U Linh Sơn Trang

Chương 14: Đầu bếp đạo nhân




Mười ba tháng tư, trước khi trời sáng.

Phía sau núi Võ Đang một màn đêm tối mịt, lên hết nửa ngọn núi, trong gió đã thấy có lạnh.

Đêm lặng núi vắng, từng đợt khói trắng không ngớt từ dưới chân núi bay lên, không biết là mây hay là sương mù.

Xa xa nhìn lại, đã thấy có cái bóng ngôi đạo quán cổ lão trang nghiêm, nguy nga.

Đến chỗ đó, người dẫn đường bèn bỏ đi :

- Ông chờ ở đây, sẽ có người đến đón ông ngay bây giờ đó.

Lục Tiểu Phụng không hề hỏi nhiều, cũng không muốn biết người đó là ai. Hôm nay tuy là ngày tốt, tinh thần của chàng không tốt tí nào.

Thật tình cháu gái của chàng quá nhiều.

May mà chàng không phải chờ lâu quá. Trong bóng tối đã có người đang hạ giọng hỏi khẽ :

- Ông đến đây làm gì?

Đây là ám hiệu họ đã ước định sẵn, câu trả lời phải là :

- Đến tìm đậu, mười ba hột đậu.

Trong bóng tối quả nhiên có một bóng người xuất hiện, Lục Tiểu Phụng lại hỏi lần nữa :

- Ông là ai?

- Bành Trường Tịnh.

Bành Trường Tịnh xem ra có vẻ giống như là một hột đậu thật, tròn tròn, nhỏ nhỏ, cặp mắt thật sáng, động tác thật nhanh nhẹn. Y nhìn nhìn Lục Tiểu Phụng hai cái, lập tức nghênh mặt hỏi :

- Ông vừa uống rượu phải không?

Dĩ nhiên Lục Tiểu Phụng có uống rượu, uống còn không ít là khác.

Bành Trường Tịnh nói :

- Nơi đây không cho uống rượu, không cho nói tục, không cho nhìn đàn bà, đi đứng không được nhanh quá, ăn nói không được lớn tiếng.

Lục Tiểu Phụng bật cười :

- Nơi đây có cho phép phóng thí không?

Bành Trường Tịnh sa sầm nét mặt, lạnh lùng nói :

- Ta không biết lúc trước ông làm thứ gì, ta cũng không muốn biết, đến đây, ông phải tuân theo quy củ ở đây.

Lục Tiểu Phụng không cười nữa,chàng cũng cười không nổi.

Chàng biết mình lại gặp một người rất khó đối phó.

Bành Trường Tịnh nói :

- Còn một chuyện nữa, tốt nhất là ông cũng nên nhớ rõ.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Chuyện gì?

Bành Trường Tịnh nói :

- Lên núi rồi, ông cứ ôm đầu nằm ngủ, nhất định không được nói chuyện với ai khác, vạn nhất có người nào hỏi đến ông, ông cứ nói là tôi kêu ông lại giúp một tay.

Y suy nghĩ một chút lại nói :

- Sư đệ của ta là Tống Trường Thanh rất lợi hại, vạn nhất ông đụng phải hắn, nói chuyện phải cẩn thận.

Lục Tiểu Phụng nói :

- Tôi nhất định sẽ rất cẩn thận, rất là cẩn thận.

Bành Trường Tịnh nói :

- Tốt, ông đi theo ta.

Không những động tác của y nhanh nhẹn, khinh công cũng rất có hạng.

Lục Tiểu Phụng thật tình không ngờ được một gã tổng quản trong nhà bếp lại có thân thủ cao cường như vậy.

Bành Trường Tịnh lại càng bất ngờ, Lục Tiểu Phụng bám sát vào y, bất kỳ y đi nhanh đến đâu, Lục Tiểu Phụng rốt cuộc vẫn cứ duy trì một khoảng cách như vậy, không xa không gần.

Lão Đao Bả Tử hiển nhiên không nói rõ lai lịch thân phận của Lục Tiểu Phụng cho y biết.

Trừ Lão Đao Bả Tử ra, mỗi người hình như không ai biết chuyện gì nhiều lắm.

Vì vậy, nếu lỡ trong đó có một hai người làm lộ chuyện, sẽ không đến nỗi làm ảnh hưởng cả một kế hoạch.

Trời còn chưa sáng, đà có người ở nhà bếp phía sau núi bắt đầu công chuyện, vo gạo đốt lửa, rửa rau, nấu cháo, mỗi người đều yên lặng làm công chuyện của mình, rất ít có người mở miệng nói chuyện.

Cái vị Bành tổng quản này đối với thuộc hạ của y, những đạo nhân trong nhà bếp, chắc là còn ít khách khí hơn đối với Lục Tiểu Phụng. Phía sau nhà bếp, có hai dãy nhà gỗ, căn nằm một bên nhất, trong đó đựng đầy những búp măng hái xong còn chưa kịp phơi khô hoàn toàn, trong góc nhà có để một cái giường bằng trúc.

Bành Trường Tịnh nói :

- Ông ngủ ở đây đi.

Lục Tiểu Phụng nhịn không nổi phải hỏi :

- Ngủ đến chừng nào?

Bành Trường Tịnh nói :

- Ngủ cho đến khi tôi đến kêu dậy, dù gì ở đây cũng có đồ ăn mà.

