U Linh Tửu Điếm

Chương 5: Sai lầm




Chú thích:

1: Trong nguyên tác, Thạch Phi Hiệp gọi tên mọi người theo tiếng đầu tên phiên âm, nhầm lẫn giữa tên và họ của những người trong tửu điếm. Lần lượt Y, Kim, Hưu, Địch, An, Lôi.

2: Có chữ xuyên(川) trên trán, ý chỉ nhăn mày, cái này ngày xưa các cụ mình cũng dùng.

3: Metatron: Mai Tháp Đặc Long, thực ra không cần phiên âm ở đây, nhưng Thạch Phi Hiệp kêu tên thằng này khó đọc, nên để.

♥♥♥

Thạch Phi Hiệp đói bụng tỉnh dậy sáu lần, mỗi lần bầu trời ngoài cửa sổ đều là màu đen.

Đến lần thứ bảy, hắn không nhịn được nữa, vọt ra ngoài cửa, quát lớn với hành lang vắng vẻ, “Mặt trời đến khi nào mới mọc a!”

“Ở đây không nhìn thấy mặt trời.”

Tiếng Isfel lạnh như băng vang lên từ sau gáy.

Thạch Phi Hiệp hoảng sợ, vội quay người: “Sao ngươi có thể đi không tiếng động thế hả?”

Ánh mắt Isfel soi vào lỗ tai hắn, “Thực ra là bởi ngươi nhiều ráy tai quá.”



Thạch Phi Hiệp giả như không nghe, “Giờ mấy giờ rồi?”

“Ba giờ chiều.”

Thạch Phi Hiệp giật mình, “Ta ngủ lâu vậy sao?”

Isfel thản nhiên: “Không lâu lắm, mới ba ngày thôi.”

“…” Thảo nào hắn càng ngủ càng đau đầu, “Chậc, hiện tại có cái gì đồ gì nấu chín ăn được không?”

“Đến nhà hàng.”

Thạch Phi Hiệp đảo tròn mắt: “Ta ba ngày không ăn gì nha, tiền thức ăn ba ngày nay  có thể đòi lại được không?” Ba ngày là hẳn ba trăm à nha.

Isfel bình thản nhìn hắn.

Thạch Phi Hiệp biết điều nói: “Hiểu hiểu, nghĩa vụ quyên góp ủng hộ, ai cũng có trách nhiệm.” Hắc điếm a hắc điếm.

Hắn trở về phòng rửa mặt xong, mở tủ áo, quả nhiên bên trong xếp một loạt đồng phục, hắn chọn lấy một bộ đồ tây đen, bên trong mặc sơ mi trắng, mặc trên người rất được.

Nhìn chính mình trong gương anh tuấn cao ráo, nhã nhặn tuấn tú, Thạch Phi Hiệp cuối cùng cũng có được cảm giác nhận được công việc mới, muốn đi thử xem cảm giác mới mẻ thế nào.

Hùng hổ hiên ngang ra khỏi cửa nhìn hành lang tửu điếm rộng thênh thang, hắn mới chợt nhớ ra, hình như mình đã quên không hỏi nhà hàng ở chỗ nào.

“Tổng giám đốc Isfel”

“Quản lý Gin”

“Quản lý Hughes”

“Chủ nhiệm Asha”

“Quản lý Dea”

“Quản lý Antonio”

“Quản lý Raton” (1)



Không ai mò ra cả. Thạch Phi Hiệp lại lần lượt réo tên từng người một.

Tửu điếm im lìm tĩnh lặng, tiếng gọi lùa qua như tiếng ác quỷ đòi mạng quanh quẩn bên tai.

Gin khoanh tay đứng giữa hành lang gấp khúc, cái trán trắng bóng có nguyên một chữ xuyên (川) (2) nằm chiễm chệ, “Không nên gọi ta thế. Gin là tên của ta, nhưng ta thuộc dòng họ cao quý Fethoo (Phiên âm: Phạm Trác) . Tên đầy đủ của ta là Gin Luis Dracula Drakulya Fethoo.”

