Tuyệt Thế Mị Phu Nhân

Quyển 2 - Chương 22: Thiên ý trêu người




Edit : Jun

Nghe bọn hạ nhân nói, đêm qua Đoạn Tiêu, Thanh Thanh, Vân Tĩnh uống rượu cả đêm, Thanh Thanh say đến nỗi bất tỉnh nhân sự. Sáng sớm hôm sau, Vân phu nhân nấu canh giải rượu tỏ vẻ tình thương của mẹ. Thanh Thanh thủy chung là nữ nhi của nàng, trước kia nàng chưa từng quan tâm đến con gái, hiện tại nữ nhi sắp gả ra ngoài, về sau muốn quan tâm nàng đã không còn cơ hội.

Nàng bưng canh giải rượu đến trước cửa, vừa giơ tay lên gõ cửa, một đạo bóng đen đã vọt đến trước mặt nàng.

"Vân phu nhân, có thể nói chuyện với ta không?" Lạnh lùng, giọng nói của nàng cũng giống hệt con người nàng, không có đến một tia độ ấm.

"Ảnh Tử cô nương, có gì phải làm sao?" Vân phu nhân hơi chần chờ.

"Vân phu nhân, nếu ta là bà, thì ta sẽ nghe cho đến hết." Ảnh Tử thần sắc cổ quái, hướng về phòng trong liếc mắt một cái.

Vân phu nhân cũng không cho rằng Minh Cung hộ pháp sẽ làm gì khó dễ nàng, có lẽ nàng ta muốn nói chuyện về Thanh Thanh.

"Muốn nói cái gì thì nói ở đây luôn đi."

"Vân phu nhân, bà xác định muốn ta nói ở nơi này?" Ảnh Tử liếc xéo Vân phu nhân một cái, khóe miệng nhếch lên hiện ra một tia cười lạnh:

"Có lẽ, ta nên gọi bà là Đoạn phu nhân mới đúng."

"Ngươi nói cái gì?" Vân phu nhân biến sắc, chén canh trong tay rơi trên mặt đất, cái bát vỡ tan, nước canh nóng hầm hập tràn ra khắp nơi.

"Vân phu nhân, muốn ta nói chuyện ở đây sao?" Ảnh Tử tiếp tục hỏi.

Vân phu nhân sắc mặt trở nên rất khó coi, cúi đầu đi về phía trước.

"Xin theo ta đến chỗ khác ."

Vân phu nhân đưa Ảnh Tử đến một gian phòng để củi cũ nát, cúi đầu không có mở miệng.

"Vân phu nhân, không có gì muốn nói sao?" Ảnh Tử lười nhác tựa vào khung cửa. Bóng của nàng bao phủ trên người Vân phu nhân, biểu tình càng thêm tối tăm mờ mịt.

"Ngươi rốt cuộc là ai?" Sự kiện năm đó có rất ít người biết.

"Ta?" Ảnh Tử cười lạnh:

"Ảnh Tử là cô nhi được đảo chủ thu dưỡng."

"Đảo chủ?" Sắc mặt Vân phu nhân tái nhợt:

"Ngươi nói là Đoạn...."

Ảnh Tử lạnh lùng nói:

"Trong lòng phu nhân biết rất rõ, không phải sao?" Đối với Vân phu nhân, nàng chưa từng có một chút hảo cảm.

Vân phu nhân ngẩng đầu, hơi hơi mở miệng:

"Hắn... Khoẻ không?"

Ảnh Tử hít một hơi thật sâu:

"Đã chết, đã chết hơn hai mươi năm trước."

"Đã chết?" Vân phu nhân rõ ràng chịu một đả kích rất lớn.

"Hắn đã chết?"

"Đã chết rất lâu rồi." Đều là do bà ta làm hại, bây giờ còn mặt mũi nào để hỏi.

"Tiêu nhi đó...." Hơn hai mươi năm trước, đứa nhỏ của nàng mới có một tuổi a. Nghĩ đến đứa nhỏ đáng thương kia, nước mắt của Vân phu nhân nhịn không được rơi xuống.

