U Linh Boss

Chương 24: Giải cứu




(Thượng)

Có một số chuyện, nếu để lỡ nhất định không quay lại được

Chuyện vừa rồi còn lăn tăn sóng nhỏ trong tâm hồn mênh mông yếu đuối của Vương Tiểu Minh, làm cậu lúc trở về phòng rồi vẫn cảm thấy không yên lòng.

Mãi cho đến khi Baal đóng cửa lại, cậu mới đột nhiên nhớ ra tình cảnh trước mắt giống như trước lúc Thạch Phi Hiệp đến ——

Không gian khép kín, chỉ có hai người.

“Hình như mới nãy chúng ta chưa tắm xong nhỉ.” Baal ôm ngực đứng sau cậu, khóe miệng nở nụ cười mang hàm súc khó đoán.

Cảm giác lo lắng của Vương Tiểu Minh chạy dọc khắp tứ chi toàn thân, xâm chiếm ý nghĩ và mọi giác quan của cậu, trong lòng không khỏi sợ hãi, “Nhưng nước lạnh rồi.”

“Vậy lát nữa hãy tắm.” Baal cúi xuống, bế ngang người cậu.

Vương Tiểu Minh theo phản xạ ôm lấy cổ hắn.

Baal cúi đầu.

Chóp mũi của hai người nhất thời rất gần, chỉ cần nhích về trước thêm chút nữa là có thể vuốt nhẹ đến nhau.

Đầu Vương Tiểu Minh hơi hơi ngửa ra, sau đó cảm thấy thân thể được đặt xuống nhẹ nhàng, đầu cậu nhanh chóng tiếp xúc với chiếc gối mềm mại.

Baal bế cậu đặt lên giường xong cũng không rời đi mà lại nằm đè lên người cậu.

Vương Tiểu Minh nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của hắn, hô hấp mỗi lúc một dồn dập.

“Quần áo muốn cởi từng cái? Hay là… cởi luôn một thể?” Baal cười xấu xa hỏi.

Vương Tiểu Minh khẩn trương không biết hai tay nên đặt ở đâu, ỡm ờ đẩy vai Baal ra, “Ta đột nhiên cảm thấy tắm rửa trước vẫn tốt hơn.” Dù sao cũng đã đến bước này, cậu muốn sạch từ trong ra ngoài rồi mới bắt đầu.

“Tắm a.” Thanh âm của Baal kéo dài, ánh mắt mập mờ, “Cũng được.”

Vương Tiểu Minh muốn đứng dậy, lại phát hiện sức nặng trên người không giảm lấy một nửa, “Không phải đã nói đi tắm sao?”

“Dùng cách khác để tắm cũng thật đặc biệt nha.” Baal cúi đầu, dùng sức hôn lên đôi môi còn đang khép mở của cậu.

Vương Tiểu Minh cảm thấy trên người bị ai đó dùng chút sức, quần áo lập tức biến mất không còn tăm hơi, ngón tay của Baal giống như đội khảo cổ, tựa hồ đang mân mê khám phá khắp cơ thể của cậu.

“Ư.” Bởi vì ngón tay hắn làm cậu nhột, Vương Tiểu Minh theo bản năng vặn vẹo thân thể. Nhưng hành động này với Baal đang cao hứng mà nói, không nghi ngờ gì nữa chính là một kiểu phối hợp.

Vì thế ngón tay hắn di chuyển càng thêm càn quấy, nhanh chóng công kích hạ thể của Vương Tiểu Minh.

“Ưm…” Vương Tiểu Minh bật ra tiếng rên rỉ từ tận yết hầu.

Baal rốt cục cũng chịu buông tha cho cánh môi nhỏ.

Vương Tiểu Minh hé mắt mơ màng, ngực thở dồn dập.

“Ngươi còn chưa nhận ra sao,” Tay Baal nhẹ nhàng vân vê dục vọng của Vương Tiểu Minh, “Ta vẫn đang mặc quần áo mà.”

Vương Tiểu Minh cảm thấy dục hỏa dưới hạ phúc mình khó có thể phát tiết, nhưng thiên tính ngượng ngùng lại không để cậu nói thẳng nhu cầu, bởi vậy không che giấu được đành cọ cọ không ngừng vào tay Baal, nhỏ giọng nói: “Ngươi muốn thế nào?”

“Cởi giùm ta đi.” Baal buông ra, hai tay chống sang hai bên sườn của cậu, dùng quần chậm rãi cọ xát lên thân thể cậu.

Ma xát truyền đến từ chất liệu vải làm dục hỏa toàn thân Vương Tiểu Minh đã cháy lại càng thêm nóng cháy.

Cậu nuốt nước miếng một cái, run rẩy vươn tay, chăm chú cởi nút áo.

Nguyên bản Baal còn đang muốn hảo hảo hưởng thụ nhanh chóng phát hiện, quyết định này tuyệt đối không phải hưởng thụ, mà là tra tấn. Nhất là cái tay ngốc nghếch của Vương Tiểu Minh, cởi mỗi cái nút áo cả nửa tiếng còn chưa xong, sự kiên nhẫn của hắn rốt cục khô kiệt, trực tiếp chụp lấy tay Vương Tiểu Minh.

Vương Tiểu Minh ngẩng đầu, trong mắt cất giấu một chút oan ức, một chút e lệ.

Baal nhướn mày, quần áo trên người cũng giống như Vương Tiểu Minh không cánh mà bay.

“Ngươi hình như còn chưa sờ qua ta nhỉ…” Hắn cầm lấy tay Vương Tiểu Minh chậm rãi kéo xuống.

Toàn bộ máu trong người Vương Tiểu Minh đồng loạt xộc thẳng lên đỉnh đầu. Lúc cậu tắm rửa tất nhiên cũng sẽ chạm đến nơi nào đó của mình, nhưng lớn nhỏ dài ngắn không thể sánh bằng. Căn cứ vào những hiểu biết thường thức của cậu, việc lát nữa hai người họ sẽ làm chính là… (là jk`? là jk`? ö∆ö~)

Trong tim cậu bị một bóng đen sợ hãi bao phủ.

