Tuyệt Thế Bá Sủng

Chương 53: Trái tim chảy máu




Tiểu Ưu mặc một bộ váy lụa màu trắng ngồi trong chiếc xe màu trắng, cô còn nhớ khi người phụ nữ kia đưa tấm hình cho cô đã nói, đối tượng cô cần lừa chính là người này, ngay khi Tiểu Ưu nhìn vào tấm hình này, đã hoảng sợ trợn to mắt, sắc mặt tái nhợt nhìn người đàn ông trong ảnh, tại sao lại là anh ấy!

“Là anh ta?!” Môi Tiểu Ưu lay động, nói.

“Xem ra cô biết người này.”

“Rốt cuộc anh ta là ai?”

“Con trai tôi.”

Nghe người phụ nữ trung niên trả lời như vậy, Tiểu Ưu kinh ngạc há hốc mồm: “Tại sao bà phải làm vậy với anh ta?”

“Đây không phải là chuyện cô nên hỏi, được rồi, đi xuống để bọn họ tân trang cho cô, tối nay có một dạ tiệc muốn cô tham dự.”

Nghe bà ta nói vậy, cô chết lặng đi theo người giúp việc vào một căn phòng, Tiểu Ưu ngồi trước bàn trang điểm, cảm thấy tất cả vô cùng châm chọc, cô phải giúp một người phụ nữ đi hại con của bà ta, rốt cuộc là một người mẹ thế nào mới có thể đối xử với con mình như vậy, nhưng bây giờ cô không thể làm gì ngoại trừ thuận theo, nhìn gương mặt thanh thuần trong gương, trong phút chốc cô không nhìn rõ rốt cuộc mình là ai, vừa nghĩ tới phải đi lừa dối anh, trái tim cô đã chảy máu.

“Cô Tiểu Ưu, đến rồi.”

“À.”

Tài xế nhanh chóng mở cửa xe cho cô, lúc nãy cô đã thất thần, cô lập tức thu mắt nhấc chân bước ra khỏi xe.

“Cô Tiểu Ưu, phu nhân bảo tôi nhắc nhở cô chú ý lời nói của mình, đừng cố chạy trốn, nếu dám làm trái, hậu quả cô rất rõ ràng.”

“Được, tôi biết.”

“Vậy xin mời.”

Tiểu Ưu đi theo người đàn ông đi vào hội trường nguy nga lộng lẫy, không thể không nói, thể giới của người có tiền đúng là xuất sắc, lần đầu tiên cô đi tới một nơi xa hoa như vậy, người đàn ông kia đi lên trước đưa thiệp cho phục vụ, bọn họ nhiìn một cái sau đó làm động tác mời với cô.

Hai chân Tiểu Ưu như phù phiếm bước theo người đàn ông kia, vừa nghĩ tới chuyện sắp phải làm, trên mặt của cô lại tái nhợt.

Sau khi đưa Tiểu Ưu vào thì người đàn ông kia trốn vào một góc để quan sát, trước mặt Tiểu Ưu có hai người đàn ông đẹp trai mời cô làm cô luống cuống tay chân, một người phụ vụ đi tới hỏi cô có cần đồ uống hay không, cô khẩn trương cầm một ly, không nhìn rõ nó là loại nước gì đã uống một hớp lớn.

Khụ khụ….

Ho kịch liệt làm cô trở thành đối tượng bị vây xem của những người ở đây, một giọng nói quen thuộc truyền tới: “Tiểu Ưu, thật sự là em?!”

Nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, một người mặc váy dạ hội đỏ rực đi tới: “Hiểu Hiểu, sao chị cũng ở đây?!”

Tiểu Ưu vừa kinh ngạc vừa vui mừng vì gặp được người quen, sự lúng túng và khó chịu cũng giảm đi nhiều.

“Chị tới cùng Dã.”

“À, xin chào, em là Tiểu Ưu.”

“Xin chào.”

Nhậm Thiên Dã lạnh nhạt chào, nhưng đôi mắt vẫn dừng lại trên người Tần Hiểu Hiểu.

“Tối hôm nay em thấy rất buồn rầu, nhưng giờ thấy chị, tâm trạng đã thoải mái hơn.”

Tần Hiểu Hiểu đi tới nắm tay Tiểu Ưu cùng đi về phía quầy đồ ăn.

Nhậm Thiên Dã đi sau lưng hai người, tại sao cô lại không thích loại trường hợp này, chẳng lẽ cô sợ người khác phát hiện bí mật của cô? Mang theo nghi ngờ, anh tiếp tục đi theo sau.

Hai cô gái phía trước vừa nói vừa cười, bởi vì diện mạo xuất chúng của ba người, đi tới đâu cũng hấp dẫn ánh mắt của một đám người, nhưng hai cô gái trước mặt không thèm để ý, Tần Hiểu Hiểu lấy một miếng bánh ngọt cho Tiểu Ưu, hai người ngồi trên ghế dựa mềm vừa ăn vừa nói chuyện rất thích ý.

Thấy Nhậm Thiên Dã đi tới, Tần Hiểu Hiểu tà mị cười một tiếng: “Anh có muốn tán gẫu với bạn em một chút hay không?”

“Hở?”

Đây là tiết mục có bạn quên chồng, Nhậm Thiên Dã sờ lỗ mũi ho nhẹ một cái: “Được, hai người từ từ trò chuyện, anh qua bên kia.”

Đợi anh đi xa một chút, Tiểu Ưu đụng vào tay Tần Hiểu Hiểu một cái: “Hiểu Hiểu, chị làm vậy có ổn không?”

“Có gì không ổn? Mau ăn đi.”

“Ò.”

Nhậm Thiên Dã lấy một ly rượu vang, uống một ngụm lớn, vị cay kích thích anh muốn làm gì đó: “Sao thế, con mèo nhỏ nhà cậu đâu?”

Giọng nói trêu chọc của Lãnh Diệc Thần truyền tới, Nhậm Thiên Dã không quay đầu lại, một cánh tay thon dài khoác lên vai anh: “Một chút nữa ông cụ tới, sẽ nói không ngừng, Dã, đến lúc đó có thể cậu phải cần tớ giúp đó nha.”

“Ha ha——-.”

Nhậm Thiên Dã cười nhưng không nói: “Tại sao lại rảnh rỗi vậy, cậu là cậu chủ của bửa tiệc này.”

“Cậu cũng biết mà, chuyện mười năm trước, trừ phi giải, nếu không những loại tiệc tùng kiểu này tớ sẽ không tham gia.”

“Ừ.”

Hai người đàn ông to lớn cùng nhau nhìn ra cảnh đêm ngoài cửa sổ, thất thần, lúc này trong lòng bọn họ vô cùng lạnh lùng, thậm chí trong xương lộ ra một chút buồn tẻ tịch mịch.

“Này, sao hả, đụng vào người khác rồi không chịu xin lỗi à?!”

Giọng nói chói tai truyền vào tai hai người, hai người nhìn theo tiếng kêu kia, chính là hướng của Tần Hiểu Hiểu, Nhậm Thiên Dã cau mày bước tới, Lãnh Diệc Thần đi theo phía sau, khi nhìn thấy người mặc váy trắng kia, Lãnh Diệc Thần giống như biến thành tượng đá, là cô ấy!”