Twilight Series Tập 3: Nhật Thực

Chương 3: Động cơ




Mặt trời đã ẩn sâu trong những đám mây dày đặc, và thật khó khăn để nói rằng nó vẫn đang tỏa sáng. Sau một chuyến bay dài thật dài đuổi theo mặt trời, cái kết quả cuối cùng chính là mặt trời vẫn đứng đâu đó trên đầu. Chính điều đó làm tôi bị mất phương hướng, và thời gian dường như bị bẻ ngoặc một cách kỳ lạ. Tôi đã rất ngạc nhiên khi nhận ra cánh rừng dẫn lối về những tòa nhà đầu tiên, báo hiệu rằng đã gần tới nhà. "Em chẳng nói gì hết. Chuyến bay làm em mệt à?", Edward quan sát tôi.

"Không sao, em vẫn khỏe.”

“Em buồn vì phải rời xa nơi này à?”

“Thanh thản thì đúng hơn, em nghĩ vậy.”

Anh nhướng một bên mày lên nhìn tôi, tôi biết câu nói dối ấy là vô dụng nhưng tôi ghét phải thú nhận nó, và thật không cần thiết phải hỏi anh ấy điều gì để anh ấy rời mắt ...

"Renee sâu sắc hơn Charlie ở một vài phương diện. Điều đó làm em hơi bồn chồn.”

Edward mỉm cười thật đâm chiêu. "Tâm hồn mẹ em thú vị thật, nó giống như một đứa trẻ, nhưng cũng rất sáng suốt. Bà ấy nhìn nhận mọi việc rất khác mọi người.”

Sâu sắc. Đó là một nhận xét tốt về mẹ tôi khi chú ý đến bà. Hầu hết thời gian, bà mơ màng đến nỗi không chú ý nhiều đến những việc khác. Nhưng tuần này, bà lại tập trung sự chú ý ấy vào tôi.

Dượng Phil bận, đội bóng chày trường trung học nơi dượng làm huấn luyện viên đang chuẩn bị để thi đấu lại và để tôi cùng Edward ở nhà, nơi bà Renee dễ dàng chiếu tướng cả hai chúng tôi.

Ngay sau những cái ôm siết, những lời chào thật vui vẻ, những nỗi niềm nhớ thương đã dâng trào, bà bắt đầu quan sát chúng tôi tỉ mỉ hơn.

Và khi bà nhìn chúng tôi, một chút bối rối ẩn hiện trong đôi màu xanh của bà. Nhưng càng về sau, đôi mắt ấy càng thể hiện rõ sự lo lắng...

Buổi sáng, Renee và tôi cùng nhau đi dạo trên bãi biển. Có lẽ bà muốn giới thiệu cho tôi những nét đẹp nơi đây. Mà một trong số đó chính là ánh nắng mặt trời ấm áp tỏa sáng. Bà ấp ủ một hy vọng rằng chính cái nắng ấm ấy sẽ kéo tôi trở về nơi đây và từ bỏ cái thị trấn Forks đầy ẩm ướt.

Bà còn muốn nói chuyện riêng với tôi nữa, và điều đó được thực hiệnh một cánh dễ dàng khi Edward cố tìm ra vài ba thứ văn kiện gì đó để làm và báo lại với Renee rằng anh bận. Thế là chúng tôi, hai mẹ con có cả một ngày để nói chuyện...

Bà và tôi thả bộ dọc theo con đường, đi dưới những bong mát rải rác của những bong dừa trải dài trên bờ biển. Không khí thật ẩm ướt, nó ẩm đến nỗi việc hít vào và thở ra cũng khiến hai lá phổi của tôi đau rát

"Bella?", bà hỏi khi mắt đang nhìn lơ đễnh những ngọn sóng cứ rì rào đổ bộ lên bãi cát.

"Chuyện gì vậy mẹ?"

Bà thở dài cái thượt, vẫn không nhìn tôi. "Mẹ lo rằng..."

"Có gì không ổn sao mẹ?", tôi hỏi, cảm giác bất an chợt dấy lên trong lòng. "Con có giúp gì được mẹ không?"

"Không phải về mẹ". Bà lắc đầu. "Mẹ lo lắng cho con và Edward". Cuối cùng mẹ cũng nhìn tôi khi bà nói tên anh ấy, khuôn mặt bà thóang chút hối tiếc.

"Ôi", tôi lầm bầm, liếc mắt nhìn hai người chạy bộ khi họ chạy ngang chúng tôi, người ướt đẫm mồ hôi.

"Hai con nghiêm túc hơn là mẹ nghĩ", mẹ bắt đầu nói

Tôi cau mày, hồi tưởng lại những những việc xảy ra trong vòng hai ngày trước.

Edward và tôi rất ít khi tỏ rõ thái độ với nhau trước mặt Renee, hay ít nhất là vậy. Tôi tự hỏi có phải bà cũng muốn giảng cho tôi một bài học mang tên trách nhiệm?

Tôi không cảm thấy phiền như khi nói chuyện với Charlie. Tôi không ngại ngùng khi nói chuyện với bà. Và tôi cũng chính là người để Renee có thể giải bày tâm sự, giảng giải những khuất mắt và đây cũng là một lần nữa, để bà trút những gì bà đang lo lắng cho tôi.

"Có một cái gì đó rất lạ khi hai con ở bên nhau", mẹ tôi thì thầm, trán mẹ cau lại, đôi mắt lo lắng.

Tôi mỉm cười, mặc dù vẫn không thể nhìn thẳng vào mắt mẹ. "Đó là điều xấu sao mẹ?"

"Không".Mẹ cau mày lần nữa trong khi lựa chọn từ ngữ sao cho thích hợp nhất.

"Nó rất khác biệt. Cậu ấy rất quan tâm đến con nhưng rất... thận trọng. Mẹ cảm giác như mẹ không thật sự hiểu mối quan hệ của hai con. Giống như có một bí mật gì đó mà mẹ không biết hề biết.”

"Con nghĩ mẹ đã tưởng tượng quá nhiều rồi". Tôi nói nhanh, cố gắng giữ cho giọng nói mình thật bình tĩnh và nhẹ nhàng. Tâm trí tôi đang bị xao động. Có lẽ tôi đã quên mất rằng bà có thể nhìn ra những điều mà người bính thường không mảy may để ý. Họa chăng tôi đã quá lơ đễnh? Trước đây điều đó chưa bao giờ là một vấn đề.

