnh tự biết!"

Đoàn Cẩm Sơ cười tự giễu, mệt mỏi, thường nói tình yêu ngọt một nửa khổ một nửa, hiện tại mới xem như chân chính cảm nhận được, từ khi gặp gỡ Sở Vân Hách, từ khi yêu hắn, nàng lại trở thành Lâm muội muội, động chút là rơi nước mắt......

"Két  ...."

Một tiếng vang nhỏ, đột ngột cắt ngang suy nghĩ của Đoàn Cẩm Sơ, nàng hồ nghi đi chân trần bước đến vén mành lên, chỉ thấy trong bóng đêm, một bàn tay to đang lặng lẽ mở cửa sổ, cửa sổ di chuyển phát ra tiếng động rất nhỏ, Đoàn Cẩm Sơ hoàn toàn dại ra, hốt hoảng quên kêu, mắt nhìn chằm chằm vào cửa sổ đang dần dần mở ra kia!

Đến khi cửa sổ hoàn toàn mở ra, một bóng đen linh hoạt phóng vọt vào, nàng mới đột nhiên hoàn hồn, "A  ...."