Lục Tiểu Phụng giật bắn người lên :

- Ăn mấy thứ măng khô này sao?

Bành Trường Tịnh lạnh lùng nói :

- Măng khô cũng là đồ ăn của con người.

Lục Tiểu Phụng thừ ra, chàng cười khổ lẩm bẩm :

- Tôi chỉ sợ ăn măng khô vào nhiều sẽ phóng thí.

Bành Trường Tịnh nói :

- Ông có thể không ăn cũng được, dù có bị đói một ngày cũng không đói chết được ai.

Y đã chuẩn bị bỏ đi :

- Ông còn chuyện gì không rõ ràng không?

Lục Tiểu Phụng nói :

- Chỉ có một chuyện.

Bành Trường Tịnh nói :

- Ông cứ nói.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Tôi chỉ lấy làm lạ tại sao ông không đổi nghề làm tổng quản nhà lao?

Hỏi xong câu đó, chàng bèn nằm lăn ngay ra cái giường trúc, trùm cái chăn mỏng lên đầu, có ai chết cũng không muốn màng đến.

Chỉ nghe bình lên một tiếng, Bành Trường Tịnh chỉ còn nước dồn hết cơn nộ khí vào trong cái cửa gỗ.

Lục Tiểu Phụng bật cười.

Đối phó với hạng người này, mình chỉ còn cách chọc cho họ giận lên. Chỉ cần có một chút cơ hội chọc họ giận lên là không nên bỏ qua, tốt nhất là để cho họ tức dở sống dở chết.

Nhưng cái chăn giường đã làm Lục Tiểu Phụng dở sống dở chết trước.

Chàng thò đầu ra tính thở một chút, cái mùi chua cỏa măng khô lại không hay ho gì hơn bao nhiêu, chỉ có những người bị nghẹt mũi may ra mới ngủ được nơi đây.

Ánh nắng ban mai từ phía đông đã chiếu lên tấm giấy dán song cửa thành một màu trắng. Sau đó, mặt trời lại chiếu vào trên tường.

Chàng mở mắt trừng trừng nhìn vào khung cửa sổ duy nhất trong phòng, bảo chàng nằm yên ở đó, rồi nhìn trơ trơ cho đến lúc mặt trời lặn, đó có khác gì là muốn giết chàng đi.

Huống gì, bây giờ trong bụng chàng lại đói muốn chết, bắt chàng ăn những đồ măng khô chua lè đó, lại càng muốn lấy mạng của chàng.

Có bao nhiêu đó chuyện muốn chết người, nếu chàng còn nằm yên một chỗ đó, chàng đã không còn là Lục Tiểu Phụng.

Dù Bành Trường Tịnh nói ra những lời đều là thánh chỉ, Lục Tiểu Phụng cũng chẳng màng, tốt xấu gì cũng phải đến nhà bếp lục cái gì ăn trước rồi hãy tính.

Trên núi đã có bao nhiêu đó quý khách đến viếng thăm, phòng bếp dĩ nhiên sẽ không thiếu những thứ đồ chay thượng phẩm như nấm đông cô.

Tuy chàng thì ăn thịt ăn cá còn hơn, nhưng lâu lâu ăn chay một lần, chàng cũng không phản đối.

Chàng chỉ bất quá phản đối nhịn đói.

Chàng nghĩ rằng mỗi cá nhân đều nên có cái quyền tự do không phải chịu nhịn đói nhịn khát.

Mặt trời đã lên cao lắm, người trong nhà bếp đang đem từng mâm cháo điểm tâm để vào trong hộp đồ ăn màu đỏ, rồi chia từng đợt đem ra.

Đồ ăn sáng tuy có đơn giản một chút, cơm chay vẫn còn làm rất tinh trí, hiển nhiên là thức ăn giành cho quý khách.

Lục Tiểu Phụng đang tính tìm cách trộm một hộp đem về căn phòng nhỏ bé của chàng hưởng thụ, bỗng nghe có người đang lớn tiếng hô :

- Ngươi lại đây.

Lục Tiểu Phụng nhìn nhìn phía Đông, rồi nhìn nhìn phía Tây, nhìn nhìn phía trược, rồi nhìn nhìn phía sau, trước sau trái phải đều không có ai.

Gã đạo sĩ mặt ngựa kia đang gọi người đó chính là chàng.

Chàng chỉ còn nước bước lại.

Những gã đạo sĩ lâm thời được điều độ đến trợ giúp không chỉ một mình chàng, gã đạo sĩ này không hề hỏi han đến lai lịch của chàng, y chỉ bất quá sai chàng đem một cái hộp thức ăn lớn nhất đến Đức Trúc tiểu viện, không những vậy, còn phải đem đến cho nhanh.

Lục Tiểu Phụng cầm hộp thức ăn lên lập tức đi ngay, chàng thấy trong hộp thức ăn có để một dĩa nấm rơm xào măng, một một dĩa đông cô đậu hủ, một dĩa la hán thượng trai, còn có một nồi cháo thơm phưng phức.

Những thứ đó đều rất hợp với khẩu vị của chàng, chàng thật tình cũng muốn ăn trước rồi nói gì thì nói.

Nếu chàng làm như vậy thật, chàng cũng không phải là Lục Tiểu Phụng.

Lục Tiểu Phụng làm chuyện gì không phải là hoàn toàn không chính chắn, chàng không hề muốn làm hỏng đại sự.

