U Linh Tửu Điếm

Chương 10: Làm mai 2




Editor: Hiên

Beta: Tsuki 813

Dea càng lúc càng tiến tới.

Gin và Thạch Phi Hiệp dàn quân nghênh địch sẵn sàng.

Bóng ba người chậm rãi giao nhau, lại chậm rãi tách xa.

Thạch Phi Hiệp lấy lại bình tĩnh, quay đầu thấy Gin cũng đang thở phào nhẹ nhõm, “Ngươi và Dea…”

“Sao?” Gin quay đầu, mặt đầy cảnh giác.

Thạch Phi Hiệp cười xấu xa, “Các ngươi là tình nhân cũ?”

Gin khiếp sợ, “Làm sao ngươi biết?”



Thạch Phi Hiệp ngẩn người: “Ta chỉ là thuận miệng nói thôi”.

Gin xách cổ áo hắn, nhảy từ lầu hai xuống.

Đã từng trải có kinh nghiệm, lần này Thạch Phi Hiệp thích ứng rất tốt. Hắn vừa rơi xuống đất, đã thoải mái sửa lại cổ áo, rồi xoay người đi.

“Này, ngươi đi đâu đấy?” Gin căng thẳng nhăn nhó chạy tới trước mặt hắn.

Thạch Phi Hiệp khoa trương há to miệng, cao giọng hát: “Đi… ị…”



Gin vô thức bịt mũi: “Ngươi đồ con người tởm lợm, sao có thể làm chuyện tởm như thế!”

Thạch Phi Hiệp nổi giận: “Ta đây đi thải ra, đâu phải ăn vào? Tởm cái đ*ch gì.”

Gin khinh bỉ trừng mắt với hắn, “Ngươi làm sao có thể treo cái loại ngôn ngữ đó ngoài miệng cả ngày như vậy?”

“Ta mới treo có hai giây. Hơn nữa,” Thạch Phi Hiệp dừng lại một chút, giọng có pha chút tức giận, “cũng chỉ tại ngươi túm cổ áo kéo ta nhảy xuống, khiến ta bị chấn động, ruột xóc lên, nếu không ta làm sao đột nhiên lại muốn đi WC chứ?”

Gin do dự nhìn hắn, như là đang suy nghĩ trong đó có mấy phần thật giả.

Thạch Phi Hiệp quay người lại, còn chỉa mông lên nói: “Nếu ngươi không tin, ta có thể đánh rắm cho ngươi nghe thử.”

“Nhanh đi đi!” Gin chỉ còn thiếu nước đá cho hắn một cái, tiễn hắn một đoạn đường.

Thạch Phi Hiệp nhón chân đi, nhanh nhanh di về phòng. Không còn cách nào khác, cất bước chạy quá mạnh không chừng thứ trữ trong bụng sẽ hóa điên đòi xuống.

Đi WC là chuyện gấp.

Điều này đã được vô số nhân vật thừa nhận, chỉnh lý thuyết “Ba tật xấu của con người” của Khổng Tử: kiêu ngạo, rụt rè và ngu muội, thành “Ba việc gấp”—- Gấp đánh rắm, Gấp tiểu tiện, và Gấp đại tiện. Từ đó có thể thấy được, nhân loại với cái nhu cầu giải quyết này coi trọng cỡ nào.

Thạch Phi Hiệp mặc quần, rửa tay, cảm thấy hài lòng mỹ mãn đi ra.

Gin ngồi khoanh chân trên giường hắn.

“Sao ngươi lại ở đây?” Thạch Phi Hiệp lấy làm kinh hãi.

Gin nói: “Ngươi lúc nửa đêm tỉnh ngủ, bình tĩnh hơn giờ nhiều.”

Thạch Phi Hiệp ‘ngơ ngác’: “Là sao?”

Thật cẩn thận quá.

Gin tận đáy lòng thầm lên tiếng. Có điều giờ không phải lúc lôi lại chuyện cũ ra, hắn có việc quan trọng hơn. “Bỏ đi, chúng ta lo chuyện trước mắt đã.”

Thạch Phi Hiệp ngớ ra: “Giữa ta và ngươi có cái gì gọi là chuyện trước mắt với sau này chứ?”

“Nếu ngươi không giải quyết vấn đề trước mắt, ngươi sẽ không bao giờ có cái gọi là sau này.” Gin sầm mặt nhe răng ra.

Thạch Phi Hiệp nhảy dựng lên, ôm lấy tủ áo lẩy bẩy: “Đáng sợ quá! Đáng sợ quá! Người ta sợ muốn chết…” (Tsu: Đột nhiên có ý muốn chuyển Isfel anh thành cái tủ quá =)))



Gin gầm lên: “Thôi diễn trò đi, nói chuyện tử tế cho ta!”

