Tỷ Phu Vinh Dự

Chương 8: Chiếc quần lót màu hồng (4)





"Đáng cười, ta một không trộm hai không đoạt, ta chỉ là ở địa phương tư nhân của ta nhặt được một chiếc quần lót liền mạo phạm cô? Xin hỏi, ta biến thái như thế nào? Ta bỉ ổi như thế nào?" Ta bắt đầu cười lạnh, đối với Đái Tân Ni đang lộ ra sắc thái e sợ, ta thầm kêu có hi vọng.

"Ta phải lấy đồ lót về ngươi vì cái gì không cho? Ngươi không đưa cho ta, ta mới mắng ."

Đái Tân Ni con mắt nhìn chằm chằm điện thoại trên bàn trà, tựa hồ có chút kiêng kị, nàng nói cũng không cao như vừa rồi.

"Trên quần lót không có ghi tên cô, ta làm sao biết là của cô, đến khi cô lấy ra nội y đồng dạng, ta mới biết được. Nếu như ngay từ đầu cô đem nội y cho ta xem, mà ta lại cự tuyệt đưa cho cô, ta mới sai. Đúng không?"

Ta hạ giọng, lộ ra thanh âm trầm thấp hữu lực, loại thanh âm này đối với nữ nhân tương đối có xuyên thấu lực, huống chi lời ta cũng có lý.

"Hừ, hiện tại ngươi biết đồ lót là của ta, ngươi đem đồ lót trả lại cho ta là được rồi, còn lải nhải nhiều như vậy làm gì?"

Đái Tân Ni chẳng những rụt rè , còn bắt đầu cưỡng từ đoạt lý.

Trong nội tâm ta càng mừng thầm.

"Đái Tân Ni, cô có lẽ không rõ tính nghiêm trọng của sự việc. Cô mắng ta chỉ là việc nhỏ, chỉ thuộc về luật dân sự, nhưng cô đập vỡ cái chai của ta, tính chất lại bất đồng. Căn cứ bộ luật hình sự điều thứ bảy mươi hai khoản thứ ba, cô có ý định xâm phạm tài sản công dân, gây thương tích cho người khác, ta có thể khởi kiện cô. Dựa theo luật pháp, cô có thể phải ngồi tù ba đến bảy năm, cộng lại vừa vặn mười năm."

Ta nói một chữ lại dừng lại một lúc, chậm rãi nói cho Đái Tân Ni.

Kỳ thật những thứ ta sớm đã mơ hồ, về phần là điều khoản thứ bao nhiêu, đều là nói bậy, hơn nữa công năng ghi âm trong điện thoại cũng không bật. Dù mở ra cũng không dùng, bởi vì khoảng cách giữa ta và Đái Tân Ni quá xa, căn bản là nghe không rõ, ta chỉ có thể làm bộ dáng hù dọa nàng.

Đái Tân Ni đương nhiên không biết đó chỉ là phương thức hù dọa, nghe ta tự thuật, sắc mặt của nàng dần dần ngưng trọng, chỉ là nàng còn không chịu thua:"Nói lung tung, ngươi nói lung tung, ta thừa nhận đập cái chai của ngươi, nhưng ta không có gây thương tích cho ngươi."

"Hắc hắc, cô xem chân ta liền biết."

Ta cố ý cười lạnh một tiếng, dùng ngón tay chỉ một đầu vết thương nhỏ trên mắt cá chân. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Nguyên là một mảnh thủy tinh văng ra, rạch lên một vết thương, miệng vết thương tuy rất nhỏ, nhưng máu tươi đã chảy ra, ngay từ đầu ta còn chưa chú ý, vừa rồi trầm tĩnh lại, ta đột nhiên cảm thấy một chút đau nhói, lúc này mới phát hiện mắt cá chân bị miếng thủy tinh cắt .

"Ngươi có phải nam nhân hay không? Chút xíu vậy cũng gọi là thương tích?"

Đến lượt Đái Tân Ni cảm thấy ủy khuất.

"Tuy điểm chút thương tổn đó không đáng là gì, nhưng cô tiến vào phòng hành hung ta, phá hư tài sanr của ta, hành vi cực kì ác liệt ! Bất quá, quan toà niệm tình cô vi phạm lần đầu, lại là một nữ tử, đoán chừng hình phạt sẽ giảm phân nửa, khoảng năm năm, nếu may mắn có thể giảm xuống hai năm thi hành án, nếu như cô trong tù biểu hiện tốt, như vậy tối đa một năm là có thể ra tù, thời gian một năm mà thôi, không sợ, rất nhanh sẽ qua ."

"Ngươi...... Ngươi đừng dọa ta, tối đa ta bồi thường ngươi cái chai, thêm tiền thuốc men là được."

Đái Tân Ni sắc mặt chuyển xanh, nàng khẩn trương ôm chiếc áo ngực trong tay, xem ra, chớ nói ngồi tù một năm, dù là một giây đồng hồ nàng cũng tuyệt đối không muốn.

"Bồi thường? Chưa nói tiền thuốc men, chỉ tính cái chai kia, cô biết không? Chai này là..... Là mối tình đầu của ta đưa cho ta , nàng...... Nàng bị bệnh ung thư máu, đã sớm đã qua đời, chai này là..... Là kỷ vật duy nhất lưu lại, cô...... Cô lại đập nát cái chai này...... Cô bồi thường được hay sao?"

Ta chém gió nước miếng tung bay, bày ra vẻ mặt thống khổ khiến Đái Tân Ni nhiễm cảm xúc bi thương, ta cố ý nghiêng đầu qua một bên, trông rất giống đại minh tinh màn bạc, chỉ là để che dấu vẻ cố nén cười, trong nội tâm tranh thủ thời gian đối với nữ đồng học đưa cái bình thủy tinh kia cho ta, liên tục nói thật có lỗi: Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta nói đùa, ngươi không có bị bệnh ung thư, cũng không chết.

Một hồi yên tĩnh, ta liếc mắt qua phát hiện Đái Tân Ni đang vô lực ngồi trên ghế trước máy vi tính.

"Ngươi muốn thế nào? Ta...... Ta......"

Đái Tân Ni khẩn trương nhìn ta chăm chú, ngữ khí của nàng rất nhẹ nhàng, quả thực rất đáng thương .

"Thôi đi, ta cũng không muốn làm khó dễ cô, xem ra cô cũng không cố ý, dứt khoát...... Dứt khoát báo động, để cho cảnh sát đến xử lý."

Ta quyết định đánh một đòn tâm lý vào Đái Tân Ni, cầm lấy điện thoại, giả bộ muốn gọi điện thoại.

"Ai, ai, đừng như vậy, Lý Trung Hàn, chúng ta là đồng sự mà...... Anh đừng như vậy nha."

Đái Tân Ni nhảy lên trên ghế, chạy vội đến, một tay túm lấy điện thoại của ta.

"Cô còn muốn giết người diệt khẩu?"

Ta khoa trương mà trừng lớn mắt châu.

"Không phải, không phải, tôi van anh, đều do tôi không tốt, tôi không nên mắng anh như vậy, chỉ là trong khoảng thời gian này công tác rất không thuật lợi, cho nên tính tình không tốt, tôi xin anh đừng nóng, bằng không thì tôi bồi thường, được không? Tôi không biết cái chai này trọng yếu với anh như vậy, tôi sẽ nghĩ biện pháp tìm cái chai đồng dạng, anh đừng gọi điện thoại , tôi xin anh......"