Until You – Em Có Để Ta Hôn Em Không?

Chương 46




"Chàng có nhớ chuyện đêm hôm trước ở nhà hát kịch không?" cô bắt đầu hỏi một cách thận trọng khi người hầu dọn bữa sáng của họ đi.

"Ta đã nghĩ đó là một buổi diễn 'làm mê hoặc' mọi người, đúng như nàng đã nói," Clayton nghiêm mặt nói. "Giọng nam cao –"

"Chàng không xem buổi diễn," cô mạnh dạn ngắt lời. "Nàng nói đúng." Anh cười. "Ta theo dõi nàng quan sát ta."

"Clayton, làm ơn nghiêm túc đi. Chuyện này quan trọng mà."

Cặp lông mày của anh nhướng lên dò hỏi, và anh dành cho cô toàn bộ sự chú ý, nhưng trông anh có vẻ thích thú, cảnh giác và có chuẩn bị.

"Em muốn làm gì đó để mang Stephen và Sheridan Bromleigh lại với nhau. Em đã bàn chuyện này với Victoria ngày hôm qua, và cô ấy đồng ý là ít nhất họ nên bị ép phải nói chuyện với nhau."

Cô gồng mình cho một sự tranh cãi nhưng rút cục lại nhìn chằm chằm vào anh khi anh bình thản nói, "Thực ra, một ý nghĩ tương tự đã đến với ta, vì thế ta đã bàn với Stephen tối hôm qua khi ta nhìn thấy chú ấy ở Strathmore."

"Sao chàng không nói cho em biết! Chàng đã nói gì? Chú ấy đã nói gì?"

"Ta đã nói," Clayton thuật lại, "rằng ta muốn bàn về chuyện của Sheridan Bromleigh với chú ấy. Ta đã bảo chú ấy là ta tin rằng cô ta đi đến nhà hát chỉ để nhìn thấy chú ấy."

"Và rồi chuyện gì đã xảy ra?"

"Chẳng có gì. Chú ấy đứng dậy và bỏ đi."

"Thế thôi sao? Chú ấy đã không nói gì cả ư?"

"Thực tế là chú ấy có nói. Chú ấy nói rằng, vì lòng kính trọng đối với mẹ của chúng ta, chú ấy sẽ bỏ qua niềm cám dỗ viện tới bạo lực với thân thể ta, nhưng nếu ta mà có bao giờ nói lại cái tên Sheridan Bromleigh với chú ấy một lần nữa, thì ta không nên tin vào khả năng thực hành sự kiềm chế tương tự nơi chú ấy."

"Chú ấy thực sự đã nói thế sao?"

"Không chính xác từng từ," Clayton trả lời với khuôn mặt mỉa mai nhăn nhó. "Những lời của Stephen ngắn gọn hơn và – sinh động hơn."

"Chà, chú ấy không thể đe dọa em. Chắc chắn phải có gì đó mà em có thể làm."

"Nàng đang nghĩ đến một lời cầu nguyện? Một cuộc hành hương? Hay phép phù thủy?" Bất chấp giọng điệu nhẹ nhàng của anh, anh muốn cô để yên chuyện này, và cô có thể nhìn thấy là anh đã làm thế. Khi cô không cười, anh đặt chiếc cốc của mình lên cái đĩa và dựa vào lưng ghế, hơi nhăn trán. "Nàng đã hoàn toàn quyết tâm can dự vào chuyện này, bất kể Stephen nói gì hay ta nói gì, có phải vậy không?"

Cô do dự, và rồi gật đầu. "Em phải cố thôi. Em cứ nhớ mãi biểu hiện trên khuôn mặt của Sheridan khi cô ấy nhìn vào chú ấy ở nhà hát kịch, và cái cách mà cô ấy nhìn chú ấy ở vũ hội nhà Rutheford. Và Stephen trông càng ngày càng hốc hác và cau có mỗi khi em nhìn thấy chú ấy, do đó xa nhau không mang lại điều gì tốt đẹp cho họ hết."

"Ta hiểu," anh nói, quan sát gương mặt của cô với một nụ cười miễn cưỡng xuất hiện ở khóe miệng anh. "Có bất kì thứ gì ta có thể nói để thuyết phục nàng rằng đó là một sai lầm không?"

"Em e là không."

"Ta hiểu."

