Tuyết Ti Thiên Thiên Nhiễu

Chương 17




Thân phận bất đồng, đãi ngộ cũng được đề cao. Ta yên lặng ngồi trên chiếc kiệu nhỏ đi theo phía sau xe ngựa. Ta khẽ vén rèm nhìn xe ngựa cao lớn phía trước, áp lực khiến hô hấp không thông. May mắn là ta không cần ngồi cùng xe ngựa với Diên Tử. Trong tay ta là mảnh giấy Tam Thiếu đã lưu lại trước khi rời đi, kỳ thật bọn họ không cần diễn lắm trò như vậy. Ta đây nhất định sẽ phối hợp hoàn hảo, thậm chí so với bọn họ còn tích cực hơn.

Thật rõ ràng, phụ thân và bọn họ không thật lòng với nhau. Đôi bên cùng tính kế, cùng lợi dụng lẫn nhau. Một “đạo cụ” như ta cũng chỉ là quân tốt qua sông, chỉ có thể tiến về phía trước, không có đường lui. Ha ha ha, không sao, thế sự vô lường, tiểu tốt cũng có thể bức tử tướng soái, cứ chờ đi.

Ta có nên biểu hiện tích cực một chút không? Không nên, bọn họ đều là những “người thành tinh”, làm không khéo còn bị hoài nghi. Chi bằng cứ tùy cơ ứng biến, ta chỉ cần diễn theo hắn là được. Ta theo bản năng vuốt ve chỉ đao trong tay, vết thương trên cổ tay vẫn chưa cầm máu.

Xe ngựa phía trước bỗng ngừng lại, chiếc kiệu cũng được hạ xuống. Ta nhìn thấy Diên Tử từ trên xe nhảy xuống, trong lòng căng thẳng và có chút sợ hãi. Ta vội vàng đem chỉ đao giấu sau lưng. Ta không sợ hắn phát hiện mà chỉ sợ bản thân không thể khống chế ý định động thủ.

“Thiếu gia, ngài đã trở lại. Trong phủ có khách đến thăm, đã chờ ngài khá lâu”. Người nói là một nữ nhân dẫn đầu bốn mươi người từ trong đại môn sơn son thiếp vàng chạy ra. Nàng ta ăn mặc còn sang trọng hơn ta, chí ít cũng không có mụn vá.

Ta lựa thời điểm thích hợp tiên đến ôm cánh tay của Diên Tử, những người khác sững sờ đứng một chỗ. Mặc dù cách một tầng vải nhưng ta có thể cảm giác được hắn không tức giận. Ta nhích ra phía sau một chút, hy vọng có thể kéo dài khoảng cách với hắn càng xa càng tốt.

“Ngươi hãy mau thỉnh Nhạc tiểu thư vào phủ”. Kéo tay lại, Diên Tử phân phó bọn hạ nhân xong liền bỏ đi về hướng đại môn. Trước khi rời đi, ánh mắt hắn quét về hướng ta. Ánh mắt lạnh lùng làm người khác phát lãnh.

“Nhạc tiểu thư?”, đợi Diên Tử đi xong bọn họ mới giật mình tỉnh hồn lại. Nữ nhân kia liếc nhìn chiếc kiệu phía sau một lần rồi cung kính nói, “Ta là Bàn nương. Nhạc tiểu thư, mời đi theo ta”.

Thanh âm thúc giục cùng nét mặt khinh miệt đã chứng minh dự đoán của ta là đúng, quả nhiên đã tính kế trước. Chẳng qua tại sao bọn họ lại tìm được ta? “Nhạc tiểu thư?”, tại sao ta lại cảm giác rất giống với cách xưng hô “Đại tiểu thư” lúc còn ở nhà? Phong phủ hay Nhạc phủ… cuối cùng cũng chẳng khác gì nhau. Ta chú ý đến bàn tay trắng nõn của nàng ta, bàn tay này không thuộc về người làm việc vất vả. Bàn nương gì chứ, phải gọi là tâm phúc của hắn mới đúng. Kỳ thật ta không nên đắc tội nàng ta, nhưng cũng thật đáng tiếc, cuộc sống sau này của ta chỉ sợ có không ít phiền toái.

Đứng bên cạnh nàng, ta phát hiện bản thân mình thấp hơn người ta một cái đầu. Ta nhẹ nhàng hành lễ, “Đa tạ”. Ta cũng không có ý định thân cận với nàng ta, bởi vì ta biết mình sẽ ở đây không lâu, nhiều nhất là mười ngày.