Thức ăn trong bếp này nếu đã đặc biệt tinh trí như vậy, những người đang ở Đức Trúc tiểu viện dĩ nhiên phải là những quý khách đặc biệt.

Hiện tại, vấn đề duy nhất của chàng là : chàng không biết Đức Trúc tiểu viện nằm ở đâu.

Chàng đang tính tìm một người nào mặt mày vui vẻ một chút để hỏi thì lại gặp ngay một người mặt mày không hòa hoãn chút nào.

Bành Trường Tịnh đang lạnh lùng nhìn chàng lom lom, y bỗng hạ giọng xuống hỏi chàng :

- Ngươi có biết ai ở trong Đức Trúc tiểu viện không?

Lục Tiểu Phụng lắc lắc đầu.

Bành Trường Tịnh nói :

- Thiết Kiên chùa Thiếu Lâm.

Lòng bàn tay của Lục Tiểu Phụng hình như đang ướt đẫm mồ hôi.

Chàng biết mặt Thiết Kiên, lão hòa thượng này không những có cặp mắt sắc bén, trước khi xuất gia lão còn từng là tay bộ khoái nổi danh, mánh lới trong chốn hắc đạo không có thứ gì lão không tinh thông, tới tinh thông nhất, nghe nói là dịch dung thuật, ngay cả gã phi tặc đệ nhất năm xưa trong giang hồ là Thiên Diện Nhân đều bị thảm bại dưới tay lão.

Bành Trường Tịnh lạnh lùng nói :

- Nếu lão ta nhận ra được ông dịch dung cải trang, ông đã xong rồi.

Lục Tiểu Phụng cười khổ hỏi :

- Tôi không đi có được không?

Bành Trường Tịnh nói :

- Không được.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Tại sao?

Bành Trường Tịnh nói :

- Bởi vì người sai ngươi đi làm chuyện này chính là Tống Trường Thanh, y đã chú ý tới ngươi rồi đó.

* * * * *

May mà Đức Trúc tiểu viện không khó tìm lắm, y theo chỉ dẫn của Bành Trường Tịnh, đi qua con đường sỏi nhỏ là có thể thấy một khoảng rừng trúc xanh biếc.

Lúc chàng đi qua đó, có một người đang đi trước mặt chàng, bộ y phục bằng vải bố màu xanh đã giặt biến thành màu trắng, còn may vá mười bảy mười tám chỗ.

Chàng nhận ra được người này, không cần phải nhìn gương mặt lão, chàng cũng lập tức nhận ra được.

Quy củ tối cao của Cái bang là đệ tử Cái bang sau lưng phải đeo túi, kêu bằng túi phẩm trật.

Nếu có thân phận của đệ tử bảy túi thì được đeo bảy túi sau lưng, nhiều hơn một túi cũng không được, ít hơn một túi cũng không được, so với phẩm cấp trong triều đình quan liêu còn nghiêm ngặt hơn nữa.

Đệ tử bảy túi đã là chấp sự trưởng lão trong Cái bang, bang chủ mới có tư cách mang chín túi.

Người đi trước mặt Lục Tiểu Phụng, sau lưng lại đeo đến mười cái túi.

Cái bang kiến lập đã được mấy trăm năm nay, đây chính là điều ngoại lệ duy nhất, bởi vì người này đã lập công trạng cho Cái bang quá to lớn hiển hách, nhưng lại làm xong là thoái lưi, ngay cả chức bang chủ cũng không chịu làm.

Vì để biểu thần lòng tôn kính và cảm kích đối với lão, Cái bang trên dưới mấy ngàn đệ tử mỗi người đều cắt một góc nhỏ trên cái túi nhỏ của mình, khâu lại với nhau thành một cái đưa cho lão, tượng trưng cho sự tôn vinh quyền quý của lão.

Người này chính là Vương Thập Đại.

Lục Tiểu Phụng cúi gằm đầu, cố ý bước chầm chậm.

Vương Thập Đại năm nay cũng gần tám mươi, lão đã già dặn đến già dặn không nổi nữa trong giang hồ. Những chuyện trong giang hồ, qua khỏi được mắt lão cũng không nhiều.

Lục Tiểu Phụng thật tình không muốn bị lão bắt gặp, nhưng chàng tránh không được. Lão ta hiển nhiên cũng đang đi đến Đức Trúc tiểu viện, có nhiều bạn bè đang đợi lão ở đó. Bạn bè của lão đều là danh nhân có thân phận cực cao trong võ lâm. Mộc đạo nhân, Cao Hành Không, và Ưng Nhãn Lão Thất đều có ở đó. Còn có lão già cao lớn oai vũ.

Người này rốt cuộc có thân phận gì?

Một người đạo sĩ trung niên áo quần tề chỉnh thanh khiết, mặt mày trắng trẻo để ria mép, chính là Ba Sơn Tiểu Cố.

Một người trẻ tuổi ăn mặc đạm bạc, thái độ điềm tĩnh, đôi mắt vĩnh viễn tối, sinh mệnh tràn đầy tin tưởng yêu thương, chính là Hoa Mãn Lâu, người chàng đã lâu không gặp.

Không ai nhìn ra được y là một kẻ mù, chính y hình như cũng quên mất đi chuyện đó.