"Em có lẽ cũng phải thú nhận – Em đã liên lạc với Matthew Bennett để nhờ anh ta cử đội của mình đi dò hỏi cô ấy đang ở đâu. Em không thể làm gì để mang họ lại gần nhau cho đến khi em có thể tìm thấy cô ấy."

"Ta rất ngạc nhiên là nàng đã không quyết định thuê một người hầu trong lúc chuyển cảnh để theo dõi cô ấy đi từ nhà hát về, và rồi thuê đội của Bennett dò hỏi thông tin."

"Em đã không nghĩ đến chuyện ấy!"

"Ta thì có."

Giọng nói của anh rất bình thường, biểu hiện cực kì nghiêm túc, đến nỗi phải mất một lúc ý nghĩa thực sự của hai từ đó mới nổi lên. Khi đã hiểu, cô cảm thấy một cơn trào dâng quen thuộc của mối tình đã nảy nở ngày càng mãnh liệt hơn trong suốt bốn năm hôn nhân của họ.

"Clayton," cô nói. "Em yêu chàng."

"Cô ấy làm việc như một quản gia cho một tòng huân tước và gia đình của ông ta," anh thông báo cho cô. "Họ là Skeffington. Ba đứa con. Ta chưa bao giờ nghe đến họ. Bennett có địa chỉ."

Whitney đặt ly trà của cô xuống và đứng lên, định gửi một bức thư cho hãng luật ngay lập tức, yêu cầu tất cả thông tin mà họ có.

"Whitney?"

Cô quay người nơi ngưỡng cửa của căn phòng buổi sáng. "Thưa ngài?"

"Ta cũng yêu nàng." Cô cười trả lời anh, và anh chờ một giây trước khi đưa ra một lời cảnh báo nghiêm túc: "Nếu nàng cứ khăng khăng giữ quyết tâm mang họ lại gần nhau, hãy xử lý chuyện này thật cẩn trọng, và sẵn sàng cho việc Stephen có thể bỏ đi ngay giây phút chú ấy nhìn thấy cô ta. Nàng cũng nên chuẩn bị cho khả năng là chú ấy sẽ không tha thứ cho nàng vì chuyện này, trong một khoảng thời gian rất dài. Hãy suy nghĩ cẩn thận trước khi nàng tiến hành những bước mà nàng có thể sẽ cực kì hối tiếc."

"Em sẽ làm vậy," cô hứa.

Clayton nhìn theo cô rời khỏi và chầm chậm lắc đầu, biết quá rõ rằng cô sẽ không để phí thời gian suy ngẫm và không hành động gì. Đó đơn giản không phải là bản chất của cô khi phải nhìn cuộc đời diễn ra mà không can dự gì vào. Anh quyết định một cách châm biếm, đó chính là một trong những thứ anh yêu nhất ở vợ mình.

Tuy nhiên, anh không mong đợi cô hành động nhanh như thực tế cô đã làm.

"Cái đó là gì vậy?" anh hỏi buổi chiều muộn cùng ngày hôm đó khi đi ngang qua phòng khách và nhìn thấy cô ngồi trên chiếc bàn gỗ hoa hồng, đăm chiêu chà phần đuôi của cây viết lông ngỗng vào má mình trong khi quan sát một tấm giấy đang cầm trên tay.

Cô nhìn lên như thể cô đang ở một nơi xa xăm, và rồi nhanh chóng mỉm cười. "Một danh sách khách mời."

Những hoạt động sôi động của Mùa hội cuối cùng đã sắp đến hồi kết thúc, và cả hai người đều mong ngóng đến lúc trở về với miền quê yên tĩnh và thanh bình để nghỉ hè, vì vậy Clayton rất ngạc nhiên khi cô rõ ràng là đang sắp xếp một cuộc giải trí. "Ta tưởng chúng ta sẽ về Claymore vào ngày kia."

"Mình sẽ về. Bữa tiệc là cho ba tuần sau đó – bữa tiệc mừng sinh nhật cho Noel. Không có gì quá to tát, tất nhiên."

Phía trên vai cô, Clayton liếc vào danh sách của cô và nín một tiếng cười khi anh đọc to dòng đầu tiên lên," 'Một con voi nhỏ, an toàn cho trẻ con có thể chạm vào –"

"Em đang nghĩ đến kiểu một rạp xiếc, với những chú hề và nghệ sĩ tung hứng và những thứ như vậy, với tất cả những trò chơi và bữa ăn được tổ chức trên bãi cỏ. Như thế sẽ rất thoải mái, và trẻ con có thể tham gia vào mọi thứ cùng với người lớn."