Mặc dù nỗi sợ của cậu không trực tiếp hiện lên trên mặt, nhưng Baal dựa vào những rung động mong manh dưới hạ thể cậu vẫn có thể lý giải được.

Tay hắn chụp một đường trong không khí, lôi ra một lọ cao nhỏ màu đỏ.

Vương Tiểu Minh hiếu kỳ hỏi: “Đây là cái gì?”

“Thứ cần thiết cho những lúc thế này.” Baal mở nắp, lấy ra một ít thuốc mỡ màu trắng bôi lên ngón tay.

Vương Tiểu Minh lập tức hiểu được. Cậu đỏ mặt nói: “Ngươi mua hồi nào vậy?”

“Mua?” Baal hơi nhếch mi, “Trong hộp đêm của Mammon có rất nhiều.”



Vương Tiểu Minh nghĩ đến máy bóng rổ tự dưng biến mất, im lặng ngậm miệng lại.

Baal chậm rãi đưa tay hướng vào nơi cung điện ấm ấp.

Hai chân Vương Tiểu Minh ghì chặt lấy ra giường, cố gắng duỗi thẳng thân thể.

Baal bất đắc dĩ nói: “Ngươi thả lỏng đi.”

Vương Tiểu Minh nhìn trần nhà, khẽ gật đầu, hít một hơi thật sâu nói: “Đến đây đi.”



Baal một tay chạm vào phía sau, nhẹ nhàng vuốt ve cái mông nhỏ của cậu.

Đây là lần đầu tiên có người làm chuyện như thế với mông cậu, cảm giác mới mẻ và thoải mái song song kích thích, Vương Tiểu Minh chậm rãi thả lỏng người.

Baal nhân cơ hội tiến quân thần tốc.

Sự nghiệp khai thác luôn tràn ngập hiểm trở khó khăn, nhưng Baal lần đầu tiên phát huy tính nhẫn nại lên tới cực điểm.

Vương Tiểu Minh thấy sắc mặt càng lúc càng đen của Baal, rốt cục nhịn không được khích lệ hắn: “Có thể rồi, đến đây đi.”

Khuôn mặt Baal nháy mắt như rẽ mây thấy mặt trời. Hắn kéo hai chân cậu thong thả đặt lên thắt lưng, sau đó cúi người, động thân…

“A.” Đầu Vương Tiểu Minh bật ngửa ra sau, mặc dù công cuộc chuẩn bị đã rất kỹ lưỡng, nhưng ngón tay và cái thứ kia lớn nhỏ thế nào làm sao mà so sánh được.

Baal trong thân thể cậu ngừng một lát, sau đó mới chậm rãi di chuyển.

Ngón tay của Vương Tiểu Minh gắt gao siết chặt vai hắn, hơi thở theo từng động tác của hắn trở nên gấp gáp hơn, khoái cảm cũng theo nhịp điệu dồn dập của hơi thở tăng đến cực hạn.

Ngay tại khoảnh khắc Vương Tiểu Minh cảm thấy mình như thể sắp bị khoái cảm nuốt chửng, trong đầu cậu lại mơ màng toát ra một cái suy nghĩ ——

Tại sao mọi người tới con thuyền Noah rồi đều muốn bơi lội a?

Một buổi tối đã làm Vương Tiểu Minh hoàn toàn hiểu rõ cái gì gọi là yêu cầu vô độ.

Từ giường đến bồn tắm, lại từ bồn tắm về giường… Nếu không phải lúc sau Baal nhìn sắc mặt Vương Tiểu Minh từ trắng chuyển sang xanh, thật sự có thể sắp ngất đi, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha như vậy.

Hắn rốt cục đã hiểu vì sao nhiều thiên sứ thích đóng cửa làm việc, hóa ra trong đó có một tư vị khó mà diễn tả bằng lời!

Vương Tiểu Minh mở to mắt, liền nhìn thấy khóe miệng Baal lơ đãng lộ ra ý cười xấu xa, nhất thời toàn thân cao thấp, thắt lưng mỏi chân đau gấp đôi.

“Dậy rồi à?” Ánh mắt Baal nhìn đến cậu, lập tức nhu hòa vô cùng.

Vương Tiểu Minh lúng túng cười gượng, “Ngươi cũng dậy rồi?” Nói xong, cậu mới phát hiện mình vừa thốt ra một câu nói vô ích.

Bất quá đáp án của Baal lại ngoài dự kiến, “Ta không phải đã dậy, ta không ngủ.”

“Không ngủ? Tại sao?” Vương Tiểu Minh tối hôm qua cơ hồ đã mê man ngủ thiếp đi.

Baal đong đưa bàn chân, “Không muốn ngủ.”



Vương Tiểu Minh nhớ lại lúc còn ở Ngân Quán, Baal suốt đêm miệt mài chiến đấu trong ám hắc tới khi trời sáng, lý giải gật đầu. Có lẽ đọa thiên sứ vốn không có thói quen ngủ. “Chúng ta bao giờ mới xuất phát?”

Baal nhìn bộ dạng mỏi mệt của cậu nói: “Không vội, ở thêm vài ngày cũng được.”

“Nhưng mà tiền phòng…” Ăn nhờ ở đậu vẫn làm cậu bứt rứt không yên.

Baal ra vẻ không vấn đề, nói: “Cái gọi là kim tệ bất quá chỉ dùng để đổi hàng hóa này nọ. Con thuyền Noah hết thảy đều tự cấp tự túc, cho dù tìm cả tỷ người đến cũng ăn không hết.”

Vương Tiểu Minh nghĩ một lúc nói: “Nhưng mà, em trai Hạng tổng còn đang chờ chúng ta về giúp.”

Baal hừ lạnh nói: “Ngươi hóa ra vẫn còn nhớ thương hắn.”

Vương Tiểu Minh nói: “Ngươi đã đáp ứng sẽ giúp anh ta mà.”

Baal nheo mắt, “Vậy, ngươi là vì ta đã đáp ứng hắn, mới nhớ kỹ chuyện này. Hay là bởi vì hắn là hắn nên mới nhớ kỹ chuyện này?”

Vương Tiểu Minh nghe một hồi chếnh choáng đầu óc.

Baal chấp nhặt quan sát cậu.