Ảnh tử trừng mắt nhìn Vân phu nhân, không thể che giấu sự phẫn nộ:

"Bà không phải đã gặp hắn rồi sao?"

"Khi nào?" Vân phu nhân nghi hoặc.

"Hắn cùng với nữ nhi của bà đang ở trong phòng ngủ." Nói không chừng còn đang làm chuyện tốt gì nữa đó. Trên đường đi đến đây, hai người bọn họ không biết đã làm bao nhiêu lần.

"Nữ nhi của ta..." Vân phu nhân thực thông minh, lập tức hiểu được Ảnh Tử đang nói cái gì. Trong đầu nàng ầm vang một tiếng, không chịu nổi đả kích mà ngã trên đất, miệng run run:

"Ngươi muốn nói..."

"Bà vừa lòng chưa?" Ảnh tử hung tợn trừng mắt nhìn nàng, trong mắt chỉ có sự khinh bỉ.

"Tại sao có thể như vậy?" Vân phu nhân không dám tin, thấp giọng bật khóc:

"Nếu không cho Thanh Thanh tham gia tuyển phi yến, sẽ không phát sinh chuyện như vậy." Nếu nàng không trở về, phải chăng có thể tránh khỏi bi kịch này không?

"Vô dụng." Ảnh Tử bất đắc dĩ thở dài, toàn thân vô lực ngồi xổm trên đất.

"Nghiệt duyên a, từ trước khi có chuyện tuyển phi, hai người bọn họ cũng đã có quan hệ da thịt." Số lần cùng giường lại nhiều vô số kể. Rất nhiều lần, Vương đối với Thanh Thanh vừa hôn vừa cắn, cơ hồ không khống chế được.

"Cái gì?" Vẻ mặt Vân phu nhân giống như đang chịu một sự đả kích sâu sắc, cơ hồ ngất đi. Ông trời, rốt cuộc là nàng tạo nghiệt gì a?

"Ta tận mắt thấy Vương cùng Thanh Thanh cô nương ngủ chung một giường. Cô nam quả nữ cùng nhau sống chung hơn nửa năm, giữa bọn họ còn tồn tại cái gì gọi là trong sạch sao?" Ảnh Tử tiến thêm một bước đả kích Vân phu nhân, cũng là đả kích chính mình:

"Rất nhiều lần ta nhìn thấy bọn họ thân mật." Chuẩn xác mà nói, chính là Vương ăn đậu hũ của Thanh Thanh trước, thừa dịp người ta ngủ say mà làm xằng làm bậy.

Vân phu nhân không chịu nổi đả kích nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng tuôn ra:

"Nếu ông trời muốn trừng phạt thì hãy trừng phạt ta đi, hai đứa bọn chúng vô tội." Năm đó một lần làm sai, bây giờ lại cư nhiên tạo thành hậu quả như vậy, nàng phải làm như thế nào mới có thể bù lại sai lầm do chính mình gây ra đây.

"Trừng phạt bà thì có ích lợi gì?" Ảnh Tử tức giận đến mức muốn cho nàng hai bạt tai.

"Một năm trước bọn họ đã ở cùng một chỗ, nếu còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ đến hài tử cũng sinh ra."

Vân phu nhân hoang mang bắt lấy quần áo của Ảnh Tử:

"Làm sao bây giờ?" Bọn họ là huynh muội, như thế nào có thể sinh hài tử?

"Ta nếu biết làm thế nào thì cũng không đem chân tướng của việc này nói cho bà."

Nếu nàng có biện pháp thì đã sớm ngăn cản bọn họ ở chung một chỗ!

Bàn tay của Vân phu nhân dần dần buông lỏng, ủ rũ thở dài một tiếng:

"Hết thảy đều là do ta tạo nghiệt a." Giọng nói của nàng nghẹn ngào.

"Chuyện đến nước này, chỉ có thể như vậy."

Đây là kế hoạch do Ảnh Tử suy nghĩ rất lâu mới tìm ra, đáng tiếc nàng không dám thực thi. Từ nhỏ đến lớn, nàng đã muốn có thói quen nghe theo mệnh lệnh của Vương, nàng vốn không có dũng khí cãi lời ngài. Nay có Vân phu nhân hỗ trợ, nàng rốt cục có dũng khí đi làm những việc mà trước đây không dám.