"Chẳng phải Noel hơi nhỏ cho tất cả những việc này sao?"

"Nó cần một xã hội thu nhỏ của trẻ con."

"Ta tưởng đó là lí do tại sao nó dành mọi ngày chơi với bọn trẻ nhà Fielding và Thornton khi chúng ta tới London."

"Ồ, đúng vậy," cô nói, dành cho anh một nụ cười vui vẻ. "Stephen đã tình nguyện tổ chức tiệc cho Noel ở Montclair khi em kể với chú ấy ngày hôm nay."

"Đã tham dự các bữa tiệc trong suốt sáu tuần qua đủ cho cả một đời, ta đã mong là nàng sẽ để chú ấy làm thế," anh nói đùa. "Với tư cách là chú của Noel và cha đỡ đầu của nó, đặc quyền của chú ấy là được dành ngôi nhà thôn quê của chú ấy để tiếp đón đầy những bậc phụ huynh, những người sẽ tới đó ở một tuần và mong ngóng được giải trí, cho dù có là bữa tiệc của trẻ con hay là không."

"Thay vào đó em đoán là Stephen sẽ tổ chức vũ hội mừng sinh nhật lần thứ sáu mươi của mẹ ở Montclair, và để chúng ta tổ chức tiệc sinh nhật của Noel ở Claymore. Bởi vì sinh nhật mẹ chỉ cách sinh nhật Noel ba ngày, đó dường như là kế hoạch tốt nhất."

"Cô bé thông minh," Clayton trả lời, ngay lập tức đảo ngược ý kiến của anh về chuyện ai nên tổ chức bữa tiệc. "Vũ hội của mẹ sẽ là một vụ ra trò đấy."

"Bữa tiệc của chúng ta sẽ nhỏ thôi – một vài vị khách được chọn lựa cẩn thận cùng với con cái và những người quản gia của họ."

Khi cô nói, Clayton lười biếng liếc nhìn tờ giấy ở gần cổ tay cô và đôi mắt anh dán chặt vào cái tên Skeffington. Anh đứng thẳng người, và khi anh nói, giọng nói chứa đầy sự châm biếm vui vẻ. "Danh sách khách mời rất thú vị."

"Chẳng phải vậy sao?" cô trả lời với nụ cười muôn thưở. "Năm cặp vợ chồng mà chúng ta có thể hoàn toàn tin tưởng, bất kể họ nhìn thấy hay nghe thấy gì, và là những người đã biết phần lớn câu chuyện. Và nhà Skeffington."

"Và quản gia của họ nữa, tất nhiên."

Whitney gật đầu. "Tất nhiên. Và phần tốt đẹp của kế hoạch này là Sheridan sẽ không thể bỏ đi, bất kể cô ấy mong muốn chuyện đó thế nào đi nữa, bởi vì cô ấy làm việc cho nhà Skeffington."

"Nàng định ngăn chặn việc Stephen bỏ đi ngay khi nhìn thấy cô ta như thế nào?"

"Bỏ đi?" cô nhắc lại, trông còn hài lòng hơn. "Và bỏ rơi đứa cháu trai sùng bái chú ấy? Đứa cháu trai mà chú ấy rất cưng chiều? Điều đó sẽ như thế nào đối với Noel? Và tất cả những người khác sẽ nghĩ như thế nào nếu chú ấy bị xáo trộn vì sự hiện diện của một cô quản gia nhỏ bé trong ngôi nhà có hơn một trăm phòng đến nỗi không thể chịu đựng được việc ở lại đó và phải bỏ đi? Em ước có một con đường ít công khai hơn để mang họ đến gần nhau, nhưng vì Stephen rõ ràng không cho phép một cuộc gặp gỡ riêng tư, em phải tìm ra một phương pháp mang chú ấy tới nơi ta muốn và rồi ngăn chú ấy đi khỏi đó. Thậm chí cả khi chú ấy lý luận rằng Noel sẽ không chú ý tới sự vắng mặt của chú ấy, chú ấy vẫn sẽ mất mặt trước gia đình Fielding và Townsende và tất cả những người khác. Chú ấy có rất nhiều lòng tự trọng, và Sheridan đã chà đạp lên đó rồi. Em không tin chú ấy sẽ sẵn lòng hi sinh thêm một phân lòng tự trọng nào nữa bằng cách bỏ đi khi nhìn thấy cô ấy. Và bằng cách tổ chức tiệc ngoài trời, các quản gia sẽ ở trong tầm nhìn của các vị khách, vì thế Stephen sẽ không thể tránh được Sherry, cho dù vào các buổi tối đi nữa."