“Vào thôi”. Bàn nương ngoảnh mặt nhìn về phía đại môn, nàng ta có vẻ chán ghét ta, đến cả nhìn mặt một cái cũng không nguyện ý, “Về sau ngươi sẽ ở tại phòng khách phía Bắc. Trong phủ rất rộng, không có việc gì thì đừng đi loạn, vạn nhất bị lạc đường gặp phải lão gia, thiếu gia hay khách quý sẽ không tốt”

Ta đáp nhẹ một tiếng rồi theo nàng đi vào cửa nhỏ bên cạnh. Trong lòng ta âm thầm cân nhắc: “lão gia”? Là phụ thân của Diên Tử sao? Chẳng lẽ nói… Đáng chết! Ta thật sự ngu xuẩn! Nửa năm ngụ tại kinh thành lại không nghĩ đến phụ thân của Diên Tử làm quan ở đây. Lúc chạy trốn tại sao lại chọn nơi này chứ?

“Hiện tại trong phủ có vài vị thiên kim, các nàng đều ở Tây viện. Các nàng thường thích đi dạo hoa viên, ngươi tốt nhất nên lảng tránh một chút. Những tiểu thư này được chiều chuộng, vạn nhất đắc tội với các nàng thì đừng trách Bàn nương ta không cảnh báo trước”.

“Được rồi!”. Ta tiếp tục đi theo, giữa đường gặp không ít hạ nhân trong phủ, những người này nhìn thấy Bàn nương đều cúi đầu hành lễ. Ta gặp bọn họ cũng chỉ khẽ cúi đầu chào.

Không hiểu vì sao Bàn nương bỗng dưng ngừng lại liếc nhìn ta một cái, rồi lại phân phó đám nha hoàn theo sau lui ra, “Ngươi cũng xem như là tiểu thư phú thương, đối với việc đắc tội các thiên kim của quan to đương triều ắt hẳn đã hiểu rõ, đúng không?”

“Đúng vậy”. Có ý tứ gì? Tại sao ta luôn cảm thấy trong lời nói của nữ nhân luôn hàm chứa ý đồ nhắc nhở ta điều gì đó? Nàng hẳn phải muốn ta đắc tội với mấy nữ nhân kia mới đúng, tại sao lại cứ dặn dò mãi? Hay là muốn ta thường xuyên ghé qua hoa viên? Rốt cuộc ta nên làm gì? Bàn nương là người thế nào và đang có ý định gì?

Trong lúc ta đang miên man suy nghĩ thì cách đó không xa bỗng vang lên một tiếng gọi. Ta không ngẩng đầu lên nhưng biết người đó đang nói chuyện với Bàn nương, “Bàn tẩu, thiếu gia phân phó ta thỉnh Nhạc tiểu thư đến thư phòng một chuyến. Thiếu gia còn nói người khoan sắp xếp phòng cho tiểu thư mà chờ thiếu gia quyết định”

“Việc này… ”, Bàn nương chần chừ một chút rồi thở dài một tiếng, “Nếu thiếu gia muốn gặp ngươi thì ngươi mau đi đi. Tuân thủ quy củ một chút, đừng làm thiếu gia mất hứng”. Rồi nàng lại quay sang nói với người mới đến, “Khi nào thiếu gia quyết định xong nơi ở của Nhạc tiểu thư thì nói với ta một tiếng để ta chuẩn bị. Ngươi đừng lười nhác, hãy chăm chỉ hầu hạ thiếu gia, có gì không phải thì ta sẽ lột da của ngươi”.

“Dạ dạ dạ, tiểu nhân nào dám. Ta sẽ đưa Nhạc tiểu thư đến đó. Ta biết Bàn nương đang bận rộn, có việc gì sẽ lập tức thông báo đến người”. Người đó nói xong liền nhìn sang ta, “Nhạc tiểu thư, ngươi… ”, hắn chú ý đến trang phục trên người ta, ánh mắt có chút nghi ngờ nhìn sang Bàn nương, thấy nàng ta gật đầu mới nói tiếp, “Ngươi đi theo ta. Nơi này hơi trơn trượt, ngươi cẩn thận một chút”

“Được rồi”. Mảnh sân này mới được quét tước qua, trên gạch lót có khá nhiều nước, phỏng chừng là sợ ta mang hài thấp sẽ bị trượt ngã. Ta kinh ngạc nhận ra trong lời nói của hắn không có ý châm chọc. Người này thật cẩn thận! Ta ngẩng đầu tò nhìn lên bầu trời, thái dương rạng rỡ chói chang trên đỉnh đầu. Hiện tại đang là mùa gì? Ánh mặt trời xung quanh hắn tại sao lại ấm áp như vậy? Mà hắn thoạt nhìn chỉ hơn ta vài tuổi.