Vương Tiểu Minh nghĩ, nếu cậu nói cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, hắn có thể hiểu được không? “Vì ngươi.” Miệng vẫn dễ dàng nói ra sự thật hơn so với ý nghĩ trong đầu.

Sắc mặt âm u của Baal dịu đi. “Chuyện ta đã đáp ứng tất nhiên sẽ làm được. Bất quá con thuyền Noah một năm chỉ ghé nhân giới một lần, nếu trở về nhân giới, chỉ có thể đi sang Huyết tộc giới.”

Vương Tiểu Minh nhớ tới lời Mammon nói khi trước, “Nhưng mà anh ta nói Huyết tộc đang tiến hành cái gì mà… ưm, đêm hội máu tươi? Nghe có vẻ rất nguy hiểm a.”

Baal nói: “Huyết tộc ngoại trừ Cain còn hữu dụng đôi chút, những thứ khác không đáng nhắc tới.”



Cậu nhớ hình như Gin là Huyết tộc thì phải?

Vương Tiểu Minh chớp chớp mắt. Con thuyền Noah chắc sẽ không gắn thiết bị nghe lén đâu ha?

“Bất quá nếu bọn chúng ùa lên một lúc cũng hơi mệt đó.” Hắn trầm ngâm, “Ta sẽ giấu ngươi vào không gian của ta, đợi về nhân giới rồi hãy ra.”

Vương Tiểu Minh biết hắn không muốn vì mình gặp nguy hiểm mà lo lắng, vì thế ngoan ngoãn gật đầu, “Vậy chúng ta mau đi thôi.”

Baal liếc cậu, “Bây giờ ngươi có thể đi được sao?”

“Dù sao cũng sẽ ở trong không gian, ta có thể ngủ tiếp bên trong đó.” Vương Tiểu Minh cố gắng ngồi dậy, lại cảm thấy phía sau từng trận nhức nhối.

Baal nhìn quanh bốn phía, “Giường mang đi, gối mang đi, ghế mang đi… Chờ lát nữa ta xuống nhà bếp kiếm chút đồ ăn mang đi luôn.”

“…”

Cứ việc Baal đã thu dọn đồ đạc đầy đủ, muốn trực tiếp bỏ Vương Tiểu Minh vào không gian, rời khỏi con thuyền Noah, nhưng Vương Tiểu Minh vẫn kiên trì đi chào tạm biệt đám người Thạch Phi Hiệp. Vì thế lề mề gần hai tiếng đồng hồ, cậu rốt cục cũng mặc xong quần áo, hai chân nhũn ra từng bước rời khỏi phòng.

Con thuyền Noah im ắng.

Tất cả mọi người còn đang ngủ say.

Vương Tiểu Minh đi một vòng, cuối cùng tìm thấy người sói còn đang bận bịu trong bếp, nhờ hắn thay cậu chuyển lời cảm ơn đến mọi người.

Baal và Antonio tuyệt đối đang trong trạng thái không ai vừa ai.

Antonio tuy rằng cung cấp đồ ăn, nhưng vô cùng keo kiệt liếc mắt nhìn cậu, những chuyện liên quan tới Vương Tiểu Minh hoàn toàn vô cảm, nói chuyện cũng chỉ ậm ừ trả lời.

Baal muốn nổi điên, lại bị Vương Tiểu Minh mạnh mẽ kéo đi.

Đi vào đại sảnh của con thuyền Noah, bầu trời tối om khủng bố làm sao, hết thảy bao trùm lên hai người.

Vương Tiểu Minh cảm thấy trong lòng nặng trịch.

“Ta đưa ngươi vào.” Baal vươn tay.

“Chờ đã.” Vương Tiểu Minh đột nhiên sát lại gần, kiễng mũi chân, ôm lấy cổ hắn, kéo hắn xuống nhẹ nhàng hôn lên, “Ngươi nhớ cẩn thận nha.” Nói xong, cậu định đẩy ra, lại phát hiện Baal giữ chặt lấy cằm cậu, hôn thật sâu.

Hôn xong, Baal ý thèm chưa hết còn liếm môi, “Ngoan ngoãn nghỉ ngơi dưỡng sức đi.” Đương nhiên, tác dụng của sức lực sau khi nghỉ ngơi dưỡng sức không hỏi cũng biết.

Vương Tiểu Minh: “…”



(trung)



Có một số chuyện, nếu để lỡ nhất định không quay lại được

Nằm chơi không ở trong không gian thật vô cùng nhàm chán, nhất là khi Vương Tiểu Minh đã quen với cảm giác cứ hễ quay đầu đã nhìn thấy Baal.

Cậu nằm trên giường, nhìn khung cảnh trời xanh mây trắng trên đỉnh không gian, trong đầu không ngừng hiện lên những ký ức từ khi gặp Baal đến nay. Những chuyện trước đây cảm thấy mệt mỏi đau khổ bây giờ nghĩ lại, dĩ nhiên khó mà kiềm nén được ngọt ngào.

Từng nghĩ mình sẽ phải sống cô độc hết quãng đời còn lại không ngờ vận mệnh cậu đã biến chuyển đến bước này.

Cậu càng nghĩ, ý cười trên khóe miệng lại dần phai nhạt.

Hiện tại càng vui bao nhiêu, có lẽ tương lai càng không thể dứt bấy nhiêu.

Cậu đột nhiên cảm thấy ngưỡng mộ Thạch Phi Hiệp. Mặc dù quanh năm suốt tháng phải chôn chân một chỗ, kỳ thật hầu hết mọi người khi còn sống đều chỉ luẩn quẩn quanh một phạm vi nhỏ hẹp —— gia đình và công việc. Nhưng quan trọng là, anh ta có thể cùng người mình yêu sống đến thiên trường địa cửu, sông cạn đá mòn.

Vương Tiểu Minh vừa im lặng trách mình lòng tham không đáy, lại không ức chế được vẽ ra viễn cảnh Baal và cậu mãi mãi ở bên nhau.

Lòng tham không đáy, lẽ nào đây là bản chất của con người?

Trước đây không có liền hy vọng có thể có được, sau khi có rồi sẽ hy vọng có nhiều hơn một chút. Sau khi có nhiều thêm lại hy vọng có thể có được nó mãi mãi.

