U Lan Lộ

Chương 18




Lúc lần thứ hai, Triệu Dự thông minh. Trước tiên dùng hai ngón tay đem huyệt khẩu mở ra, lộ ra nội bích hồng nhạt bên trong. Rồi mới đưa vào một viên thảo môi. Lần này rất thành công, thảo môi dễ dàng được cái miệng nhỏ nhắn nuốt vào. Kế tiếp cũng rất thuận lợi. Một viên thảo môi được đẩy vào bên trong mị kính(đường nhỏ xinh đẹp) mẫn cảm dâm đãng của Nhiễm Ngọc Nùng. Cũng không bị chặn lại ma sát qua một điểm lồi. Nhưng bởi vì bản thân quá yếu, lực đạo ma sát qua thực sự rất nhỏ, lại nhẹ nhàng như lông chim lướt nhẹ qua. Nhiễm Ngọc Nùng chỉ cảm thấy chỗ ấy cứ ngứa ngứa mãi không ngừng, tâm thần bản thân hỗn loạn bất an. Hận không thể chạm tới cái gì dùng sức cong cong, làm giảm một chút mới thôi. Thân thể kìm nén chống đỡ khốn khổ, ánh mắt đung đưa màu nước dập dờn nhìn phía Triệu Dự, hắn lại còn không chút hoang mang đem nửa khay thảo môi đều đẩy mạnh nhồi vào cả bên trong mị huyệt, lại lấy ra một cái nút ngọc, lúc này mới cúi người lên Nhiễm Ngọc Nùng hôn trên miệng một cái, hai tay tiện thể ở trên vú nhéo nhéo, nói: “Vẫn còn chưa thỏa mãn, chờ một chút.” Nói xong lại đem y kéo vào ôn tuyền, ôm vào trong ngực, nhất định thực sự là giúp y tắm rửa thân thể.

Nhiễm Ngọc Nùng làm sao có thể ôn hòa nhã nhặn thêm nữa. Hạ thể đang từ từ nhét thảo môi, thịt quả còn đang ma xát qua điểm mẫn cảm hết lần này đến lần khác, chỉ có thể làm cho bản thân mình rập rà rập rờn, niềm khoái cảm lưu lại lại không đến nơi đến chốn. Triệu Dự ở bên cạnh người y hạ thủ đi tới nơi mẫn cảm lại đổ dầu vào lửa. Hai vú, xương sườn, sau đùi, cái mông, còn có bên trong bắp đùi. Nhiễm Ngọc Nùng cảm thấy thân thể mình sắp bị Triệu Dự, người có cái miệng ý xấu này đốt lên. Y nôn nóng vặn vẹo thân thể, kim linh trên người cũng theo đó mà vang lên đinh đinh đang đang. Đột nhiên, cái mông y chạm tới hạ thể của Triệu Dự, mới phát hiện nhục nhận của Triệu Dự vốn đã sớm cứng nhắc như thiết. Nhiễm Ngọc Nùng sửng sốt, tâm trạng có lúc ngưng trệ. Dứt khoát xoay người qua, cái mông có ý chà sát trên nhục nhận của Triệu Dự, ôm cái cổ Triệu Dự, lên tiếng quyến rũ nũng nịu nói: “Tướng công…Tướng công, thân thiếp không tốt. Xin tướng công tha cho thân thiếp, nhanh lên một chút cho ta một hồi đi. ”