Tuy y không thể dùng mắt để thấy, nhưng y có thể dùng tâm để thấy, để hiểu, để đồng tình, để quan hoài người khác.

Vì vậy sinh mệnh của y vĩnh viễn vẫn sung mãn nhiệt tình.

Lục Tiểu Phụng mỗi lần gặp y, trong lòng đều dâng lên một cảm giác thật ấm áp không sao tả được.

Đấy không những là tình bạn, mà còn là lòng tôn kính phát ra từ nội tâm.

Trong văn phòng bày biện tinh nhã, u tĩnh, lúc Lục Tiểu Phụng bước vào, bọn họ đang đàm luận chuyện Mộc đạo nhân đã thấy trên quán rượu hôm đó.

Đối với cái đề tài đó, Lục Tiểu Phụng chắc chắn cũng rất có hứng thú, chàng cố ý làm từng chuyện rất chậm chạp, ráng không để cho mặt mình đối diện với những người ở đó.

Bọn họ đối với chàng thì hoàn toàn không chú ý đến, câu chuyện vẫn không ngưng lại.

- Tây Môn Xuy Tuyết nói rất thật tình...

Mộc đạo nhân trước giờ phán đoán vốn vẫn được mọi người trọng thị :

- Đở được liên tiếp những chiêu kiếm của y, nhất định không vượt quá năm người.

- Y cũng không nhìn ra lai lịch của gã kiếm khách bịt mặt đó?

Người hỏi là Ba Sơn Tiểu Cố.

Chính y cũng là tay kiếm khách danh gia, gia truyền bảy nhân bảy bốn mươi chín đường Hồi Phong Vũ Liễu Kiếm, cùng với Lưỡng Nghi Thần Kiếm của Võ Đang, Phi Long Đại Cửu Thức của Côn Luân, nổi danh là Huyền Môn Tam Đạo Kiếm Pháp.

- Người này xuất thủ nhẹ nhàng lão luyện, cơ hồ không dưới lão Cố năm xưa.

Ánh mắt của Mộc đạo nhân lộ vẻ đăm chiêu :

- Kỳ quái nhất là y sử dụng phảng phất như kiếm pháp Võ Đang, nhưng so với kiếm pháp Võ Đang còn tinh nhuận, cay độc hơn.

- Ông xem y so với ông thế nào?

Người hỏi lần này là Vương Thập Đại, chỉ có lão mới hỏi được một câu như vậy.

Mộc đạo nhân cười cười :

- Hai bàn tay của tôi ít nhất đã có mười năm nay chưa từng nắm vào thanh kiếm.

- Tay của ông không ngứa sao?

- Lúc tay tôi ngứa lên, tôi sẽ đi cầm con cờ hay ly rượu.

Mộc đạo nhân cười, nói tiếp :

- Đó không những còn nhẹ nhàng khoan khoái hơn cầm kiếm, mà còn an toàn hơn nhiều.

- Vì vậy hôm đó ông vẫn cứ ngồi đó tụ thủ bàng quan?

- Tôi chỉ tụ thủ bàng quan được thôi, bàn tay tôi lúc đó đang cầm ly rượu, còn có cầm bình rượu nữa.

- Ông nói cái vị bằng hữu coi rượu như tánh mạng ấy là ai?

- Người đó nghe nói là một vị quan lại trong kinh thành cáo lão về hưu, tôi xem lão ta có điểm khả nghi.

Ưng Nhãn Lão Thất giành hỏi :

- Khả nghi?

- Tuy lão ta ráng làm ra vẻ già cả lọm khọm, nhưng thật ra thì công phu hạ bàn không tệ tí nào, té từ trên lầu xuống mà chẳng có chuyện gì cả, xem dáng điệu, làm như giống một người chúng ta quen biết.

Nghe đến đó, trái tim của Lục Tiểu Phụng cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, chỉ muốn mau mau chạy ra khỏi nơi đây.

- Ông nghĩ lão là ai?

- Tư Không Trích Tinh.

Lục Tiểu Phụng lập tức thở phào ra một hơi, chàng lại không tính bỏ đi nữa.

Bọn họ lại bàn luận đến bốn lão già hành tung thần bí.

- Bốn người đó không những công lực cực kỳ thâm hậu, mà đường lối võ công cũng rất giống nhau.

Mộc đạo nhân cười khổ nói :

- Cỡ hạng người như vậy, chỉ một thôi cũng đã khó tìm, hôm đó bỗng nhiên lại có đến bốn người, thật là giống như từ trên trời rơi xuống.

Cao Hành Không trầm ngâm một hồi, rồi chầm chậm nói :

- Càng kỳ quái hơn là thần tình cử chỉ của bọn họ không khác nhau bao nhiêu, ngay cả diện mạo hình như cũng có chỗ tương tự, hình như họ là anh em.

- Anh em?

Thiết Kiên chau mày một cái :

- Anh em kiểu như vậy, tôi chỉ biết có...

Lão không nói hết câu, trước giờ lão không phải là người dễ dàng hạ phán đoán chuyện gì, thân phận địa vị của lào cũng không cho phép lão hạ phán đoán dễ dàng được.

Nhưng những người đang ngồi đó đều là tay lão luyện giang hồ, ai cũng nghe ra được cái ý của lão.

- Ông nói đấy có phải là anh em Hổ Báo?