Cho đến này, điều đó, một bí mật mà tôi vẫn không thể cho bà biết.

"Không chỉ về cậu ấy đâu". Mẹmím môi. "Mẹ ước gì con có thể thấy được cách con hành xử bên Edward"

"Ý mẹ là sao ạ?"

"Cái cách mà con di chuyển, con định hướng chính mình xung quanh cậu ấy mà không suy nghĩ gì về điều đó.”

Khi cậu ấy di chuyển, chỉ một chút thôi, con lập tức điều chỉnh vị trí của mình. Giống như thỏi nam châm hoặc... trọng lực. Con giống như một vệ tinh xoa quanh mộ hành tinh, hoặc một thứ gì đó. Mẹ chưa thấy ai như thế bao giờ cả”Bà mím môi, nhìn chằm chằm vào tôi.

"Đừng nói với con là...", tôi trêu chọc, cố nặn ra một nụ cười giả tạo. "Mẹ đang đọc truyện trinh thám hay là scri-fi thời gian gầnh đây nha”

Mặt bà thoáng ứng hồng. "Lạc đề rồi con gái"

"Mẹ tìm thấy điều gì đó hay à?"

"À, cũng có một vài, nhưng không quan trọng. Chúng ta đang nói về con đấy, đừng đánh trống lãng nào"

"Mẹ nên bớt tưởng tượng một chút. Mẹ có biết mẹ đã khiến mình trở nên thật lạ với những ý tưởng đó không?"

Môi bà nhếch lên. "Mẹ thật là ngốc nghếch, đúng không?

Tôi không biết phải trả lời thế nào. Renee vốn dễ bị tác động. Thỉnh thoảng điều đó cũng tốt, bởi vì không phải mọi ý kiến của mẹ là thực tế. Nhưng đôi khi nó làm tôi thật khổ tâm.

Bà ngước lên và tôi cố gắng kiểm soát tâm trạng của mình

"Không phải là ngốc nghếch, chỉ như một người mẹ thôi mẹ ạ"

Mộ nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên môi Renee và bà chỉ tay về phía bãi cát trắng trải dài bên làn nước xanh."Nhiêu đó có đủ khiến con quay lại với người mẹ ngốc nghếch này không?"

Bàn tay tôi lướt nhanh qua trán và tránh không vò mái tóc của mình

"Con sẽ quen với độ ẩm ở đây thôi", mẹ tôi hứa hẹn tràn trề hy vọng

"Mẹ cũng có thể quen với mưa thôi", tôi thêm vào

bà thúc vào tay tôi và sau đó nắm tay tôi khi chúng tôi trở lại xe.

Có một điều gì khác hơn là sự lo lắng dành cho tôi, bà dường như đang hạnh phúc. Sự hài long ẩn hệin đâu đó...

Bàvẫn ngắm dượng Phil với một cái nhìn tình tứ, và điều đó thật dễ chịu. Chắc chắn rằng cuộc đời của mẹ đầy đủ và thỏa mãn. Chắc chắn rằng mẹ không nhớ tôi nhiều, cho đến tận bây giờ...

***

Những ngón tay lạnh giá của Edward lướt trên má tôi. Tôi ngước lên, chớp mắt, quay lại với thực tại. Anh ấy cúi xuống, hôn vào trán tôi.

"Chúng ta đến nhà rồi. Công chúa ngủ trong rừng ạ. Đã đến lúc phải thức dậy rồi."

Chúng tôi dừng lại trước cửa nhà Charlie. Ngoài hiên sáng đèn và chiếc xe tuần tra đậu trên bên đường.

Khi tôi kiểm tra ngôi nhà, tôi thấy tấm rèm nơi cửa sổ phòng khách bị kéo ra, chiếu vài vệt sáng màu vàng xuyên qua cửa sổ và hạ cánh trên bãi cỏ tối đen.

Tôi thở dài. Dĩ nhiên là bố đang chuẩn bị tấn công tôi đây.

Edward có thể cũng đang suy nghĩ như vậy, bởi lẽ vẻ mặt của anh không được tự nhiên và đôi mắt anh có vẻ lạnh nhạt khi anh ấy cùng tôi bước vào nhà.

"Tệ thế nào nhĩ?", tôi hỏi

"Charlie sẽ không làm khó chúng ta đâu.", Edward hứa chắc nịch, âm điệu không có vẻ hài hước. "Ông ấy nhớ em"

Tôi nheo mắt lại, không tin chắc lắm. Nếu không có gì, tại sao Edward lại căng thẳng như vậy.

Túi xách của tôi nhỏ xíu, nhưng anh ấy khăng khăng đòi mang nó vào nhà giúp tôi. Charlie mở cửa cho chúng tôi

"Chào mừng con trở về". Charlie kêu lên như thể ông ấy thật sự có ý đó "Jacksonville thế nào?"

"Ẩm ướt và đầy rệp"

"Vì thế mà Renee không cho con đến học tại đại học Florida à?"

"Mẹ đã thử.Nhưng con thà chết còn hơn học ở đấy”

Ánh mắt bố Charlie miễn cưỡng nhìn sang Edward. "Chuyến đi vui chứ?"

"Vâng ạ" Edward trả lời với giọng nói trầm trầm. "Cô Renee rất hiếu khách"

"Uhm. Cháu vui là tốt rồi". Charlie quay đi và dành cho tôi một cái ôm bất ngờ

"Xúc động thật," tôi thì thầm bên tai bố.

Bố cười vang. "Bố thật sự rất nhớ con, Bells. Thức ăn thật tệ khi con đi"

"Con sẽ thử" tôi nói khi bố thả tôi ra.

"Con sẽ gọi cho Jacob đầu tiên chứ? Cậu ta đã liên tục hỏi bố cứ mỗi 5 phút từ 6 giờ sáng nay đấy.

Bố đã hứa sẽ bảo con gọi cho cậu ta ngay, thậm chí trước khi con dỡ hành lý"

Tôi không cần phải nhìn Edward cũng cảm nhận được rằng anh quá im lặng, quá lạnh nhạt bên cạnh tôi. Có lẽ chính vì thế điều đó là nguyên nhân của tình trạng căng thẳng của anh.

"Jacob muốn nói chuyện với con sao?"

"Khá tệ đó, bố thấy thế. Nó không nói với bố về việc đó - chỉ nói rằng điều đó quan trọng"

Tiếng điện thoại vang lên dồn dập và chói tai ngay sau đó.