Triệu Dự lại nỗ lực bình tĩnh thực sự rất tốt. Cười mỉm kéo cánh tay Nhiễm Ngọc Nùng xuống, nói rằng: “Nương tử chớ vội, vi phu còn chưa ăn no. Đến khi thảo môi trong cái miệng nhỏ nhắn của nương tử bị ăn sạch, vi phu tự nhiên có khí lực có thể làm nương tử thỏa mãn.” Nói xong cũng không quan tâm đến phản ứng của Nhiễm Ngọc Nùng, đang kéo thắt lưng y, lần thứ hai ôm y đem vào bờ ngồi. Nhiễm Ngọc Nùng ngược lại trút ra một hơi thở, chỉ vì cái mông ngồi xuống mà nút ngọc ở bên trong bị mị huyệt ngậm chặt lại nén vào nhiều hơn, niềm khoái cảm như một tia chớp xẹt qua. Ánh mắt Nhiễm Ngọc Nùng cũng bắt đầu mê loạn. Triệu Dự nắm nút ngọc, chậm rãi xoay tròn đem nó rút ra. Cái miệng nhỏ mị huyệt kia dĩ nhiên còn luyến tiếc vì nút ngọc tách ra, đem nó cắn chặt hết mức, làm Triệu Dự đúng là mất một chút khí lực mới rút ra được. Đợi nút ngọc vừa ra tới, một cổ nước hồng sắc cũng chảy ra. Triệu Dự ngẩn người đột nhiên cười nói: “Tốt lắm tốt lắm, không thể ăn một chút thảo môi ấm nóng, uống nhiều nước thảo môi cũng là tốt.” Nguyên lại là thảo môi này không chịu nổi áp bức ràng rịt nội bích dâm loạn của Nhiễm Ngọc Nùng, cuối cùng đều bị trộn nát ép thành nước. Triệu Dự hứng thú tràn trề kề sát cái miệng nhỏ nhắn dâm loạn còn đang hé ra hợp lại phun ra nước thảo môi, giống như trong ngày thường cùng y hôn môi, như là ở trên huyệt khẩu khẽ cắn một cái, đợi y chịu đau đớn thì dằn lòng, liền rất hung hăng hôn lên. Lại vói đầu lưỡi vào quấn lấy quấy nhiễu tràng bích, môi lưỡi phối hợp ăn ý hung hăng hút cái miệng nhỏ nhắn của mị huyệt.

Nhiễm Ngọc Nùng vẫn còn chịu đựng được kích thích nổi lên như vậy? Đã sớm nằm ngửa ở trên bờ, thân thể giống như run rẩy cầm cập dâng lên. Ngay cả chuông ở khấu hoàn trên hung nhũ cùng phấn hành cũng vang lên tiếng động ầm. Hạ thân đong đưa suy nghĩ muốn thoát khỏi dày vò ngọt ngào này, lại bị Triệu Dự đè lại không thể nhúc nhích. Không biết là Triệu Dự ở phía dưới rốt cuộc là cùng mị huyệt ẩm ướt hôn bao lâu. Chờ lúc cuối cùng hắn cũng ngẩng đầu lên, tựa hồ qua một năm, lại giống như chỉ qua trong một cái chớp mắt. Ánh mắt Nhiễm Ngọc Nùng tán loạn ngơ ngác đang trông mong Triệu Dự lôi kéo y. Triệu Dự đang cười nhìn y, nói rằng: “Nương tử, chỗ ấy còn có chút thịt quả không thích đi ra, còn xin nương tử dùng lực, làm cho vi phu có thể ăn hết.” Dùng lực? Sao phải dùng lực? Nhiễm Ngọc Nùng ngơ ngác nhìn Triệu Dự dáng tươi cười càng lúc càng không có ý tốt, bỗng nhiên tỉnh ngộ. Vừa sốt ruột vừa thẹn thùng, tìm về thanh âm bản thân, hô: “Ngươi…Ngươi làm sao có thể…” Triệu Dự lại duỗi ngón tay nhắm ngay điểm mẫn cảm nội bích cố sức nhấn một cái ‘A~’ một tiếng, thân thể Nhiễm Ngọc Nùng giống như cá thiếu nước bắn tại chỗ, cuối cùng ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ. Triệu Dự đang vân vê hai vú bản thân, ôn nhu dụ dỗ nói: “Ngoan, dùng chút lực đi.” Liền bắt đầu tập trung tinh lực dùng sức, thắt chặt nội bích, đem đại lượng thịt quả bài trừ ra. Không liên tục, nhiều thịt quả còn mang theo nhiệt độ trong cơ thể y, toàn bộ bị thải ra ngoài. Đều được Triệu Dự mở miệng tiếp. Đợi sau khi ăn xong, Triệu Dự vẫn còn toan tính vẫn còn một chút nước thảo môi nhuộm huyệt khẩu đỏ sẫm chưa ăn hết. Ngẩng đầu lên cười nói: “Ăn no rồi, cuối cùng cũng có khí lực.”