Thiết Kiên không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

Mộc đạo nhân lại bật cười :

- Dù bọn họ còn sống trên thế gian cũng nhất định không đem các cô nương trong Mãy Thúy Lâu đi uống rượu.

- Cô nương trong Mãn Thúy Lâu?

Vương Thập Đại giành nói :

- Ông đối với những chuyện đó sao rành quá vậy, có phải cũng vào Mãn Thúy Lâu rôì không?

- Dĩ nhiên là có vào.

Mộc đạo nhân tỉnh bơ cười nói :

- Chỉ cần có rượu uống, ở đâu tôi cũng vào được.

Vương Thập Đại cũng cười lớn :

- Cái lão đạo này giọng nói giống hệt như Lục Tiểu Phụng vậy.

Đề tài câu chuyện hình như sắp chuyển qua đến Lục Tiểu Phụng.

Lục Tiểu Phụng chuẩn bị bỏ đi.

Ưng Nhãn Lão Thất bỗng nói :

- Chỉ có một chuyện tôi không nghĩ ra.

Mộc đạo nhân hỏi :

- Chuyện gì?

Ưng Nhãn Lão Thất nói :

- Một ông quan cáo lão về hưu, tại sao bỗng nhiên lại biến thành đạo sĩ trong nhà bếp?

Lục Tiểu Phụng lạnh hết cả chân tay, có muốn bỏ chạy cũng đã quá muộn.

Ưng Nhãn Lão Thất đã phi thân đến chắn lối đi của chàng, lão lạnh lùng nói :

- Ngươi không được đi.

Lục Tiểu Phụng lộ vẻ rất kinh ngạc :

- Tại sao tôi không đi được?

Ưng Nhãn Lão Thất nói :

- Bởi vì cái chuyện ta nghĩ không ra này, chỉ có ngươi mới nói cho ta biết được.

Cao Hành Không cũng nhảy bật dậy :

- Đúng vậy, y chính là cái vị bằng hữu xem rượu như tính mạng, sao y lại đến đây làm gì?

Trong văn phòng u nhã, bỗng nhiên bừng bừng sát khí.

Bất cứ ai làm thủ lãnh của Thập Nhị Liên Hoàn Ồ, trong một tháng nhất định không khỏi giết đi dăm ba mạng người.

Cao Hành Không âm trầm lãnh đạm tàn bạo cũng là một nhân vật lợi hại nổi danh trong giang hồ.

Chỉ cần bọn họ bắt đầu động thủ, lập tức sẽ có sát cơ.

Bọn họ một trước một sau, hoàn toàn phong kín đường thoái lui của Lục Tiểu Phụng, dù Lục Tiểu Phụng có mọc ra mười cặp cánh cũng khó mà bay ra khỏi cái nóc ngôi nhà đó.

Chỉ bất quá, trên đời này nếu có người nào trốn ra khỏi được căn phòng đó, người đó nhất định phải là Lục Tiểu Phụng.

Chàng bỗng cười lớn lên :

- Hình như ta đã thua rồi.

Ưng Nhãn Lão Thất lạnh lùng nói :

- Ngươi thua chắc rồi.

Lục Tiểu Phụng nói :

- Bình sinh, ta đánh cuộc với người ta không dưới tám trăm lần, lần này thua là thê thảm nhất.

Ưng Nhãn Lão Thất hỏi :

- Đánh cuộc? Đánh cuộc chuyện gì?

Lục Tiểu Phụng nói :

- Có người đánh cuộc với ta, chỉ cần ta ở được trong phòng này một tuần trà thôi, còn chưa bị ai phát giác ra, y sẽ thua ta một chầu rượu. Nếu không, từ đây về sau y sẽ gọi ta là hỗn đản.

Ưng Nhãn Lão Thất cười lạt.

Lão không tin được chuyện đó, nhưng vẫn còn nhịn không được, phải hỏi :

- Người đánh cuộc với ngươi là ai?

Lục Tiểu Phụng nói :

- Chính y cũng là một tên hỗn đản, không những vậy còn là một tên đặc biệt đại hỗn đản.

Ưng Nhãn Lão Thất hỏi :

- Ai?

Lục Tiểu Phụng nói :

- Lục Tiểu Phụng.

Câu nói ấy vừa thốt ra, mọi người đều không nhịn nổi, biến sắc mặt :

- Y còn chưa chết sao?

Lục Tiểu Phụng nói :

- Người chết làm sao đánh cuộc được?

Ưng Nhãn Lão Thất hỏi :

- Y đang ở đâu?

Lục Tiểu Phụng ngẩng đầu lên, hướng về mé cửa sổ đối diện vẫy vẫy tay, nói :

- Ngươi còn không vào đây nữa sao?

Dĩ nhiên mọi người đều nhịn không nổi, nhìn về hướng đó, còn chính chàng thì đã thừa cơ chuồn về hướng bên kia.

Hai bên song cửa đều đang mở, chàng chui lẹ qua như mũi tên, một chân đã đặt lên mái ngói.

Mái ngói ngói đổ sầm xuống, chàng đã lấy sức tung ra ngoài năm trượng.

Phía sau có người đang hò hét, mỗi người ai ai cũng có khinh công cao cường, tuy mái ngói đổ xuống có làm chậm bọn họ đi một chút, nhưng bọn họ vẫn sẽ truy được tới nơi bây giờ. Lục Tiểu Phụng không dám cả quay đầu lại nhìn.

