Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 205: Mở màn chiến đấu




- Bát Hoang chưởng!

Vốn không chấp nhận nửa điểm lo lắng, Lâm Phong vội vàng đánh ra một chưởng. Chưởng ấn điên cuồng nhưng cũng chỉ làm mũi tên kia hơi trật một chút.

Dường như Lâm Phong cũng đã sớm đoán được, tay nhanh như chớp hiện ra, nguyên khí từ lòng bàn tay phun ra, trực tiếp cầm chắc mũi tên.

- Xuy, xuy!

Mũi tên mãnh liệt ma sát với da thịt trong lòng bàn tay Lâm Phong, lại dựa vào lực lượng cường đại, vẫn tiếp tục tiến lên, chỉ là có cản trở một chút mà thôi.

- Hân Diệp, tránh ra.

Lâm Phong gầm lên, đâm kiếm vào ngực đối phương, kiếm ý khuấy động trong cơ thể, thích khách kia trong nháy mắt mất mạng.

- Xuy!

Một tiếng vang nhỏ truyền tới, Lâm Phong tái nhợt, lập tức xoay người, lại nhìn thấy mũi tên kia đâm vào ngực một người.

Nhưng mà không phải là Đoàn Hân Diệp, mà là Thu Thảo. Vừa rồi, trong nháy mắt đó, Thu Thảo đẩy ngã Đoàn Hân Diệp, dùng thân thể mình cản mũi tên.

- Thu Thảo!!!

Đoàn Hân Diệp đau đớn kêu lên, ngay lúc này, nóc doanh trướng bị phá, một dây mây to lớn từ trên rơi xuống, trong nháy mắt liền đem thân thể Đoàn Hân Diệp cuộn lên, lập tức bay lên không.

- Đứng lại.

Lâm Phong quát một tiếng, thân thể bay vụt lên, trường kiếm vung ra.

Nhưng đồng thời, bóng người từ trên trời giáng xuống, trường đao chém trên kiếm khí, đem kiếm khí phá hủy.

Trong nháy mắt, Đoàn Hân Diệp bị dây mây cuốn đi, biến mất trên nóc doanh trướng.

Lâm Phong trong lòng căng thẳng, sắc mặt có chút tái nhợt. Sắp đặt thật lợi hại, hơn nữa toàn bộ cao thủ đều đã ngoài Linh Vũ cảnh tầng năm. Một mình hắn căn bản không thể ngăn cản được bố cục hoàn mỹ như vậy.

Mang theo kiếm khí điên cuồng, hủy diệt phóng lên cao, một tiếng hét thảm truyền tới, thân ảnh ở trong kiếm khí bị xé rách, Lâm Phong cũng chịu một kích, tránh cũng không thể tránh.

- Ầm!

Kiếm khí điên cuồng xé rách doanh trướng, Lâm Phong lao ra khỏi doanh trướng, đưa mắt nhìn xung quanh, các giác quan điên cuồng phủ khắp nơi.

Tìm thấy đối phương đi trên mặt đất, Lâm Phong trực tiếp bước tới, nhưng lúc này, một chưởng lạnh thấu xương đập tới, ngăn cản thân thể Lâm Phong.

- Tránh ra.

Lâm Phong bị chưởng lực cường đại quay trở về doanh trướng, nhìn tướng sĩ mặc áo giáp phía trước, quát lạnh nói:

- Công chúa điện hạ có bình an không?

Tướng quân kia hướng doanh trướng hô.

Không có thanh âm trả lời, tướng quân kia biến sắc, nhìn Lâm Phong nói:

- Ngươi làm gì Công chúa rồi?

Trong cảm giác của Lâm Phong, mấy người kia dần dần rời xa, hắn không có thời gian nhiều lời cùng đối phương, trực tiếp cầm kiếm di chuyển.

- Hừ.

Người nọ cười lạnh một tiếng, quát:

- Cung tiễn chuẩn bị.

Thanh âm rơi xuống, ngay lập tức mấy người từ hư không hiện ra, hoặc nhảy lên không trung, trong tay cầm cung tên, toàn bộ nhắm vào Lâm Phong. Trong khoảnh khắc, một cỗ khí thế sắc bén, hướng Lâm Phong đánh thẳng tới.