Bàn ăn? (Phiên âm: Phạn trác)

Thật là một dòng họ ấn tượng.

Thạch Phi Hiệp hiện giờ cũng rất rất muốn tìm bàn ăn. “Có thể hỏi một chút không, nhà ăn ở đâu vậy?”

Lông mày Gin nhướng lên, cười nói: “Ngươi muốn biết đường đến nhà ăn?”

“Đúng vậy đúng vậy.”

“Vậy trước hết trả lời ta một vấn đề.”

Thạch Phi Hiệp chợt có một dự cảm không lành.

Gin cười tủm tỉm: “Ngươi có nhớ rõ chuyện ba ngày trước không?”

Thạch Phi Hiệp vòng vo, “Ba ngày trước có rất nhiều việc.”

Gin ‘tốt bụng’ nhắc nhở: “Chuyện có liên quan đến gối đầu.”

Thạch Phi Hiệp chăm chú nhìn khuôn mặt đang nở nụ cười hết sức âm hiểm của Gin, bình thản lắc đầu: “Không nhớ.”

Gin: “A? Không nhớ thực sao?”

“Ừ.” Thạch Phi Hiệp bóp bóp trán, “Có lẽ do ngủ nhiều, đầu óc hơi mụ mị.” Làm chuyện như vậy mà còn đi thừa nhận thì chỉ có thằng ngốc.

Đôi mắt xanh lam trong suốt như pha lê của Gin lóe sáng, “Thế nên ngươi không nhớ chuyện ta đã đến phòng ngươi sao?”

“A, có chuyện này sao?” Thạch Phi Hiệp kinh ngạc trợn mắt, “Để mượn kem đánh răng hả?”

……

Gin mỉm cười: “Sao ngươi lại nghĩ ta tới mượn kem đánh răng?”

“Bởi vì ta nghĩ hàm răng ngươi tiêu tốn khá nhiều kem đánh răng.”

Gin lộ ra một nụ cười rất đẹp, “Sao ngươi biết ta tốn nhiều kem đánh răng?”

“Vì ngươi là quỷ hút máu mà.” Thạch Phi Hiệp ra vẻ hiển nhiên, “Quỷ hút máu đều có hai cái răng vổ mà phải không?”

…..

Răng vổ???

Mặt cười của Gin đã có vẻ khó chịu, “Ta nhớ rất rõ ba ngày trước ngươi gọi nó là răng nanh.”

“Như nhau mà. Chung quy cũng đều là loại cần chỉnh cho thẳng lại.”

“Không giống nhau!” Dáng cười của Gin dần dần biến dạng, “Răng chính là biểu tượng của quỷ hút máu cao quý chúng ta. Ngươi lại nói cần làm thẳng?!”

Thạch Phi Hiệp lúng búng trả lời: “Ta chỉ lo hai cái răng đó lớn quá, ngươi dễ bị lở miệng.”

……

Gương mặt Gin cuối cùng cũng có thể quay về nguyên trạng, lạnh tanh nói: “Ngươi muốn đi nhà hàng phải không?”

“A, đúng vậy. Ta đi ngay.” Thạch Phi Hiệp dùng tốc độ đi bộ nhanh nhất có thể, cấp tốc theo sát Gin.

Nhà hàng là hình tam giác đều.

Cửa vào đối diện với mũi bàn nhọn như sừng trâu.

Antonio mặc đồ đầu bếp trắng xóa, trên đầu còn có một cái mũ vải thật cao, buồn chán nằm rạp trên bàn gỗ, thấy hắn đến, lập tức đứng lên nói: “Ngươi muốn ăn gì?”

Thạch Phi Hiệp cương quyết nói: “Ăn chín.”

Khi Antonio dẫn hắn vào nhà ăn, để hắn tùy chọn, hắn mới biết giá trị ba nghìn đồng đi nơi nào.

Xa xỉ nha…

Hắn nhìn bàn ăn có thể so với ngự yến cung đình, nước bọt đổ ào ào như lũ.

So với những thứ trước mắt, đồ ăn trước đây có thể so với thức ăn cho lợn luôn!