“Đa tạ”. Một lời cảm tạ dư thừa cứ thế mà thốt ra. Ta chú ý ánh mắt của Bàn nương bên cạnh có chút lạ lùng, nàng vẫn không nói lời nào nhưng chân mày khẽ nhíu lại. Lại thêm một người rất tỉnh táo, xem ra ta phải cẩn thận hơn.

“Ngươi không cần khách khí, ta là Đồng Tử, là thư đồng của thiếu gia. Về sau cứ gọi ta là Tiểu Đồng Tử… bên này.”

Ta bước nhanh theo Đồng Tử. Trên người hắn phát ra tia ấm áp khó tả làm người khác không tự chủ mà muốn tiếp cận gần hơn. Bởi vì thời tiết rất lạnh sao? Chắc không phải, đã gần vào hè rồi, tuy rằng ta thực sự cảm thấy lạnh!



Thư phòng của thiếu gia ở kinh thành còn rộng lớn hơn so với biệt viện lúc trước. Nội thất bố trí tinh tế kỹ lưỡng, tranh chữ rất nhiều. Ngày trước phụ thân đã thỉnh rất nhiều danh sư đến dạy ta nên đối với thư pháp cùng tranh chữ ta ít nhiều cũng biết một chút, có thể phân biệt được đâu là danh họa và bút tích của những người nổi tiếng. Phong cách thật sự bất đồng, nơi này hoa lệ bao nhiêu thì bên kia bức tường lại bày ra đủ loại binh khí. Nơi khác nhau thì tác dụng cũng khác nhau, chỉ giống nhau ở chỗ bên trong đều có người điên.

Ta đứng trước mặt Diên Tử không nói câu nào mà chỉ cúi đầu. Ta biết rõ ràng nhân vật mình đang sắm vai không cần quỳ xuống thỉnh an. Dù ta có thỉnh an bao nhiêu lần, dập đầu bao nhiêu cái thì vận mệnh của ta cũng không thể thay đổi được. Thứ ta muốn làm là im lặng chờ đợi!

“Ngươi… có gì muốn nói sao?” Diên Tử vừa hỏi vừa đặt sách xuống, bộ dáng của hắn dường như đang cố gắng khắc chế điều gì.

Ta lắc đầu, hai mắt lại tiếp tục nhìn xuống bàn chân, khóe mắt trong lúc vô thức lại nhìn về hướng mặt trời. Nơi này rất lạnh, giá mà nó có thể ấm áp hơn một chút!

“Vừa rồi ta… ngươi… đã sắp đặt ổn thỏa chưa?”

Ách! Đầu óc người này thế nào vậy? Không phải nói đợi hắn phân phó sao? Giờ lại hỏi đã sắp đặt ổn thỏa chưa? Ta lại lắc đầu.

“Cái kia… nếu ngươi không muốn… kỳ thật ngươi có thể… Đáng chết!”. Đột ngột, Diên Tử vỗ bàn một cái thật mạnh.

Rốt cuộc hắn muốn nói gì? Có chuyện gì thì cứ nói rõ ràng với ta đi! Nơi này thật sự rất căng thẳng a!

“Ngươi câm điếc sao?”. Diên Tử xông lên bắt lấy hai bả vai của ta, ánh mắt ăn thịt người gắt gao nhìn ta. May mà ta biết hắn không có tật xấu ăn thịt người, bằng không phỏng chừng ngay cả xương cốt của ta cũng bị hắn nhai ngấu nghiến, “Ngươi nói cho ta! Ngươi đang nhớ tên hỗn đản nào?”

“Nô… ”, ta vừa định mở miệng thì bị ánh mắt hung hiểm của hắn bức trở về. Ta nghĩ đến con đường phía trước, đành phải sửa lời nói, “Thanh Nhi không dám”. Thật có lỗi, đại khái mà nói thì ta rất ích kỷ, một khắc Hắc Tử chạm vào tay ta thì ta đã vĩnh viễn không còn nhớ đến hắn. Ta không muốn bị bán đứng, nhưng không phải ta không thể tiếp nhận bài học từ hắn.

“Ngươi không dám? Hay là không nghĩ? Đúng rồi, ngươi không nhớ đến hắn, ngươi nhớ Tam Thiếu, đúng không? Ngươi thích hắn?”