****

Vân phu nhân bị bệnh, muốn giữ bọn họ ở lại vài ngày. Thanh Thanh cùng Đoạn Tiêu đành phải lưu lại. Thanh Thanh tuyệt nhiên không nghĩ sẽ ở lại, nơi này không phải nhà của nàng, nàng lưu lại cũng không có ý nghĩa. Nhưng là Vân phu nhân luôn mong nàng ở lại, nàng đành phải cố mà làm, cho dù thế nào nàng vẫn là do Vân phu nhân sinh ra, quan hệ huyết thống đâu thể nói bỏ là bỏ ngay được .

Sau khi ăn xong cơm trưa, Ảnh Tử một mình đem Đoạn Tiêu kéo ra ngoài. Thanh Thanh một người tịch mịch ở trong phòng. Nàng tựa người vào bàn, trong đầu nghĩ đến Đoạn Tiêu. Bất quá hắn chỉ đi có một lúc, vậy mà Thanh Thanh đã bắt đầu nhớ đến hắn. Nhớ đến cảm giác ấm áp trên người hắn, nhớ đôi mắt dịu dàng của hắn. Nàng thật sự trúng độc rồi, trúng độc tình yêu. Rời khỏi Đoạn Tiêu, nàng không biết sẽ sống như thế nào .

Đột nhiên truyền đến một trận tiếng gõ cửa, Thanh Thanh tưởng Đoạn Tiêu trở lại, hăng hái đi ra mở cửa .

Cửa mở ra, đứng ở cửa lại là Vân phu nhân, Thanh Thanh không giấu được nỗi thất vọng:

"Là ngươi?"

"Ta đến xem ngươi." Vân phu nhân có chút xấu hổ. Nàng thấy được Thanh Thanh không chào đón nàng.

"Ngươi không phải bị bệnh sao?" Sắc mặt Vân phu nhân tiều tụy, hốc mắt sưng đỏ, thoạt nhìn thật không tốt.

Nàng miễn cưỡng cười:

"Thanh Thanh, ta mang ngươi đến một chỗ." Vân phu nhân ôn nhu kéo bàn tay nhỏ bé của nàng.

"Đi đâu a?" Nói thật, nàng cũng không muốn đi.

Vân phu nhân cười nhẹ:

"Đi thôi."

Đi theo Vân phu nhân nửa ngày, cuối cùng lại đi vào Tâm Viên.

"Đây là nơi mà người muốn dẫn ta đến?" Mang nàng đến nơi đây làm gì?

"Thanh Thanh, ngươi đi vào trước, có người đang chờ ngươi." Nụ cười của Vân phu nhân cực kỳ không tự nhiên, thậm chí có chút chột dạ.

"Phải không?" Thanh Thanh hồ nghi liếc mắt nhìn Vân phu nhân một cái, đi vào trong phòng.

"Là ngươi?" Người chờ nàng cư nhiên là Mộ Dung Thiên Lý. Nàng đã cho hắn thấy thái độ, quyết định ở cùng một chỗ với Đoạn Tiêu, vì sao hắn vẫn không buông tha cho nàng? Nàng có nên cảm thấy may mắn khi giá trị của mình trên thị trường được nâng cao hay không? Hay là phiền não vì bị niêm yết?

Mộ Dung Thiên Lý đưa lưng về phía nàng, ngữ khí chua xót:

"Nàng luôn luôn trốn tránh ta?"

"Đâu có?" Thanh Thanh giả ngu. Đúng vậy, nàng muốn trốn hắn, vậy thì sao? Chuyện giữa bọn họ trong lúc đó đã hoàn toàn chấm dứt.

"Không có sao?" Mộ Dung Thiên Lý cười khổ.

Nàng vừa định đáp lời thì ngửi được một mùi thơm kỳ quái. Tam tỷ đã từng nói qua, những mùi hương thơm kỳ lạ đa phần là mê hương linh tinh gì đó , nàng lập tức đề cao cảnh giác:

"Ngươi muốn gì?"

