Ung Dung Ném Bút

Chương 28-2: Đi đến Vân Nam (2)




Edit: Nhật Dương

Sau khi trao đổi xong, Lăng Tị Hiên gọi điện thoại về nhà rồi anh với Lâm Dung đơn giản sắp xếp mấy bộ quần áo cần phải thay, sau đó cùng đi ra sân bay.

Trùng hợp là trưa hôm đó sân bay có vé đi Vân Nam, hai người cũng không ăn trưa đã vội vàng hấp tấp lên máy bay.

Đợi đến sân bay quốc tế Vu Gia Bá Côn Minh đã là hơn ba giờ chiều, bởi vì không đi cùng đoàn nên hai người thuê xe tìm khách sạn bốn sao đặt hai phòng trước, sau khi để đồ vật xuống thì hai người đi ra ngoài ăn tối, Lâm Dung không thích bún gạo, trước đó Lăng Tị Hiên từng đến Vân Nam nên đã trực tiếp dẫn cô đi ăn bún tằm, thật may là Lâm Dung thích ăn.

Ăn tối xong nắm tay đi dạo trên đường nhìn cảnh đêm, khiến Lâm Dung không ngờ là cảnh đêm ở Côn Minh cũng sẽ đẹp như vậy, trước kia cô vẫn cho là chỉ có những thành phố phát triển cao như Thượng Hải mới có cảnh đêm xinh đẹp lộng lẫy, không ngờ ban đêm ở Côn Minh cũng đầy màu sắc sặc sỡ như vậy, bởi vì có rất nhiều kiến trúc cổ nên giữa nét hiện đại còn đan xen vào vài nét bi hùng cổ kính, Lâm Dung cảm thấy cô xem đến ngây người, đầu vẫn ngước đến khi mỏi cổ vẫn không chịu ngừng.

Hai người ra ngoài đi dạo đến rất khuya mới về đến khách sạn, bởi vì mệt mỏi nên đều ngồi dưới đất, dựa vào nhau xem phim《Mật ngọt》trên ti vi do Tôn Lệ và Đặng Siêu diễn, đang chiếu đến tập cuối cùng, hai người Lôi Lôi và Diệp Thanh sau khi đã trải qua nhiều sóng gió và thống khổ ly biệt rốt cuộc cũng nhận ra đối phương mới là người mình yêu nhất, trong nhà của Lôi Lôi, hai người khổ vì tình nhiều năm rốt cuộc ôm nhau thật chặt, hai người không khống chế được tình cảm rồi ngã lên giường...... Sau đó là cảnh nóng, Lôi Lôi dịu dàng mơn trớn gương mặt của Diệp Thanh. Trước kia Lâm Dung cũng đã xem qua bộ phim truyền hình này rồi, cũng cảm động trước sự kiên trì với tình yêu của hai người, huống chi ngoài đời, Tôn Lệ và Đặng Siêu chính là một đôi tình nhân khiến người ta cực kỳ hâm mộ, cho nên dù là xem lần thứ hai thì Lâm Dung vẫn cảm động trước tình cảm của hai nhân vật.

Nhưng lúc này ở cùng bạn trai —— hơn chín giờ tối, ở một nơi như vầy ——trong phòng của khách sạn bốn sao, cùng nhau xem cảnh tượng như vậy thì không thể dễ chịu rồi, đặc biệt là lúc trên tivi chiếu cảnh tượng hai người ngã xuống giường, Lâm Dung cảm thấy cô càng lúc càng xấu hổ, bàn tay đang nắm bả vai cô hình như cũng làm cho cô cảm thấy càng lúc càng không thoải mái.

Lâm Dung không được tự nhiên là bởi vì xấu hổ, Lăng Tị Hiên lúc này cũng không thoải mái, anh không thoải mái là thật nhưng là bởi vì động tình mà cơ thể có phản ứng, vốn kéo Lâm Dung ra ngoài chơi là vì muốn thúc đẩy hai người phát triển, bây giờ nhìn thấy phim truyền hình lại xuất hiện tình tiết này, dĩ nhiên là giúp anh rất nhiều. Lại nhìn Lâm Dung trong lòng anh bởi vì xấu hổ mà mặt có chút ửng đỏ mê người, rốt cuộc Lăng Tị Hiên quyết định không tiếp tục nhịn nữa, khẽ xoay mặt Lâm Dung qua rồi hôn lên đôi môi đỏ thắm mềm mại của cô.