Nhiễm Ngọc Nùng đầu óc vẫn còn đang trì độn, một thanh lợi khí đã nhanh như chớp vọt vào bên trong mị huyệt chịu đựng đủ trêu đùa. Thân thể Nhiễm Ngọc Nùng bật văng nẩy lên, “Đừng…oa… ” Một tiếng kêu to, nội bích đã phản ứng nhanh chóng quấn lấy cắn chặt nhục nhận Triệu Dự. Vốn hai chân còn đang run rẩy lại có khí lực, giống như linh xà mạnh mẽ quấn lên thắt lưng tráng kiện của Triệu Dự. Triệu Dự hai mắt phóng tung tinh quang, như là dã thú đói bụng vài ngày. Vẫn luôn khốn khổ kiềm chế dục vọng dâng lên, hắn gắt gao chế trụ thắt lưng Nhiễm Ngọc nùng, di chuyển thắt lưng nhanh một chút lại một lần nữa chạm vào mị huyệt giữa đùi y, kích thích mông tấn công đánh vào vôi dội lại tiếng đánh cùng tiếng nước ‘két két’. Hậu đình Nhiễm Ngọc Nùng trống rỗng đã lâu cuối cùng cũng được lấp đầy, nhục dục nhận được đủ thỏa mãn. Y đang mãnh liệt vặn vẹo thắt lưng, mông, trong miệng phát ra một mảnh rên rỉ mềm mại đáng yêu phóng đãng: “Ân a…A A…Chỗ đấy…Dùng sức a a a … Đúng….Cáp ân a…a…” Triệu Dự kềm chế đỏ cả mắt rồi, lực đạo đâm vào một lần so với một lần nhanh hơn, đâm vào Nhiễm Ngọc Nùng cuối cùng ngay cả rên rỉ đều trở nên tan tành. Thân thể tuyết trắng chỉ có thể theo động tác kịch liệt của hắn không trật tự mà đang vặn vẹo. Hai vú trước ngực lại theo thói quen căng lên đau nhức, y biết là bởi vì tình dục kích thích làm cho hai vú lại bắt đầu ứa sữa. Phấn hành đã sớm dựng thẳng lên càng thêm đau đớn, vốn muốn xuất tinh lại bị cái khấu hoàn khóa vòng không thể nào có lối đi.