"Nó nữa đó, bố cược là như vậy,” bố lầm bầm

"Con biết rồi". Tôi nhanh chóng đi vào nhà bếp

Edward đi theo tôi trong khi bố biến mất khỏi phòng khách.

Tôi bắt máy và xoay người đối diện bức tường.

"A lô?"

"Chị đã về rồi," Jacob nói, giọng nói trầm thân thuộc của cậu ấy làm lòng tôi gợn lên một nỗi bâng khuâng...

Hàng ngàn kí ức quay tròn trong đầu tôi trỗi lên, xoắn vào nhau - một bãi biển đầy đá với những cây dương trải dài, một gara dựng tạm từ từng những tấm nhựa, những lon soda ấm ấp trong chiếc túi giấy, một căn phòng bé tẹo với chiếc ghế mòn vẹt.

Nét vui vẻ trong đôi mắt đen sâu thẳm của cậu ấy, đôi bàn to lớn ấm nóng trong bàn tay tôi, hàm răng sáng trắng lấp lánh đối lập với làn da sẫm màu, gương mặt căng ra với nụ cười rộng mở luôn nhưng có một chiếc chìa khóa để mở cánh cửa cho căn phòng chí mật, nơi mà chỉ có những tâm hồn thân thuộc mới có thể bước vào

Điều đó giống như một nỗi nhớ nhà, nỗi khát khao về một nơi và một người đã từng chở che cho tôi trong những đêm tăm tối nhất...

"Sao chị không gọi cho em?" Jacob gặng hỏi

m điệu giận dữ của cậu lập tức kéo tôi tỉnh lại.

"Bởi vì chị mới về nhà được chính xác có 4 giây và cuộc gọi của em đã cắt ngang khi bố đang nói với chị là em đã gọi đến"

"Thế ạ? Cho em xin lỗi nhé"

"Chắc chắn rồi. Bây giờ, tại sao em gọi bố chị liên tục vậy?"

"Em cần nói chuyện với chị"

"Uhm, chị đoán ra hết rồi. Tiếp tục đi"

Im lặng bao trùm lên chúng tôi một phút.

"Mai chị sẽ đi học chứ?"

Tôi cau mày, không thể không cảnh giác với câu hỏi này. "Dĩ nhiên rồi. Tại sao lại không chứ?"

"Em không biết. Chỉ tò mò thôi"

Lại im lặng

"Vậy em muốn nói với chị chuyện gì, Jake?"

Cậu do dự. "Thật ra không có gì. Em... chỉ muốn nghe giọng chị thôi"

"Uh, chị biết. Chị rất vui khi em gọi, Jake. Chị..."

Nhưng tôi không biết nói gì hơn. Tôi muốn nói với cậu ấy rằng tôi sắp xuống La Push bây giờ. Nhưng tôi không thể nói cho cậu biết điều đó

"Em phải đi," cậu vội vã nói

"Cái gì?"

"Em sẽ gọi cho chị sớm, được không?"

"Nhưng Jake..."

Cậu ấy đã đi khỏi. Tôi lắng nghe đầu dây bên kia với sự nghi ngờ dâng cao.

"Quá ngắn," tôi làu bàu

"Mọi thứ ổn chứ?" Edward hỏi. Giọng anh thật thấp và thận trọng

Tôi chầm chậm quay lại đối mặt với anh. Vẻ mặt anh bình thản, không thể dò được

"Em không biết. Em tự hỏi có chuyện gì đây". Điều đó không đúng khi Jacob truy vấn bố tôi mỗi ngày chỉ để hỏi rằng tôi sẽ đi học chứ. Và nếu cậu ấy muốn nghe giọng nói của tôi thì tại sao cậu ấy lại cúp máy nhanh vậy?

"Dự đoán của em chắc tốt hơn anh," Edward nói, nụ cười lờ mờ nơi khoé miệng anh

"Uhmmm", tôi lầm bầm. Điều đó là sự thật. Tôi biết Jake khá rõ. Không khó để đoán được động cơ của cậu ấy.Trong khi suy nghĩ của tôi phóng đi xa, khoảng 15 dặm, về phía La Push - tôi bắt đầu lục lọi tủ lạnh, chọn ra những nguyên liệu cho bữa tối của bố.

Edward dựa vào quầy bếp, và tôi lập tức cảm nhận được ánh mắt của anh đang nhìn tôi, nhưng tôi không thể tập trung để nghĩ xem anh ấy đang muốn gì, tâm trí tôi đang lang mang...

Trường học dường như là chìa khóa của mọi vấn đề cho tôi. Đó là câu hỏi thật sự mà Jake đã hỏi.

Và Jacob đã có câu trả lời cho một thứ gì đó, hoặc là cậu ấy đã không gặng hỏi bố Charlie kiên trì như thế

Và tại sao Jacon lại gây chú ý như thế?

Tôi cố gắng nghĩ về điều đó một cách logic. Nếu ngày mai tôi không đến trường thì có vấn đề gì không, từ viễn cảnh của Jacob?

Bố hơi buồn về việc tôi nghỉ một buổi học khi gần kết thúc học kỳ, nhưng tôi đoan chắc với bố rằng nghỉ một ngày thứ sáu thôi không ảnh hưởng gì tới việc học của tôi. Jake sẽ khó mà quan tâm đến điều đó.

Tâm trí tôi từ chối mọi sự sáng suốt. Có thể tôi đã bỏ qua một vài thông tin quan trọng.

Điều gì xảy ra trong ba ngày trước mà quan trọng đến nổi Jacob đã phá vỡ quá trình dài từ chối những cuộc gọi và cắt mọi liên lạc lại với tôi? Ba ngày đó đã xảy ra điều gì?

Tôi đông cứng giữa bếp. Gói thịt băm đông đá trong tay tôi tuột khỏi những ngón tay tê buốt. Và tôi đã chậm trễ mất hai giây để khối thịch khỏi va chạm với cái sàn.

Edward bắt được nó và ném nó trở lại quầy. Cánh tay anh ấy vòng quanh người tôi, đôi môi anh áp vào tai tôi.

"Gì vậy em?"

Tôi lắc đầu nguầy nguậy, hãy còn mụ mẫm

Ba ngày có thể xảy ra điều gì để thay đổi mọi thứ?