Lâm Phong biến sắc, biết không thể thoát ra ngoài, thân mình lại lần nữa lui về, nhìn chằm chằm tướng dẫn đường này:

- Là ngươi làm?

Tướng lĩnh này không để ý đến lời Lâm Phong nói, mà cũng lấy ngữ khí lạnh như băng, quát:

- Ngươi đã làm gì công chúa rồi?

Dứt lời, gã bước tới, vươn tay ra, ngay lập tức, doanh trướng bể tan tành, trong doanh trướng đều có thể thấy rõ chỉ có một cỗ thi thể, là Thu Thảo, mà Đoàn Hân Diệp đã không thấy tung tích.

- Giao công chúa ra đây.

Tướng lĩnh này lại quát lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén, tay hơi nâng lên, lập tức, vô sô tướng sĩ cũng giơ cao cung tên trong tay, toàn bộ nhắm vào Lâm Phong, giống như có thể tùy lúc đem tên bắn ra.

Lâm Phong đột nhiên nở nụ cười, nụ cười ngông cuồng, con ngươi màu xám vô tình nhìn chằm chằm tướng lĩnh, lạnh lùng đến cực điểm, nói:

- Các ngươi không tiếc ám sát công chúa, cũng chỉ là muốn giá họa hãm hại, muốn tính mạng của Lâm Phong ta?

- Ta không rõ ngươi nói cái gì.

Tướng lĩnh này nhìn chằm chằm Lâm Phong, đôi mắt vẫn lạnh lùng như trước, thản nhiên nói:

- Tính mạng của người làm sao có thể so với công chúa, người cũng quá đề cao mình đi.

- Ngươi tuy là tướng lĩnh dưới quyền Liễu tướng quân, nhưng nay giết chết nô tỳ của công chúa, công chúa lại không rõ tung tích. Nếu ngươi không nói rõ ràng, hôm này liền để mạng lại chỗ này.

- Khai báo?

Lâm Phong cười lạnh, hôm nay hắn còn phải khai báo rõ ràng à.

Lúc đối phương cướp công chúa, động tĩnh không thể nói là nhỏ, những người này nếu đã sớm chuẩn bị tốt, vì sao không nhìn thấy những người kia bỏ chạy. Mà thời điểm hắn đang muốn truy giết thích khách, những người này lại trực tiếp đem tên nhắm vào Lâm Phong hắn. Điều này hiển nhiên là có chuẩn bị, muốn mạng Lâm Phong hắn mà đến.

Tin tức Lâm Phong ám sát nô tỳ của công chúa, công chúa mất tích, lan tràn điên cuồng trong tam quân, ba quân rung chuyển.

Vô số người đều hướng tới doanh trướng của công chúa tụ tập, một đám hỗn loạn không chịu nổi, đám người Đoàn Thiên Lang cũng tới.

- Lâm Phong, công chúa đối đãi ngươi không tệ, ngươi thân là hộ vệ của công chúa, thế nhưng lại có lòng bất chính với công chúa. Nói, hiện tại công chúa đang ở đâu?

Nhìn Lâm Phong, Đoàn Thiên Lang lạnh lùng quát lớn, vô số ánh mắt của mọi người đều dừng trên người Lâm Phong.

Lâm Phong cũng không có cách nào giải thích.

Cho dù giải thích, cũng không thể nói rõ ràng, cũng không có người sẽ tin tưởng hắn, đám người Đoàn Thiên lang đã đem tội danh gắn vào người hắn.

Là Lâm Phong hắn giết Thu Thảo, là Lâm Phong hắn cướp công chúa, khiến công chúa mất tích.

Chỉ là lúc này, Lâm Phong vẫn không thể nào xác định, việc ám sát công chúa có phải là do Đoàn Thiên Lang giật dây hay không, hoặc là do một mình tướng lĩnh này gây nên.

- Đoàn Thiên Lang, việc này rốt cuộc có phải ngươi làm hay không.