Nhiễm Ngọc Nùng nóng nảy, đang kéo bờ vai Triệu Dự đem phấn hành bi thảm của mình chỉ cho hắn nhìn, ý bảo hắn buông ra. Triệu Dự lại không quan tâm, đang tư thế ‘nhục nhận’ còn ở trong thân thể y, đưa y trở mình qua thân biến thành ra nằm sấp ở trên thân mình ghé vào bên bờ, hạ thân cùng mình kề sát ở một chỗ, lần thứ hai từ phía sau mãnh liệt tiến công. Đôi môi nóng bỏng đang kề sát vành tai mẫn cảm cúi đầu nói: “Đừng nóng vội, chờ ta cùng bắt đầu.” Nói xong cũng không quan tâm Nhiễm Ngọc Nùng ngọ ngoạy, chế trụ hai cổ tay y đến đỉnh đầu, lại càng thêm co rút chuyển động tàn sát bừa bãi vùng lên. Nhiễm Ngọc Nùng nằm sấp trên mặt đất, ngực và hai vú bị đè càng thêm đau nhức, phấn hành phía dưới cũng vì không chiếm được thư giải mà trở nên đau đớn. Nhưng đau đớn ở đây trong lúc đó, cảm giác lại càng thêm nhạy cảm. Mị huyệt ở giữa được rút ra xuyên vào niềm khoái cảm truyền tới trong tủy xương cơ thể càng rõ ràng. Hai chân y thắt chặt cùng một chỗ, thân thể đang run rẩy kịch liệt, cổ tay bắt được một khóm hoa cỏ trên bờ bắt đầu tùy tiện kéo bứt, phóng túng trong đầu lại càng vung cao phun ra vô chương. Không biết Triệu Dự trừu sáp trong bao lâu, Nhiễm Ngọc Nùng chỉ nhớ rõ bản thân cuối cùng hình như đã hoàn toàn không thấy gì không nghe gì, chỉ có từng đợt khoái cảm mang đến va chạm thân thể, trùng kích cực kỳ rõ ràng làm đầu óc y hồ đồ mê muội. Y đã kêu không được, mà Triệu Dự ở phía sau, chung quy cuối cùng đụng vào phía sau trùng điệp, run rẩy bắn ra tinh hoa, dũng mãnh vào bên trong mị kính của y. Cùng lúc đó, Triệu Dự tháo khấu hoàn ở trên phấn hành ra, phấn hành đã bị kìm nén thành màu đỏ thẫm cuối cùng cũng run lên phun ra một cổ trọc bạch nùng sắc. Sau khi đợi cho bắn ra hết, Triệu Dự lại đem khấu hoàn đậy lên.

Triệu Dự phủ trên lưng, hai người đều đang há mồm thở dốc. Sau một hồi, Triệu Dự đứng dậy, cũng không chịu rút ‘Nhục nhận’ ra, đã đem y trở mình quay lại đối mặt với chính mình. Nhiễm Ngọc Nùng vẫn còn đang trong trạng thái mất hồn, dáng dấp vậy nhìn thực sự đáng thương. Triệu Dự lòng tràn đầy thương yêu đem y ôm vào trong ngực, vừa hôn vừa liếm. Không lâu sau, Nhiễm Ngọc Nùng mới khôi phục thần trí, đầu tiên thấy trước mắt là khuôn mặt tươi cười phóng to của Triệu Dự, nhịn không được đấm hắn một cái, nhỏ giọng mắng: “Bại hoại(Khốn nạn).” Triệu Dự cười xấu xa, đáp: “Không sai, hơn nữa là một người cực kỳ bại hoại.” Nói xong lại bắt đầu lấy tay ôm ở thắt lưng y, tay nâng cái mông của y, liền như thế đứng lên. Nhiễm Ngọc Nùng lại càng hoảng sợ, hai tay vội vàng ôm lấy cái cổ của hắn, chân cũng gắt gao quấn trên lưng hắn, lúc này mới phát hiện ‘Nhục nhận’ vốn còn chôn sâu trong cơ thể mình, đã lại bắt đầu cứng lên.

