Tuyết Ti Thiên Thiên Nhiễu

Chương 15




Đã bao lâu rồi ta không nhìn thấy người đang đứng đó? Hai năm? Hay là mười năm? Thật sự rất kỳ quái, ta chưa từng có ý định nghĩ đến người này, mặc dù đôi khi bất chợt nghĩ tới thì cũng không nhớ rõ hình dáng, vậy mà thời điểm người đó mang theo một đám người đứng trước cửa quán ta liền nhận ra. Khoảng cách gần quá, ta căn bản không thể né tránh. Ta cảm thấy bản thân mình một lần nữa trở thành Nhạc Thanh.

Phụ thân mặc “tiên y hoa phục” đứng trước cửa quán trọ rách nát như vậy thật không phù hợp. Mà so với phụ thân càng không thích hợp hơn chính là người tâm tình bất định đang đứng bên cạnh, Phong thiếu gia. Nhìn phụ thân ta liền hiểu được vì lý do gì mà cuộc sống nô tỳ của ta lại thuận buồm xuôi gió như vậy. Người ta nói long sinh long, phượng sinh phượng, một con chuột nhỏ có thể mơ đến quả đào tiên sao?

“Phụ thân đại nhân tại thượng, nữ nhi hành lễ”.

Ta quỳ xuống tại chỗ, phải chết thì chết hết đi! Nếu phụ thân đã tìm đến tận cửa thì còn giả vờ không biết làm chi nữa. Chỉ là tại sao phụ thân lại đến cùng Phong thiếu gia? Chuyện này… không có khả năng a! Một khi ta nhận người này là phụ thân, vậy là số phận “tú nữ kháng mệnh thất tiết” cũng theo đó mà chụp xuống đầu ta, “tịch thu tài sản” cùng “diệt gia” hai thứ này xem ra khó tránh khỏi.

Phụ thân vừa định mở miệng nói gì đó liền bị Phong thiếu gia đưa tay ngăn cản, hắn thậm chí còn không thèm liếc qua phụ thân đang không ngừng cúi đầu khom lưng, hắn đi thẳng đến trước mặt ta. Những người trong phòng đến chúc mừng sinh nhật ta đều bị người của phụ thân chế ngự, Hắc Tử cũng bị hai tên trói chặt, đầu cũng không ngẩng lên được. Nửa năm hạnh phúc có ảnh hưởng quá lớn, vậy nên ta bắt đầu sợ hãi hắn, càng sợ thì càng cúi thấp đầu. Ta hy vọng hết thảy đều là mộng, ngay cả buổi tiệc sinh nhật này cũng vậy, nếu là mộng thì ta có thể mau chóng tỉnh dậy.

“Thật cảm động”, Phong thiếu gia tùy tay kéo ghế ngồi xuống trước mặt ta, thanh âm không ngữ điệu không cảm xúc đối với ta mà nói thì chẳng khác gì tiếng địa ngục Diêm La đòi mạng, “Thanh Nhi, sao ta nghe nói hôm nay không phải là sinh nhật của ngươi? Hay là phụ thân ngươi không nói thật?”

“Không, không, Phong công tử, lời lão phu nói đều là sự thật, tuyệt không giả dối”

Ta không nhìn biểu tình của phụ thân khi nói những lời này, dù có nhìn cũng chẳng được gì. Bọn họ tại sao lại cùng đến nơi này?

Phong thiếu gia cũng không để ý đến phụ thân, so ra thì hắn càng thích tra tấn ta hơn. Hắn nâng cằm ta lên, ánh mắt nguy hiểm đi cùng với giọng nói đoạt mệnh, “Hiện tại ngươi không phải đang ngủ, tại sao lại khóc, là ai? Là ai khiến ngươi rơi lệ?”

Ta không thể trả lời câu hỏi của hắn, loại thiếu gia quần là áo lụa như hắn làm sao có thể hiểu được ai nhạc của kẻ bình dân chúng ta. Lại nhớ tới tình huống ta rời Phong gia, đúng rồi, là ta quang minh chính đại rời khỏi nơi đó, chính phu nhân đã đuổi ta đi. Ta không bỏ trốn nên không cần sợ hãi. Ta giãy dụa thoát khỏi bàn tay của hắn, nhưng khí lực của hắn quá lớn, ta căn bản không làm gì được.