Mộ Dung sẽ không dùng mị dược với nàng chứ? Hắn sẽ không hạ lưu như vậy?

Mộ Dung Thiên Lý cười chua xót, cũng không có trả lời. Ngẩng đầu, trong đôi mắt hắn hiện lên một tia ưu thương.

****

Đoạn Tiêu từ bên ngoài trở về, chuyện đầu tiên đó là tìm Thanh Thanh. Nhưng nằm ngoài dự kiến của hắn, Thanh Thanh không hề ở trong phòng. (mọi người chuẩn bị khăn giấy đi là vừa)

Nàng đã đi đâu ? Nàng đã nói sẽ chờ hắn ở đây, sao bây giờ lại không thấy?

Hắn âm thầm suy tư những nơi mà nàng có khả năng sẽ đến. Thời điểm ngồi xuống ghế, hình như hắn đạp trúng cái gì. Đoạn Tiêu cúi đầu, nhìn thấy một mảnh giấy rơi ở chân bàn. Mở mảnh giấy ra, trên đó có viết một câu: Giờ Mùi một khắc, Tâm Viên.

Một câu đơn giản cũng làm cho Đoạn Tiêu đề cao cảnh giác. Chữ viết trên giấy rõ ràng là của một nam tử, người ở trong gian phòng này chỉ có hắn và Thanh Thanh. Tờ giấy này không phải viết cho hắn thì tự nhiên là viết cho Thanh Thanh.

Rốt cuộc là ai? Dùng loại phương pháp này lén lút hẹn Thanh Thanh đi ra ngoài?

Hắn đem tờ giấy vo lại vứt trên mặt đất, đứng dậy đi đến Tâm Viên. Hắn là một nam nhân có lòng ghen tị rất mạnh, hắn không cho phép bất cứ nam nhân nào chạm vào Thanh Thanh dù chỉ là một ngón tay. Nam nhân hẹn Thanh Thanh rốt cuộc là ai?

Đoạn Tiêu dễ dàng tìm được vị trí của Tâm Viên, thấy trong viện không có người, hắn đi vào trong phòng. Vừa đến cửa phòng, hắn đã nghe thấy từ trong phòng truyền ra một cuộc đối thoại. Hắn không khỏi dừng lại cước bộ, lắng nghe động tĩnh trong phòng.

"Thanh Thanh, nàng yêu ta sao Thanh Thanh?"

"Thiếp đương nhiên yêu chàng, ngu ngốc, thiếp không yêu chàng thì yêu ai."

Thanh âm kiều mị của Thanh Thanh truyền ra, huyết sắc trên mặt Đoạn Tiêu biến mất, bàn tay nắm lại thành quyền.

"Thanh Thanh, gả cho ta được không?"

"Thiếp không lấy chàng làm chồng thì có thể gả cho ai? Chẳng lẽ chàng muốn bội tình bạc nghĩa a?"

Hắn yêu nhất là thanh âm nũng nịu của Thanh Thanh, vậy mà giờ phút này nghe được, không nghĩ tới lại chói tai như vậy!

"Đến đây, để cho ta thân một chút."

"Không cần, chán ghét."

Đoạn Tiêu dù sao cũng là Đoạn Tiêu, có sự tự chủ cùng bình tĩnh hơn người. Hắn không dám tin tưởng Thanh Thanh cư nhiên phản bội hắn.

Hắn cố gắng kìm nén tâm tình của mình, nhảy lên nóc nhà, gỡ hai viên ngói ra để xem động tĩnh bên trong.

Quần áo của Thanh Thanh rơi trên mặt đất, bao gồm cả cái yếm và tiết khố trên người. Trừ bỏ quần áo của nàng, còn có quần áo nam nhân. Quần áo hai người rơi cùng một chỗ, không khí thập phần ám muội.

Thanh Thanh nằm trong lòng Mộ Dung Thiên Lý, khóe miệng mỉm cười, nhìn hắn ta thâm tình. Giống như ánh mắt lúc nàng nhìn hắn. Đoạn Tiêu không tự giác nắm chặt quyền đầu, xúc động đến mức muốn giết chết bọn họ.