Nhiễm Ngọc nùng trợn mắt nhìn Triệu Dự, nói: “Ngươi còn muốn làm nữa sao?” Triệu Dự đương nhiên nói: “Đương nhiên rồi, lẽ nào ngươi đã thỏa mãn sao?” Mặt Nhiễm Ngọc Nùng đang đỏ hồng cúi đầu đem mặt chôn ở trong lòng Triệu Dự, sẽ không mở miệng nữa. Triệu Dự liền như thế mang vào phòng, mọi người hầu hạ rất lanh lợi, đã sớm rút lui ra ngoài trướng. Hai ba bước đi tới cạnh giường lớn trướng phù dung, rồi ngã xuống, đè Nhiễm Ngọc Nùng, kéo chân y mở ra, dưới ngọn đèn sáng rực ở ngoài, lại càng thấy rõ thần sắc phóng đãng mê say của Nhiễm Ngọc Nùng. Trong lòng Triệu Dự lại càng nóng, tháo khấu hoàn ở trên vú ra ra, ném qua một bên, cúi đầu một ngụm cắn đầu v* cố sức mút, quả nhiên một dòng sữa tuôn ra tiến vào trong miệng. Nhiễm ngọc Nùng lại phát tiếng than nhẹ. Triệu Dự lại càng mạnh mẽ, miệng gắn chặt cắn đầu v* Nhiễm Ngọc Nùng không tha, thắt lưng đã nhấc nhanh,’nhục nhận’ ra sức công kích mị huyệt giữa khe của Nhiễm Ngọc Nùng. Hai tay dốc sức xoa nắn hai vú tuyết trắng của y, chỉ càng khiến cho Nhiễm Ngọc Nùng cực khoái, trong miệng phóng túng rên rỉ không ngớt, thân thể ở trên khăn trải giường trắng trằn trọc vặn vẹo di chuyển, kim linh ở trên phấn hành phía dưới vẫn vang liên tục, mị huyệt đã sớm được ‘nhục nhận’ xuyên vào rút ra mà mở ra đóa hoa diễm lệ, hoa nhị chỗ đang theo ‘nhục nhận’ rút ra đang chảy xuống dâm dịch trọc bạch, vô cùng dâm mĩ tình sắc. Nhục nhận xuyên vào rút ra mấy trăm lần không chút nào lưu tình, Nhiễm Ngọc nùng phóng túng đang rên rỉ một tiếng cao hơn, Triệu Dự cuối cùng cũng lại bắn ra. Hai người tê liệt ngã cuống cùng chỗ.

Nhiễm Ngọc Nùng đang thở dốc dồn dập, đột nhiên cảm giác được ‘Nhục nhận’ còn đang ở trong mị huyệt lần thứ ba bắt đầu cứng lên. Quá sợ hãi nhìn Triệu Dự: “Ngươi còn muốn làm nữa sao?”

“Đương nhiên.” Triệu Dự nụ cười dâm đãng trả lời: “Lẽ nào nương tử cho rằng làm hai lần có thể bù đắp được dục vọng nhiều ngày của vi phu như thế sao?” Nói xong, hai tay chế trụ thân thể Nhiễm Ngọc Nùng đang muốn chạy trốn, đỉnh đầu ‘Nhục nhận’ một lần nữa tới Mị huyệt, Nhiễm Ngọc Nùng kêu một tiếng, thân thể đã yếu đuối, tan ra ở trong lòng Triệu Dự.

Thực sự là một đêm vô cùng điên cuồng. Thân thể Nhiễm Ngọc Nùng bị Triệu Dự lật qua lật lại đâm vào rút ra. Hoặc là Triệu Dự ở trên người y, hoặc là y cưỡi ở thắt lưng Triệu Dự, hoặc là bọn họ đứng ở bên giường, y khom lưng hay tay đang vịn cột giường, nhận lấy công kích ở Triệu Dự từ phía sau, lại hoặc là trong lúc đó y bị Triệu Dự kẹp chặt thân thể ở cột giường thô to, tiếp theo Triệu Dự đẩy vào. Nói chung hoặc xoay mình hoặc đứng, hoặc ngồi hoặc nằm, lật đi lật lại, bị Triệu Dự tùy tính dâm đãng vui cười, tà dâm thỏa thích. Hai người quên Trời quên Đất mà không ngừng làm loạn, trong lúc vô số lần Nhiễm Ngọc Nùng chịu không nổi khoái cảm quá lớn mà hôn mê bất tỉnh, lại được Triệu Dự lần lượt kịch liệt đâm vào làm cho tỉnh ngủ trở lại. Nhiễm Ngọc Nùng cuối cùng chịu không nổi lớn tiếng khóc lóc cầu xin tha thứ, nhưng chỉ có thể khiến cho dâm dục Triệu Dự càng thêm tăng vọt, đem hắn đu đưa chết đi sống lại, đợi cho đến lúc cuối cùng cũng ngừng công kích rồi ngã xuống khi chìm vào giấc ngủ, sắc trời đã trắng bệch.