Hắn định hỏi vấn đề nhàm chán này đến khi nào? Có gì thú vị đâu? Gà có thể yêu thương cáo được sao?

“Nói chuyện! Nói chuyện cho ta, ngươi tưởng không cần mở miệng là được sao? Ngươi muốn rời khỏi ta, ngươi cho rằng không nhìn ta thì ta không tồn tại sao? Ngươi thật sự thích Tam Thiếu? Ngươi muốn đi tìm hắn? Ngươi đừng mơ tưởng, có ta ở đây, ngươi đừng nghĩ đến việc rời khỏi”. Lại phát tác! Đôi mắt của hắn đỏ vằn, hai bàn tay trâu đem ta dán sát vào ngực hắn. Khí lực quá lớn, hắn cơ hồ đã đem tất cả không khí bức khỏi cơ thể ta.

Thật sự mà nói thì việc này cũng không đến nổi nào, so với đánh đập chửi mắng thì thoải mái hơn nhiều. Tại thời điểm ta buông lỏng cơ thể thì ánh mắt trời bên ngoài cửa sổ bỗng dưng lọt vào mắt ta. Không biết vì sao nhưng ta không muốn để Diên Tử nhìn thấy bộ dáng của ta lúc này. Hơn nữa, cứ giả vờ thế này cũng không có ý nghĩa. Ta nhớ lần trước đặt điều kiện với Diên Tử, lần này cũng làm vậy đi.

“Thật sự không muốn để ta đi sao?”, ta khẽ thì thầm vào bên tai Diên Tử. Kỳ thật thanh âm lớn hay nhỏ cũng không quan hệ, chẳng phải ban nãy Diên Tử đã gào rống một hồi đó sao? Ta tin tưởng không ai có thể nghe lọt lời nói của mình, “Thiếu gia, trình diễn quá mức sẽ làm tổn thương bản thân”

Thực sự hiệu quả, Diên Tử đã bình tĩnh lại. Hắn buông tay, hắn mắt ngây ngốc nhìn ta, thậm chí cũng không để tâm ý tứ bất kính trong lời nói của ta.

Lời muốn nói tiếp theo ta không thể thốt lên. Ánh mặt trời bên ngoài vẫn chói chang, vẫn rạng rỡ. Làm người… có đôi khi biết càng ít càng tốt, ta phân phó Đồng Tử, “Tiểu Đồng Tử, thiếu gia khát nước, làm phiền ngươi mang một ít trà đến đây”. Ta tin tưởng mình đã tươi cười khi nói chuyện với hắn, hơn nữa, vẻ mặt này rất dễ nhìn.

“Ta đi ngay”. Đồng Tử nhìn thoáng qua Diên Tử vẫn còn ngây ngốc đứng đó. Hắn hiểu ý liền vội vàng rời đi.

Ta bước đến đóng kín cửa phòng. Khi Đồng Tử quay lại nhìn thấy cửa đóng sẽ biết điều mà tránh xa. Ta lại nghĩ đến biểu tình của hắn khi rời đi, haizzz…

Nhìn lại Diên Tử, vẻ mặt tươi cười ban nãy lập tức biến mất. Ta cố dùng thanh âm ôn hòa nhất để nói chuyện với hắn, “Thiếu gia, chúng ta lại làm giao dịch, thế nào? Chúng ta ngang hàng đối diện, nếu đã là một quân cờ thì không cần thiết giả bộ nô tài chủ tử nữa”

“Giao dịch? Gặp quỷ hả, ngươi đáng nói gì vậy?”

Có thể phản ứng rồi sao? Diên Tử lại tiên đến muốn tóm lấy ta. Hắn không ngờ ta lại lách mình né tránh, hắn tóm vào hư không, vẻ kinh ngạc trên mặt càng đậm, ánh mắt không - thể - tin nhìn ta.

“Thiếu gia, ta sẽ thực hiện mong muốn của ngài. Ngài muốn ta đi tìm Tam Thiếu, ta sẽ đi. Ngài muốn ta diễn thế nào, ta sẽ diễn thế đó. Chúng ta làm giao dịch, điều kiện giống như lúc trước, sau khi thành sự thỉnh thiếu gia để ta tự do”.

“Ngươi… ngươi đang nói gì vậy? Chết tiệt, nói rõ ràng, trong đầu ngươi rốt cuộc đang nghĩ loạn cái gì?”