Chẳng phải tôi vừa nghĩ tới việc vào đại học là không thể đó sao? Làm sao tôi có thể ở bất cứ nơi nào gần mọi người sau khi tôi đã trải qua cuộc nói chuyện ba ngày đầy đau khổ đã khiến tôi thoát khỏi cái chết, để tôi có thể sống mãi mãi bên Edward? Cuộc nói chuyện khiến tôi vĩnh viễn trở thành tù nhân cho khát vọng của mình

Bố Charlie có nói với bác Billy rằng tôi đã biến mất 3 ngày không? Bác Billy có đưa đến kết luận đó không?

Jacon có phải thật sự muốn hỏi tôi rằng tôi vẫn còn là một con người không? Đảm bảo rằng hiệp ước của người sói không bị phá vỡ, rằng không thành viên nào của nhà Cullen dám... cắn... người..., nhưng... không... giết?

Nhưng cậu ấy có thật sự nghĩ rằng tôi sẽ trở về nhà với bố nếu chuyện đó xảy ra không?

Edward lay tôi. "Bella?" anh hỏi, thật sự lo lắng.

"Em nghĩ... em nghĩ cậu ấy gọi để kiểm tra," tôi nói trệu trạo. "Kiểm tra để chắc rằng em vẫn còn là người."

Edward bỗng cứng đờ, và một tiếng rít nhỏ vang lên bên tai tôi.

"Chúng ta phải đi," tôi thì thầm. "Trước. Để điều đó không phá vỡ hiệp ước. Chúng ta sẽ không thể trở lại"

Cánh tay siết chặt hơn. "Anh biết"

"A hèm", bố hắng giọng rõ to sau lưng chúng tôi.

Tôi nhảy lên và lập tức rời khỏi vòng tay Edward, mặt đỏ lên. Edward lại dựa người lên quầy. Đôi mắt anh nheo lại. Tôi có thể thấy sự lo lắng và giận dữ trong đó

"Nếu con không muốn nấu bữa tối, bố có thể gọi pizza," Charlie gợi ý

"Không, con nấu được mà. Con đang chuẩn bị đây"

"Được," bố nói, đứng khoanh tay dựa vào khung cửa.

Tôi thở dài và bắt đầu làm việc, cố gắng lờ đi vị khán giả của mình...

***

"Nếu anh bảo em làm điều gì, em có tin anh không?" Edward hỏi, giọng nói dịu dàng đượm chút sắc nhọn.

Chúng tôi gần tới trường. Edward vừa thư giãn và đang nói đùa chỉ một giây trước và giờ đây đôi tay anh đột ngột bấu chặt tay lái, những khớp ngón tay anh căng ra trong một nỗ lực để không bóp vụn nó thành từng mảnh.

Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt căng thẳng của anh - đôi mắt anh xa xăm, giống như anh đang lắng nghe những giọng nói ở ngoài xa, xa thật xa...

Nhịp tim tôi phản ứng theo sự căng thẳng của anh, nhưng tôi thận trọng trả lời. "Còn tùy"

Chúng tôi đi vào khu vực của trường.

"Anh biết em sẽ nói thế mà"

"Anh muốn em làm gì, Edward?"

"Anh muốn em ngồi yên trong xe." Anh ấn nút và tắt máy xe. "Anh muốn em chờ anh ở đây cho đến khi anh quay lại"

"Nhưng... tại sao?"

Đó là khi tôi nhìn thấy cậu ấy. Cậu ấy thật khó mà lẫn đi được, cao hơn hẳn những học sinh trên đường, thậm chí cậu ấy còn dựa vào chiếc xe máy màu đen, đậu ngang nhiên trên lối đi.

"Ồ"

Khuôn mặt Jacob đang đeo một lớp mặt nạ của sự bình tĩnh mà tôi có thể dễ dàng nhận ra. Đó là cái mặt nạ mà cậu luôn dùng khi quyết định kiềm chế cảm xúc, kiểm soát bản thân.

Điều đó làm cho cậu trông giống Sam, người sói lớn tuổi nhất, kẻ lãnh đạo của đội Quileute. Nhưng Jacob không bao giờ có thể giữ được vẻ bình thản hoàn hảo thường trực như Sam

Tôi quên tất cả các khuôn mặt nhìn vào tôi. Mặc dù tôi biết Sam khá rõ trước khi gia đình Cullen quay lại - thậm chí thích anh ta- tôi không bao giờ có thể hoàn toàn rũ sạch sự oán giận của mình khi Jacob bắt chước vẻ mặt của Sam.Đó là một khuôn mặt xa lạ. Cậu ấy không phải là Jacob của tôi khi cậu ấy mang cái mặt nạ đó.

"Em đã kết luận sai lầm tối qua," Edward làu bàu. "Cậu ấy hỏi về trường học vì cậu ấy biết rằng em ở đâu thì anh ở đó. Cậu ấy muốn tìm nơi an toàn để nói chuyện với anh. Một nơi có nhân chứng"

Vậy là tôi đã hiểu lầm về động cơ của Jacob tối qua. Thiếu hụt thông tin, đó là vấn đề. Thông tin như tại sao Jacob lại muốn nói chuyện với Edward

"Em không ngồi trên xe đâu," tôi nói

Edward càu nhàu nho nhỏ. "Dĩ nhiên là không rồi. Nào, chúng ta hãy giải quyết vấn đề thôi.”

khuôn mặt Jacob cứng đanh khi chúng tôi bước tới trước mặt cậu ấy, tay trong tay.

Tôi cũng để ý đến những khuôn mặt khác - khuôn mặt của những bạn học cùng lớp.

Tôi chú ý đến đôi mắt họ mở to khi họ nhìn thân hình cao đến 1m95 của Jacob, đứng trên con đường mà không một cậu bé mười sáu tuổi rưỡi bình thường nào từng đứng.

Tôi thấy những cặp mắt đó dán chặt vào chiếc áo thun đen bó sát, ngắn tay- mặc dù trời hôm nay lạnh - chiếc quần jean sờn rách lốm đốm những vệt dầu máy, và chiến xe máy đen bóng loáng mà cậu ấy đang tựa vào.

đôi mắt họ không nấn ná lâu trên gương mặt cậu - vẻ mặt của cậu mang một vẻ gì đó khiến họ liếc nhìn rồi quay đi ngay. Tôi chú ý khu vực rộng nơi cậu đứng, một không gian mà không ai dám xâm phạm

Với một cảm giác kinh ngạc, tôi nhận ra rằng Jacob trông nguy hiểm đối với họ. Thật kì quặc!

Edward dừng lại cách Jacob vài bước chân, và tôi có thể nói rằng anh không thoải mái khi để tôi ở quá gần người sói.