Mặc dù Lâm Dung không nghĩ Lăng Tị Hiên sẽ như vậy nhưng từ lúc hai người ở chung một chỗ tới nay thì cũng không thiếu hôn môi, cho nên Lâm Dung cũng nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, thả lỏng mặc cho Lăng Tị Hiên hôn, cô cũng từ từ hưởng thụ. Nhưng Lăng Tị Hiên đâu chỉ muốn hôn Lâm Dung thôi, anh mới không dễ dàng thỏa mãn, nhìn Lâm Dung từ từ thả lỏng, không tự chủ vòng qua vai anh bắt đầu đáp lại, anh cũng thở phào nhẹ nhõm, lá gan cũng lớn, không nhịn được mà đưa một tay vào trong áo của Lâm Dung, vuốt ve tấm lưng trơn bóng của cô, một tay khác lại cố định gáy của cô, một bên vuốt ve một bên thầm nghĩ, Lâm Dung nhìn không mập nhưng hóa ra trên người cũng có rất nhiều thịt, xem ra là do khung xương hơi nhỏ, chỉ là làn da rất mịn màng, cảm giác sờ lên thật tuyệt, nghĩ đi nghĩ lại, Lăng Tị Hiên càng lúc càng không nhịn được, bàn tay vuốt lưng Lâm Dung bắt đầu tìm kiếm muốn cởi dây áo lót của cô, một tay khác cũng không đặt trên cổ mà lướt dọc theo eo của cô xuống, lưu luyến ở trên eo một lúc sau đó mới không nhịn được rời đi, sờ tới thắt lưng rồi linh hoạt cởi thắt lưng ra, sau đó muốn kéo khóa quần của Lâm Dung. //die64ndanLQD/♥

Sau lưng truyền tới từng đợt khoái cảm tê dại khiến Lâm Dung vốn đã hoảng hốt sợ hãi lại càng thêm không biết nên làm gì, thậm chí ngay cả giọng nói của mình cũng không khống chế được, Lâm Dung dùng sức cắn môi, tiếng rên rỉ vẫn không kìm được mà tràn ra từ trong miệng cô, sau lưng bởi vì Lăng Tị Hiên vuốt ve mà run rẩy, mặc dù biết cơ thể thiếu nữ sẽ có sức hấp dẫn rất lớn —— tất cả bạn giường trước kia của anh đều có tuổi xấp xỉ với Lâm Dung, nhưng Lăng Tị Hiên không nghĩ Lâm Dung sẽ nhạy cảm như vậy, chỉ mới vuốt ve mà thôi, thế nhưng đã có phản ứng như thế, ngoài cảm giác vui vẻ thì trong lòng càng thêm ngứa ngáy khó nhịn, vậy nên anh mới đưa tay muốn cởi quần áo của Lâm Dung.

Cũng vì vậy mà hai tay cũng ngưng động tác vuốt ve, chuyển sang cởi quần áo của Lâm Dung, cho nên Lâm Dung mới hơi tỉnh táo lại, sau khi ý thức được chuyện gì xảy ra, Lâm Dung mắc cỡ đỏ mặt, nghĩ đẩy Lăng Tị Hiên ra nhưng về sức lực thì không phải đối thủ của anh, sau khi phí công thử, động tác của Lăng Tị Hiên vẫn như cũ không chút kiêng kỵ, dây áo lót đã bị cởi ra, bàn tay của Lăng Tị Hiên đã đặt lên bộ ngực của Lâm Dung, từ từ xoa nắn, bất lực và tuyệt vọng, trong lòng Lâm Dung cực kỳ uất ức, giọng nói lên án cũng trở nên cực kỳ nghẹn ngào nức nở: "Khốn kiếp, anh đã đồng ý với em, sẽ không cưỡng ép......"