Đợi lúc lần thứ hai bọn họ tỉnh dậy, đã là buổi trưa ngày thứ hai. Hai người làm liều một đêm, bụng cũng đói kêu vang. Sau khi qua loa chải đầu rửa mặt một phen, liền gọi người bưng ngọ thiện lên. Sau khi lấp đầy bao tử, cung nhân rất nhanh dọn dẹp bát đĩa rời khỏi, Triệu Dự lại kéo Nhiễm Ngọc Nùng đang đè xuống sẽ hoan hảo. Nhiễm Ngọc Nùng muốn đẩy ra, nhưng khí lực trên người ngày hôm qua đã sớm lấy sạch trống rỗng, hơn nữa khỏi phải nói dư vị hoan ái còn lưu lại trong cơ thể cũng đồng thời quấy phá, cuối cùng được Triệu Dự dung túng. Ba ngày kế tiếp, hai người ngoại trừ ăn ngủ, thân thể còn không thể thiếu bái xuất ra ngoài, làm tình hoan ái không phân biệt ngày đêm. Y phục đệ nhất của Nhiễm Ngọc Nùng mang theo cũng chưa thấy qua, cho tới bây giờ đều là lõa thể bị Triệu Dự đặt ở dưới thân tùy ý làm bậy. Đợi đến lúc Triệu Dự cuối cùng cũng ăn no uống đủ, cảm thấy thỏa mãn ra lệnh lên đường trở về thì y cũng như thường lệ khí lực cũng không có. Đợi lúc Hạo Nguyệt mang y phục chỉnh tề đem đến bên người Triệu Dự, trái ngược với thần thanh khí sảng của Triệu Dự, Nhiễm Ngọc Nùng ủ rũ kỳ lạ, lẳng lơ, kiều diễm.

Triệu Dự đang mỉm cười nhìn Nhiễm Ngọc Nùng đang bị một đống da lông bao quanh chỉ còn lộ ra khuôn mặt, không nói cái gì, phất tay hạ lệnh xuất phát. Lại mời Nhiễm Ngọc Nùng vào một cái xe ngựa Ngự dụng rất rộng giống như một cái nhà di động. Xe này trong ngoài hai phía, Hạo Nguyệt đương nhiên là đứng ở bên ngoài nghe theo quan chức. Nhiễm Ngọc Nùng vừa đi vào bên trong, lại bị Triệu Dự đổ lên, song sõng ngã lên tấm thảm chồn bạc. Nhiễm Ngọc Nùng tức giận quay đầu lại, nhưng hoảng sợ phát hiện ra sắc tình dục quen thuộc chợt hiện ra trong mắt Triệu Dự. Y giọng tun nói rằng: “Ngươi…ngươi sẽ không….” Triệu Dự lại lẽ thẳng khí hùng nói: “Đường trở về còn dài mà, dù sao cũng phải tìm chút chuyện để làm chứ.” Nói xong không quan tâm Nhiễm Ngọc Nùng vùng vẫy, đem y phục y kéo ra sạch sẽ, tách hai chân ra, lại như vậy đẩy vào. Mị huyệt sáng sớm đã được làm mềm xuân nê, Triệu Dự tiến vào trong không chút nào nhọc nhằn. Nhiễm Ngọc Nùng vừa muốn kêu to, Triệu Dự lại xuỵt nói rằng: “Không được kêu, lẽ nào nương tử muốn khiến cho cấm vệ quân ở bên ngoài nghe được tiếng kêu phóng túng mê hồn thực cốt sao?” Một câu nói nhắc nhở Nhiễm Ngọc Nùng, y căm giận đàng chịu, dứt khoát cắn vai Triệu Dự một cái, trả thù nho nhỏ một chút. Triệu Dự cưng chiều cười, ôm thân thể Nhiễm Ngọc Nùng gắt gao, một chút một chút chậm rãi chuyển động kìm chế, đang nghe ở bên tai Nhiễm Ngọc Nùng lên tiếng nhẹ giọng rên rỉ, thân thể mê người trong lòng mạnh mẽ vặn vẹo, ở vú lại ở trên ngực mình lê chầm chậm. Ngược lại cho rằng cứ chuyển động như vậy cả đời cũng không sai mà…