Anh kéo nhẹ tay, đẩy tôi về phía sau anh.

"Cậu có thể gọi cho chúng tôi," Edward nói với một giọng sắc lạnh

"Xin lỗi,‘ Jacob trả lời, khuôn mặt cậu vặn vẹo một nụ cười khinh bỉ. "Tôi không muốn nói điện thoại với bất cứ con quỷ hút máu nào"

"Cậu có thể tìm tôi ở nhà Bella mà"

Quai hàm Jacob bạnh ra, và đôi lông mày cau lại. Cậu không trả lời.

"Đây không phải là nơi thích hợp. Chúng ta có thể thảo luận sau."

"Chắc rồi. Chắc rồi. Tôi sẽ chờ ở mộ phần anh sau khi tan trường." Jacob khịt mũi. "Bây giờ có gì không ổn à?"

Edward nhìn quanh, đôi mắt anh nhìn đăm đăm vào những nhân chứng, những người chỉ vừa vặn ở ngoài tầm nghe. Một vài người đang do dự trên đường, đôi mắt họ sáng lên sự mong chờ. Giống như họ đang hy vọng một trận đấu có thể nổ ra để giảm bớt đi sự tẻ nhạt của một buổi sáng thứ hai.

Tôi trông thấy Tyler Crowley thúc khuỷu tay Austin Marks, và họ cùng dừng lại trên đường vào lớp.

"Tôi đã biết cậu đến để nói gì," Edward nhắc nhở Jacob bằng một giọng trầm thấp đến nổi tôi khó có thể nghe được.

"Thông điệp đã được chuyển. Cảnh cáo chúng tôi"

Edward thoáng liếc tôi với ánh mắt lo lắng.

"Cảnh cáo?" Tôi hỏi thẳng. "Hai anh đang nói về chuyện gì?"

"Anh không nói cho chị ấy biết sao?" Jacob hỏi, đôi mắt mở to vẻ không-tin-được. "Anh sợ rằng chị ấy sẽ đứng về phe chúng tôi sao?"

"Làm ơn thôi đi Jacob," Edward điềm đạm nói

"Tại sao nào?" Jacob thách thức.

Tôi chau mày bối rối. "Có cái gì mà em không biết à? Edward?”

Edward chỉ nhìn chằm chằm vào Jacon như thể anh không hề nghe thấy tôi nói.

"Jake?" Tôi hỏi

Jake nhướng mày. "Anh ta không nói cho chị biết rằng anh trai anh ta đã vượt qua ranh giới vào tối thứ bảy sao?"

Cậu hỏi, âm điệu nặng nề và đầy giễu cợt. Sau đó, đôi mắt cậu chuyển sang Edward.

"Paul hoàn toàn được thanh minh..."

"Đó là vùng đất không người!" Edward rít lên

"Không người!"

Jacob nổi cáu. Hai tay cậu run run. Cậu lắc lắc đầu và hít thật sâu.

"Emmett và Paul?" Tôi thì thầm. Paul là người anh em không ổn định nhất của Jacob. Cậu ta là người đã mất tự chủ vào hôm đó trong rừng - kí ức về một con sói xám đang gầm gừ bỗng hiện ra sống động trong đầu tôi.

"Điều gì đã xảy ra? Họ đã đánh nhau à?". Giọng nói của tôi căng ra trong sự hoảng loạn. "Tại sao? Paul có bị thương không?"

"Chưa tìm được ai hết," Edward nói riêng với tôi, giọng rất nhỏ. "Không ai bị thương. Đừng lo lắng quá"

Jacob nhìn chằm chằm vào chúng tôi bằng đôi mắt ngờ vực. "Anh không hề nói tất cả với chị ấy phải không? Đó là lý do anh đưa chị ấy đi? Vì thế chị ấy không thể biết được điều đó"

"Rời khỏi đây ngay" Edward cắt ngang câu nói của cậu ấy, và khuôn mặt anh bừng lên một cơn giận bất ngờ, anh thật sự giận dữ.

Trong một giây, anh trông giống như... một ma-cà-rồng. Anh nhìn chằm chằm vào Jacob với vẻ hằn học, ghê tởm không giấu giếm.

Jacob nhướng mày nhưng không bỏ đi. "Tại sao anh không nói cho chị ấy biết hã?"

Họ đối mặt với nhau trong im lặng một thời gian dài. Nhiều học sinh tụ tập bên cạnh Tyler và Austin. Tôi thấy Mike đứng cạnh Ben - Mike đặt một tay lên vai Ben, giống như cậu ấy đã giữ Ben ngòai cái phạm vi mà ba chúng tôi đang ngự trị. Trong sự im lặng đầy chết chóc, tất cả mọi chi tiết đột ngột vỡ òa trong trực giác tôi.

Có gì đó mà Edward không muốn cho tôi biết?

Có gì đó mà Jacob không thể giấu tôi?

Một cái gì đó đã khiến nhà Cullen và những người sói đều ở trong rừng, ở gần nhau một cách đầy nguy hiểm?

Một cái gì đó đã khiến Edward cứ nhất định bắt tôi bay qua bên kia đất nước?

Một cái gì đó mà Alice đã tiên thị được tuần trước - một hình ảnh mà Edward đã nói dối tôi.

Một cái gì đó mà tôi được chờ đợi bằng bất cứ giá nào.

Một cái gì đó mà tôi biết đã xảy ra lần nữa, cũng nhiều như việc tôi ước nó sẽ không bao giờ xảy ra. Nó sẽ không bao giờ kết thúc sao?

Tôi nghe những tiếng thở hổn hển thoát ra hỏi miệng nhưng tôi không thể ngừng được. Nó giống như thể ngôi trường đang chao đảo, giống như một trận động đất đang gào thét, nhưng tôi biết rằng chính cơn run của mình gây ra ảo giác đó.

"Cô ta đã trở lại, vì em" tôi nói như đứt hơi

Victoria sẽ không bao giờ từ bỏ cho đến khi tôi chết. Cô ta sẽ tiếp tục lặp tại khuôn mẫu đó - nhử và chạy, nhử và chạy - cho đến khi cô ta tìm thấy một lỗ hổng trong sự bảo vệ chặt chẽ của Edward dành cho tôi

Có thể tôi sẽ may mắn. Có thể nhà Volturri sẽ tìm tôi trước - họ sẽ giết tôi nhanh hơn, ít nhất là vậy.