Lăng Tị Hiên nghe xong thì sững sờ, không thể làm gì khác hơn là tạm thời đè xuống dục vọng của mình, sửa sang lại quần áo cho Lâm Dung rồi ôm cô vào lòng, để cho cô tựa vào vai anh rồi khẽ nói bên tai cô: "Thật xin lỗi, bảo bối, anh không khống chế được." Dứt lời còn dùng tay phải khẽ vỗ lưng Lâm Dung để trấn an cô.

Một lát sau Lâm Dung bình tĩnh lại, muốn đẩy Lăng Tị Hiên ra nhưng Lăng Tị Hiên vẫn không buông tay, tựa như làm nũng mà hôn cổ Lâm Dung: "Bảo bối, anh phải làm sao bây giờ? Đã có phản ứng." Nói xong còn ác ý dùng phần dưới đã sớm dựng thẳng đứng lên của anh mà cọ cọ Lâm Dung.

Lâm Dung chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện này, thấy Lăng Tị Hiên như vậy thì không khỏi thẹn quá thành giận, mặt nóng như lửa: "Đáng đời, chính anh tự đi phòng vệ sinh giải quyết đi!" Nói xong muốn đẩy Lăng Tị Hiên ra đứng lên.

Lăng Tị Hiên đâu chịu buông tay, ngược lại càng ôm Lâm Dung chặt hơn: "Bảo bối, em dùng tay giúp anh được không?" Nói xong còn cứng rắn lôi kéo tay Lâm Dung về phía phần dưới của anh.

Trong mắt Lâm Dung đã tràn đầy hơi nước nhưng vào trong mắt Lăng Tị Hiên lại càng xinh đẹp động lòng người, càng khiến ham muốn trong anh khó có thể khống chế: "Không cần, Lăng Tị Hiên, cầu xin anh, buông em ra......"

Lăng Tị Hiên không quan tâm, tiếp tục dụ dỗ Lâm Dung: "Thật, Dung Dung, anh đã nhịn rất nhiều lần rồi, em giúp anh lần này, có được hay không? Xem như một phần thưởng cho anh do không có......  ?"

Dù giãy dụa thế nào cũng không thoát được ma trảo của Lăng Tị Hiên, Lâm Dung không thể làm gì khác hơn là tự nhận xui xẻo, đỏ mặt, vùi đầu vào hõm vai của Lăng Tị Hiên, tay trái vòng qua eo của Lăng Tị Hiên, tay phải run rẩy đưa về phía khóa quần tây của Lăng Tị Hiên, khẽ kéo ra, cầm lấy phần to lớn vừa cứng vừa nóng của Lăng Tị Hiên, thử......

Vẻ mặt Lăng Tị Hiên đầy hài lòng, một tay anh ôm Lâm Dung, một tay vẫn đưa vào trong quần áo của Lâm Dung, để trên tấm lưng mềm mại mịn màng của cô mà vuốt ve, miệng không ngừng dỗ dành Lâm Dung: "Bảo bối, ngoan, chính là như vậy, ừ, nghe lời......" Vừa hưởng thụ Lâm Dung tự tay hầu hạ —— mặc dù kỷ xảo không lưu loát nhưng nó càng khiến anh hưng phấn. Sau một lúc lâu, cho đến khi tay Lâm Dung đều đau, Lăng Tị Hiên mới phát tiết ra ngoài, anh lười biếng nhìn Lâm Dung đứng dậy đi rửa tay, cầm khăn giấy, vốn tưởng rằng Lâm Dung sẽ săn sóc giúp anh dọn dẹp, ai ngờ cô ném cho anh một gói khăn giấy xong thì xoay người về phòng của cô, một câu cũng không nói. //ddlqđ…//