Thạch Phi Hiệp buông tủ áo, đứng thẳng lại, ho khẽ một tiếng: “Tại mỗi lần ngươi nhe răng cơ mặt biểu cảm của ta đều rất nhàm chán, thứ lỗi cho cái chức năng tự động co rút của nó quá.”

Gin nói: “Ngươi có nghĩ đầu ngươi cũng có chức năng này không?”

Thạch Phi Hiệp hỏi lại: “Có thể sử dụng bao nhiêu lần?”

Gin lạnh lùng: “Một lần. Dùng xong báo hỏng.”

“Bỏ đi. Chúng ta nên bảo vệ môi trường.”

Gin cắn ngón tay cân nhắc, “Ta vừa nói cái gì?”

Thạch Phi Hiệp vội vàng nhắc nhở: “Chức năng co duỗi của đầu.”

“Không, trước đó cơ…” Hắn dường như nhớ tới cái gì, đầu chậm rãi ngẩng lên, bắn ánh mắt lạnh teo vào Thạch Phi Hiệp.

Thạch Phi Hiệp nói: “Ta là con người duy nhất trên Con thuyền Noah.”

“Ừ.”

“Thế nên ta rất quan trọng, ta không thể chết được.”

Gin nhướn mày: “Đấy là còn phải xem ngươi có phối hợp không đã.”



Thạch Phi Hiệp thở dài: “Ngươi và Dea là tình nhân cũ, Hughes không thể nào không biết chứ?”

Giá băng trong mắt Gin lập tức hóa thành hai làn thu thủy, đáng thương long lanh nhìn hắn.

Thạch Phi Hiệp run lên da gà thi nhau phấn đấu dựng đứng, “Lẽ nào ngươi, ngươi bắt cá hai tay?” Nếu là thế, hắn nhất định phải nói cho Hughes. Tuyệt đối không thể để con dê già khoác da quỷ hút máu này huênh hoang đắc ý.

Gin từ trên giường đứng bật dậy, khinh khi cao giọng với cái đầu phía dưới: “Là huyết tộc cao quý, sao ta có thể làm loại chuyện tổn thương người mình yêu thương trân trọng như vậy?”

“Thế ngươi sợ cái gì?”

Trên mặt GIn xuất hiện hai vệt đỏ ửng rất khả nghi, “Chỉ là cao quý như ta, thi thoảng cũng sẽ thốt ra vài lời nói dối vô hại không đáng kể.”

Thạch Phi Hiệp: “Ví dụ như?”

Gin ủ rũ: “Ta nói với Hughes, trước khi ta gặp hắn, còn là trai tân.”



Thạch Phi Hiệp vả vào cái miệng đang ngoác lớn, ngăn chặn cảm giác muốn cười to.

Văng vẳng tiếng Gin xót xa cay đắng: “Nếu ngươi dám trêu chọc ta, ta sẽ cắt đứt cổ ngươi.”

“Hát!” Thạch Phi Hiệp hắt xì hơi một cái thật kêu, sau đó lấy lại vẻ nghiêm trang điềm tĩnh, “Hughes tin?”

“Chuyện giữa ta và Dea xảy ra trước khi Hughes đến. Hơn nữa cũng chỉ có ba ngày.” Gin giơ ra ba ngón tay, “Cũng chỉ có mình Isfel biết.”

Tình yêu ba ngày.

Trong đầu Thạch Phi Hiệp chợt hiện lên một đốm lửa nhỏ xinh đẹp, rồi bị đập cái “Bốp”!

Kêu thật vang.

“Thế nên,” Đôi mắt xanh thăm thẳm của Gin chăm chú dõi theo hắn, “ngươi biết tiếp theo ta muốn nói cái gì rồi chứ?”

Thạch Phi Hiệp “Uy hiếp, mua chuộc.”

“Ừ hửm.”

Thạch Phi Hiệp: “Ngươi có biết ta tên là gì không?”

“Thạch Phi Hiệp.”

“Tên này là cha ta đặt cho. Ông mê tiểu thuyết võ hiệp vô cùng, vượt cả cái gọi là hâm mộ nữa, thế nên đặt tên ta là Thạch Phi Hiệp.” Nhớ tới cha mẹ già ở nhà, Thạch Phi Hiệp chợt thấy xúc động, “Ông vẫn mong ta có thể chính trực hơn người. Giữa đường gặp chuyện bất bình thì rút đao tương trợ, vì dân trừ bạo…”

Gin ngơ ngác.

“Đáng tiếc ta phụ kỳ vọng của ông, không thi vào làm cảnh sát.”