“Ngần này, ta đều ăn được sao?” Hắn muốn khẳng định một chút.

Antonio: “Ừ, điểm tâm chiều thì như vậy. Ai bảo người giờ mới đến.”

……

Thạch Phi Hiệp sụt sùi đi đến.

Đến khi Thạch Phi Hiệp ăn no uống say, mới chú ý nhân viên tửu điếm đã tề tụ đông đủ.

Isfel đứng ở đầu góc sừng trâu, nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe tiếng bước chân mọi người, chậm rãi xoay người, “Bắt đầu họp.”

“Cạch!” Thạch Phi Hiệp nhìn ánh mắt Isfel phóng tới, xấu hổ vỗ ngực, “Ta biết, được rồi.”

Isfel nói: “Dea, ngươi nói đi.”

Mái tóc tươi đẹp rực hồng như bình minh của Dea được buộc vổng cao sau đầu, nhìn thật tinh khiết. “Ta nhận được lịch hẹn, của tộc Titan. Bọn họ sáu giờ ngày mai sẽ đến. Bọn họ có giấy thông hành cấp đỏ.”

Isfel giải thích ngay: “Giấy thông hành có ba loại. Cấp đỏ là công tác. Cấp xanh là mục đích cá nhân. Cấp đen là chạy trốn.”

Thạch Phi Hiệp nghi hoặc hỏi: “Chạy trốn cũng có giấy thông hành?”

Isfel đáp: “Đúng. Nó do có nguyên nhân đặc biệt nên đại biểu các giới tại giới khác muốn phát hành.”

……

Tiên tiến thật nha.

Không chỉ có hộ chiếu, còn có đại sứ quán nữa.

Thạch Phi Hiệp cuối cũng cũng có thể sử dụng kiến thức chuyên môn của mình với công việc lần này rồi.

Isfel nói: “Ngươi phụ trách tiếp đãi.”

Thạch Phi Hiệp: “Được, vậy phân phòng thế nào?” Tửu điếm không có hệ thống máy tính làm việc, chắc là dùng bản ghi chép tay.

Isfel đáp: “Thế nào cũng được.”

……

Hội nghị kết thúc liền ngay đó.

Hughes nhìn Thạch Phi Hiệp đã hóa đá, mỉm cười nói: “Số tầng của con thuyền Noah là vô hạn, thế nên số phòng cũng là vô hạn. Ngươi không cần lo thiếu phòng.”

Đây không phải điều hắn lo lắng, điều hắn lo lắng là cho ai vào ở kia. “Vậy chí ít cũng phải cho ta biết các vị khách đã đăng ký đang ở đâu chứ?” Nhỡ hắn dẫn đám người khổng lồ kia vào phòng một quý cô đang tắm thì xấu hổ rồi. Đương nhiên, nếu quý cô đó là người vô hình thì tốt hơn một tẹo.

Hughes nói: “Hiện giờ chỉ có duy nhất một vị khách. Nhưng ngươi không cần lo đến hắn, vì ngươi nhất định sẽ không đến gian phòng của hắn.”

Thạch Phi Hiệp tò mò hỏi: “Vì sao?”

“Vì phòng của hắn ở tại vô hạn tiếp xúc với vị trí của Thần.”

……

Thạch Phi Hiệp chợt nhớ lại lời nói lúc trước của Isfel tưởng tượng ra một cụ già râu tóc bạc phơ. Chẳng lẽ gian phòng của hắn vẫn còn dưới vị khách kia nhiều sao?

Hắn không hiểu nổi rồi.

Hughes dường như thấy được sự bối rối của hắn, cười nói tiếp: “Hắn tên Metatron(3)”

Thạch Phi Hiệp quyết định liệt hắn vào danh sách VIP

Vì đọc tên hắn cũng đã vất vả rồi.

***

Dù sao đây cũng là công việc đầu tiên của hắn, nên Thạch Phi Hiệp vô cùng cẩn trọng ra sớm nửa tiếng đứng ở tiền sảnh chờ.

Bốn bề mênh mông bát ngát một màu đen.

Con thuyền Noah là ngọn đèn duy nhất.