Lăng Tị Hiên bất đắc dĩ nhìn Lâm Dung rời đi, không thể làm gì khác hơn là tự mình dùng giấy dọn dẹp, tuy nhiên trong lòng vẫn cảm thấy cực kỳ thỏa mãn —— Lâm Dung là một cô gái chưa từng nói chuyện yêu đương, thậm chí vẫn chưa từng kéo tay nam sinh, đơn thuần giống như một tờ giấy trắng, lần đầu tiên dắt tay, lần đầu tiên ôm, lần đầu tiên hôn môi của cô, toàn bộ đều cho anh, hôm nay cô chịu làm đến bước này thì đã chứng minh rằng cô thừa nhận anh, như vậy cách bước thành công cuối cùng cũng không xa; cho dù trong thời gian ngắn Lâm Dung sẽ chưa cho anh đụng vào nhưng ít nhất có thể thường như hôm nay......  Nghĩ tới những thứ này, Lăng Tị Hiên vui vẻ rất nhiều, càng nhiều hơn là cảm động và quyết tâm muốn quý trọng cô gấp đôi.

Buổi tối trước khi ngủ, Lâm Dung cũng không tới, Lăng Tị Hiên cũng biết Lâm Dung xấu hổ, cho nên càng không đi tìm cô, chỉ lúc mười một giờ có gửi đi một tin nhắn: "Bảo bối, sớm nghỉ ngơi một chút, ngủ ngon", nhắn xong thì đang muốn ngủ, đột nhiên điện thoại sáng lên, Lâm Dung lại nhắn lại cho anh "Anh cũng vậy", khiến tâm trạng của Lăng Tị Hiên trở nên thật tốt: Lâm Dung thật là một người dễ thương, dịu dàng săn sóc người khác khiến người ta giống như đang ở trên thiên đường.

Đêm nay, hai người đều không ngủ ngon, Lăng Tị Hiên vốn là vui vẻ nửa ngày, sau đó suy nghĩ mấy ngày kế tiếp nên dẫn Lâm Dung đi đâu chơi, nên dẫn cô ăn gì mua cho cô thứ gì; còn Lâm Dung có lẽ là do xấu hổ và lo lắng mà trằn trọc không yên, nằm trên giường nghĩ tới chuyện vừa mới xảy ra, lập tức Lâm Dung  cảm thấy mặt đỏ tim đập mạnh, khô nóng khó nhịn, trên tay phải dính Lăng Tị Hiên...... Cùng với nhiệt độ mà những chất lỏng kia lưu lại, xúc giác chẳng những không có bởi vì thời gian mà mất đi hay giảm bớt, ngược lại càng thêm rõ ràng, còn lan ra toàn thân với một xu thế không thể ngăn cản...... Dù là ngày hôm qua, đánh chết cô cũng không ngờ hôm nay cô sẽ vì một người đàn ông mà làm chuyện đó, cũng sẽ bởi vì một người vuốt ve cơ thể mà vong tình như thế, bây giờ nghĩ lại cảm thụ lúc đó, trừ cực kỳ sợ hãi, mờ mịt và không biết làm sao, vẫn còn có một cảm giác mới mẻ không rõ trong lần đầu tiên, qua lại với Lăng Tị Hiên đã sắp một năm rưỡi, trên phương diện này, bởi vì trong lòng cô có khúc mắc nên vẫn không buông thả, mặc dù có lúc Lăng Tị Hiên vì chiếm chút tiện nghi mà đùa bỡn thủ đoạn nhưng tóm lại vẫn tôn trọng cô, cũng tỏ ra đủ kiên nhẫn; thật ra thì cũng bởi vì những thủ đoạn này của anh mà cô mới từ từ thích ứng, tựa như chuyện hôm nay, mặc dù lúc nhớ tới thì vẫn xấu hổ đỏ mặt nhưng thật ra thì cũng không có khó như cô nghĩ, không có anh, có lẽ cô sẽ rất khó vượt qua bước này.