Kiến trúc của tòa đạo quan cổ lão, cao lớn mà rộng rãi, tuy rất có nhiều chỗ ẩn núp nhưng chàng không dám mạo hiểm.

Hôm nay đã là ngày mười ba, những người nên đến đều toàn bộ đã đến. Người đến đều toàn là cao thủ.

Bất cứ chàng núp vào nơi nào, đều rất có thể bị người ta tìm ra. Bất cứ ai tìm ra, đều khó mà thoát khỏi họ cho nổi.

Dĩ nhiên chàng cũng không thể chạy xuống núi. Chuyện của hôm nay, chàng không thể bỏ qua, cũng không muốn bỏ qua.

Năm ba cái nhấp nhô lặn hụp, đối diện đã có người đứng trên mái ngói, phía sau dĩ nhiên là có người đuổi theo.

Tiếp theo đó, bên phải bên trái đều có bóng người, bốn bề trước sau trái phải bao vây lại, chàng cơ hồ không còn đường tẩu thoát.

Chàng chỉ còn nước nhảy xuống đất chạy.

Phía dưới hình như còn có nhiều người hơn, bốn phương tám hướng đều dồn dập những bước chân.

Chàng chuyển qua hai ba góc nhà, bỗng phát hiện trước mặt có người đang lạnh lùng nhìn mình, cái mặt ngựa không có tí biểu tình gì, chính là sư đệ của Bành Trường Tịnh, phó tổng quản khu nhà bếp, Trường Thanh.

Lục Tiểu Phụng giật nảy mình lên, gượng cười một tiếng :

- Mạnh khỏe không?

Trường Thanh lạnh lùng nói :

- Ta không khỏe, ngươi lại càng không khỏe, ta chỉ cần la lên một tiếng, bao nhiêu đó người đều xông lại đây, dù ngươi có đánh ngã ta cũng không có ích lợi gì.

Lục Tiểu Phụng cười khổ hỏi :

- Ngươi muốn thế nào?

Trường Thanh nói :

- Ta chỉ cho ngươi hiểu rõ một chuyện đó.

Lục Tiểu Phụng nói :

- Ta đã hiểu rõ lắm rồi.

Trường Thanh nói :

- Nếu vậy ngươi nên để ta bắt ngươi bó lại, sau này cũng có chuyện tốt cho ngươi.

Lục Tiểu Phụng thở ra nói :

- Thôi được, trước sau gì ta cũng trốn không khỏi, chi bằng giao tình với ngươi một lần này xem sao.

Trường Thanh sáng mắt lên, bước lại như một mũi tên.

Lục Tiểu Phụng nói :

- Ngươi hạ thủ nhẹ nhẹ tay một chút được không?

Trường Thanh nói :

- Được.

Tiếng “được” vừa thốt ra khỏi miệng, đã có thứ gì bay vào miệng y, y vung quyền đánh ra, huyệt đạo dưới nách đã bị điểm cứng.

Lục Tiểu Phụng đà Chuyển qua góc tường phía trước, y chỉ còn nước mở mắt trừng trừng nhìn.

Nhưng y biết, Lục Tiểu Phụng vẫn không trốn thoát nổi, bởi vì tiếp tục chuyển tới phía trước chính là đại điện.

Chưởng môn đương kim của phái Võ Đang đang ở trong đại điện.

Trước đại điện là một cái sân thật rộng, không ai có cách gì ẩn núp ở đó được, trong đại điện ánh sáng yếu ớt, nhang khói mịt mù, chuyện tranh giành phiền nhiễu của thế gian đều đã bị ngăn cách ngoài ngưỡng cửa.

Lục Tiểu Phụng cứ xông thẳng vào trong.

Hiển nhiên chàng đã chuẩn bị náp vào trong này.

Chàng biết tâm lý con người có một điểm mù, núp vào chỗ sáng sủa nhất, ngược lại càng không dễ bị tìm ra.

Hiện tại kinh quả buổi sáng đã xong, trong đại điện dù có người cũng phải bị tiếng hô hoán lúc nãy làm kinh động chạy ra.

Chàng thật không ngờ trong điện vẫn còn có người.

Một đạo nhân đứng thẳng như cây ngọc, yên lặng trước thần án, cũng không biết vì nhân loại cầu xin chút bình an hay đang tĩnh tư hối lỗi chuyện quá khứ của mình.

Trên thần án trước mặt y có để một thanh kiếm.

Thanh Thất Tinh bảo kiếm tượng trưng cho tôn vinh và quyền lực.

Người này chính là Thạch Nhạn.

Lục Tiểu Phụng càng kinh hãi, mũi chân chạm vào mặt đất, người chàng lập tức nhấc lên.

Cái rường ngang của đại điện cách mặt đất mười trượng. Không ai có thể nhảy lên cao mười trượng.

Thân hình chàng vừa bốc lên, mũi chân trái lại đạp lên bàn chân phải, thi triển môn khinh công tuyệt đỉnh đã thất truyền trong võ lâm từ lâu là Thế Vân Tung.

Chàng lên được rường ngay.

Thạch Nhạn vẫn còn yên lặng đứng đó, phảng phất hồn đã đi đâu phương xa.

Lục Tiểu Phụng vừa thở phào một hơi, Vương Thập Đại, Cao Hành Không, Ưng Nhãn Lão Thất, Ba Sơn Tiểu Cố đều đã xông vào bên trong.