Cậu buồn bã nằm úp sấp trên giường, bắt đầu suy nghĩ miên man sang vấn đề triết học, lô-gic học, xã hội học rồi lăn sang một vài ngành học khác.

Baal hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang bay qua Huyết tộc giới, lại ngàn dặm xa xôi bay từ Châu Âu về Trung Quốc, cuối cùng lúc đi vào Ngân Quán thả Vương Tiểu Minh từ trong không gian ra, lại phát hiện mặt cậu nhìn đần thối.

“Ta kêu ngươi nghỉ ngơi dưỡng sức, không phải kêu ngươi bảo dưỡng tuổi thọ, ngươi không cần phải bày ra bộ mặt ngơ ngẩn của mấy lão già đâu.” Baal đỡ cậu đứng dậy rời giường, dùng sức vỗ vỗ cổ cậu.

Vương Tiểu Minh nhìn thấy hắn, chớp mắt mấy cái, lại chớp mắt mấy cái, sau đó mới ngạc nhiên thốt lên: “Baal?”



Vì sao y cứ phải dùng biểu tình khiếp sợ hoảng hồn mỗi khi nhìn thấy hắn chứ?

Baal nhíu mày. Rõ ràng hai người xa nhau không bao lâu.

“Tới rồi sao?” Vương Tiểu Minh nhìn bốn phía xung quanh.

Baal nhíu mi hỏi: “Lúc ngươi ở trong không gian của ta đã xảy ra chuyện gì sao?” Theo lý mà nói nói, nếu trong không gian của hắn phát sinh ra chuyện gì hắn đều luôn cảm ứng được, nhưng biểu tình trên mặt Vương Tiểu Minh làm hắn không thể không sinh nghi.

Vương Tiểu Minh nhớ lại vấn đề rối rắm của mình, không dám nhìn thẳng vào hắn, bối rối tránh khỏi tầm mắt nói: “Không có gì, vừa mới tỉnh ngủ, cho nên đầu còn hơi choáng váng. À, chúng ta mau tới coi em trai của Hạng tổng đi.”

Baal cất giường vào không gian, để sẵn đó lần sau có cái mà dùng.

Vương Tiểu Minh đi lên trước. Hành lang vẫn như cũ mà cậu lại cảm thấy dường như trôi qua mấy đời. Bất quá đích thật đã trải qua một đời, bây giờ có thể nói cậu đang sống một kiếp thứ hai. Thật cảm khái.

Thân ảnh Baal vụt một cái, đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu.

Vương Tiểu Minh không kịp dừng chân, cắm mặt vào lưng hắn, “Nga.”

Một thanh âm trêu tức vang lên: “Muốn người ta yêu thương nhung nhớ mình, hẳn là nên xoay người mới đúng, sao lại có thể dùng mông đối người ni?”

Giọng Baal lạnh lùng nói: “Đi ra.”

Vương Tiểu Minh xoa mũi thò đầu ra sau lưng Baal.

Chỉ thấy hành lang trống rỗng đột nhiên chui ra thêm một người nữa, tóc vàng thẳng ngang vai, khoác trên mình áo măngtô xanh đen, còn thêm một khuôn mặt khó đoán là nam hay nữ.

“Huyết tộc?” Baal hỏi.

Tóc vàng nam tử mỉm cười hành lễ: “Winston • Drake • Ventrue.”

Baal nói: “Ventrue? Ngươi có quan hệ gì với Leslie?”

Winston thở dài nói: “Thật không may, cái người từ trên xuống dưới mang dòng máu hoàn toàn tương phản với gia tộc Ventrue chính là anh trai của ta.”

Baal nói: “Ngươi đến đây làm gì?”

Winston kinh ngạc hỏi: “Ủa chứ không phải các ngươi nhờ Gin kêu ta đến giúp đỡ hả?”

Vương Tiểu Minh giật mình hỏi: “Anh chính là người Gin tìm đến giúp sao?”

“Chính là ta.” Winston xoa xoa tay, “Có thể chờ được các ngươi thiệt tốt quá. Thực tế là ta đã bám ở đây hai ngày rồi nha.”

Vương Tiểu Minh nói: “Nhưng mà bọn tôi đợi lâu hơn.”

Winston cười nói: “Này chủ yếu nhờ phúc của các thiếu nữ phương đông xinh đẹp. Vẻ đẹp của các nàng làm ta mau chóng quên hết tất cả, không biết đang ở nơi nào.”

“Cho nên ý ngươi là, ” Baal chậm rãi nói, “Ngươi sớm đã tới rồi, nhưng bởi vì quên hết tất cả, không biết đang ở nơi nào mà kéo dài thời gian.”

Winston thấy sắc mặt Baal không tốt, vội vàng cười làm hòa: “Đến muộn vẫn tốt hơn là không đến mà, hơn nữa ta mà làm việc ngươi cứ yên tâm. Chỉ cần qua tay ta, vô luận cái gã Huyết tộc kia có tật xấu thế nào, ta đảm bảo y sẽ lập tức vui vẻ!”



Trong phòng ngủ của Hạng Văn Huân.

Hạng Văn Huân khẩn trương nhìn tay em mình bị Winston tóm lấy.

“Hờ…” Winston vuốt cằm.

Baal cười nhạo: “Nãy có kẻ nào vừa nói, chỉ cần qua tay hắn, vô luận cái gã Huyết tộc kia có tật xấu thế nào, hắn đều đảm bảo y sẽ lập tức vui vẻ.”

Da mặt của Winston hiển nhiên không dễ đỏ chỉ vì lời nói khích của người khác, hắn ném Hạng Văn Kiệt ầm một cái vào quan tài, “Máu trên người y chính là thuộc gia tộc McCorvey.”

“McCorvey?” Vương Tiểu Minh cao hứng hỏi, “Nếu biết là ai, vậy có thể dễ dàng cứu được cậu ấy phải không?”

Winston cười gượng: “Thành viên của gia tộc McCorvey rất nhiều. Bất quá y là đời thứ mười lăm, chỉ cần dựa vào máu y tìm đến đời thứ mười ba hoặc mười hai là có thể cứu được.”

Baal nói: “Nói trọng điểm.”