Edward giữ chặt lấy tôi, nghiêng người để anh vẫn ở giữa tôi và Jacob, và vuốt ve khuôn mặt tôi bằng đôi tay lo lắng.

"Không sao đâu," anh thì thầm. "Ổn mà. Anh sẽ không bao giờ để cô ta đến gần em. Không sao đâu."

Sau đó anh liếc Jacob. "Đó có phải là câu trả lời không, chó lai?"

"Anh không nghĩ là Bella có quyền được biết sao?" Jacob nói giọng đầy thách thức. "Đây là cuộc đời của chị ấy"

Edward giữ giọng nói của anh thật trầm, thậm chí Tyler có len về phía trước vài inch cũng không thể nghe thấy. "Tại sao phải khiến cô ấy sợ hãi khi cô ấy sẽ không bao giờ bị nguy hiểm?"

"Sợ hãi tốt hơn nói dối"

Tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhưng đôi mắt tôi nhòe nhoẹt nước. Tôi có thể thấy đằng sau mi mắt mình - tôi có thể thấy khuôn mặt Victoria, đôi môi cô ta đang nhếch lên trước hàm răng sắc nhọn đang chực chờ, đôi mắt đỏ rực lên trong nỗi ám ảnh về mối thù truyền kiếp; cô ta muốn Edward phải chịu trách nhiệm về cái chết của người cô ta yêu, James. Cô ta sẽ không dừng lại cho đến khi người yêu của anh, cũng chính là tôi ra đi như James.

Edward dùng tay lau những giọt nước mắt trên má tôi.

"Cậu có thật sự nghĩ rằng làm cô ấy đau đớn thì tốt hơn là bảo vệ cô ấy không?" anh lầm bầm

"Chị ấy mạnh mẽ hơn anh nghĩ," Jacob nói. "Và chị ấy đã vượt qua điều tệ hại hơn rồi kìa"

Đột ngột, vẻ mặt của Jacob thay đổi, và cậu nhìn chằm chằm vào Edward với một vẻ mặt kì lạ, suy tính.

Đôi mắt cậu nheo lại như thể cậu đang cố gắng giải quyết một bài toàn khó trong đầu

tôi cảm thấy Edward cúi xuống, tôi ngẩng lên nhìn anh, và khuôn mặt anh méo mó đi trong đau khổ.

Trong một khoảnh khắc khủng khiếp, tôi nhớ về buổi trưa ở Ý, trong căn phòng khủng khiếp bên trong tòa tháp nhà Volturi, nơi mà Jane đã tra tấn Edward bằng quyền năng độc ác của co ta, đốt cháy anh chỉ bằng suy nghĩ...

Kí ức đó giúp tôi thoát khỏi sự hoảng loạn mới vừa rồi của mình và đặt mọi thứ về đúng triển vọng của chúng. Bởi vì tôi thà để Victoria giết tôi một ngàn lần còn hơn là thấy Edward chịu đựng sự tra tấn như thế một lần nữa

"Buồn cười thật," Jacob nói, bật cười khi cậu nhìn vẻ mặt của Edward

Edward nhăn mặt, nhưng vẻ mặt thư giãn hơn với một nỗ lực nho nhỏ. Anh không thể che giấu hoàn toàn sự đau đớn trong ánh mắt.

Tôi liếc nhìn, đôi mắt mở to, từ vẻ mặt nhăn nhó của Edward đến vẻ mặt khinh bỉ của Jacob.

"Anh sẽ làm gì cậu ấy?" tôi hỏi

"Không làm gì hết, Bella," Edward nói khẽ với tôi. "Jacob có một trí nhớ tốt, thế thôi"

Jacob nhe răng cười, và Edward cau có một lần nữa

"Dừng lại. Bất cứ điều gì cậu làm"

"Chắc chắn rồi, nếu chị muốn" Jacob nhún vai. "Đó là lỗi của anh ta nếu anh ta không thích những gì tôi nhớ"

Tôi liếc nhìn cậu ta, và cậu cười tinh quái - gióng như một đứa trẻ gây chuyện với người mà nó biết sẽ không trừng phạt nó.

Thầy hiệu trưởng đang đi kiểm tra tài sản của trường," Edward thì thầm với tôi. "Chúng ta đến lớp tiếng Anh đi Bella, như vậy em sẽ không liên quan đến chuyện này."

"Bảo vệ quá mức nhỉ?" Jacob nói, chỉ riêng với tôi. "Một ít rắc rối làm cuộc đời vui hơn. Để tôi đoán, anh không cho phép vui vẻ phải không?"

Edward trừng mắt, và anh bặm nhẹ môi

"Im đi Jake," tôi nói.

Jacob phá ra cười. "Câu trả lời hình như là không. Này, bao giờ chị muốn cảm nhận cuộc sống thú vị một lần nữa chị có thể đến gặp em. Em vẫn để chiếc xe máy của chị ở garage nhà em đấy."

Tin đó làm tôi sao lãng. "Em phải bán nó. Em đã hứa với Charlie rồi." nếu tôi không van xin nhân danh Jake - xét cho cùng, cậu ấy đã bỏ ra mấy tuần sửa chữa cả hai chiếc xe, và cậu ấy xứng đáng được trả công - thì có lẽ bố đã ném chiếc xe của tôi vào bãi rác ở Dumpster rồi. và có thể đốt luôn Dumpster cũng nên.

"À, đúng rồi. Giống như em sẽ làm điều đó. Nó thuộc về chị, không phải em. Dù thế nào đi nữa, em sẽ giữ nó cho đến khi chị lại muốn có nó." một nụ cười thoáng hiện trên khoé môi Jacob

"Jake..."

Cậu ấy ngả người về phía trước, khuôn mặt cậu rất nghiêm túc, sự chế nhạo cay nghiệt mờ dần. "Em nghĩ trước đây em có thể sai lầm, về chuyện không thể làm bạn với chị. Có thể chúng ta vẫn làm được, về phía em. Đến gặp em nhé.

Tôi cảm nhận được Edward rất rõ ràng, cánh tay anh vẫn vòng quanh người tôi đầy che chở, bất động như một tảng đá. Tôi liếc nhìn anh - khuôn mặt anh bình tĩnh và kiên nhẫn.

"Chị... không biết nữa Jake"

Jacob hoàn toàn đánh rơi vẻ ngoài tương phản. Điều đó giống như cậu ấy quên mất Edward đang ở đó, hay ít nhất cậu quyết định hành động như thế. "Mỗi ngày em đều nhớ chị, Bella. Nó không như trước nữa nếu không có chị."