Vô nghĩa! Phải nói huỵch toẹt mới được sao? Hắn diễn trò không cảm thấy mệt sao? Ta thật sự không hiểu tại sao hắn lại tiếp tục đeo chiếc mặt nạ đó, để giữ bí mật sao? Lúc trước ta sợ bản thân mình biết quá nhiều bí mật, nhưng hiện tại không còn như thế nữa. Ta muốn sống. Để sống sót, ta có thể hy sinh bất luận kẻ nào, bất luận thứ gì, bao gồm cả bản thân mình.

“Thiếu gia làm sao biết Hắc Tử hám tài? Đừng nói với ta ngài tin tưởng phụ thân đại nhân. Ngài chỉ lợi dụng hắn thôi”, thời điểm nói ra điều này, ta nhận ra Diên Tử trợn mắt lên, hắn định nói gì đó liền bị ta ngăn cản, “Yên tâm, ta và phụ thân cũng chẳng thành thật gì với nhau”. Đương nhiên, đối với ngươi cũng vậy, “Thứ ta muốn chính là sống sót, tự do sống sót, vậy nên… thiếu gia, ngài có thể tin ta”

“Ngươi biết? Làm sao biết được?”. Mặt Diên Tử trắng bệch, không còn giận sao?

“Thiếu gia, ta không biết gì hết, chỉ biết qua vài ngày nữa ta phải lấy lý do “chịu khổ” mà tìm Tam Thiếu làm nơi nương tựa. Ngài cảm thấy bao giờ thì thích hợp?”

“Tam Thiếu, Tam Thiếu, ngươi vẫn muốn đi tìm hắn, đúng không? Ngươi thật sự muốn gặp hắn, ngươi thích hắn? Mộng tưởng, ngươi thật mộng tưởng”. Hắn lại tiến lên, tốc độ nhanh gấp đôi so với lần trước, ta dứt khoát không thể tránh khỏi. Vậy thì không cần tránh. Không khí trong cơ thể ta lại một lần nữa bị bứt ra, thanh âm thì thào những lời kì quặc của Diên Tử vang lên bên tai, “Thanh Nhi, Thanh Nhi, ta phải làm gì bây giờ? Ta phải bắt ngươi làm gì bây giờ? Mau quên đi, đem tất cả những gì ngươi biết quên hết đi”

“Thiếu gia, nếu ngài còn không buông tay thì quân tốt này chưa qua sông đã tiêu tùng rồi. Ngài không thấy tiếc sao? Đi tìm ta không vất vả sao?”

“Ngươi… ”. Diên Tử lại cứng đờ, vòng tay ôm nửa ngày cũng không chịu buông ra. Sau khi khôi phục bình tĩnh, thiếu gia thoạt nhìn cũng giống những người khác thôi. Rốt cuộc, ta phát hiện kỳ thật bản thân mình không cần sợ hãi, mọi người cùng tính kế, chẳng qua là xem ai tinh ranh hơn ai mà thôi. Ánh mắt hắn phức tạp khó dò, vẻ mặt thiên biến vạn hóa, cuối cùng dừng ở hình ảnh lạnh lùng, ngón tay chỉ thẳng ra cửa, thanh âm lạnh như băng, “Lăn! Lăn ngay lập tức cho ta, không được ta cho phép không được rời khỏi phòng nửa bước”

“Dạ”. Ta nhanh chóng lên tiếng trả lời, biết rằng mình lần này lại thắng, thành công đang đến gần từng bước. Ha ha ha, Diên Tử, nhân bất vị kỷ, không ai trách ai, ai thắng ai thua chỉ còn xem thiên mệnh. Huống chi, đối với ngươi ta thật sự không cần cảm thấy áy náy.

“Thanh Nhi”. Lúc ta xoay người chuẩn bị bước ra khỏi cửa thì thiếu gia lên tiếng gọi. Nhìn lại hắn, ta phát giác hắn không hề cao ngạo như lúc trước, nguyên lai thiếu gia cũng có lúc thất bại, cũng có bộ dáng bất đắc dĩ thế này.

“Ngươi… không giống với trước kia”

Ta thản nhiên mỉm cười, giờ phút này ta và hắn ngang hàng. Bất chấp thân phận, địa vị, ta và hắn đều là người.

“Thiếu gia, ngài cũng không giống với trước kia”

Mở cửa đi ra ngoài, ta trông thấy Đồng Tử đang đứng bên ngoài hành lang nhìn về phía này. Đột nhiên ta cảm thấy hâm mộ sự ấm áp trên người hắn. Ta ngẩng đầu mỉm cười, một ngày nào đó, ánh mặt trời kia cũng sẽ chiếu cố đến ta.