Hạng Văn Huân nhìn hắn, trong mắt lập tức bình tĩnh lại.

Winston lại cười nói: “Trọng điểm chính là, ta và gia tộc McCorvey quan hệ khá ác liệt. Tuy rằng chúng ta đều thuộc Mật đảng, nhưng so với bọn họ, ta lại thân thiết với Ma đảng hơn.”

Baal nói: “Lý do?”

Winston thiếu chút nữa không duy trì nổi nụ cười, “Thì là, một vài lý do cá nhân.”

Nụ cười của Baal lạnh băng.

“Ta không cẩn thận đã trêu chọc một gã điên trong gia tộc họ.” Lúc Winston nói lên cái này, biểu tình vô cùng thống khổ, “Đây là chuyện đau khổ nhất đời ta, các ngươi ngàn vạn lần ngàn vạn lần đừng hỏi lại nữa mà.”

Vương Tiểu Minh nói: “Chúng ta bây giờ phải làm sao đây?”

Winston bị ánh mắt tín nhiệm vô cùng thuần khiết của cậu làm toàn thân đổ mồ hôi, “Với thân phận của Baal đại nhân, gia tộc McCorvey tuyệt đối sẽ không dám chối từ đâu.”

Baal nói: “Nhưng Huyết tộc gần đây không phải đang tổ chức đêm hội máu tươi sao?”

Winston ngẩn người nói: “Sao ngươi biết?”

Baal nói: “Ta vừa từ Huyết tộc giới trở về.”

Winston nói: “Nhưng mà trước và sau đêm hội máu tươi, Huyết tộc giới ngoại trừ Huyết tộc ra không chào đón ngoại tộc, làm sao mà ngươi…”

Baal nhướn mày nói: “Đây là vấn đề sao?”

“…” Winston liếm môi, chuyển chủ đề, “Tuy rằng rất nhiều Huyết tộc đều đã tham gia đêm hội máu tươi, nhưng cần phải được các trưởng lão của tất cả thị tộc đề cử, hầu hết những Huyết tộc ở nhân giới đều không có tư cách này. Cho nên, ta nghĩ nếu các ngươi muốn tìm Huyết tộc thì ở nhân giới chắc vẫn còn.”

Vương Tiểu Minh kéo kéo tay áo của Baal nói: “Chúng ta đi tìm người đó thôi.”

Hạng Văn Huân vội vàng hỏi: “Baal tiên sinh có yêu cầu gì xin hãy mau nói.”

Baal liếc sang anh ta nói: “Từ khi biết ngươi đến nay hình như ngươi chỉ nói được mỗi câu này.”

Hạng Văn Huân lạnh nhạt tự giễu: “Bởi vì những chuyện tôi có thể làm thực sự quá ít.”

Nhìn anh ta yếu thế trước mặt Vương Tiểu Minh, tâm tình Baal tươi tốt, hiếm khi buông ra một lời khen: “Ngươi ở trong nhân loại cũng coi như là khó thấy rồi.”

“Hắn vốn là nam a, tại sao lại kêu là ở trong nhân loại coi như là nam chứ?



Vương Tiểu Minh thấp giọng nói: “Ta nghĩ tiếng Trung của anh ta không tốt lắm.”

Baal lỗ mũi hếch lên trời, “Ngươi cho rằng chỉ số thông minh của mọi người đều như nhau sao?”

Vương Tiểu Minh nói: “Ta thấy Isfel, Gin và Reyton bọn họ đều nói rất lưu loát a.”

“… Ngoại trừ con thuyền Noah ra, ngươi không thể tìm được ví dụ nào tốt hơn sao?” Vừa nghe đến con thuyền Noah Baal lại cảm thấy khó chịu buộc phải lên tiếng.

Vương Tiểu Minh nói: “Nhưng mà ngoài những người không phải nhân loại ở con thuyền Noah ra, ta cũng chỉ biết ngươi và Winston.”

Baal suy nghĩ, vừa lòng gật đầu nói: “Lấy hắn làm bục gác chân cho ta là được rồi.”

Winston: “…”

Vương Tiểu Minh thấy Hạng Văn Huân đứng một bên, trong mắt tràn ngập lo lắng, vội vàng giúp anh ta hỏi: “Chúng ta bao giờ khởi hành?”

Winston kêu lên: “Ta vừa mới tới đây thôi.” Mỹ nữ phương đông hắn còn ngắm chưa đủ mà!

“Nhưng cứu người như cứu hoả a.” Biểu tình của Vương Tiểu Minh hồn nhiên ngay thẳng làm hắn á khẩu không đáp lời nổi.

Baal nhìn Hạng Văn Kiệt nói: “Ta sẽ bỏ y vào không gian của ta, cùng mang đi.”

Hạng Văn Huân trầm ngâm hạ giọng nói: “Nếu không phiền, có thể đem theo tôi được không?”

Winston nói: “Nơi đó là thiên đường của Huyết tộc, là địa ngục của nhân loại. Cái thứ nhân loại như ngươi không đến còn sống lâu. Trừ phi, ngươi không muốn làm nhân loại nữa.”

Hạng Văn Huân nhìn Hạng Văn Kiệt im lặng nằm trong quan tài, trên mặt vặn vẹo hiếm thấy.

Vương Tiểu Minh an ủi anh ta: “Ngài yên tâm, Baal và Winston nhất định sẽ đem cậu ấy trở về an toàn.”

Baal nhíu mày, “Ta và Winston?”

Vương Tiểu Minh dùng vẻ mặt ‘Ta hiểu ngươi mà, ta tin ngươi’ nhìn hắn.

Baal nheo mắt, “Vậy còn ngươi?”

“Ta cũng là nhân loại a.” Vương Tiểu Minh không hiểu chớp chớp mắt. Winston không phải đã nói nhân loại không đến mới sống lâu sao? Tuy rằng cậu chẳng muốn xa hắn, nhưng cậu không hy vọng mình sẽ trở thành vật ngáng chân. Sinh mệnh của nhân loại đã đủ ngắn rồi, cậu đâu cần tự tiện lôi nó ra mạo hiểm được.

Nhưng Baal lại nghĩ theo một góc độ khác —— nếu để y lưu lại, chẳng phải ngày ngày đêm đêm tương thân tương ái với Hạng Văn Huân sao?