Hắn ngẩng đầu nhìn phía có vẻ là bầu trời, tưởng tượng đám khách sẽ rơi xuống thế nào.

Một giờ sau.

Hình như cổ hắn mỏi rồi.

Trên trời cả một tảng đá trứ danh cũng không có.

Nhìn đồng hồ, sáu giờ rưỡi.

Hắn buồn chán cúi đầu. Nếu có điện thoại thì tốt rồi, ít nhất cũng có thể xác định người ta đang ở đâu.

Nhưng hắn làm gì có. Hắn chỉ có một cái cục trông giống ruby, gọi là bộ đàm, nhưng chỉ có thể nhận điện gọi đến mà thôi.

Hắn gẩy qua gẩy lại trong lòng bàn tay.

Hay dở gì cái của này cũng giá mười lăm vạn.

“Mau giúp với…”

Đằng trước vang đến tiếng rên rỉ.

Thạch Phi Hiệp sửng sốt, quay trái quay phải.

“Nhanh, nhanh, nhanh, giúp ta với.”

Thạch Phi Hiệp lần này khẳng định âm thanh là từ phía trước truyền đến.

Hắn cẩn thận lò dò rê tới, lê hết tiền sảnh, mới thấy một bàn tay cỡ cực đại đang bám lấy rìa tiền sảnh, hơn nửa người treo lơ lửng giữa không trung.

“A. Ngài là ai?” Thạch Phi Hiệp hỏi.

“Ta là… titan. Ta có đặt trước.” Hắn vừa nói vừa thở hổn hển, móc từ trong túi ra một quyển sổ nhỏ màu vàng, “Giấy thông hành của ta đây.”

Thạch Phi Hiệp nhận lấy, mở ra.

Một màu đỏ tươi.

……

Đây là giấy thông hành cấp đỏ trong truyền thuyết sao?

Ngay cả một vạch dấu cũng không có.

Thạch Phi Hiệp khinh thường nhếch mép.

“Này, ngươi có thể để ta vào trước được không.” Người kia mặt trắng bệch, đầu đầy mồ hôi hỏi.

Thạch Phi Hiệp nhìn xuống thân hình đối lập của người kia một lượt. “Chậc, để ta gọi trưởng bộ phận bảo an đến kéo ngươi lên.”

Mẹ vẫn nói, việc tốt nên làm, nhưng nhất định phải xem xét khả năng của mình trước khi làm. Không nên để bản thân bị liên lụy rồi chết chìm với người ta.

Người kia nói: “Không kịp mất. Ngươi là người của con thuyền Noah, chỉ cần kéo nhẹ là ta có thể vào được.”

“A? Vậy sao? Ngươi đừng gạt ta nha.” Thạch Phi Hiệp nửa tin nửa ngờ thử cầm lấy tay hắn, kéo nhẹ một cái. Người nọ thế mà lại nhẹ nhàng bay lên, lọt vào tiền sảnh.

Mặc dù trong lòng Thạch Phi Hiệp vô cùng khiếp sợ, nhưng bên ngoài vẫn ra vẻ không sao cả, xoay người nói: “Hoan nghênh quý khách đến với Con thuyền Noah, ta là quản lý tiền sảnh mới nhận chức, Thạch Phi Hiệp. Rất hân hạnh được phục vụ ngài. Hiện tại, ta sẽ đưa ngài về phòng, xin mời theo ta.”

Hắn giơ chân lên, nhưng nửa bước cũng không đi được.

Bởi vì người kia đã xách cổ áo hắn lên lủng la lủng lẳng giữa không trung.

Thạch Phi Hiệp hai chân ra sức vùng vẫy, đến mức muốn nghẹn cả thở. Hắn gắng lấy tay níu níu lại, để đầu nhoi ra, có thể hô hấp một chút.

Thế nên nụ cười đắc ý đáng sợ của người kia lập tức lộ ra trước mắt.

Trong đầu hắn hàng loạt suy nghĩ vun vút chạy như đèn kéo quân, cuối cùng tụ lại thành một tiếng rống, “Ai cứu mạng a!”