“Ngươi phản đối?”, hắn bỗng nhiên nở nụ cười, lực đạo trên tay cũng mạnh hơn, “Không sai, nguyên lai ngươi cũng có thể phản đối. Ta không nhìn lầm, ngươi thật sự không phải là đầu gỗ. Đây mới chân chính là ngươi sao? Có thể phản đối, có thể rơi lệ, mới vừa rồi ta còn thấy ngươi tươi cười. Trước kia ngươi đều lạnh lùng vô cảm. Nói, là ai? Ngươi vì ai mà phản đối, ngươi vì ai mà khóc? Là hắn sao?”, nói xong hắn liền ra dấu cho thuộc hạ ném Hắc Tử đến trước mặt ta, bộ mặt dữ tợn thật dọa người, “Ngươi là vì tên hỗn đản này sao?”

Hắc Tử bị dọa đến chân tay luống cuống, cả người xụi lơ không chút sức lực. Đôi môi khép rồi mở, hắn muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra được. Ánh mắt hắn tan rã vô thần nhìn ta cầu xin giúp đỡ.

“Phong thiếu gia… ”, ta phải đem Hắc Tử cướp về từ trong tay Diên Tử. Tên Diên Tử này quả thật đáng sợ, hắn không phải là người mà là dạ xoa, là đầu trâu mặt ngựa. Ta ra sức gạt tay hắn ra. Ta thật sự hối hận bản thân không mang theo chỉ đao.

“Dật Dương”, Diên Tử không thay đổi, vẫn thích chơi trò xưng hô vớ vẩn, “Thanh Nhi, ngươi thật không ngoan nha, đã quên tên ta gọi là gì sao?”

“Được, Dật Dương”, muốn gọi thế quái nào cũng được, để hắn buông Hắc Tử ra là quan trọng nhất, “Buông Hắc Tử ra, ngươi không thể đối xử với hắn như vậy?”

“Ta không thể? Ngươi nói ta không thể?”, Diên Tử thoạt nhìn càng phát hỏa hơn, nếu ánh mắt kia có thể giết người thì ta đã sớm toi mạng hàng vạn lần, “Hắn dám lừa gạt thị thiếp của ta, ngươi cảm thấy ta không nên trừng phạt hắn sao? Vì thứ vô dụng này mà người phản kháng ta sao?”

“Không, hắn không lừa gạt ai”, ta thật sự không rõ hắn đang nói cái gì, ta căn bản cũng không phải thị thiếp của hắn. Diên Tử, hắn thật sự đang nghĩ gì? Chỉ là hiện tại ta không thể làm chuyện sơ sót, phải cứu Hắc Tử trước đã, “Là ta tự nguyện, hắn sẽ là trượng phu của ta. Ngươi không thể đối xử với hắn như vậy”. Ta tin tưởng mình nói thật, chuyện này đối với hắn không có quan hệ.

“Trượng phu? Ngươi nói hắn là trượng phu của ngươi?”. Xong, núi lửa đã phun trào. Diên Tử lôi ta lại, khoảng cách gần đến độ ta có thể trông thấy tơ máu bên trong đôi mắt đỏ bừng của hắn, “Ngươi đã quên thân phận, quên khế ước của ngươi rồi sao? Ngay cả ta, ngươi cũng quên rồi sao?”

“Ta không bỏ trốn, là phu nhân đuổi ta ra khỏi phủ”

“Đuổi ngươi? Ngươi cho là ta không biết sự tình lúc đó sao? Ngươi nghĩ có thể qua mắt ta sao? Vì cái gì mà ngươi lại không nghe lời Liễu nương? Ngươi muốn rời khỏi ta, đúng không? Ngươi muốn rời khỏi ta để cùng nam nhân này “song túc song phi” sao?”

“Đúng, là vậy đó! Ta muốn bị đuổi ra ngoài, là phu nhân đuổi ta đi, ta không muốn là nô tỳ của ngươi. Chỉ cần ta nguyện ý thì ai cũng có thể cùng ta ở chung một chỗ. Ta cùng Hắc Tử sẽ thành thân, đêm nay chúng ta sẽ thành thân”.

“Được, chỉ cần ngươi nguyện ý đúng không? Ta muốn nhìn xem tên hỗn đản này có nguyện ý hay không?”