Khóe miệng hắn lệch sang một bên, “Ngươi cảm thấy có ta ở đây, ai có khả năng chạm tới ngươi được?”

Vương Tiểu Minh sửng sốt, kinh ngạc nói: “Ngươi muốn dẫn ta theo ư?”

Baal ôm ngực: “Ta không cho ngươi quyền từ chối.”

Trong lòng Vương Tiểu Minh như thế sắp bị mật ngọt nhấn chìm, cúi đầu nhìn mũi chân, nhẹ giọng nói: “Ta cũng không muốn từ chối a.” Thanh âm của cậu tuy rất nhỏ, nhưng ý cười rõ mồn một.

Winston giật mình hỏi: “Các ngươi là người yêu?”

Ánh mắt của Hạng Văn Huân cũng nhìn sang đây.

Baal một phen ôm lấy Vương Tiểu Minh, kéo cậu áp sát vào ngực mình, gần như khiêu khích hỏi: “Có ý kiến gì?”

Winston phi thường thức thời giơ ngón cái lên, “Trời sinh một đôi!”

Kỳ thật anh ta cũng không quá dốt tiếng Trung a. Vương Tiểu Minh mím môi, cố gắng không để nụ cười biểu hiện quá rõ ràng.

Baal nhìn về phía Hạng Văn Huân.

Hạng Văn Huân tươi cười nhạt nhẽo nhưng lại phá lệ chân thành, “Chúc mừng Baal tiên sinh và Vương Tiểu Minh.” Anh ta gọi là ‘Vương Tiểu Minh’ chứ không phải là ‘Tiểu Minh’ như trước kia.

Baal nở nụ cười hài lòng.



(hạ)



Có một số chuyện, nếu để lỡ nhất định không quay lại được

Hạng Văn Huân tuy rằng nóng vội, nhưng cũng không mặt dày đến nỗi hối thúc đám người Baal vừa mới trở về đã vội vàng xuất phát. Hơn nữa Baal và Winston không phải nhân loại, mà Vương Tiểu Minh thì cần vài thủ tục phức tạp, cho nên anh ta cần đem chứng minh thư của Vương Tiểu Minh đi làm hộ chiếu, xin visa, để cậu ta có thể đi lại tự nhiên trên đất Pháp.

Vương Tiểu Minh trước khi xuất ngoại cũng đã từng du ngoạn ngoài nhân giới, cho nên khi biết mình được đến Pháp cũng chẳng có cảm giác hưng phấn cho lắm, cậu đang tưởng nhớ công việc ở Ngân quán. Vừa đúng lúc Baal bảo bay lâu mệt mỏi thế nên lao về phòng ngủ ngay (anh mà bik mệt, lúc cắm đầu vào máy sao ko rên đi =.=”), cậu lén lút thay đồng phục trở lại Ngân Quán.

Ai ngờ cậu vừa mới bước chân vào văn phòng, Chử Chiêu cũng theo sau cậu bước vô.

“Chử quản lí?” Vương Tiểu Minh kinh hỉ nói. Lúc còn ở địa ngục và con thuyền Noah không được nhìn thấy nhiều đồng loại của mình, bây giờ cậu nhìn thấy người nào cũng có cảm giác đặc biệt thân thiết.

Chử Chiêu thấy cậu đã trở về thì thất kinh, bất quá hữu kinh vô hỉ, “Mi về đây làm gì?”

Vương Tiểu Minh nhìn thấy trong mắt hắn ta rõ ràng không chào đón cậu, cảm thấy bị tổn thương, “Tôi chỉ nghỉ phép chứ đâu có từ chức.”

“Kỳ thật thủ tục từ chức ở Ngân Quán rất dễ, mi gật đầu là được rồi, ngay cả đơn từ chức cũng không cần viết đâu.” Chử Chiêu nhiệt tình chỉ điểm cho cậu.

Vương Tiểu Minh nói: “Tôi không muốn từ chức.” Tuy rằng giờ cậu và Baal đã ở bên nhau, mà Baal cũng khôi phục thân thể rồi, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Công việc ở Ngân Quán dù là tiền lương hay bối cảnh công tác cậu đều cảm thấy rất tốt.

Chử Chiêu nói: “Sao lại không muốn?”

Vương Tiểu Minh nói: “Bởi vì tôi thấy công việc ở đây rất được.”



Chử Chiêu đang cố nhớ lại xem hồi trước mình có cho y quá nhiều đãi ngộ, khiến y ngấm vào tận xương tủy hay không mà quyết chí cùng sống cùng chết với hắn. “Kỳ thật ta cứ nghĩ mãi, Bạch Tố Trinh chạy tới tiệm thuốc là vì Hứa Tiên. Ngươi chạy tới Ngân Quán không phải là vì…” Ngón tay hắn ta chỉ chỉ lên phía trên.

Mặc dù Vương Tiểu Minh có đôi khi thực trì độn, nhưng trừ cái thời điểm “đôi khi” ấy ra thì cậu cũng rất hiểu chuyện, “Anh đang nói Hạng tổng?”

Chẳng lẽ là thật à?

Sắc mặt Chử Chiêu không tốt lắm. Như vậy có thể giải thích được vì sao Hạng Văn Huân vẫn luôn đối xử ưu ái với y, lại còn nhắc nhở mình chiếu cố y nhiều hơn, nguyên lai là vì… Nhưng cho dù vậy, không có nghĩa là y tiếp tục làm ở Ngân quán thì hắn ta cũng sẽ bị y uy hiếp mãi nha.

Hắn một lần nữa lo lắng xem có nên nộp đơn từ chức hay không.

“Hạng tổng có ơn tri ngộ với tôi.” Những lời này Vương Tiểu Minh nói ra có vài phần yếu ớt. Bởi vì cậu biết rõ kỳ thật người mà Hạng Văn Huân tri ngộ chính là Baal.

Thế nhưng sự yếu ớt trong lời nói của cậu lại được Chử Chiêu lý giải là, muốn nói mà e thẹn, “Được rồi được rồi, ta hiểu mà.”