"Thanh Thanh, nam nhân nàng yêu nhất là ai?" Mộ Dung Thiên Lý ở trên trán nàng hôn một cái, thâm tình hỏi.

"Chàng." Thanh Thanh cười duyên, ôm láy cổ của hắn:

"Thiếp yêu nhất là chàng, Đoạn...."

Mộ Dung Thiên Lý đột nhiên cúi đầu hôn lên môi của nàng:

"Đừng nói ra."

Thanh Thanh nhăn mặt nhăn mũi làm nũng:

"Keo kiệt."

"Thanh Thanh, mệt muốn chết rồi? Ngoan ngoãn ngủ một chút."

"Chưa có làm cái gì sao lại kêu mệt? Thiếp một chút cũng không mệt a."

"Ngoan ngoãn ngủ một chút? Được không?"

"Được thôi." Thanh Thanh chủ động đưa lên môi thơm, sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

"Thanh Thanh, ta biết, ở chung một chỗ với Minh Vương thực sự uỷ khuất cho nàng. Tìm cơ hội giết hắn, sau đó chúng ta có thể vĩnh viễn ở cùng nhau. Nhẫn nại một chút nữa, được không?"

"Ngủ?" Mộ Dung Thiên Lý sủng nịch cười cười, ôm chặt giai nhân trong lòng. (bỉ ổi, vô sỉ, hạ lưu, ti tiện, khốn khiếp, chết tiệt. Jun: ss à, tội ng' ta mà, ảnh cũng sung sướng gì đâu, poor him!)

Đoạn Tiêu đứng ở trong viện, trên gương mặt tuấn dật không có một chút biểu tình. Một đôi mắt lạnh lùng tới cực điểm, hung ác nham hiểm tàn khốc.

Phản bội hắn, hắn chưa từng nghĩ đến việc Thanh Thanh sẽ phản bội hắn. Hắn vẫn đối với Thanh Thanh sủng ái có thừa, yêu đến sâu đậm. Mà nàng, cư nhiên ở trên giường cùng nam nhân khác.

Đoạn Tiêu hắn tự cho mình là phong lưu, từng có vô số nữ nhân, kết quả là, lại bị một nữ nhân xấu đùa giỡn.

Thanh Thanh nói, lần đầu của nàng là cho hắn. Hắn đáng lẽ không nên tin nàng. Có lẽ, bọn họ trong lúc đó căn bản chưa từng xảy ra chuyện gì. Tất cả mọi chuyện đều là do Thanh Thanh tự mình bịa ra . Nàng cố ý cùng Mộ Dung Thiên Thủy nói chuyện, cố ý đem việc kia tiết lộ ra ngoài. Hắn giống như một đứa ngốc, bị một nữ nhân gian xảo điêu ngoa đùa giỡn.

Hắn đem tình yêu của mình trao cho Vân Thanh Thanh, cuối cùng lại nhận được kết quả như vậy.

Nữ nhân kia căn bản không có yêu hắn, hết thảy chính là một âm mưu được thiết kế tỉ mỉ.

Lần đầu tiên gặp đã ái mộ, tất cả, tất cả chỉ là một âm mưu.

Nàng...muốn giết hắn. Đoạn Tiêu lần đầu tiên biết đến cảm giác đau lòng là như thế nào, bị nữ nhân mà mình yêu phản bội, cái loại tư vị này....thật thống khổ.

Những suy nghĩ đau khổ này không ngừng hiện lên trong lòng hắn, từng ánh mắt nụ cười của nàng giống như bóng ma không ngừng quấn quanh hắn.

Tay hắn nắm thành quyền, biểu tình u ám. Phẫn nộ không có chỗ phát tiết, Đoạn Tiêu một quyền nện ở trên cây, lá cây rơi xuống, từng đám lá bay lượn ở không trung.

Thật lâu sau, Đoạn Tiêu chậm rãi thu tay lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi, giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.

Hắn định thần lại, xoay người đi vào trong nhà, trong đầu nảy ra một quyết định trọng đại.