Lâm Phong lạnh lùng nói. Nếu quả thật là Đoàn Thiên Lang làm, như vậy Đoàn Thiên Lang rất đê tiện vô sỉ, quá ác độc rồi. Mũi tên đầu tiên là muốn mạng Đoàn Hân Diệp, nếu Lâm Phong không đỡ, Đoàn Hân Diệp rất có thể bị mũi tên trực tiếp ám sát.

- Muốn chết.

Đoàn Thiên Lang quát lớn một tiếng, tiếp tục nói:

- Lâm Phong, ta cho ngươi thời gian một nén nhang, nếu không nói ra chỗ công chúa, giết không tha.

Thanh âm vừa dứt, một cỗ khí thế lạnh thấu xương trên người Đoàn Thiên Lang đánh úp về phía Lâm Phong.

Sắc mặt Lâm Phong vẫn lạnh lùng, ánh mắt lại lóe lên.

Nếu đúng là Đoàn Thiên Lang làm, cơ hội tốt như vậy vì sao Đoàn Thiên Lang không trực tiếp hạ sát, đem hắn giết tại chỗ, mà phải chờ thời gian một nén nhang.

Thời gian một nén nhang cũng đủ để đám người Liễu Thương Lan nhận được tin, chạy tới đây.

Lâm Phong đoán không ra tâm tư của Đoàn Thiên Lang.

Thậm chí, Lâm Phong không thể xác định Đoàn Hân Diệp lúc này an toàn hay không.

Giờ phút này, Lâm Phong rất muốn lao ra tìm Đoàn Hân Diệp. Dù sao thì Đoàn Hân Diệp cũng là ở trước mặt hắn bị cướp đi. Không cần biết là ai làm, Lâm Phong hắn đều có trách nhiệm, hơn nữa hắn còn là hộ vệ của Đoàn Hân Diệp.

Nhưng mà đối mặt với mưa tên của quân đoàn, hắn muốn lao ra, là người ngốc nói mê, giờ phút này tính mạng hắn bất cứ lúc nào cũng đứng trước uy hiếp.

Thời gian chậm rãi qua đi, thời gian một nén nhang rất nhanh liền tới.

- Rầm rập...

Mặt đất rung động, vô số vó ngựa phi tới, toàn bộ quân sĩ doanh trướng bên này toàn bộ bị bao bọc, một vòng lại một vòng.

- Đoàn Thiên Lang ngươi là khinh Liễu Thương Lan ta thật không dám làm gì ngươi sao?

Lúc này, một thanh âm từ xa xa truyền đến, từ trong hư không, Liễu Thương Lan lưng đeo cung tiễn, sải bước tới. Mà phía sau ông là Cưu Xích Huyết, thống lĩnh Xích Huyết thiết kỵ, theo sát phía sau, trực tiếp tới bên cạnh người Lâm Phong, xem vô số quân sĩ xung quanh như vô hình.

- Liễu Thương Lan, Lâm Phong đối với công chúa bất chính. Lúc này công chúa mất tích, ngươi thân là chủ soái trong quân nhưng lại muốn che chở cho hắn, là có ý gì?

Ánh mắt Đoàn Thiên Lang nhìn Liễu Thương Lan không chút nào nhân nhượng.

- Ta không quản, việc công chúa mất tích là ai làm, nhưng lúc này việc nên làm là lục soát doanh trại, tìm kiếm công chúa, trong thời gian ngắn, nàng nhất định còn ở trong doanh trại. Mà ngươi, lại thu hút toàn bộ quân sĩ lại đây, rối loạn quân tâm, không phải là cố ý để cho kẻ cướp chạy, khiến công chúa bị cướp mất?

Liễu Thương Lan liếc mắt một cái liền chỉ ra điểm quan trọng, khiến cho Lâm Phong rùng mình. Quả nhiên, kinh nghiệm của hắn vẫn rất nông cạn, Liễu Thương Lan nói một câu liền nói trúng trọng điểm.