Vương Tiểu Minh lại tưởng là hắn ta không muốn truy cứu tiếp nữa, bèn nói sang chuyện khác: “Chử quản lí tới đây làm gì?”

“Ta, ta đến…” Chử Chiêu nhớ lại cuộc điện thoại của Uông tỷ lúc trước, bảo là đã khỏe hẳn rồi, lúc nào cũng có thể quay lại làm việc. Tuy rằng Uông tỷ dựa vào ô dù Đào Nhạc, là cái thứ vô tích sự nhất trong tất cả các chủ quản cấp dưới của hắn, nhưng so với Vương Tiểu Minh ‘thần bí’, hắn vẫn thích phế vật hơn. Nguyên bản hắn nghĩ Vương Tiểu Minh nhiều ngày không đi làm, nhất định đã từ chức rồi trở về thâm sơn cùng cốc tu luyện, cho nên vị trí còn trống vừa vặn chờ Uông tỷ trở về, ai biết vừa mới quyết định còn chưa đầy ba phút, hôm nay y đã trở lại. “Quên đi!” Chử Chiêu thở dài, đi ra ngoài.

“Đúng rồi, Chử quản lí.” Vương Tiểu Minh đột nhiên nhớ tới Đào Nhạc còn đang nằm bệnh viện, tốt xấu cũng coi như là quen biết, cậu nhịn không được hỏi: “Đào Nhạc đã khỏe lại chưa?”

“Còn đang nằm trong bệnh viện, vẫn chưa về nhà.” Đang ôm một bụng khí, Chử Chiêu vừa nói vừa đi ra ngoài.

Vương Tiểu Minh thấy hắn cũng không quay lại bèn đóng cửa, gãi gãi đầu, quyết định gọi điện cho Hạng Văn Huân hỏi bệnh viện và số phòng mà Đào Nhạc đang ở. Cậu và Đào Nhạc tuy rằng không phải bạn bè, nhưng cũng nhờ chút giao tình với Kiệt thiếu, cậu nghĩ nên thay Kiệt thiếu đến thăm gã. Nhất là lần này không biết phải đến Pháp bao lâu.

Cậu quay người lại, đang với lấy điện thoại trên bàn, ánh mắt đối diện với một cặp mắt khác đang bốc cháy ngùn ngụt.



“Baal?”

Đã thích ứng với thói quen xuất quỷ nhập thần của hắn cho nên Vương Tiểu Minh cũng chỉ hơi kinh ngạc, không quá giật mình. “Không phải ngươi đang ngủ sao?”

“Cho nên ngươi bèn nhân cơ hội lẻn đi sao?” Baal trợn tròn hai mắt.

Kỳ thật lúc mới rời đi, không nhìn thấy thân ảnh Baal trong vòng năm mét làm cậu có phần hụt hẫng nhưng không nghĩ lại rất nhanh nhìn thấy hắn như vậy. Vương Tiểu Minh trong lòng có chút bối rối nho nhỏ, cười gượng nói: “Ta phải đi làm mà.”

“Tại sao phải đi làm?”

“Vì miếng cơm manh áo a.” Vương Tiểu Minh không tự giác thốt ra lời thoại thường thấy trên phim.

“Cái này tất yếu sao?” Baal vươn tay, chụp được một cọc tiền.

Vương Tiểu Minh sửng sốt, “Ngươi lấy đâu ra đó?”

Baal nói: “Từ trong túi Chử Chiêu.” (Lưu manh, wá lưu manh *đập bàn*)

“…” Vương Tiểu Minh bắt đầu lo lắng không biết nên giảng giải về pháp luật và quan điểm đạo đức thế nào cho Baal hiểu.

Baal tùy tiện vứt tiền đi, “Về sau sinh hoạt của ngươi ta sẽ lo.” (dựa vào ăn cướp mà lo sao =w= một ng chồng như thế, ko đáng tin cậy nhưg thiệt dễ xương :”>)



Hai chữ “về sau” không khỏi làm Vương Tiểu Minh nghĩ đến tương lai và suốt đời, sắc mặt thoáng buồn bã.

“Ta có thể lý giải biểu tình bây giờ của ngươi là không muốn sao?” Baal cắn răng cười hỏi.

Vương Tiểu Minh nhanh chóng cong khóe miệng, “Ta thực nguyện ý.”

Tuy rằng nụ cười của cậu biểu hiện không đủ chân thành, nhưng Baal cũng đành miễn cưỡng chấp nhận, “Đi thôi.”

“Chờ đã.” Vương Tiểu Minh không ngừng mỉm cười chống lại ánh mắt uy hiếp của Baal, “Ta đang định gọi điện thoại.”

“Cho ai?” Baal nhướn mày.



Vương Tiểu Minh dưới ánh nhìn đăm đăm lạnh băng của hắn chậm rãi nhép miệng, “Hạng Văn Huân.”

Kinh ngạc là Baal lại không phát hỏa, chỉ hờ hững hỏi: “Hiện tại hắn đang ở trong văn phòng sao?”

“Ta gọi điện thoại là biết.” Vương Tiểu Minh thấy hắn không có ý ngăn cản, lập tức với tay lấy điện thoại bên cạnh, vừa mới quay số.

Đây là số nội bộ, không cần thông qua thư ký.

Hạng Văn Huân nhận điện thoại, vừa mới nói “Alô” một cái, liền phát hiện cảnh vật trước mắt biến đổi, người đã ngồi trong văn phòng của Vương Tiểu Minh, tay còn đang duy trì tư thế cầm điện thoại.

Baal ôm ngực nói: “Có chuyện gì nói trực tiếp vẫn tốt hơn.”



Vương Tiểu Minh yên lặng buông điện thoại, áy náy nhìn Hạng Văn Huân.

Hạng Văn Huân không hề oán giận, chỉ thả tay xuống, mỉm cười hỏi: “Chuyện gì thế?”

“Ừm, kỳ thật tôi muốn tới bệnh viện thăm Đào Nhạc. Bất quá không biết anh ta đang ở bệnh viện nào, số phòng bao nhiêu.” Bởi vì lần trước đề nghị đi thăm gã đã bị Hạng Văn Huân từ chối, cho nên lần này cậu còn bổ sung thêm lý do, “Tôi chuẩn bị đi Pháp rồi, không biết bao giờ mới về được. Trong đây lại không quen biết nhiều người lắm, nói thế nào tôi và anh ta cũng xem như một hồi gặp mặt.”