"Chị biết và chị xin lỗi, Jake, chị chỉ..."

Jacob lắc đầu và thở dài. "Em biết. Không vấn đề gì, đúng không? Em đoán em sẽ sống sót hoặc đại loại như vậy. Ai cần bạn bè chứ?" Cậu nhăn mặt, cố gắng làm ra vẻ hiên ngang nhằm che giấu sự đau khổ.

Jacob luôn đau khổ với sự bảo vệ của tôi. Nó không hẳn hoàn toàn dựa trên lý trí - Jacob khó mà cần một sự bảo vệ nào về mặt thể xác từ tôi. Nhưng hai cánh tay tôi muốn vươn về phía cậu ấy nhưng đã bị Edward ôm chặt và không thể di chuyển. Anh ôm tôi như muốn nói rằng: đấy là một lời hứa rằng em sẽ an tòan khi ở bên anh. Đôi tay che chở của Edward trở nên kiềm chế.

"Được rồi, về lớp thôi," một giọng nói nghiêm khắc vang lên phía sau chúng tôi. "Tiến lên đi, cậu Crowley."

"Đi học đi Jake," tôi lo lắng nói nhỏ ngay khi tôi nhận ra giọng nói của thầy hiệu trưởng. Jacob học ở trường Quileute, nhưng cậu ấy vẫn có thể gặp rắc rối vì sự xâm phạm hoặc gây rối.

Edward thả tôi ra, chỉ nắm tay tôi và đẩy tôi ra sau lưng anh một lần nữa.

Thầy Greene chen qua vòng tròn khán giả xung quanh, trán thầy cau lại báo hiệu một trận bão táp qua đôi mắt nhỏ tí.

"Tôi nói," thầy đe dọa. "Cấm túc bất cứ ai còn đứng đây khi tôi quay lại."

Những khán giả giải tán trước khi thầy kịp nói hết câu.

"À, cậu Cullen. Chúng ta có rắc rối ở đây à?"a

"Không có gì, thưa thầy Greene. Chỉ đang trên đường đến lớp thôi"

"Tuyệt vời. Tôi không nhận ra bạn cậu." Thầy Greene chuyển sang Jacob. "Cậu là học sinh mới à?" Thầy Greene nhìn chằm chằm vào Jacon, và tôi có thể thấy rằng thầy có cùng kết luận với mọi người: Nguy hiểm, một kẻ gây rối.

"Không," Jacob trả lời, cười nửa miệng

"Và tôi đề nghị cậu rời khỏi trường này ngay lập tức, cậu trai trẻ, trước khi tôi gọi cảnh sát."

Nụ cười nửa miệng của Jacob trở thành một nụ cười toe toét, và tôi biết cậu ấy đang tưởng tượng bố tôi đến bắt giữ cậu.

Nụ cười toe toét ấy quá cay đắng, quá giả tạo. Đó không phải là nụ cười mà tôi mong đợi

Jacob nói, "Vâng, thưa thầy." và giơ tay chào kiểu quân đội trước khi cậu leo lên xe và nổ máy ngang trên lối đi. Tiếng động cơ gầm lên và sau đó tiếng lốp xe rít lên khi cậu quay ngoặt xe đi. Trong vài giây, Jacob đã mất hút.

Thầy Greene nghiến răng ken két trong khi thầy xem màn biểu diễn.

"Cậu Cullen, tôi mong cậu nói với bạn cậu không được xâm phạm trường này một lần nữa

"Cậu ta không phải bạn em, thầy Greene, nhưng em sẽ chuyển lời cảnh cáo của thầy tới cậu ta"

Thầy Greene mím môi. Kết quả học tập hoàn hảo và không một vết nhơ của Edward là một nhân tố trong sự đánh giá về cuộc xô xát khi nãy của thầy Greene

"Thầy biết. Nếu em có lo lắng gì về những rắc rối, thầy rất vui lòng..."

"Không có gì phải lo lắng cả, thưa thầy. Không có rắc rối gì ở đây hết."

"Thầy hy vọng điều đó là đúng. Về lớp. Cả trò nữa, cô Swan"

Edward gật đầu, và đẩy tôi đi nhanh về lớp học tiếng Anh.

"Em có đi học không nào?" anh thì thầm khi chúng tôi đi ngang qua thầy hiệu trưởng.

"Vâng." tôi nói nhỏ, không chắc lắm nếu đây là một lời nói dối.

Tôi cảm thấy ổn hay không cũng không phải là mối quan tâm quan trọng nhất. Tôi cần phải nói chuyện với Edward ngay, và lớp tiếng Anh không phải là nơi lý tưởng cho cuộc nói chuyện đó

Nhưng khi thầy Greene ở ngay bên cạnh chúng tôi thì không có lựa chọn nào khác.

Chúng tôi đến lớp hơi muộn và về chỗ ngồi ngay. Thầy Berty đang đọc lại đoạn thơ của Frost. Thầy lờ đi khi chúng tôi bước vào, không để chúng tôi cắt ngang nhịp thơ của thầy

tôi giật mạnh một trang giấy trắng khỏi cuốn sổ tay và bắt đầu viết. Chữ viết của tôi khó đọc hơn bình thường do tâm trạng rối bời

“Chuyện gì đã xảy ra? Kể hết với em.”Tôi đẩy tờ giấy sang Edward. Anh thở dài và bắt đầu viết. Anh tốn ít thời gian hơn tôi mặc dù anh viết cả một đoạn dài bằng nét chữ rất đẹp trước khi anh đẩy tờ giấy lại.

“Alice tiên đóan rằng Victoria sẽ quay lại. Anh đưa em ra khỏi thị trấn đơn thuần là sự phòng xa - để cô ta không có cơ hội nào lại gần em được. Emmett và Jasper gần như tóm được cô ta, nhưng Victoria dường như có biệt tài chạy trốn. Cô ta trốn thoát ngay tại ranh giới với người Quileute như thể cô ta đọc được nó từ một bản đồ.

Điều đó không giúp ích được gì khi mà khả năng của Alice bị vô hiệu khi có sự dính dáng của người Quileute. Để công bằng, người Quileute cũng có thể bắt cô ta, nếu bọn anh không làm được. Xui xẻo là Emmett đã vượt qua ranh giới, và anh ấy gặp phải sự phòng thủ.

dĩ nhiên Rosalie phản ứng lại, và mọi người bỏ qua cuộc săn đuổi Victoria để bảo vệ người thân của họ. Carlisle và Jasper khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn trước khi mọi thứ trở thành không thể kiểm soát được. Nhưng bằng cách đó, Victoria đã trốn thoát. Đó là tất cả.”