Đoàn Thiên Lang là người nào, Thiên Lang Vương, tướng soái trong quân, hắn làm sao lại không hiểu đạo lý kia. Công chúa mất tích, việc nên làm đầu tiên là phong tỏa doanh trại, điều tra, mà không phải là đem người bao vậy bốn phía, vây tiễn một mình Lâm Phong. Chỉ thị phong tỏa doanh trại lại chậm trễ không ban xuống, xem ra việc này, cùng Liễu Thương Lan có liên quan rồi.

- Ta đây đương nhiên hiểu rõ, nhưng mà thời gian một nén nhang đã hết, Lâm Phong còn không chịu khai ra tung tích công chúa, nên chém không tha. Liễu Thương Lan ngươi chính là chủ soái trong quân, vốn nên là ngươi truy cứu trách nhiệm của Lâm Phong, mà bây giờ ngươi lại cùng tội nhân đứng một chỗ. Nếu không lui ra, đừng trách ta đối phó cả hai.

Thần sắc Đoàn Thiên Lang nghiêm nghị, dường như tâm ý đã quyết, ngay cả Liễu Thương Lan hắn cũng muốn đối phó.

Ánh mắt lộ ra tia cười trào phúng, Liễu Thương Lan tự giễu cợt bản thân:

- Ta mời ngươi tới cùng ta kề vai chiến đấu là sai lầm rồi, mười phần sai, Thiên Lang Vương ngươi chính là giặc.

- Xích Huyết thiết kỵ ở đâu?

Liễu Thương Lan giận quát một tiếng.

- Có!

Một thanh âm vô cùng to rõ, quanh quẩn trong không gian, Xích Huyết chiến mã hí vang, vó ngựa rung trời, không gian tràn ngập sát ý.

Đối đầu kẻ địch mạnh Đoàn Thiên lang lại cứng rắn khiến trong quân náo loạn, lòng quân bất ổn.

- Liễu Thương Lan cấu kết tặc nhân Lâm Phong, cướp công chúa, mưu đồ làm loạn, có tâm mưu phản, giết không cần hỏi.

Đoàn Thiên Lang lạnh lùng quát:

- Bắn tên.

Thanh âm Đoàn Thiên Lang vừa dứt, tên như mưa từ trên trời rơi xuống, hướng tới Liễu Thương Lan cùng Lâm Phong. Đoàn Thiên Lang quả thực hạ lệnh bắn chết chủ soái trong quân.

- Giết!

Cưu Xích Huyết nổi giận, gầm một tiếng, Xích Huyết thiết kỵ động, tên đồng trong tay đồng thời bắn ra. Trong khoảnh khắc, tiếng kêu thảm thiết không ngừng, đám người bị Xích Huyết thiết kỵ vây ở bên trong nháy mắt bị xóa bỏ.

Đoàn Thiên Lang muốn giết chủ soái Liễu Thương Lang, tín ngưỡng của thiết kỵ, Xích Huyết quân đoàn nổi giận.

Xích Huyết thiết kỵ giết rất nhiều quân sĩ của Đoàn Thiên Lang, quân sĩ bên Đoàn Thiên Lang cũng hoàn toàn nổi giận.

Một cuộc nội chiến trong khoảnh khắc bạo phát.

Sắc mắt tâm trạng lạnh thấu xương, băng lãnh.

Sao lại thế này, làm sao lại phát triển đến mức này.

Từ Lâm Phong hắn lại gây ra nội chiến trong quân, không thể cứu vãn, đám loạn chiến điên cuồng lan tràn. Quân đoàn bốn mươi vạn quân bắt đầu một cuộc nội chiến cuồn cuộn.

Tất cả dường như là một kế hoạch hoàn chỉnh từng bước, khi Lâm Phong hắn bước vào doanh trướng của công chúa là lúc bắt đầu.

- Ù ù ù.....

Một tiếng kèn chiến truyền rất xa, nhưng những tướng sĩ đang chém giết dường như không thể nghe được, mà trong một khắc này, sắc mắt Lâm Phong cùng Liễu Thương Lan trở nên trắng bệch.

Đây là kèn chiến đấu, chuyện đáng sợ nhất đã xảy ra, nước Ma Việt vào lúc này lại hướng bọn họ phát động công kích.