Ừ Thì, Tao Thích Mày!

Chương 1




- Vi Yến!

Nghe gọi tên, tôi giật mình đứng lại. Đầu óc nãy giờ ở trên mây cuối cùng cũng kịp quay về để nhận diện tiếng nói ban nãy.

- Dạ thầy gọi em?

Thầy Phan ngoắc ngoắc tôi:

- Ừ, em lại đây!

Rồi, thấy cái tên Vỹ Thiên đứng bên cạnh thầy, tôi cũng đã đoán được chuyện gì xảy ra. Quay sang bảo nhỏ Nhi dắt xe đi gửi một mình, tôi nhanh chân tiến đến chỗ thầy.

Thầy Phan chỉ vào Vỹ Thiên, bảo tôi:

- Đây này, Cao Vỹ Thiên 9A2, bỏ áo ngoài quần. Bạn này của lớp em, thầy giao lại cho em đó. Thầy đã ghi tên bạn vào sổ rồi, lát em nhớ báo cô chủ nhiệm.

Tôi ngoan ngoãn:

- Dạ. Thay mặt bạn em xin lỗi thầy.

Thầy lắc đầu:

- Không sao. Haizz...Một đứa thì ngoan hiền, lễ phép vậy đó, còn một đứa thì... Học sinh bây giờ thật là hết nói nổi!

Nghe thầy ca cẩm mà tôi thấy vừa ngại lại vừa buồn cười. Nếu không nhanh chân lẹ tay kéo tên Vỹ Thiên đi thì chắc thầy đã rút lại lời khen ban nãy mất rồi. Ai bảo cái tật tôi nó hay cười~~~

Lại nói đến cái tên Vỹ Thiên. Hình như không gây chuyện thì hắn ăn không ngon, ngủ không yên. Càng nghĩ càng tức, tôi bất giác nhéo hắn một cái rõ đau khiến hắn la oai oái:

- Này! Này! Làm cái gì thế hả? Lên cơn à?

Càng la tôi lại càng nhéo mạnh hơn. Hắn đành hạ giọng:

- A! Đau mà! Tha cho tao đi, có gì từ từ nói!

Tôi cười đắc ý:

- Ạ chị Yến!

Hắn nghiến răng:

- Ạ...chị...Yến...

Tôi cũng chẳng buông tha:

- Nói đàng hoàng, chị Yến sao?

- Ạ chị Yến...dễ thương!!!!

Ha ha... Có thế chứ. Nhưng dù sao tôi cũng phải ra vẻ lớp trưởng một tí. Tôi nghiêm mặt bảo hắn:

- Đi học tại sao không ăn mặc cho chỉnh tề hả? Lớp bị trừ điểm thi đua tuần rồi đó, vừa lòng chưa?

Hắn nói lí nhí (vẻ mặt nhìn như nai tơ thành tinh =='):

- Tao xin lỗi.

- Để dành lời mà xin lỗi cô ý, xin lỗi tao làm gì?

Hắn chặn trước mặt tôi (tốc độ ánh sáng!):

- Thôi mà, tao năn nỉ mày đấy! Chết tao!

Tôi xô mạnh hắn:

- Hên xui à...

Nói rồi, tôi chạy thật nhanh lên lớp. Chẳng biết sau đó hắn đi đâu mà mãi đến 15 phút đầu giờ mới lếch lên đến lớp.

À, nói chưa nhỉ? Hắn ngồi cạnh tôi đấy! Tội thân tôi...Con bé hiền lành thế này mà cô lại cho ngồi cạnh một con cáo!Nói gì thì nói, lớp tôi có truyền thống đoàn kết đã 4 năm nay. Nên dù tôi có ghét, có hận hắn thì tôi cũng chẳng nỡ mách cô chuyện vừa rồi đâu.

Ấy thế mà cô lại biết! Vậy mới nói, quả không hổ danh là Ly “sát thủ“.

Giờ sinh hoạt chủ nhiệm, tự dưng cô lại xuống tận bàn tôi ( và hắn), cười cười:

- Sao, tự giác không?

Cả hai cùng thấy “nhột”, không hẹn mà củng giả nai:

- Dạ? Chuyện gì ạ?

Cô chuyển ánh mắt sang hắn (đỡ khổ):

- Làm gì mà bị thầy Phan nhắc nhở vậy nhỉ?

Thôi rồi, tôi quên mất cô với thầy Phan là chỗ thân tình, nghĩa là vừa “thân” lại vừa có “tình“. Đến nước này, hắn đành thú nhận:

- Dạ, bỏ áo ngoài quần ạ...

*

* *

Từ sau khi phải tự phê bình trước lớp về tội bao che cho hắn, tôi lại càng hận hắn hơn. Tuyệt nhiên không phải là vì tôi thấy xấu hổ với lớp. Thậm chí, khi tôi chỉ vừa cầm bản kiểm điểm bước lên bục giảng tụi nó đã dành cho tôi một tràng pháo tay nồng nhiệt, cứ như chào đón ngôi sao nổi tiếng (ôi ngại!). Tôi cũng lịch sự cúi chào lại. Thế là bị “sát thủ” xử ngay:

- E hèm! Nghiêm túc!