Tôi nhăn mặt khi đọc tờ giấy. Tất cả họ đều dính vào chuyện đó - Emmett, Jasper, Alice, Rosalie và Carlisle. Thậm chí cả Esme, mặc dù anh không đề cập đến bà. Và sau đó Paul và đội Quileute. Nó dễ dàng biến thành một cuộc chiến giữa gia đình tương lai của tôi và những người bạn cũ của tôi. ai trong số họ cũng có thể bị thương

Tôi tưởng tượng rằng những người sói có thể bị nguy hiểm nhất, nhưng cũng tưởng tượng ra cảnh Alice bé nhỏ bên cạnh một trong những người sói khổng lồ, chiến đấu...

Tôi rùng mình

Tôi cẩn thận tẩy xóa toàn bộ đoạn đối thoại và sau đó tôi viết ở đầu trang giấy:

“Thế còn Charlie? Cô ta có thể theo đuổi bố em”

Edward lắc đầu trước khi tôi viết xong, phủ nhận mọi nguy hiểm đối với bố tôi. Anh giơ một tay ra, nhưng tôi lờ đi và bắt đầu viết tiếp.

Anh không thể biết cô ta nghĩ cái gì, vì anh không ở đó. Florida không phải là ý kiến hay.

Anh lấy tờ giấy từ bên dưới bàn tay tôi.

“Anh không định để em đi một mình. Với cái may mắc chết người của em thì tới con kiến cũng khó long trốn thóat trong cả một cánh rừng rộng lớn”

Đó không phải là ý tôi, tôi không nghĩ tới việc phải đi một mình mà không có anh. Ý tôi là chúng tôi có thể ở lại đây với nhau. Nhưng tôi bị đánh lạc hướng bởi câu trả lời của anh với một chút phật lòng. Giống như tôi không thể bay qua bên kia đất nước mà không bắn hạn máy bay. Buồn cười thật

“Vậy hãy nói về sự xui xẻo của em sẽ làm máy bay rơi đi. Chính xác là anh sẽ làm gì nếu điều đó xảy ra?”

“Tại sao máy bay rơi?”

Anh cố gắng che giấu nụ cười.

“Những phi công bị say rượu chăng?Dễ thôi. Anh sẽ lái máy bay”

“Dĩ nhiên.” Tôi mím môi và cố gắng một lần nữa.

“Tất cả động cơ bị nổ và chúng ta đang rơi xuống mặt đất.”

“Anh chờ cho đến khi chúng ta gần chạm đất, ôm chặt lấy em, đá đổ bức tường và nhảy. Sau đó anh sẽ đưa em quay lại hiện trường vụ tai nạn, và chúng ta đi loạng choạng giống như hai người sống sót may mắn nhất trong lịch sử”

Tôi nhìn chằm chằm anh không nói nên lời.

"Gì vậy?" anh hỏi nhỏ

Tôi lắc đầu. "Không có gì", tôi nói

Tôi xóa sạch đoạn đối thoại lung tung và viết một dòng khác.

“Anh sẽ kể cho em nghe lần sau?”

tôi biết sẽ có lần sau.

Chuyện này sẽ tiếp tục cho đến khi một ai đó biến mất.

Edward nhìn vào mắt tôi thật lâu. Tôi tự hỏi khuôn mặt tôi ra sao - nó lạnh ngắt, vì thế máu không thể di chuyển đến đôi má. Đôi hàng mi của tôi vẫn ướt mèm.

Anh thở dài và sau đó gật đầu một cái

“Cám ơn”

Tờ giấy dưới tay tôi biến mất. Tôi ngước lên, chớp mắt ngạc nhiên, thầy Berty đi đến chỗ chúng tôi.

"Có điều gì cậu muốn chia sẻ ở đó sao, cậu Cullen?"

Thầy Berty nhìn lướt qua mảnh giấy - không nghi ngờ gì về phần ghi chép hoàn hảo của anh - và sau đó đi khỏi với khuôn mặt cau có.

Sau này ở lớp Vi phân - một lớp học của tôi mà Edward không tham dự, tôi đã nghe một câu chuyện tầm phào.

"Tớ cá là người da đỏ," một ai đó nói

Tôi liếc nhìn thì thấy Tyler, Mike, Austin và Ben chụm đầu lại với nhau, bàn luận sôi nổi.

"Đúng," Mike thì thầm. "Cậu có thấy kích thước của cậu bé Jacob không? Tớ nghĩ cậu ta có thể hạ đo ván Cullen." Mike có vể thích thú với ý tưởng này.

"Tớ không nghĩ vậy," Ben phản đối. "Edward có một cái gì đó. Cậu ta luôn luôn rất tự tin. Tớ có cảm giác cậu ta có thể tự lo cho mình."

"Tớ theo phe Ben," Tyler đồng ý. "Ngoài ra, nếu cậu bé đó gây chuyện với Edward, những người anh lớn của cậu ta sẽ can thiệp"

"Cậu có bao giờ xuống La Push chưa?" Mike hỏi. "Lauren và tớ đã đến bãi biển ở đó vài tuần trước, và tin tớ đi, bạn bè của Jacob cũng to lớn như cậu ta vậy."

"Hừ," tyler nói. "Thật chán là chẳng trận đấu nào hết. Chúng ta sẽ không bao giờ biết nó sẽ trở nên như thế nào."

"Chuyện đó chưa xong đâu," Austin nói. "có thể chúng ta sẽ được chứng kiến."

Mike toét miệng cười. "Ai cá nào?"

"10$ cho Jacob," Austin nói ngay

"10$ cho Cullen," Tyler thêm vào

"10$ cho Edward," Ben hùa theo

"Jacob," Mike nói.

"Này, các cậu có biết chuyện đó là gì không?" Austin thắc mắc. "Chuyện đó có thể ảnh hưởng đến tỉ lệ thắng thua đấy”

"Tớ có thể đoán," Mike nói, và sau đó cậu ta liếc nhanh sang tôi cùng lúc với Ben và Tyler.

Từ vẻ mặt của họ, không ai trong số họ nhận ra rằng tôi đang ở khu vực có thể nghe được dễ dàng. Họ đều quay nhanh đi, sắp xếp lại giấy tờ trên bàn.

"Tôi vẫn cược cho Jacob," Mike nói thầm