Hạng Văn Huân gật đầu nói: “Cũng được. Đào Nhạc lúc tỉnh lại đã rên rỉ trong bệnh viện nhàm chán, có cậu đến thăm có lẽ cậu ta sẽ an phận một chút.” Nói xong, ghi lại địa chỉ bệnh viện và số phòng cho cậu, sau đó quay lại nhìn Baal, “Không biết Baal tiên sinh có muốn tiễn tôi một đoạn không? Hay là tôi phải tự mình đi về?”

Baal cười tủm tỉm nói: “Ta tiễn ngươi.”



Một giây đồng hồ sau, Hạng Văn Huân phát hiện mình đã xuất hiện trong WC, bên cạnh chính là Chử Chiêu đứng dậy đang chuẩn bị chùi đít. (Ây da =////=)

Bệnh viện đất chật người đông.

Baal vừa bước vào hành lang đã bị các loại ánh mắt chú mục tương đối khó chịu, bởi vì nhiều người không thèm che dấu, cho nên cái nhìn chòng chọc của họ khá là trắng trợn. Hắn lúc này mới phát hiện làm linh thể cũng có cái tốt của linh thể.

Vương Tiểu Minh đi trước hắn, thấy cậu cũng bị một đám người bao phủ, hắn đột nhiên vươn tay, túm lấy cổ áo cậu kéo về bên mình.

Vương Tiểu Minh không chút giãy dụa chỉ từ từ quay mặt lại.

“Đi theo tốc độ của ta.” Baal giữ chặt vai cậu.

Vương Tiểu Minh nhỏ giọng giải thích: “Ta bị người ta đẩy đi mà.” Mới vừa nói xong, một người đã ào đến, tách bọn họ ra.

Baal nhìn tay mình trống không, lửa giận bắt đầu từ ngực dâng lên họng.

“Baal.” Vương Tiểu Minh lội về, trước lúc ngàn chuông treo sợi tóc đã ôm lấy tay hắn, “Thăm bệnh quan trọng hơn.”

Baal hừ lạnh một tiếng, dùng khóe mắt liếc cái gã thanh niên bát nháo chạy như điên phía trước mặt, chớp mắt một cái.

Gã thanh niên đó chỉ nhoáng thấy trước mặt một màu trắng xóa, cả người giống như cái búa nện mạnh vào tường.

Bức tường trắng như tuyết lập tức bị nhiễm một đường máu đỏ tươi tiên diễm .

Baal lúc này mới vừa lòng bước theo Vương Tiểu Minh vào trong thang máy.

Lấy thế lực của nhà Đào Nhạc và tài thế của Hạng Văn Huân, phòng Đào Nhạc ở đương nhiên là phòng VIP hơn cả khách sạn năm sao.

Tiếng bước chân của Vương Tiểu Minh vang lên tương phản với sự tĩnh lặng trên hành lang, trong lòng tự dưng nổi lên cảm giác nghiêm trang, “Ngươi có thấy nơi này thật lạnh lẽo không.”

Baal phụ họa, “Giống như tất cả chết hết rồi ấy.”

Vừa nói chết hết xong, chợt nghe cạch một tiếng, tiếng ai đó mở cửa.

Ngay sau đó, cửa phòng mở ra, một thân ảnh xách theo túi rác chậm rãi đi ra.

Vương Tiểu Minh mở to hai mắt, “Minh thiếu?”

Từ Nhất Minh kinh ngạc ngẩng đầu, “Vương Tiểu Minh?”

Vương Tiểu Minh đi qua hỏi: “Đào Nhạc đang ở phòng này sao?”

Từ Nhất Minh đề phòng nhìn cậu, “Cậu tới đây làm gì?” Anh ta dừng một chút, nhìn Baal hỏi: “Đây là ai?”

“Hắn là Baal. Là… Ưm… bạn tôi.”

Giới thiệu của Vương Tiểu Minh hiển nhiên làm Baal tương đối không hài lòng, hắn hừ mũi cả giận: “Bạn?”

Vương Tiểu Minh nhanh miệng bổ sung: “Là một người… rất đặc biệt.”

Từ Nhất Minh ở Ngân Quán lâu như vậy, sao lại không nhìn ra ám muội của hai người, buông tảng đá lớn trong lòng nói: “Ta biết rồi. Đào Nhạc ở trong phòng kia, các người đi vào trước đi. Bất quá hiện tại hắn đang bạo phát, cậu cẩn thận chút.”

Vương Tiểu Minh gật gật đầu, bước đến trước cửa, gõ gõ. “Đào… Tiên sinh?”

“Ai?” Thanh âm của Đào Nhạc có chút bực bội.

“Tôi là Vương Tiểu Minh.”



Bên kia im ắng thật lâu mới toát ra một câu, “Vào đi.”

Vương Tiểu Minh đi vào phòng bệnh, thấy Đào Nhạc ngồi trên giường, trên đầu băng gạc quấn kín mít, một chân treo lên, miệng còn vài vệt máu khô đọng lại, nhìn qua tuyệt đối giồn như một kẻ xui xẻo vừa mới tán gia bại sản. Đấy là trong trường hợp không ở một gian phòng xa hoa thế này.

Đào Nhạc nhìn thấy cậu, cười nhạo nói: “Kỳ thật những kẻ có cái tên đơn giản và phức tạp đều giống nhau, người khác dễ dàng nhớ kỹ.”

Vương Tiểu Minh đặt giỏ hoa quả lên bàn cuối giường, “Kỳ thật tên của anh cũng rất đơn giản.”

“Đơn giản thì có đơn giản, bất quá thuộc loại dễ dàng bị người khác quên lãng.” Gã dừng một chút, trào phúng nói, “Ngươi nghĩ gì mà lại đến thăm ta?”

“Tôi chuẩn bị đi Pháp, cho nên…”

“Cho nên đặc biệt đến thăm ta để khoe hả?” Khẩu khí Đào Nhạc vô cùng hung hăng.

Baal lạnh lùng nói: “Ngươi có muốn bị nặng thêm không?”