U Minh Trinh Thám

Chương 22: A Trạch lạnh lùng




Ngồi bên trong xe bảy chỗ, Diệp Tiểu Manh có chút cảm thán lòng người dễ thay đổi, chỉ qua một tháng thời gian ngắn ngủi, mọi người đã đem chuyện Trình Tú mất tích ném ra sau đầu, cuộc sống vẫn tiếp tục trôi đi, phảng phất như người kia chưa từng tồn tại. Đã gần tới tốt nghiệp, mấy bạn học trong lớp đề nghị trước khi tốt nghiệp họp mặt ra ngoài đi chơi một chuyến, xem như lưu lại chút kỷ niệm. Cho nên mới dự định cuối tuần cùng nhau đi tới làng du lịch tham quan. Thật ra Diệp Tiểu Manh chỉ thuộc về dự bị, nếu không phải trưởng lớp Thái Nhã Ngôn kiên trì đòi kéo nàng đi theo, chắc chắn sẽ không có người muốn mời nàng tham gia, bởi vì những người có thể được xem là bạn của nàng thật sự ít đến mức đáng thương. Diệp Tiểu Manh vừa mới đi tới, trưởng lớp liền đưa một cô gái tuổi tác tương đương kín đáo nhét cho nàng, lúc này nàng mới hiểu được thì ra mình đang sắm vai một bảo mẫu.

- Tiểu Manh, tôi giới thiệu với cô một chút, đây là em họ của tôi, không thích nói chuyện tình yêu nam nữ, chỉ thích ở nhà đọc sách, cô gọi nàng là a Trạch là được rồi.

Trưởng lớp chỉ vào cô gái còn cao hơn Diệp Tiểu Manh một đầu giới thiệu.

- Em họ của tôi thường xuyên nói ra chút ít chuyện kỳ quái, cô cũng biết, chính là những chuyện mà cô hay nói là không sạch sẽ, tôi nghĩ hai người sẽ có tiếng nói chung.

Trưởng lớp lặng lẽ dặn dò Diệp Tiểu Manh.

- Giúp tôi chiếu cố tốt cho nàng, bác của tôi cứ muốn tôi mang nàng đi cùng, bà nói sợ nàng ở nhà không ai nói chuyện sẽ không tốt. Nhớ đó, toàn bộ dựa vào cô, trở về tôi mời cô ăn Pizza Hut.

Trưởng lớp thật thân mật vỗ vai Diệp Tiểu Manh, liền xoay người chạy đi vui đùa với những bạn học khác.

Diệp Tiểu Manh đánh giá cô gái nhìn qua có chút lạnh lùng, vóc người cao gầy hợp với chiếc quần jean rất bắt mắt, chẳng qua trên vẻ mặt mang theo thái độ như cự tuyệt người ngoài ngàn dặm khiến cho người ta có cảm giác rất khó đến gần.

- Quả nhiên động cơ không đơn thuần a.

Trong lòng Diệp Tiểu Manh thở dài một hơi:

- Chào cô, tôi tên là Diệp Tiểu Manh. Rất hân hạnh được biết cô.

Diệp Tiểu Manh mỉm cười vươn tay.

Cô gái được gọi là a Trạch chỉ lạnh lùng nhìn nàng, tránh né bàn tay Diệp Tiểu Manh, tự mình chui vào hàng ghế cuối cùng trên xe.

Những nam nữ sinh ngồi phía trước không ngừng cười cười nói nói, Diệp Tiểu Manh cùng a Trạch tựa hồ đều bị quên lãng, lẳng lặng ngồi ở ghế sau.

- Cô đang đi học ở đâu?

Diệp Tiểu Manh muốn tìm chút đề tài hàn huyên, hai người lẳng lặng ngồi lại không nói lời nào cảm thấy có chút lúng túng.

- Trường học.

A Trạch lạnh lùng trả lời một câu, vẫn nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

- Ân…

Diệp Tiểu Manh bị á khẩu suýt nữa nghẹt thở - thôi thì ngồi im cho rồi, nói chuyện cùng người như thế chỉ sợ sẽ bị đoản mệnh – Trong lòng Diệp Tiểu Manh thầm nghĩ.

Nam sinh lái xe tên là Trần Tuấn Thành, cha mẹ mở công ty, bản thân xem như cũng là ông chủ nhỏ, chiếc xe này do hắn mượn được từ đơn vị của cha mình. Nam sinh ngồi kế bên tài xế tên là Chu Tuấn, bình thường hắn thích chơi đàn ghi ta, hát hai bài hát mà Diệp Tiểu Manh luôn nghĩ hắn chỉ trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng không nghĩ ra thật sự có không ít nữ sinh lại thích lao đầu vào lửa, chiến lợi phẩm của hắn gần đây chính là trưởng lớp Thái Nhã Ngôn cùng Lý Tâm Di ngồi ở dãy ghế thứ hai. Không quản bọn hắn yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu hay là củi khô bốc lửa, gian phu dâm phụ, Diệp Tiểu Manh chỉ biết thật ra nàng cùng cô gái tên a Trạch chỉ là đi thêm cho có chỗ mà thôi.

- Nhã Ngôn, cô có bị say xe hay không? Tôi có thể lái chậm hơn một chút.

Trần Tuấn Thành ân cần làm cả người Diệp Tiểu Manh cảm thấy tê dại, làm ơn đi, đang chạy tốc độ 40 km/h đi, còn chậm hơn nữa sao, không bằng để tôi đi xe đạp cho rồi.

- Không đâu, hì hì, anh thật cẩn thận.

Thái độ ân cần của Trần Tuấn Thành làm Thái Nhã Ngôn thật hưởng thụ.

- Hai người đừng có lo tình chàng ý thiếp, Trần Tuấn Thành, anh xem đường cho kỹ đó, anh đang lái xe, mạng của tôi đắt tiền lắm.

Lý Tâm Di tương đối cẩn thận.

- Đúng vậy đúng vậy, sinh mạng của Tâm Di nhà ta là quý giá nhất, cậu cẩn thận một chút đó.

Chu Tuấn cũng bắt đầu phụ họa.

Diệp Tiểu Manh có chút hối hận, vì sao a, còn không bằng ở nhà xem ti vi ngắm nhìn thần tượng, dù là diễn viên đóng phim cũng không đến nỗi làm cho người cảm thấy buồn nôn như vậy.

- Ân…tôi có khoai tây chiên, cô có muốn ăn hay không?

Diệp Tiểu Manh cảm thấy bị buồn nôn chết còn không bằng bị nghẹn chết, lấy ra một bịch khoai tây chiên đưa cho a Trạch.

- Không có hứng thú…

A Trạch vẫn lạnh lùng nhìn ngoài cửa sổ, hơn nữa còn dịch ra bên ngoài, cách Diệp Tiểu Manh xa một chút.

- Ông trời già, ông đang trừng phạt con sao?

Diệp Tiểu Manh có chút muốn khóc:

- Mình tình nguyện ở nhà giặt vớ thối của Minh Diệu cũng không muốn ở chung với mấy người này thêm chút nào nữa.

Mãi đến buổi trưa, đoàn người mới chậm rãi đi tới Độc gia thôn ngoài vùng ngoại thành. Đây là nhờ Diệp Tiểu Manh không ngừng thúc giục Trần Tuấn Thành chạy nhanh hơn một chút, đường xe chỉ cần đi hai tiếng hơn là tới mà sáu người phải dùng tới hơn bốn tiếng mới tới.