Gin nói: “Chuyện đó và thay ta giữ bí mật thì có quan hệ gì?”



“Thực ra không có quan hệ gì.” Thạch Phi Hiệp cười bồi, “Chỉ là tự dưng muốn nói.”

“…”

Gin hừ một tiếng: “Nếu để ta biết chuyện này đã bị Hughes phát giác, ngươi sẽ…”

Thạch Phi Hiệp ngắt lời: “Tiết lộ bí mật chưa chắc đã là ta, cũng có thể là Dea.”

“Hắn chỉ ước có thể đem chuyện ngày đó nhét xuống tâm trái đất.” Nhắc đến chuyện này, Gin cảm thấy rất bị tổn thương, “Hắn nói đó là những ngày đen tối nhất đời hắn.”

Thạch Phi Hiệp chân thành chia sẻ: “Kỳ thực ta nghĩ, ngươi nên khuyên Hughes cân nhắc lại quan hệ của hai ngươi.”

Gin lườm một cái.

Xanh đến nao lòng.

Thạch Phi Hiệp vội vàng nói: “Đương nhiên, ta sẽ câm như hến, chắc chắn sẽ kín như bưng.” Dẫu sao cũng không phải chuyện gì to tát. Chỉ là quá khứ của ai đó thôi.

Gin dài giọng nói: “Phi Hiệp à.”

Thạch Phi Hiệp run lên, “Đừng gọi thân mật như thế… Ta lạnh.”

Gin phút chốc dán bên cạnh hắn, mỉm cười nói: “Ngươi nghĩ đề nghị ban nãy của ta thế nào?”

“Ta đồng ý rồi còn gì?”

“Ta không nói chuyện đó, ta đang nói chuyện ngươi và Dea kia.”



Thạch Phi Hiệp mặt lạnh tanh nhìn hắn, “Ta và Dea thì có chuyện gì? Rõ ràng là chuyện của ngươi với hắn.”

Gin đột nhiên khoác vai hắn, “Ha ha, ta ở tửu điếm lâu như vậy, đã gặp rất nhiều con người, nhưng ngươi là kẻ đặc biệt nhất.”

“Đây là khen sao?”

“Không, là trần thuật.”

“Ác, vậy mời ngươi tiếp tục.”

Gin nói: “Những con người trước đây, chỉ cần ta nhe răng ra, bọn họ đều sợ hãi  ngoan ngoãn chiều chuộng ta.”



Thạch Phi Hiệp nói: “Ngoan ngoãn chiều ngươi của ngươi là có ý gì?”

Gin nói rất đương nhiên: “Là ngoan ngoãn chiều ta, nghe mọi mệnh lệnh của ta.”

………………………………………………

1. Ở đây, Gin nhà ta hiểu theo nghĩa tách rời câu ‘nhất ứng chi toàn’一应俱全: tất cả mọi người đều phải nghe ảnh răm rắp.

2. ‘Nhất ứng câu toàn’ hiểu nghĩa toàn câu: mọi thứ, toàn bộ, lo từ a đến z, việc gì cũng làm~ 

Thế nên mới sinh ra lắm chuyện *cười man rợ*

………………………………………………….

Thạch Phi Hiệp: “A, ngoan ngoãn chiều theo của chúng ta không dùng như thế.”

Gin nói: “Các ngươi lạc hậu quá.”



Thạch Phi Hiệp nhận lỗi nói: “Lần sau sẽ tiếp thu.”

Gin nói: “Ta vừa nói cái gì nhỉ?” (Lần hai, ta thực thắc mắc anh có bị mất trí nhớ ngắn hạn ko?)

“Nogan ngoãn chiều theo.”

“Câu trước cơ.”

“Trong số những con người ngươi đã gặp, ta là người đặc biệt nhất.”

“Ừ.” Gin tủm tỉm, “Chính vì thế, ta quyết định tác thành cho ngươi và Dea.”

Nói thực đường hoàng nha. Thạch Phi Hiệp liếc hắn một cái, “Có thể lựa chọn không?”

“Không, là cưỡng chế.”

“Vậy mời ngươi lại tiếp tục.”

Gin nói: “Tin tưởng ta, cùng với Dea, ngươi chắc chắn sẽ không hối hận.”

Thạch Phi Hiệp: “Vậy làm sao hai ngươi chia tay?”

Gin xấu hổ lí nhí: “Bởi vì hắn hối hận.”



Thạch Phi Hiệp thiết tha nói: “Kỳ thực ta không phải đồng tính luyến ái.”

Gin trầm tư một lát, “Ngươi thấy Dea đẹp không?”