Diên Tử thở hồng hộc, lôi ta cùng Hắc Tử lên lầu. Ta nhìn thấy Đỗ Tử cùng một vài khách trọ cố gắng phảng kháng, họ muốn cứu ta. Chỉ là, phụ thân đại nhân, từ lúc vào cửa đến tận bây giờ chỉ dám đứng đó trơ mắt nhìn nữ nhi của mình bị người ta lôi lên lầu. Trong một thoáng chớp mắt, ta thề rằng bản thân mình đã nhìn thấy đôi mắt phụ thân lộ ra tia vui sướng, sợ hãi, chờ đợi và thậm chí là vẻ mặt đắc ý.

Ta cùng Hắc Tử bị đẩy vào một căn phòng trên lầu, Diên Tử dùng chân đá cánh cửa đóng lại. Nửa năm hạnh phúc ấm áp trong phút chốc liền biến thành địa ngục. Hắn xông tới, quần áo đầy mảnh vá của ta bị xé nát, Diên Tử hung tợn như dã thú. Ta cắn xé, đấm đá, dùng hết sức mình để phảng kháng. Hắc Tử cuối cùng đã tỉnh hồn lại, hắn quỳ rạp xuống đất thay ta cầu xin.

“Vị công tử này, van cầu ngài buông tha chủ quán đi, tiểu nhân van cầu ngài”, tiếng dập đầu vang vọng trong đầu ta, thanh âm càng lúc càng trầm. Hắc Tử, vô ích thôi, muốn đối phó với loại cầm thú này thì van xin hoàn toàn vô ích, cứ tùy tiện tìm thứ gì đó đánh ngất hắn mới đúng a!

Một cái tát tay vang dội, Hắc Tử bay thẳng đến vách tường, tiếng cầm thú kêu gào so với ma quỷ càng kinh khủng hơn. Đánh bay Hắc Tử xong, hắn lại nghĩ ra trò chơi mới. Một tay giữ ta, một tay lôi ra xấp ngân phiếu phe phẩy trước mặt Hắc Tử, “Đây là một vạn lượng, chỉ cần ngươi nghe lời, tất cả đều là của ngươi. Nếu không… ”, một chưởng huy động, chiếc bàn ầm ầm vỡ vụn. Cùng cái bàn ngã xuống còn có Hắc Tử.

“Đến đây, giúp ta giữ tay nàng”

Ngân phiếu tung bay đầy phòng, thân ảnh nhát gan run rẩy của Hắc Tử từng bước từng bước lại gần, ta nhìn thấy mắt hắn đã ngấn lệ. Nửa năm đồng cam cộng khổ bay xẹt qua mắt, ta vẫn nuôi một tia hy vọng trong tuyệt vọng. Khi Hắc Tử bước đi, hai chiếc chìa khóa hộp tiền cứ thể mà phát ra thanh âm lách cách.

Hắc Tử tiến lại gần, Diên Tử chờ đợi, mà ta cũng đợi chờ. Nhắm mắt lại, hết thảy đều trở về yên tĩnh. Ta thậm chí có thể nghe thấy nhịp tim của ba người. Ta đang đánh cược một ván thật lớn, cược xem nửa năm này của ta và Hắc Tử là thật hay giả. Cược xem cuộc sống sau này của ta sẽ ra sao. Gương mặt của phụ thân, nhị nương, đệ đệ, thổ phỉ, thiếu gia, Hoàng công tử, Hắc Tử, Đỗ Tử, còn có gương mặt của rất nhiều khách nhân… ta chậm rãi chờ đợi thời khắc phán quyết, tiếng tim đập như trống trận điếc tai.

Khi đôi bàn tay lạnh lẽo chạm vào tay ta, hy vọng như núi băng vỡ vụn, hạnh phúc chỉ là nhất thời, nửa năm ấm ấp bỗng mờ mờ ảo ảo, hết thảy đã không còn ý nghĩa. Ta phát giác nguyên lai bản thân mình lại buồn cười như vậy, ngu xuẩn như vậy. Vốn dĩ mọi nhẫn nại khuất nhục của ta chỉ là một chú chim nho nhỏ nhảy nhót trong lòng bàn tay người khác. Không còn khả năng chạy trốn, ánh mắt cầu xin tha thứ của Hắc Tử đã không còn có thể chạm đến tâm hồn ta.

Ta buông tay. Ta không giãy dụa. Thứ ta phải làm bây giờ là bình tĩnh ngẫm lại: làm sao để sống sót?