- Vừa rồi có ai vào trong này không?

Thạch Nhạn chầm chậm quay người lại nói :

- Có.

Chữ “có” vừa lọt vào tai Lục Tiểu Phụng, cơ hồ như tội phạm vừa nghe bản án xử tội tử hình.

- Người ở đâu?

- Chính là tôi đây.

Thạch Nhạn mỉm cười :

- Tôi chính vừa mới bước vào đây.

Người đều đã đi hết, ngay cả Thạch Nhạn cũng đã đi rồi.

Nếu Chưởng môn phái Võ Đang nói nơi đây không có ai đến, thì dù có người nào thấy Lục Tiểu Phụng đang ở nơi này cũng nhất định sẽ cho là mình lầm lẫn.

Có rất nhiều người đều cho rằng lời nói của Chưởng môn phái Võ Đang thậm chí còn dễ tin hơn là cặp mắt của chính mình.

Thạch Nhạn đĩ nhiên không thể nào là kẻ nói dối, nhưng lấy tai mắt của lão như vậy, không lẽ lão thật tình không biết có người đã vào trong điện sao?

Lục Tiểu Phụng bỗng nhớ lại chuyện nhi đồng du hí của con nít :

... Một đứa bé núy sau lưng cái ghế của ông chú, còn đứa kia đến tìm, ông chú cứ nói :

- Nơi này không có người.

Thạch Nhạn không phải là chú của chàng, tại sao ông ta muốn giấu giùm cho chàng?

Lục Tiểu Phụng không nghĩ thêm.

Trên rường nhà bụi bặm tích tụ dày đặc, chàng cứ nằm duỗi người ra, hy vọng ngủ được một giấc.

Hiện tại chàng không còn có thể ra mặt gì được nữa, chỉ còn nước chờ ở đây, chờ đế lúc đèn tắt.

Chờ đến khoảnh khắc đó, chàng ở trên rường nhà này vẫn có thể xuất thủ được như thường.

Vì vậy chàng mới chọn nơi này làm chỗ núp, chỗ này ít nhất cũng còn không có mùi chua lè thối tha của măng khô.

Chỉ tiếc là chàng ngủ không được.

Chàng sợ té xuống đất.

Không những sợ mình rớt xuống, còn sợ bụi bặm trên rường nhà rớt xuống, chàng không dám cả động đậy thân hình.

Đợi đến lúc chàng nghĩ đến chuyện đói bụng, chàng bèn bắt đầu hối hận, chàng hối hận sao lúc nãy mình không thật thật thà thà nằm trong căn phòng đó? Mùi vị chua lè đó thật ra cũng không đến nỗi như chàng đã tưởng tượng.

Bấy giờ trong đại điện đã có rất nhiều người vào, quét dọn điện đường, an bày chỗ ngồi, còn có người đang hỏi :

- Ai lo chuyện dầu trong đèn vậy?

- Đệ tử Trường Cẩn.

- Dầu đã đổ vào đầy chưa?

- Đổ đầy vào rồi, sáng sớm nay, đệ tử đã kiểm tra qua hết một lượt rồi.

Người hỏi hiển nhiên đã rất mãn ý. Trường Cẩn làm việc trước giờ chắc là cẩn thận lắm.

Kỳ quái là đệ tử Võ Đang tại sao lại bị Lão Đao Bả Tử mua chuộc được? Lão ta đối với hoàn cảnh phái Võ Đang tại sao lại rõ ràng như vậy?

Lục Tiểu Phụng cũng chẳng buồn nghĩ thêm.

Gần đây hình như chàng rất ít khi muốn động tới đầu não để nghĩ đến chuyện gì.

Người quét dọn cũng đã đi mất, chỉ còn vài người đang ở trong điện làm chừng lo liệu.

Rồi một hồi lâu nữa, Lục Tiểu Phụng bèn nghe bọn họ đang rỉ tai thì thầm, nghị luận chuyện gian tế giả làm đạo nhân đầu bếp lúc nãy.

- Thật tôi nghĩ không ra, nơi đây có giấy thứ gì bí mật đâu? Tại sao lại có gian tế vào đây?

- Không chừng hắn tính vào ăn trộm đồ gì đó.

- Ăn trộm mấy đứa đạo sĩ nghèo kiết như bọn mình?

- Đừng quên hai hôm nay đều có quý khách lên núi viếng thăm.

- Không chừng hắn chẳng phải là thứ trộm vặt, cũng không phải là gian tế.

- Là gì bây giờ?

- Là thích khách! Đến ám sát các vị quý khách.

- Hiện tại mình còn chưa tóm được hắn sao?

- Còn chưa được.

- Tôi nghĩ chắc hắn đã xuống núi rồi, hắn chẳng phải là kẻ ngốc, làm sao còn ở lại trên núi này đợi chết?

- Khốn khổ cho Trường Tịnh, nghe nói tên đó là do y đưa lên núi, hiện tại tổng thủ lãnh của Thập Nhị Liên Hoàn Ồ đang đích thân thẩm vấn khẩu cung của y.

Nghe nói Ưng Nhãn Lão Thất có môn Phân Thân Thác Cốt thủ. Dưới tay lão, ngay cả người chết cũng không cách nào không mở miệng.

Trường Tịnh có khai bí mật ra hay không?