Ngày hôm sau, hai người đều ngủ đến tám giờ mới rời giường, Lăng Tị Hiên thu thập xong thì sang gõ cửa phòng Lâm Dung, đúng lúc cô cũng vừa mới rửa mặt xong, vì vậy hỏi hôm nay cô muốn đi Lệ Giang hay là Đại Lý, buổi sáng sẽ có máy bay đi đến hai nơi này, vừa nói vừa tự nhiên ôm lấy bờ vai của Lâm Dung, vốn Lâm Dung còn có chút lúng túng, không biết sáng nay làm sao đối mặt với Lăng Tị Hiên. Thấy Lăng Tị Hiên tự nhiên như vậy, Lâm Dung cũng yên tâm rất nhiều, không tiếp tục suy nghĩ về chuyện hôm qua nữa.

"Ừ, em muốn đi Đại Lý, nơi đó rất đẹp phải không?"

"Ừ, được, vậy chúng ta đi Đại Lý trước, vừa lúc Đại Lý có máy bay đi Tây Song Bản Nạp, chúng ta có thể thuận tiện đi xem một chút."

Lúc này Lâm Dung mới phát hiện, đi chơi với Lăng Tị Hiên là một việc rất thoải mái rất vui vẻ, bởi vì anh ấy luôn có thể suy nghĩ tất cả mọi thứ vì bạn, để cho bạn không mệt mỏi, nhưng đồng thời cũng dẫn bạn đi dạo qua nhiều nơi vui chơi nhất. Giống như hôm nay, thật ra thì hai người cũng có chút vội, chín giờ sáng bay sang Đại Lý, mười giờ đến, hai người ở Đại Lý chơi hơn hai tiếng sau đó ăn cơm trưa; tiếp theo là lúc bốn giờ chiều thì bay sang Tây Song Bản Nạp. Về cơ bản là không bỏ sót một địa danh nào —— hồ Nhĩ Hải, công viên bướm mùa xuân, phố người Tây, thành cổ Đại Lý...... Lăng Tị Hiên còn mua cho Lâm Dung rất nhiều váy, quần áo, đồ trang sức xinh đẹp của các dân tộc mà cô thích như của dân tộc Thái, dân tộc Bai cùng với mấy món đồ chơi và đặc sản khác, Lâm Dung lại không hề cảm thấy mệt mỏi chút nào còn chơi rất thỏa thích.

Ngày hôm sau, hai người đi Cổ Thành ở Lệ Giang chơi một ngày, ngày thứ ba là đi xem Thạch Lâm* và khu Shangri-La, sau đó trở lại Côn Minh. Lâm Dung cho rằng ngày hôm sau hai người nên trở về, bởi vì hai người gần như đã đi qua hết mấy cảnh đẹp ở Vân Nam rồi, nhưng hôm sau Lăng Tị Hiên lại tự dẫn cô đi trại thủ công Tân Hoa, trại thủ công là quê hương của đồ bạc, những tòa núi bạc gần đó khiến Lâm Dung cực kỳ kinh ngạc, công nghệ chế tạo đồ bạc của trại thủ công cũng thuộc về hạng nhất, cho nên Lăng Tị Hiên dẫn Lâm Dung tới đây là muốn mua cho cô mấy món trang sức bạc mà cô thích, quả nhiên, hai người gần như là mỗi một kiểu dáng đều mua một cái.

(*Thạch Lâm hay Rừng đá là khu rừng đá tự nhiên ở Vân Nam, Trung Quốc)

Khiến Lăng Tị Hiên cảm động nhất là Lâm Dung nhìn trúng một đôi nhẫn tình nhân rất đẹp, nhưng đúng lúc kích cỡ của hai người vừa mới bán xong, ông thợ thủ công lại không chịu làm ngay tại chỗ, Lâm Dung sốt ruột đến mức nước mắt đều sắp rơi xuống, cầu xin ông ấy nửa ngày, ông ấy mới đồng ý làm ngay tại chỗ một đôi. Nhìn chiếc nhẫn làm xong, Lâm Dung cực kỳ cao hứng, thận trọng đeo chiếc nhẫn nam cho Lăng Tị Hiên, lại đưa tay cô qua, Lăng Tị Hiên thấy Lâm Dung thành kính như vậy, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, cũng nghiêm túc đeo nhẫn cho cô, kéo tay cô qua hôn lên rồi nghiêm túc thề: "Nắm tay nhau cả đời, cùng nhau đến già".