Cô dừng lại, liếc nhìn đầy ý nghĩa vào danh sách khách mời. "Em không dám mời Nicki. Vì một điều, anh ấy sẽ cố can ngăn em, và thậm chí cả khi anh ấy không làm thế, anh ấy cũng sẽ từ chối tới trong tình huống này. Anh ấy không bằng lòng với tất cả những việc Stephen đã làm liên quan tới Sheridan, bao gồm cả thực tế là Stephen đã không thèm cố gắng đi tìm cô ấy và giải thích. Nicki vô cùng căm ghét toàn bộ việc này. Anh ấy đã thú nhận với em lần đầu tiên một ngày sau khi em nhìn thấy cô ấy ở nhà hát kịch rằng anh ấy đã biết nơi cô ấy ở, nhưng anh ấy từ chối cho em biết địa điểm khi em hỏi. Nicki chưa từng bao giờ từ chối em việc gì. Anh ấy nói rất chắc chắn rằng cô ấy đã chịu đủ đau khổ vì Stephen rồi và cô ấy không muốn bị tìm thấy."

"Cô ta đã bỏ đi. Stephen thì không," Clayton cộc lốc chỉ ra.

"Em sẵn sàng đồng ý, nhưng Nicki rất sắt đá."

"Vậy thì em đã rất khôn ngoan không dẫn dắt họ vào cùng một trận địa, chưa nói tới là cùng một mái nhà."

Whitney nghe điều đó với một cái nhíu mày lo lắng. "Tại sao không?"

"Bởi vì Stephen đã phát triển một sự căm ghét thành lời, cực kì sâu sắc đối với DuVille kể từ ngày Sheridan biến mất."

Trông cô buồn đến nỗi Clayton chuyển những suy nghĩ của anh trở lại với kế hoạch mang Sheridan đến trước mặt Stephen. Mưu kế của cô đầy những khả năng thất bại, nhưng anh không thể nghĩ được một cái khác tốt hơn. "Nếu như nhà Skeffington từ chối thì sao?" anh nói uể oải.

Vợ anh bỏ qua khả năng đó bằng cách chỉ vào một lá thư trên bàn của cô. "Theo những thông tin trong bức thư đến từ hãng luật Matthew Bennett này, Bà Skeffington đã thuyết phục chồng bà ta, Ông John, mang cả gia đình tới London trong mùa lễ hội, mục đích để họ có thể hòa nhập với 'đúng loại người.' Bà Skeffington có rất ít tiền, nhưng rất nhiều tham vọng xã hội, có vẻ là như vậy."

"Bà ta nghe có vẻ thú vị," Clayton mỉa mai nói. "Ta khó mà chờ đến khi họ tới ở nhà chúng ta trong bảy mươi hai giờ liên tiếp, mười hai bữa ăn, ba tiệc trà..."

Mải mê với việc làm rõ quan điểm của mình, Whitney nói tiếp, "Họ tới London với rất nhiều hi vọng giành được một con đường tiến vào các nhóm thượng lưu nơi cô con gái mười bảy tuổi của họ có thể có một cơ hội tìm được một đám sáng giá. Cho đến ngày hôm qua, họ chưa thành công được trong cả hai mục tiêu. Bây giờ, dựa vào tất cả những điều đó, chàng có thực sự tin rằng nhà Skeffington sẽ từ chối lời mời cá nhân đến từ Công tước Claymore để tham dự một bữa tiệc tại thôn trang của ông ta không?

"Không," Clayton nói, "nhưng luôn luôn có hi vọng mà."

"Không có đâu," người vợ không thể thay đổi của anh nói khi cô quay lại với bức thư của cô và cười nói, "không đâu khi mà em trai của chàng vô tình được coi là một đám sáng giá nhất tại nước Anh."

"Có lẽ cuối tuần đó sẽ có tuyết," anh nói, có vẻ kinh hoàng vì bữa tiệc sắp tới. "Chắc chắn vào lúc nào đó trong lịch sử thế giới, trên lục địa này vẫn có tuyết vào tháng Sáu."