“Ta nghĩ đẹp là một khái niệm rất rộng và mơ hồ, còn phụ thuộc quan niệm mỗi người, thông thường nó…”

Gin ngắt lời: “Câu hỏi đúng sai, trả lời.”

Thạch Phi Hiệp vô thức gật đầu: “Đẹp.”

“Vậy là được rồi.” Gin cười xấu xa, “Con người luôn xét đoán nam nữ qua vỏ bề ngoài nông cạn. Nhưng Dea hiển nhiên đã đột phá cái giới hạn đó từ lâu. Thế nên ngươi không cần lấy đồng tính làm cớ nữa.”

Thạch Phi Hiệp: “Quỷ hút máu phân biệt nam nữ chẳng lẽ không qua bề ngoài?”

Gin đáp: “Huyết tộc vĩ đại đương nhiên không phân biệt trên vỏ bề ngoài nông cạn, chúng ta xem xét trên phương diện bề ngoài sâu sắc.”



Thạch Phi Hiệp len lén giơ ngón giữa lên.

“Kỳ thực, ” Hắn dừng một chút, “Hôm nay ta vừa nghĩ, Hughes cũng rất đẹp, so với Dea còn đẹp hơn.”



Mái tóc vàng hất lên, Gin chỉ ra cửa giận dữ hét: “Ngươi! Lập tức theo đuổi Dea cho ta! Nếu thất bại, không cho phép ngươi thải phân nữa.”

“…”

Thạch Phi Hiệp chậm chạp bò ra cửa, lầm bầm vừa đủ to: “Quả là huyết tộc cao quý nha, từ lúc nào, miệng ngươi cũng bắt đầu treo ‘phân’ rồi nhỉ?!”

“…”

***

Đi ra khỏi phòng, Thạch Phi Hiệp nhìn đồng hồ, đã đến giờ ăn.

Nhà hàng tối nay rất náo nhiệt.

Mấy người khách cũng xuống dùng cơm.

Thạch Phi Hiệp chào hỏi từng người một, đứng cách cửa tới bảy tám thước.

Mắt đảo một hồi, hắn cuối cùng chọn ngồi bên cạnh người lùn Raton.

Tuy rằng ngoài Hughes, hắn thân thiết với Asha nhất, nhưng nước bọt của Titan này hắn thực không dám khen tặng, nhất là trong lúc ăn.

Raton nhỏ giọng: “Ngươi yêu cầu Isfel tăng lương?”

Thạch Phi Hiệp kinh ngạc: “Sao ngươi biết?”

“Lúc ta đang thí nghiệm phát minh mới ống nghe Domino thì nghe được.”

Thạch Phi Hiệp nói: “Nó và bài Domino có liên quan gì không?”

“Không hề.”

“A.”

“Cái này không quan trọng, quan trọng là ngươi lại dám đòi Isfel tăng lương.”

Thạch Phi Hiệp nói: “Ta thất bại rồi.”

“Ta không quan tâm kết quả.” Raton hạ giọng, “Chỉ là Con thuyền Noah từ khi tồn tại đến giờ, chưa từng có chuyện tăng tiền lương.”

Thạch Phi Hiệp: “Vậy nên?”

“Vậy mà ngươi cư nhiên dám làm.” Raton lặp lại, “Ngươi lại dám yêu cầu Isfel tăng lương!”



Thạch Phi Hiệp đau đầu bóp trán. Giờ hắn thà ngồi cách chỗ này vài thước hứng nước bọt của Asha, ít nhất còn có thể nghiến răng mà ăn.

***

Chen ngang một chút:

—————————————————————–

Lời tác giả:

Bơ Bính chắp tay:

Hughes: Thường thường vì xấu hổ muốn chết, nên trong suốt rồi.

Gin: Tóc là màu vàng kim, thế nên gọi là Gin (Kim). Dẫu sao tên chỉ có một chữ, nhất định là quỷ hút máu.

Isfel: Vì là đọa thiên sứ, nên nghĩa là Y Tư Phi Nhĩ đó. (伊斯菲尔: Như anh tung cánh, tiện thể tên phiên âm của anh Isfel trong tiếng Trung là Y Tư Phỉ) (Tsu: *lăn lăn* *gào rú* >W<)

Asha: Titan đôn hậu. Xin tưởng tượng đến bạn Sa Ngộ Tĩnh thân yêu.

Antonio: Tuy là người duy nhất trong tên có chữ An, nhưng hắn là bạn trẻ tuyệt đối  không an toàn.

Raton: Nhớ lại đoạn trên đi, là người lùn còn lại đó. Hi vọng các bạn không vì chú thích nho nhỏ này mà bị ngắt cảm hứng O(∩_∩)O  ha ha~