Y biết được nhiều ít bí mật?

Lục Tiểu Phụng đang bắt đầu lo lắng. Chàng bỗng nghe có tiếng chân vang lên, hai người đang thở hổn hển bước vào, nói ra một tin tức thật kinh người :

- Bành Trường Tịnh chết rồi!

- Tại sao mà chết?

- Nhị sư thúc các vị đang hỏi khẩu cung của y, bên ngoài bỗng bay vào một cây trúc sào cắm y dính vào ghế chết tươi ngay tại đó.

- Có bắt được hung thủ không?

- Không, thái sư tổ đã dẫn nhị sư thúc các vị đuổi theo rồi.

Lục Tiểu Phụng thở ra, chàng không bị bất ngờ bởi chuyện đó. Giết người bịt miệng, đấy vốn là tác phong của bọn họ.

Chẳng qua, dùng một cây trúc sào mà đâm chết tươi một người dính vào trong ghế, ít có ai làm được, ngay cả Biểu Ca và Quản Gia Bà cũng nhất định không có được công lực thâm hậu như thế.

Trừ chàng ra, còn ai đã tiềm nhập vào Võ Đang?

Anh em Vô Hổ và Thạch Hạc nhất định không dám lên núi sớm như vậy, không lẽ Lão Đao Bả Tử đã đến rồi sao?

Lão lấy thân phận gì để che giấu cho mình? Không lẽ lão cũng giả trang thành đạo sĩ nhà bếp?

Phía dưới lại có người đang hỏi :

- Trường Tịnh chết rồi, có liên hệ gì đến bọn tôi? Sao anh lại hộc tốc lại đây báo tin?

- Không có liên hệ gì đến anh, nhưng có liên hệ đến Trường Cẩn sư huynh...

- Tôi hiểu rồi.

Lại có người khác ngắt lời y :

- Trường Tịnh chết rồi, Trường Thanh cũng bị phạt, Trường Cẩn sư huynh dĩ nhiên sẽ thành tổng quản của chúng ta, anh đến đây báo tin vui?

Xem ra bọn đạo nhân nấu bếp này lục căn cũng chẳng thanh tịnh gì, cũng tranh quyền đoạt lợi như ai.

Trong lòng Lục Tiểu Phụng đang than thở, bỗng nghe một loạt tiếng động lanh lảnh chói tai thật kỳ dị từ phía ngoài dồn vào.

Ngay cả chàng cũng không nghĩ ra đó là thứ tiếng động gì, chỉ nghe lỗ tai bị chói lên thật là khó chịu.

Chính ngay khoảnh khắc đó, trong đại điện bỗng nghe có tiếng hô thảm thiết liên tiếp ngắn gọn. Có người nói :

- Ngươi...

Một tiếng chưa thốt xong đã bị ngắt ngang giữa chừng.

Lục Tiểu Phụng nhịn không nổi, len lén thò đầu ra nhìn một cái, chỉ nhìn có bao nhiêu đó, tay chân chàng đã lạnh băng.

Trong đại điện vốn có chín người trong đó, chín người đang sống sờ sờ ra. Chỉ trong một khoảnh khắc, chín người ấy đều đã chết.

Cổ họng của chín người đều bị cắt đứt đoạn, xem ra chắc chắn đều bị chết dưới một lưỡi kiếm bén.

Một kiếm đã đủ trí mạng!

Đệ tử phái Võ Đang ít nhiều cũng đã có căn cơ, nhưng chỉ trong thoáng chốc đã bị người giết sạch.

Tiếng động lanh lảnh kỳ dị lúc nãy chính là tiếng kiếm xé gió.

Kiếm nhanh làm sao!

Kiếm độc làm sao!

Chính cả Tây Môn Xuy Tuyết tung hoành thiên hạ, vị tất đã hơn được thế.

Hung thủ là ai?

Tại sao y lại đi giết những đạo nhân đầu bếp không đáng coi trọng như vậy?

- Có phải vì Trường Cẩn?

Lục Tiểu Phụng bỗng hiểu ra.

Y tính đúng là Trường Tịnh chết rồi, người khác nhất định sẽ đi tìm Trường Cẩn hỏi, vì vậy lập tức rượt tới giết trước, hung thủ giết Trường Tịnh dĩ nhiên chính là y.

Người này có thể đi qua đi lại trong vùng cấm địa của Võ Đang, tùy ý giết người, rốt cuộc thân phận của y là ai?

- Là ngươi...

Trường Cẩn trước khi chết còn nói ra được hai chữ, hiển nhiên y nhận ra được người này, nhưng lại không ngờ được người này lại là một hung thủ giết người.

Lục Tiểu Phụng lại nhịn không nổi, bắt đầu hối hận lúc nãy nghe tiếng động vang lên, chàng phải nên thò đầu ra nhìn một chút mới phải.

Không chừng đó chính là cơ hội duy nhất chàng có thể thấy được mặt thật của y.

Cơ hội đã mất, chỉ e không bao giờ có lại lần nữa.

Người chết không biết mở miệng.

Vì vậy kế hoạch nhất định vẫn còn tiếp tục tiến hành như thường.

Vì vậy, Lục Tiểu Phụng chỉ còn nước đợi, đợi trời tối, đợi đèn đốt lên, đợi đèn tắt.

Mùi vị chờ đợi thật tình không dễ chịu tí nào.