Chợt nhớ mình đang là “tội phạm”, tôi tằng hắng một tiếng rồi bắt đầu đọc:

- Em tên Lâm Vi Yến, là lớp trưởng lớp 9A2. Em xin tự phê bình trước lớp vì đã không báo cáo với cô về việc bạn Cao Vỹ Thiên bị thầy Phan nhắc nhở. Em xin hứa với cô và các bạn từ nay về sau sẽ không tái phạm nữa.

Vừa dứt lời, một tràng pháo tay lại vang lên “bốp...bốp...“. Tôi định chào lần nữa, nhưng sợ lại bị la nên thôi.

Bọn nó ngồi ở dưới cười sặc sụa, mà hình như tên Thiên là đứa cười to nhất. Cứ cười đi, ta cho mi cười trẹo quai hàm luôn đấy! Cũng tại ngươi mà bổn cô nương đây mới phải thấp thỏm lo lắng chuyện ta viết kiểm điểm đến tai hotboy Phan Hải Phong của lòng ta...

Lo lắng quả không thừa. Tốc độ lan truyền của tin tức nhờ mấy cái miệng lớp 9A2 còn nhanh hơn cả đài VTV. Sáng sớm, vừa bước vào trường cùng nhỏ Nhi, Hải Phong đã “hỏi thăm” tôi:

- Sao hôm qua Yến phải viết tự kiểm vậy?

Tôi cười:

- Tại mình...quên mách cô chuyện Vỹ Thiên bị thầy Phan nhắc nhở ấy mà.

Hải Phong cười hiền:

- À...

(Phong thật thà quá rồi đấy! Bịa thế mà cũng tin)

- Mà thôi, bỏ qua chuyện đó đi. Phong ôn tập sao rồi? Hình như sắp thi học sinh giỏi vòng trường rồi đấy!

Hải Phong ngồi xuống một chiếc ghế đá. Tôi cũng lại ngồi ngay bên cạnh. Cũng may nhỏ Nhi vừa kéo cả đám con gái xuống căn tin, nếu không thì...

- Mình ôn cũng được kha khá rồi. Nhưng Toán khó quá, mình hơi lo... Còn Yến, Yến ôn được nhiều chưa?

Tiếng nói ấm áp của cậu bạn làm tôi chợt mỉm cười.

- Mình cũng ổn. Nói chung thì Văn cần cái hứng là chính. Cầu mong hôm thi mình gặp chuyện gì đó vui vui, vậy là OK!

Từ xa, nhỏ Nhi cười tươi thật tươi, vẫy tôi rối rít. Bên cạnh nó là cả một đám con gái lớp tôi. Biết không thoát được cái đám nhiều chuyện, tôi đành tạm biệt Hải Phong, tiến đến bên tụi nó.

Nhỏ Nhi lên tiếng trước:

- Lãng mạn quá hén!

Tiếp đó là nhỏ Thanh:

- Đẹp đôi ghê! (Nhấn mạnh chữ “đẹp” là sao hả?)

Rồi nhỏ Bảo Anh:

- Đúng là “nồi nào úp vung đó”! (chả biết nó khen hay chê ==')

Thấy mấy đứa bạn cứ vòng vo, tôi nạt:

- Thôi, đừng có dối lòng. Muốn hỏi gì thì hỏi đi, tui biết là tui hông có thoát khỏi cái mỏ của mấy người đâu.

Bọn nó cười hề hề, rồi nhỏ Lê đại diện lên tiếng:

- Thay mặt Hội Bà Tám, tôi xin được phỏng vấn cô Vi Yến một vài câu hỏi sau đây. Thứ nhất, giữa cô Vi Yến và anh Hải Phong, ai là người bắt chuyện trước trong cuộc trò chuyện vừa rồi? Thứ hai, hai người đã nói về chuyện gì? Thứ ba, khi nào thì chúng tôi mới nhận được thiệp hồng đây? Thứ tư,... À quên, hết rồi.

Con bạn tôi... Thật là! Tôi nuốt nước bọt, từ từ trả lời:

- Tôi - Vi Yến, xin được phép trả lời những câu hỏi của cô Lê “lí luận” như sau. Thứ nhất, trong cuộc đối thoại vừa rồi, anh Hải Phong đẹp trai, dễ mến, học giỏi, lớp trưởng gương mẫu lớp 9A1, là người bắt chuyện trước. Thứ hai, chúng tôi nói về một vấn đề hết sức “hot” trong những ngày nay, đó là chuyện... thi học sinh giỏi. Và thứ ba, là chuyện thiệp hồng ấy mà... Hì, ngại quá, chờ đến Tết Công - gô đi nghen!

Mấy cái lỗ tai nãy giờ vảnh lên hết cỡ khi nghe câu cuối cùng thì lần lượt cụp xuống. Há há...Này thì nhiều chuyện!

Bỗng có tiếng nói vang lên từ phía sau:

- Anh Hải Phong đẹp trai, dễ mến, học giỏi, lớp trưởng gương mẫu lớp 9A1. Ha ha ha...

Tôi đỏ mặt quay lại. Còn ai ngoài tên Vỹ Thiên đáng ghét, đáng chết kia chứ! Lại còn cái bọn con trai nữa... Sai lầm, thật là sai lầm mà! Tự dưng lại đi nói những chuyện này dưới sân trường. Câu nói đó mà đến tai Hải Phong chắc tôi có nước...độn thổ! Tôi giơ tay lên, định cho tên Vỹ Thiên một bài học, nhưng hắn hiểu quá rõ tôi nên đã co giò mà chạy mất hút từ khi nào.